Hắc đạo đặc chủng binh

Chương 160 : Nhắc nhở của lão gia tử

Bọn Quan Trí Dũng đưa Đường Phong và Nhị Nhi tới Tôn phủ sau đó liền rời đi. Nhìn quần thể kiến trúc hùng vĩ của Tôn phủ, trong lòng Đường Phong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng may mắn hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hai người đi tới trước tòa nhà, Tôn lão gia tử sớm đã nhận được tin báo của bảo vệ cổng cùng Liễu Bá và Tiếu Di Lặc đã đứng ở cổng chờ bọn họ. Thấy Nhị Nhi không tổn hao gì, trên mặt Tôn lão gia tử cười như hoa nở, kích động nắm tay cháu gái nhìn trái nhìn phải, sau đó cười lớn nói: “Ha ha ha, không sao là tốt rồi, không sao thì tốt!” Tiếu Di Lặc và Liễu Bá trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bọn họ càng lau mắt mà nhìn Đường Phong. Trên mặt Tiếu Di Lặc treo nụ cười kiểu chiêu nài, một quyền nện trên ngực Đường Phong cất cao giọng nói: “Tiểu tử ngươi làm tốt lắm, ha ha ha, ta đã nói ngươi xuất mã chắc chắn không vấn đề” Quyền đó vừa vặn nện vào trên vết thương của Đường Phong, mặc dù Tiếu Di Lặc dùng lực không lớn, nhưng cũng đủ khiến Đường Phong không chịu được, ôm ngực, trên mặt Đường Phong lộ ra vẻ đau đớn. Nhị Nhi thấy thế, vội vàng đỡ Đường Phong nhỏ tiếng nói: “Tử Thần, anh không sao chứ? Có phải rất đau không?” Đường Phong nhếch miệng với Nhị Nhi một cái, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khổ, cắn răng nói: “Không sao, không sao”. Nhị Nhi trừng mắt với Tiếu Di Lặc một cái, có chút oán giận nói: “Chú Tiếu, Đường Phong vừa bị thương rồi, sao chú không biết nặng nhẹ thế?” Nói xong cô lại hiền dịu nói với Đường Phong: “Nào, em dìu anh vào trong, để bác sỹ băng bó cho anh”. Chút vết thương này với Đường Phong mà nói chẳng là gì cả, vẫn chưa tới tình trạng mời bác sỹ tới. Nhưng ý tốt của Nhị Nhi Đường Phong cũng không tiện từ chối, gật gật đầu theo cô vào trong. Tiếu Di Lặc ngơ ngác nhìn bóng lưng Đường Phong và Nhị Nhi, sau đó thăm dò Liễu Bá nói: “Lão Đao, vừa nãy ta quá đà sao? Ta không dùng sức mà?” Liễu Bá cười nói với Tiếu Di Lặc: “Di Lặc à, não ngươi đúng là đầu heo rồi. Là ngươi không dùng nhiều sức, nhưng trong mắt Nhị Nhi ,Tiểu Phong chính là đậu hũ, ngươi chạm nhẹ vào, cô ấy đều không muốn”. Tiếu Di Lặc ngây ngô nhìn bọn họ, hình như không hiểu ý trong lời nói của Liễu Bá. Tôn lão gia tử lúc này trên mặt là nụ cười vui mừng, nhìn bóng lưng Đường Phong và Nhị Nhi gật gật đầu. “Lão gia, lần này là trong họa có phúc rồi. Tôi thấy Nhị Nhi bây giờ rất quan tâm tới Tiểu Phong” Trên mặt Liễu Bá cũng là nụ cười vui mừng. Nhị Nhi có thể bên Đường Phong, đó là điều hắn và lão gia vẫn luôn kỳ vọng. Tôn lão gia tử cười lớn ha ha hai, nói: “Tốt, thật là tốt, sau này có Tiểu Phong chăm sóc Nhị Nhi ta cũng yên tâm rồi. Đợi chuyện của Tiểu Phong và hội Nghịch Thiên lần này kết thúc, chúng ta chọn ngày lành định chuyện của hai đứa thôi”. Liễu Bá gật gật đầu, như thế tất nhiên quá tốt rồi. “Đúng rồi, Di Lặc, cậu giải quyết tiểu tử họ Hướng rồi chứ. Lúc trước trong tay họ có Nhị Nhi, chúng ta không dám hành động khinh xuất, bây giờ nên lấy lại chút lợi tức rồi” Trong mắt Tôn lão gia tử lóe lên hàn quang. Hướng Vĩ ơi Hướng Vĩ, Tôn lão tử ta luôn nể mặt cha và ông nội ngươi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với ngươi, nhưng chính ngươi muốn tìm cái chết, ai cũng hết cách. Trong mắt Tiếu Di Lặc lóe lên tia nham hiểm, lạnh lùng nói: “Tên tiểu tử Hướng gia này vứt hết sĩ diện của cha và ông nội hắn rồi! Hừ! Một lần, lại hai lần, ba lần muốn gây sự chuyện khác chúng ta có thể chịu được, lần