Hắc đạo đại ca cởi ra đi nào !

Chương 12 : Cảm giác được mẹ yêu thương như thế nào?

Đông Phương Tước buông Đinh Tiểu Lộ ra, hắn đứng lên tiến vào phòng tắm, Đinh Tiểu Lộ cũng ngồi dậy, cô chán ghét mọi thứ ngay lúc này. Lúc trước cô chính là một con chim nhỏ tự do, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, vậy mà bậy giờ cô lại bị giam cầm trong bốn bức tường, ngột ngạt khó chịu. Quần áo sáng sớm Lý Kiệt đã mang đến cho hai người, thay xong Đinh Tiểu Lộ cùng Đông Phương Tước đi ra ngoài, chuẩn bị trở về đất liền. Ngoài cửa, ở cùng Lý Kiệt là Ngô Quý, đang chờ Đông Phương Tước, vừa nhìn thấy Đông Phương Tước mở cửa bước ra, Ngô Quý đã nhanh chân đi đến. " Lucifer, thứ ngài cần đã ở đây, giấy sở hữu hòn đảo Lunar." Ngô Quý tay cầm văn kiện, kính cẩn đưa cho Đông Phương Tước, đôi mắt khéo liếc sang nhìn Đinh Tiểu Lộ. " Đêm qua, ngài có hài lòng với sự chuẩn bị của tôi không?" Ngô Quý hỏi mập mờ. Đông Phương Tước người thông minh, sao không hiểu hắn nói gì, thì ra đống nội y tình thú kia là của hắn chuẩn bị, Đông Phương Tước đôi mắt mang theo đùa bỡn nhìn Đinh Tiểu Lộ. " Rất, Hài, Lòng!" Đông Phương Tước cắn mạnh ba chữ. Đinh Tiểu Lộ đứng bên cạnh mặt bắt đầu đỏ rực, nhìn vẻ mặt khốn kiếp của Đông Phương Tước nhịn không được mà rủa xả trong lòng, càng phẫn hận là tên Ngô Quý, hắn là tên đầu sỏ a. Nhận lấy văn kiện, Đông Phương Tước, Lý Kiệt và Đinh Tiểu Lộ nhanh chóng rời đi. Lúc đi ngang Ngô Quý, Đinh Tiểu Lộ dùng hết sức, lấy gót nhọn của giày giẫm mạnh lên chân của Ngô Quý. " Aaaaaa" Ngô Quý chỉ kịp la lên, rồi ôm chân đau đớn. " Ồ xin lỗi, tôi là cố ý đó!" Đinh Tiểu Lộ cười nham hiểm nói, nhìn sắc mặt tức giận nhưng không thể làm gì được đến tím tái của hắn, Đinh Tiểu Lộ thập phần vừa lòng. " Dám chơi bà đây, cho ngươi biết thế nào là lễ độ." Đinh Tiểu Lộ nói thầm, xoay người đi nhanh về phía trước. Đông Phương Tước nhìn theo cô, gương mặt thoáng xẹt qua một tia sủng nịch, Lý Kiệt nhìn Đinh Tiểu Lộ cũng nhếch môi cười. Đinh Tiểu Lộ trông như một con mèo nhỏ tinh nghịch, ai dám động đến cô, móng vuốt sẽ cào nát mặt hắn, ngoại trừ Đông Phương Tước. Ca nô nhanh chóng đưa họ vào bờ, Đông Phương Tước vẫn chưa cho cô trở về dinh thự của hắn, hắn đưa cô đến khách sạn Diamond, nơi cô và hắn lần đầu gặp nhau. " Sao không đưa tôi về dinh thự, đến đây làm gì?" Đinh Tiểu Lộ khó hiểu hỏi hắn. " Cô có quyền để hỏi tôi sao?" Đông Phương Tước đôi mắt âm lãnh nhìn cô. Đinh Tiểu Lộ tự biết thân phận, cô lập tức im lặng. Sau khi đưa cô vào phòng, Đông Phương Tước lại biến mất. Nửa đêm khi cô đang say ngủ, tiếng mở