Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 383 : Người Không Bằng Chó

Tổng phủ khách sạn ở Thục Đô, từng là một khách sạn năm sao xa hoa, hiện giờ trở thành trụ sở của tổng bộ Ám Hành tổng hội, chiến đội của Lục Đĩnh ở trong này được phân một phòng.Ở thời đại Dương Quang, Sở Vân Thăng không thể thuê nổi phòng khách sạn như thế, hiện giờ là một "người nhập cư trái phép", càng không có tư cách, hắn tạm thời bị an bài đến một cái "nhà trọ số 99" trong một ngõ nhỏ sau khi đi lòng vòng hết trái lại phải đến hơn 200 thước. Tuy rằng tên nhà trọ này nghe đúng là không được hay lắm, nhưng cũng khá sạch sẽ, nghe nói cũng là 2 sao, nhân viên bên trong cũng rất là cẩn thận, thời đại Hắc Ám ăn bữa nay lo bữa mai, làm một người bình thường, có thể tìm được một công việc như vậy là quý như vàng, không nhờ vả quan hệ thì ngay cả một chân nhân viên vệ sinh cũng chẳng có. Bởi vì, "nhà trọ số 99” này trực tiếp chịu sự quản lý của Ám Hành tổng hội là một trong ba thế lực lớn ở Thục Đô, là một loại "phúc lợi" của tổng hội đối với các đội viên chiến đội, chỉ cần nộp một khoản phí dụng tượng trưng là có thể vào ở lâu dài. Có cái ô tổng hội, "tiền lương" của nhân viên phục vụ từ trước đến nay ổn định khỏi phải sầu, hơn nữa quan trọng nhất với nhân viên phục vụ ở đây, đa phần thao túng sư, nếu trong thời đại Dương Quang mà nói, chính là một đám có tiền, khi mà kẻ có tiền đều tụ tập cùng một chỗ, tính ra nhân viên phục vụ ở đây liền có rất nhiều "sinh ý" (Kool: mối làm ăn), có thể kiếm "khoản thu nhập thêm", vừa có thể trợ cấp gia đình. Mà trên thực tế, đội viên các chiến đội hay hội viên tổng hội, thật ra cũng chia ra vài cấp bậc, ở "nhà trọ số 99" cũng chỉ là loại cấp bậc thấp nhất mà thôi. Đỉnh cấp quyền quý là như thế nào Sở Vân Thăng không biết, nhưng cao cấp như Thi Ý, không những ở tổng bộ của tổng hội được cấp một căn phòng độc lập xa hoa, ở nội thành còn nghe nói người nhà cũng được cấp chỗ ở, kể cả Lục Đĩnh, ở đây cũng có một căn phòng ba gian. Dù là Lục Đĩnh hay một đội viên cấp thấp nhất, đa phần người có chút địa vị ở trong nội thành cũng đều mua phòng ở, khỏi cần phải chen chúc tại cái "nhà trọ số 99" này, mà giống như con nhà đại gia lắm tiền cũng không hề ít.Ở nơi này, phần lớn đội viên không có nhiều vướng bận. Sở Vân Thăng được Lục Đĩnh sắp xếp cùng Căn Tử tạm thời ở cùng một chỗ, Căn Tử là người bên ngoài, cả nhà đều chết trên đường chạy nạn, chỉ còn hắn may mắn sống sót, không có gì vướng bận, cũng không còn tâm tư mua phòng ở, nên hắn liều mạng mà kiếm năng lượng, sau đó ăn chơi đàng điếm, sống mơ mơ màng màng, tận hưởng lạc thú trước mắt, đó chính là toàn bộ cuộc sống của Căn Tử, giống như không cần biết đến tương lai."Lão Tôn, đợi chút để ta gọi người mở cửa." Căn Tử tinh thần hoảng hốt tìm cái chìa khóa, sờ soạng nửa ngày mới phát hiện không mang theo trên người, xấu hổ mà hướng Sở Vân Thăng cười cười, sau đó giơ tay gõ cửa rầm rầm."Căn Tử ca đã trở lại? Ôi, ta mới từ tổng bộ trở về, nghe nói các ngươi lần này phát tài rồi, cũng đừng quên huynh đệ a." Ở giữa hàng hiên một nam nhân đi dép lê lạch bạch chạy đến, trong tay đang cầm gương cùng khăn mặt, vừa nhìn thấy Căn Tử, liền hai mắt sáng lên mà nói."Trực đêm à? Đi, chờ có phần thưởng, mời mấy huynh đệ đi uống rượu!" Căn Tử ậm ừ mà nói, tuy rằng hắn hiện tại cực kỳ mệt mỏi, nhưng nghĩ đến vừa mới đem xác trùng cấp