Hạc Minh Giang Hồ
Chương 16 : Tuyệt sắc thiên thành
Ra cửa, Đoạn Vân Tụ thấy một bà lão đang từ nhà tranh bên cạnh đi tới. Lão bà bà kia vẻ mặt hiền hậu, thấy Đoạn Vân Tụ liền hô: “Tiểu thư đã tỉnh a, cảm thấy thân thể thế nào rồi, đã hạ sốt chưa?”
Đoạn Vân Tụ vội vàng đáp: “Không có việc gì rồi, cảm tạ bà bà, không biết ta như thế nào tới được nhà bà bà?”
“Ha ha, ngươi a, là vị Diệp tiểu thư kia mang ngươi tới, nàng tối hôm qua tìm hơn nửa đêm mới tới được nơi này của ta, lại thay ngươi đổi y phục, rồi chạy đi ngao canh gừng, đi qua đi lại cho đến hừng đông mới ngủ. À phải, trong phòng bếp còn chén canh gừng, ngươi lát nữa nhớ uống đi...”
Vốn trong lòng Đoạn Vân Tụ vẫn còn ấm ức, nghe xong lời này đã hiểu rõ mọi chuyện đêm qua, lòng nàng cảm động không thôi, nàng cũng biết Diệp Tú Thường tuy là giận mình, nhưng vẫn rất quan tâm, vẫn tỉ mỉ chu đáo chiếu cố mình, lạnh lẽo ở trong lòng nhanh chóng thay bằng ấm áp, nàng rất muốn vì Diệp Tú Thường làm một chút gì đó. Nàng nghĩ nghĩ, tâm niệm vừa động, đã nói: “Bà bà, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Tuy nằm ở trên giường, nhưng Diệp Tú Thường lại trằn trọc không có ngủ được. Nàng nhớ tới tối hôm qua thấy mái tóc dài mềm mại của Đoạn Vân Tụ tản mát, nhớ tới tấm lưng trắng như tuyết cùng mái tóc đen như thác nước, nhớ tới ánh mắt nàng nhìn mình khi cô đơn, nhớ tới nàng tàn nhẫn một kiếm giết chết bốn người, nhớ tới nàng ở bờ sông điên cuồng cùng phiền muộn, nhớ tới thân thể trắng ngần mềm mại, nhớ tới chính mình vừa rồi không thể kìm được để tim loạn nhịp...
Nàng biết mình không thể tiếp tục như vậy, biết rõ Đoạn Vân Tụ là nữ tử, nhưng vẫn là không thể quên được, vẫn hi vọng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, vẫn muốn thấy được nụ cười nhàn nhạt của nàng...
“Không thể như vậy, không thể như vậy được, Diệp Tú Thường ngươi phải nhớ kỹ nàng là nữ tử!” Nàng chán nản vỗ vỗ mặt mình, muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút, “Nhất định phải tìm biện pháp, phải tìm biện pháp...” Nàng bắt đầu minh tư khổ tưởng, tìm kiếm biện pháp giải quyết phiền não của chính mình.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì, “Nhất định là như vậy, nhất định là vì nguyên nhân này...”
Nàng hưng phấn ngồi dậy, mặc y sam vào muốn mở cửa đi ra ngoài, đã thấy Đoạn Vân Tụ bưng một lớn một nhỏ hai cái bát tiến vào, trong bát lớn có hai khứa cá to, ở trên có đậu hủ cùng cải thìa màu xanh nhạt vẫn đang bốc khói, chén nhỏ thì đựng cơm.
“Tú Thường?” Đoạn Vân Tụ thay đổi xưng hô, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Ta cũng không phải kẻ lười biếng!” Diệp Tú Thường nghiêng qua, nàng liếc mắt một cái.
“Ha ha, được rồi, Tú Thường không phải lười biếng, vừa lúc canh cá cũng đã làm xong” Đoạn Vân Tụ cười cười, “Ta làm hai chén, một chén cấp bà bà, một chén cho cô.”
Đoạn Vân Tụ đem canh cá để trên bàn, để cả đũa sạch cùng thìa lên, lại cười nói: “Nếm thử tay nghề của ta?”
Diệp Tú Thường cũng không muốn ăn cái gì đó do Đoạn Vân Tụ làm, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của nàng nhìn mình, vẫn là ngồi xuống bàn cầm lấy thìa uống một chút canh.