này lại tìm cách đánh lên người lão gia, tôi nhất định phải lột da hắn”. “Ấy, không cần, tội chết khó tránh, nhưng niệm tình lão Hướng, cậu cho hắn sảng khoái một chút đi” Tôn lão gia tử nói xong từ từ đi vào trong phòng. “Lão Đao, lão gia già rồi, không ra tay tàn nhẫn được. Đúng là quá dễ dàng cho tên súc sinh đó rồi” Tiếu Di Lặc lắc lắc đầu khẽ nói. Liễu Bá thở dài nói: “Cậu theo lão gia mấy chục năm rồi còn không hiểu người sao? Lão gia là người trọng tình! Nếu đổi lại là người khác, đừng nói lột da, xuống vạc dầu cũng có thể!” Nói xong Liễu Bá cũng theo lão gia rời đi. Trong phòng sách, Đường Phong sau khi trải qua băng bó của bác sỹ nói ngọn ngành sự việc lại cho Tôn lão gia. Trong mắt Tôn lão gia tử và Liễu Bá tràn đầy vẻ tán thưởng, Đường Phong không chỉ đầu óc thông minh, thân thủ cũng khó có người địch nổi! Với Đường Phong, Tôn lão càng ngày càng hài lòng. “Tiểu Liễu, cậu đi gọi điện thoại cho cục thành phố đi, đợi chơi trò xong gọi bọn họ đưa Tỉnh Thượng tới cho ta. Hừ hừ, đối phó với người Nhật, thủ đoạn của ta hữu hiệu hơn bọn họ nhiều” Tôn lão lạnh giọng nói. Tỉnh Thượng là người phụ trách hội Hắc Long phái tới nước Z, chắc chắn nắm được không ít bí mật của hội Hắc Long. Hơn nữa hắn dám ra tay với Nhị Nhi, Tôn lão sẽ không để hắn chết dễ dàng, có rất nhiều cách để đối phó với kẻ địch, chết là cách nhân từ nhất! Liễu Bá gật đầu tỏ vẻ hiểu. Đường Phong lại nhíu mày nói: “Tôn gia gia, ông định làm thế nào với Yamamoto?” Tôn lão nhìn Đường Phong nói: “Yamamoto về nước có lẽ cũng là một chuyện tốt. Về trong hội Hắc Long, những thứ hắn có thể tiếp xúc càng nhiều. Bây giờ tử huyệt của hắn nắm chắc trong tay chúng ta rồi, hắn sẽ trở thành quân cờ ngầm chúng ta cấy vào hội Hắc Long”. Nghe Tôn lão nói như vậy, Đường Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ Tôn lão sẽ một chốc xúc động mà giết chết Yamamoto, cười cười nói: “Cháu cũng nghĩ như vậy, hội Hắc Long vẫn luôn nhìn hau háu vào nước chúng ta, quân cờ ngầm Yamamoto này sau này chắc chắn sẽ có lúc dùng tới”. Chính sự nói xong, Tôn lão cười nhìn Đường Phong, sau đó nói: “Tiểu Phong à, chuyện của cháu và Nhị Nhi thế nào rồi?” Đường Phong trong lòng kinh ngạc, hắn tất nhiên biết Tôn lão có ý gì. Hắn vẫn luôn trốn tránh vấn đề này. Nhưng Tôn lão đã hỏi, hắn cũng không tiện giả vờ không nghe thấy, cười cười có chút không tự nhiên nói: “Vẫn tốt, Nhị Nhi là một cô gái tốt”. Nụ cười không tự nhiên của Đường Phong trong mắt Tôn lão lại là nụ cười thẹn thùng, ông cười lớn hai tiếng ha ha nói: “Vậy thì tốt, Nhị Nhi đứa trẻ này bị ta làm hư rồi, có lúc tính tình có chút quái, sau này cháu không được ăn hiếp nó”. Trong lòng Đường Phong phiền muộn, gật gật đầu ứng phó chuyện này. “Lần này quyền tiêu thụ vũ khí đạn dược cháu làm rất tốt. Nhưng cháu phải nhớ kỹ, sau này cho dù làm gì đều phải có mức độ! Chỉ cần cháu không chạm vào giới hạn của quốc gia, quốc gia sẽ mắt nhắm mắt mở với cháu. Dù sao tình trạng nước ta và các nước khác không giống nhau lắm” Tôn lão dặn dò Đường Phong, cây cao chịu gió lớn. Ông sợ Hoa Hưng Xã sẽ khiến cho quốc gia bất mãn. Đường Phong tất nhiên không sợ điều này, nhưng hắn cũng có thể nói với Tôn lão một nguyên nhân, cười cười Đường Phong nói: “Tôn gia gia, ông yên tâm đi, từ xưa tới nay có đen sẽ có trắng, đó là điều không thể tránh khỏi. Huống hồ tác phong của Hoa Hưng Xã so với các xã đoàn khác mà nói nguy hiểm với quốc gia càng nhỏ, cháu nghĩ chỉ cần xã Hoa Hưng Xã luôn giữ được truyền thống này, nhà nước sẽ không khai đao với Hoa Hưng Xã đâu”. Tôn lão