ba đến tổng hội an toàn, hắn liền không khỏi cao hứng, một chuyến làm ăn này rất đáng giá, gần một ngày một đêm đi đi về về, thu hoạch đúng là chưa từng có!"Vẫn là Căn Tử ca sảng khoái, vậy ta chờ tin tốt a!" Nam nhân đi dép lê nhìn qua Sở Vân Thăng, cũng không hỏi nhiều, lạch cà lạch cạch đi qua. Lúc này, Căn Tử gõ của, một cô gái nhỏ diện mạo thanh thuần nhô đầu ra, vội vàng từ một tủ giầy lấy ra một đôi dép lê, nhỏ giọng nói : "Ngươi đã trở lại."Căn Tử lại thô lỗ một cước đá bay dép lê, ầm ầm mà đi vào, Sở Vân Thăng theo phía sau, còn chưa vào trong nhà, chợt nghe thấy phòng đối diện thình thịch một tiếng, liền thấy một nam nhân trần truồng bị ném bay ra, theo sau bước ra một nữ đội viên cao lớn mặc trang phục chiến đấu, chỉ vào mũi nam nhân kia mắng: "Tiện nam nhân, bà đây nuôi ngươi ăn uống, ngươi bất quá chỉ là một con chó, cũng dám sau lưng bà cùng con đê tiện đối diện câu kết làm bậy! Căn Tử? Căn Tử? Căn Tử!""Ái chà, Dung tỷ, đừng gào nữa, ta mệt muốn chết, ngươi tha cho ta đi, có chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ nói sau." Căn Tử vừa trông thấy giường, thần kinh suốt một đêm căng thẳng vô cùng khát vọng nghỉ ngơi, hắn cùng Sở Vân Thăng bất đồng, Sở Vân Thăng đi sau đội ngũ chiến đấu, mà Căn Tử lúc nào cũng phải đem mạng mình đặt cược trên cái xác thanh giáp trùng cấp ba, với bọn họ áp lực thật sự quá lớn. Sở Vân Thăng nhìn thoáng qua nam nhân trẻ tuổi nằm cuộn mình ở phía trước, có chút chẳng biết tại sao, phản ứng của Căn Tử càng làm hắn khó hiểu, dường như là đồ đê tiện trong miệng nữ đội viên bưu hãn kia không phải là người ở trong phòng hắn vậy. Nữ đội viên bưu hãn cũng liếc nhìn Sở Vân Thăng một cái, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, kiễng cổ, với Căn Tử nói : "Ngày hôm qua lão Vu đến đây, có một công việc, một mình ta làm không được... ."Căn Tử nuốt nước miếng, liên tục xua tay nói : "Trời sáng nói sau, trời sáng nói sau."Nói xong, hắn mang nguyên cả giày, ngã vào trong giường, không nhúc nhích. Bưu hãn nữ đội viên thầm mắng một tiếng, đem cơn tức giận trút lên người nam nhân kia, lại đá hai chân, phát tiết đủ rồi liền rầm một tiếng đóng cửa phòng, thanh âm cực lớn dọa Sở Vân Thăng nhảy dựng, mà nam nhân kia run run đi đến cửa phòng nàng, đau khổ mà cầu xin cái gì. Sở Vân Thăng vẫn chẳng hiểu gì, đóng cửa lại, chỉ thấy cô gái trong phòng Căn Tử đang cực độ khủng hoảng mà vặn vẹo đôi tay nhỏ bé, đứng ngồi không yên, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Căn Tử đang nằm chổng vó. Lúc này, Căn Tử mệt mỏi mở nửa con mắt, chỉ vào một cái giường khác, mơ hồ nói: "Lão Tôn, ngươi ngủ ở kia đi, tỉnh ngủ ta đi gọi lão Ngụy, ta mang ngươi đi làm quen một chút...""Ta đi tắm một cái, có quần áo cho ta mượn thay đổi chút?" Sở Vân Thăng toàn thân tất cả đều là bùn, lúc trước đợi ở trong động, sau lại chạy khắp núi, dính vào người cả một mảng."Hỏi nàng, hỏi nàng." Căn Tử bị Sở Vân Thăng làm cho tỉnh, liền chỉ vào cô gái đang sợ hãi kia, nói. Cô gái kinh sợ giật nảy một cái, vội vàng nói: "Ta đi lấy cho ngươi, ta đi lấy cho ngươi."