Canh cá vào miệng, chỉ cảm thấy ngon dị thường, Diệp Tú Thường trong lòng tán thưởng, không nghĩ tới Đoạn Vân Tụ chỉ sử dụng nguyên liệu đơn giản lại có thể nấu ra món canh ngon như vậy, nhưng nàng không muốn biểu hiện ra cái gì, trên mặt vẫn lạnh như băng.
“Như thế nào?”
“Rất khó uống!”
Vẻ mặt Đoạn Vân Tụ thất vọng ---- nàng đã dốc toàn lực rồi, vốn tưởng rằng Diệp Tú Thường sẽ thích, nhưng không ngờ lại bị đánh giá hỏng bét như vậy.
“Rất khó uống vậy thì...” Đoạn Vân Tụ đưa tay muốn đem canh cá bưng đi, lại nghe Diệp Tú Thường bổ sung nói: “Ta đói bụng rồi, khó uống cũng đã uống, ta không muốn đói chết!”
Đoạn Vân Tụ ngẩn người, buông tay ra.
Diệp Tú Thường lại múc một muỗng canh chan lên cơm, Đoạn Vân Tụ thì ở một bên gỡ thịt cá lấy hết xương đưa đến chén nhỏ của nàng.
Diệp Tú Thường nhìn thấy bộ dáng cẩn thận săn sóc của Đoạn Vân Tụ, trong lòng không biết là nên vui hay buồn.
Ăn được một nửa, Diệp Tú Thường hỏi: “Ngươi có ăn hay không?”
Đoạn Vân Tụ muốn nói ăn, nhưng nhớ tới Diệp Tú Thường nói mình làm canh cá khó uống, liền đáp: “Chưa ăn đâu, Tú Thường cô nếu không thích thì thôi, để ta.”
Diệp Tú Thường đem thìa quăng vô trong bát, không uống nữa.
Đoạn Vân Tụ cầm lấy thìa trong bát múc một chút canh đưa vào miệng, thầm nghĩ: uống rất ngon a, chẳng lẽ khẩu vị của mình với nàng khác nhau xa như vậy?
Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ không chê cái thìa mình đã dùng qua chút nào, trên mặt hơi nóng. Vì để che dấu bối rối của bản thân, nàng cầm lấy đũa gắp một miếng đậu hủ, nói: “Ta vẫn còn đói!”
Đoạn Vân Tụ kinh ngạc, cũng không tiện nói cái gì, tiếp tục ăn canh, thỉnh thoảng gấp cho Diệp Tú Thường chút rau với thịt, cứ như vậy một bát canh cá với đậu hủ suông hai người cũng chia nhau xong.
Giữa trưa, cả hai chuẩn bị hướng lão bà bà chào từ biệt. Diệp Tú Thường đi ra ngoài cửa, huýt sáo một tiếng, rất nhanh một đỏ một trắng hai con ngựa liền hướng tiểu viện chạy tới, còn mang theo hành lý của hai người.
Đoạn Vân Tụ sờ sờ ngựa của mình “Tuyết Chiêu”, cười nói: “Ngươi đã tìm được bạn tốt rồi ha!”
Diệp Tú Thường nghe thấy lời này trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó lấy ra một thỏi bạc đưa đến tay lão bà bà, “Cảm ơn bà bà đã thu nhận giúp đỡ chúng ta, cái này ngài cầm!”
Lão bà bà chưa từng thấy qua thỏi bạc lớn như vậy, hoảng hốt nói gấp: “Này không được, không được!”
Diệp Tú Thường nói: “Không sao, bà bà đừng khách khí! Chúng ta phải đi rồi, bà bà không cần tiễn!” Nói xong cùng Đoạn Vân Tụ lên ngựa rời đi.
Hai người đi đến phụ cận thành. Tới trong thành, các nàng dắt ngựa đi ở trên đường, Diệp Tú Thường tả quan hữu vọng, Đoạn Vân Tụ hỏi nàng tìm cái gì nàng cũng không đáp.
Đột nhiên, Diệp Tú Thường nhìn thấy một gian “Chu Ký Thành Y Điếm”, liền ngừng lại, nói: “Chính là chỗ này!”
Đoạn Vân Tụ nhìn phía trước thành y điếm, đang suy nghĩ Diệp Tú Thường có phải cần thêm y phục hay không, lại nghe nàng ở bên trong nói: “Ngươi còn không tiến vào chọn y phục?”
Đoạn Vân Tụ đi vào, thấy Diệp Tú Thường đang đứng ở trước một dãy y phục nữ tử, mới hiểu ra ---- nguyên lai Diệp Tú Thường là muốn mình đổi về nữ trang.