cửa vang lên, đôi tai nhạy bén của Đinh Tiểu Lộ nghe thấy, đôi mắt cô mở to. Trong đêm tối, Đinh Tiểu Lộ có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc, cùng hơi thở nặng nề. Hình dáng quen thuộc trong màn đêm, là Đông Phương Tước. Đinh Tiểu Lộ nín thở quan sát, cô nhìn thấy Đông Phương Tước đi ra ngoài ban công, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi trên gương mặt tuấn mỹ, tiêu soái của hắn. Đông Phương Tước gương mặt lộ rõ sự ưu buồn thê lương, hắn tựa lưng vào tường ngước nhìn xa xăm. Đinh Tiểu Lộ nhìn hắn có chút không quen, chưa bao giờ hắn lộ ra vẻ mặt đó trước mặt cô, đối diện với cô hắn chỉ có lãnh khốc vô tình cùng tàn bạo. Không biết vì sao, cô lại cảm thấy thương hại hắn, thật là nực cười. Một người bị bắt giữ nhục nhã như cô, lại đi thương hại kẻ đang giam cầm chính mình. Đinh Tiểu Lộ âm thầm giở nhẹ chăn lên đi, cô chậm từng bước đến gần Đông Phương Tước. " Tôi nghĩ anh nên vào trong, ở bên ngoài lâu sẽ bị cảm lạnh." Đinh Tiểu Lộ giọng khe khẽ nói. Gương mặt Đông Phương Tước không thay đổi, hắn vẫn ngồi yên bất động không trả lời. Đinh Tiểu Lộ không biết do ma xui hay quỷ khiến, cô vuốt nhẹ váy ngủ, chọn một tư thế thoải mái ngồi xuống cạnh hắn. Chắc có thể là do hai người đã làm những chuyện thân mật với nhau, tuy là bị cưỡng ép, nhưng bây giờ cô thấy hắn không còn đáng sợ như lúc đầu, lại mang chút đáng thương. " Cô biết cảm giác được mẹ yêu thương là gì không? Nói cho tôi nghe đi." Đông Phương Tước nãy giờ trầm lặng, bỗng nhỏ giọng hỏi cô. " Anh nói gì?" Bên ngoài gió chợt thổi lớn, Đinh Tiểu Lộ không nghe rõ hắn nói gì, cô hỏi lại. " Cảm giác được mẹ yêu thương, nó như thế nào?" Đông Phương Tước vẫn một câu hỏi. " Thật hạnh phúc, lại ấm áp, anh sẽ cảm thấy rất bình yên. Dù cho mọi người có đối xử với anh thế nào, ngoài kia sóng gió ra sao, thì mẹ vẫn là chỗ dựa vững chắc cho con mình." " Dù anh có lớn thế nào, đối với mẹ anh vẫn là một đứa trẻ cần che chở." Đinh Tiểu Lộ mỉm cười trả lời câu hỏi. Cô cũng từng có một gia đình, cũng từng có mẹ yêu thương, nhưng mọi thứ lại biến mất khi cô tròn năm tuổi. " Đồ nói dối!" Đông Phương Tước khinh thường nói. " Cô nói thật là thiêng liêng, cao cả vĩ đại a!" " Cô có biết rằng một người mẹ có thể nhẫn tâm đến nhường nào không? Bà ta có thể dùng dao thương tổn chính đứa con của mình, hằng ngày đay nghiến nó bằng những lời nói tàn nhẫn, lại có thể nhẫn tâm kết liễu cuộc đời nó, chỉ vì nó là một đứa con hoang." Đông Phương Tước đôi mắt đỏ ngầu cắn mạnh từng chữ, Đinh Tiểu Lộ có thể thấy sự tuyệt vọng và hận thù trong đôi mắt của hắn.