gật gật đầu nói: “Cháu rất thông minh, nhưng mọi chuyện đều không phải tuyệt đối. Bây giờ cấp cao trong nước tranh quyền đoạt lợi, mà hắc bang sở dĩ có thể tồn tại chính là dựa vào đại quyền của chính phủ, vạn lỡ bang phái đối địch của cháu dựa vào đại quyền chống đỡ, cho dù Hoa Hưng Xã cháu biểu hiện tốt nữa cũng khó tránh khỏi tai kiếp”. Trong lòng Đường Phong lo lắng, chuyện này mình thật sự không suy nghĩ tới. Đúng vậy, bây giờ mình dựa vào là Trương lão hiện đang nhiệm chức bây giờ.Vạn lỡ bọn họ xuống chức, mà lên trên lại là chỗ dựa thế lực của đối địch, vậy Hoa Hưng Xã không phải chết chắc sao? Nghĩ tới đây, trên trán Đường Phong chảy ra mồ hôi lạnh, hắn nhíu mày nói: “Cảm ơn Tôn gia gia đã nhắc nhở”. “Vậy cháu biết nên làm thế nào rồi sao?” Tôn lão gật gật đầu hỏi. Đường Phong nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn thở dài lắc lắc đầu, nếu xuất hiện tình huống thế này hắn thật sự không biết nên làm thế nào? Tôn lão cười cười nói: “Ta tặng cháu hai câu, câu thứ nhất: Không muốn bị người khác ăn hiếp, thì phải không ngừng làm mạnh mình, mạnh tới mức hắn không thể khi dễ cháu, mạnh tới mức nếu hắn động tới cháu sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng không ngờ đến. Câu thứ hai: Thật sự không cần cố học được thuyết bảo thân (bo bo giữ mình), giống như ta, nếu không phải năm đó phát giác sự tình không ổn sớm tuyên bố chậu vàng rửa tay, sợ là ta bây giờ đã hóa thành bụi rồi”. Đường Phong suy nghĩ, hiểu ý của ông Tôn, hắn gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi”. Tôn lão thấy hình như Đường Phong có chút lo lắng, cười nói: “Nhưng cháu không cần lo lắng, giống như cháu nói, Hoa Hưng Xã bình thường tác phong luôn rất tốt, hơn nữa thế lực vẫn không gặp thời, chỉ cần hành sự cẩn thận chút, các thế lực không cần đắc tội thì đừng chọc vào, trước mắt Hoa Hưng Xã vẫn rất an toàn.” Trên đường trở về từ Tôn phủ, trong lòng Đường Phong luôn nghĩ tới vấn đề đó, lời của Tôn lão như cảnh tỉnh, điều này nhắc nhở hắn rất nhiều Về tới nhà Đường Phong xem lịch ngày, hôm nay là mồng 1 tháng 7, thời gian trôi đi thật nhanh, vậy mà thời gian mấy anh em rời khỏi bộ đội đã một năm rồi. Nghĩ tới cuộc sống bộ đội từng trải qua, trên mặt Đường Phong hiện lên nụ cười. Mặc dù hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ mới hợp với mình hơn, hắn thích cảm giác thông qua chính mình sáng tạo nên từng kỳ tích, Nhưng hắn lại rất nhớ tới cuộc sống trước đây, hắn lúc đó hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cấp trên giao nhiệm vụ, bọn họ hoàn thành, không như bây giờ mỗi ngày bọn họ đều phải suy nghĩ chuyện của ngày mai. Có lẽ đó chính là cuộc sống, chuyện gì cũng không thể đạt tới hoàn mỹ. Nằm trên giường, Đường Phong xuyên qua cửa sổ nhìn trong trời đêm điểm đầy sao, hắn đã rất lâu không nhìn sao trời rồi, vẫn nhớ lúc nhỏ việc hắn thích làm nhất chính là đêm mùa hạ cùng ba nằm trên nóc nhà ngắm sao, nghe ba hắn kể chuyện xưa của ông. Trên mặt hiện lên nụ cười hiền dịu nói: “Ba, mẹ, ba mẹ ở bên kia có khỏe không?” Tiếc nuối lớn nhất trong lòng Đường Phong chính là không thể tự tay đưa ba mẹ đoạn đường cuối cùng, đó là điều hắn mãi mãi không thể quên được. Sáng sớm hôm sau, Đường Phong dậy sớm như ngày thường, mặc xong quần áo thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. hắn thích cảm giác này, hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều, suy nghĩ vấn đề cũng rất có ích. Lúc Đường Phong luyện tập sáng sớm, nhị đương gia của hội Hắc Hổ đã tới sân bay, đáp chuyến bay sớm nhất rời đi.