Cũng được, mặc nam trang cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa buộc ngực cũng không dễ chịu. Đoạn Vân Tụ vừa nghĩ liền đi tới, Diệp Tú Thường lại nói: “Ngươi tự chọn đi, ta ở quán trà bên cạnh chờ ngươi”, nói xong liền đi ra.
Đoạn Vân Tụ có điểm bất đắc dĩ ---- xem ra, nàng vẫn chưa hết giận, mình rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?
Chưởng quầy thành y điếm ân cần chào đón, “Không nghĩ tới ngài là vị tiểu thư nha, này tiểu thư mặc nam trang đã tuấn tú như thế, nếu đổi về nữ trang nhất định là tiên nữ hạ phàm a!” Lại chỉ vào dãy y phục của mình nói: “Tiểu thư vừa ý văn kiện thế nào?”
Đoạn Vân Tụ quay lại nhìn váy áo treo trên giá, chỉ vào một bộ ở giữa, “Lấy nó” Chưởng quầy lập tức lấy xuống.
Đoạn Vân Tụ thay nữ trang, đứng ở trước gương nhìn mình, người ở bên trong vẫn là váy trắng đai thêu, giống như trước một ngày nàng xuống núi vậy, chính là cảnh này tâm tình này đều bất đồng ---- lúc ấy vì để thuận tiện hành tẩu giang hồ cùng tránh cừu gia nên mình mới thay nam trang, không nghĩ tới thân phận giả này lại mang đến cho mình nhiều phiền phức không tưởng, Sở Dao đối với mình là có ý, liền ngay cả Tú Thường đối với mình tựa hồ cũng hữu tình, nàng tuy nói là đến Cán Trung xem có thể mở rộng tiền trang hay không, nhưng chuyện đêm hôm qua làm nàng nhận ra ý nghĩ mình từng phủ định lúc trước rất có thể là đúng, Tú Thường chính là vì mình mà đến, nhưng mình có thể làm cái gì đây, nếu như là nam tử, có lẽ thật sự sẽ thích nàng, nhưng mình cũng là nữ tử, giữa nữ tử, chỉ có thể là sư đồ, là tỷ muội, là bằng hữu, nhưng không thể nào là tình nhân!
Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng cho ra một cái kết luận ---- mình không thể thích Diệp Tú Thường, chỉ có thể đem nàng làm bằng hữu tốt! Mà Diệp Tú Thường cũng rất rõ ràng điểm này, mê muội nhất thời qua đi, người trí tuệ như nàng, tự nhiên sẽ vứt bỏ tạp niệm, đem mình làm bằng hữu tốt...
Đi ra trước thành y điếm nàng cười khổ một cái ---- này mới là kết cục tốt nhất...
Diệp Tú Thường đang ngồi ở quán trà bên cạnh mới vừa uống xong một ly trà, đang cầm bình trà Thanh Hoa rót chén thứ hai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ hướng mình tới gần.
Nàng giương mắt vừa nhìn, trong lòng không khỏi chấn động, nghĩ tới bốn chữ ---- “Tuyệt sắc thiên thành“. Chỉ thấy Đoạn Vân Tụ mi mục như họa, môi hồng răng trắng, mặc một chiếc váy trắng cùng một kiện áo choàng, búi tóc tinh xảo lung lên cao phần còn lại buông rơi phía sau, sợi tóc mềm mại tùy gió thổi bay, cả người xinh đẹp giống như hoa sen làm bằng bạch ngọc, ý vị tuyệt trần. Nàng đứng ở nơi đó, rõ ràng cực kỳ mộc mạc, phảng phất như một làn gió nhẹ thổi lướt qua, rồi lại sáng lạn chói mắt, làm cho người ta không thể nhìn gần, vừa vặn xác thực một câu thơ, “Đạm cực thủy tri hoa cánh diễm*“.
*(đây là bài thơ của Bảo Thoa, trong
Diệp Tú Thường càng thêm kinh ngạc, bộ dạng hiện tại của Đoạn Vân Tụ cùng giấc mơ đêm đó của nàng vô cùng giống nhau, chỉ khác là sáo ngọc ở trong tay đổi thành bảo kiếm, giờ lại chân chân thật thật đứng ở trước mặt mình, không giống trong mộng như vậy hư vô mờ mịt.
Diệp Tú Thường tâm một trận rung động, nhất thời đã quên hô hấp, Đoạn Vân Tụ trước mắt cùng Đoạn Vân Tụ trong mộng chồng chéo lên nhau, biến thành một người.
Mà Đoạn Vân Tụ một tiếng “Trà!” Nàng mới giật mình tỉnh mộng, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện bình trà trong tay mình nghiêng đổ đầy cái chén vả lại còn tràn ra chảy đến trên mặt bàn. Lòng nàng ngổn ngang trăm mối đem bình trà vừa để xuống liền đứng dậy rời đi, cũng không quản phía sau còn có Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường rời đi quá nhanh, lập tức đuổi theo, chỉ còn tiểu nhị ở phía sau miệng há to, “Chẳng lẽ tiên nữ hạ phàm rồi!”, hoàn toàn quên mất tiền trà còn chưa thu.
Diệp Tú Thường không định rõ phương hướng cứ tùy tiện đi nhanh. Trong lòng nàng rất loạn rất loạn, tức giận chính mình dù thấy Đoạn Vân Tụ đã khôi phục nữ trang thế nhưng lại nhìn đến tâm hồn điên đảo quên cả hô hấp. Nàng vốn cho là mình chỉ nhất thời hồ đồ, đem Đoạn Vân Tụ trở thành nam tử, cho nên mới sinh ra tình cảm khác thường, chỉ cần Đoạn Vân Tụ đổi về nữ trang những ý nghĩ xằng bậy kia sẽ biến mất, nàng cũng sẽ không tiếp tục thích Đoạn Vân Tụ, chính là mới vừa nhìn thấy Đoạn Vân Tụ, trong khoảnh khắc đó, tim của nàng ngừng đập, trong mắt chỉ còn Đoạn Vân Tụ một người.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng liên tiếp hỏi mình, tâm loạn một đoàn.
Nàng đi đến dưới một cây liễu, dựa vào trên tàng cây thở hổn hển, ngửa đầu nhìn bầu trời ---- trời xanh không mây, tĩnh lặng như nước, nhưng không cách nào làm lòng nàng yên tĩnh trở lại.
Đoạn Vân Tụ ở phía sau phải thi triển khinh công mới đuổi kịp Diệp Tú Thường. Nàng trông thấy Diệp Tú Thường tựa vào thân cây liễu, vội vàng chạy qua hỏi: “Tú Thường cô làm sao vậy?”
Diệp Tú Thường nhìn chằm chằm nàng, trong mắt là thật sâu ai oán.
“Ngươi tránh ra! Không cần ngươi quan tâm!”
Đoạn Vân Tụ hiểu được hàm nghĩa phía sau ai oán này ---- nàng muốn mình đổi về nữ trang, nguyên lai là vì chặt đứt vọng niệm, nhưng lại không đạt được mục đích.
“Tú Thường...” Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó, không biết nói cái gì cho phải. Lúc này nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngốc đến không biết nói cái gì, nàng nghĩ mình lúc này nếu có thể ăn nói lưu loát như sinh liên hoa* (=.=” mình không hiểu nổi ý này là gì), sẽ làm cho Diệp Tú Thường nhoẻn miệng cười, mà không phải thương tâm khổ sở như vậy.
Diệp Tú Thường xem nàng im lặng không nói, dùng ánh mắt buồn bã ôn nhu mà nhìn mình, không nhịn được muốn khóc lên. Nhưng nàng là một người quật cường nên không cho phép bản thân như vậy, nàng đem nước mắt sắp trào ra ép trở về, tức giận liếc mắt Đoạn Vân Tụ một cái, “Ta không có gì, không cần ngươi quan tâm!” Nói xong rời khỏi cây liễu đi lên phía trước, chỉ là lúc này nàng đi rất chậm rất chậm, linh hồn nhỏ bé như bị rút sạch.
“Tú Thường...” Đoạn Vân Tụ đành phải theo sau.
------------
*(đây là bài thơ của Bảo Thoa, trong
“Trân trọng phương tư trú yểm môn,
Tự huề thủ úng quán đài bồn.
Yên chi tẩy xuất thu giai ảnh,
Băng tuyết chiêu lai lộ thế hồn.
Đạm cực thuỷ tri hoa cánh diễm,
Sầu đa yên đắc ngọc vô ngân?
Dục thường bạch đế nghi thanh khiết,
Bất ngữ đình đình nhật hựu hôn“. (mình không thể dịch thơ các bạn thông cảm ^ ^!)
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
16 chương
73 chương
240 chương
56 chương
42 chương