Đợi một hồi, Sở Vân Thăng tiếp nhận quần áo sạch mà cô gái đi lấy từ tủ quần áo, chui vào phòng tắm, bỏ đi bộ quần áo bông lấy từ trên xác chết đã mặc không biết bao lâu, mở vòi nước, lại phát hiện còn có nước nóng!!! Đại khái là từ sau khi rời Hoàng Sơn, lần đầu tiên tắm nước nóng cùng vòi sen, trên người bụi bám thành lớp dầy, lau một cái là cả đống to, cũng không dùng xà phòng, bẩn đến dọa người. Thống khoái mà tắm rửa, thay quần áo khô, một cảm giác thoải mái nói không nên lời, chờ hắn ra khỏi phòng tắm thấy cô gái sau khi giúp Căn Tử cởi áo khoác và giầy vẫn đang ôm đầu gối, như là đại họa lâm đầu cuộn mình ở bên giường, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sở Vân Thăng và nàng cũng không có gì nói, hắn và Căn Tử đều chưa nói tới quen thuộc, huống chi đây là việc nhà người ta, nằm ở trên giường nghĩ như thế nào mới có thể lẻn vào phòng nghiên cứu hắc ám, dần dần mơ màng nửa ngủ nửa tỉnh."Giống như đã chết?""Chết rồi thì khiêng ra ngoài, không lẽ phải chỉ các ngươi làm thế nào?""Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lập tức khiêng đi, lập tức khiêng đi."Ngoài cửa một trận ồn ào Sở Vân Thăng nhất thời bừng tỉnh, ở trong chăn, cẩn thận đem trường mâu trong tay thu hồi vào trong vật nạp phù, khi mà không có ai đáng tin cậy, hắn ngay cả ngủ cũng không dám ngủ mà phải phòng bị tùy thời nắm mâu trong tay. Hắn theo mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy có vài người mặc quần áo phục vụ khách sạn đang nâng một khối thi thể vội vàng rời đi, mà cỗ thi thể kia đúng là nam nhân mà lúc trước hắn thấy. Nữ đội viên bưu hãn đối diện còn đang hùng hùng hổ hổ, giống như là ô uế cửa nhà nàng, Sở Vân Thăng trong lòng máy động, mạng người rẻ mạt như chó? Hắn không phải chưa thấy qua người xem mạng người như rác, chính hắn cũng đã giết qua rất nhiều người, ở Thân thành, Mê Vụ thành, Kim Lăng thành, thậm chí ở Hoàng Sơn liệt hỏa thành, thậm chí đem người thường trở thành nô lệ, Ai Đức Thêm (Kool: ko nhớ đc nhân vật này là ai, để sau check lại) cũng thiếu chút nữa bị Tào Chính Nghĩa thiêu sống ở trên cọc, nhưng loại qua hệ giết chóc cùng nô lệ này chỉ biểu lộ ra hình thức bề ngoài, càng giống như loại phát tiết, tranh đoạt tài nguyên, giết người đạt tới mục đích cùng với đạt được khoái cảm nắm trong tay sinh tử của những người khác. Mà một màn này trước mắt, là một loại hoàn toàn lạnh lùng, một loại như là tồn tại cao hơn, thậm chí trở thành nhậ thức nghiêm ngặt về trật tự và cấp bậc xã hội, "nô lệ dân đen" không phải viết trên giấy, sơn trên tường, mà là đã khắc vào lòng người, bất luận kẻ thống trị cao tầng hay một người bình thường không có năng lực gì, đều ngầm thừa nhận loại quy tắc và trật tự xã hội mới này. Cô gái giờ phút này càng thêm lạnh run, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoảng và sợ hãi, cắn chặt môi, lo lắng đề phòng mà nhìn chằm chằm Căn Tử còn chưa tỉnh ngủ. Thân hình của nàng rất đẹp, làn da rất mịn màng, khuôn mặt xinh đẹp, một mái tóc đen nhánh rối tung xõa trên vai, trên người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, ở thời đại Dương Quang, cô gái như vậy cũng chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của Sở Vân Thăng mà thôi. Căn Tử lắc lư đứng lên, cô gái giật mình một cái, vội vã bò đến, ngửa đầu vội vàng biện giải: "Ta và hắn không có quan hệ gì, thật sự, ta và hắn không có quan hệ."Căn Tử vuốt ve tóc của nàng, nâng cằm của nàng lên, cười nhạo nói : "Không có quan hệ? Không có quan hệ thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Có tật giật mình?"Cô gái vội vàng lắc đầu, nói: "Không có, ngươi hãy tin tưởng ta, ta thật sự không có quan hệ với hắn, chính là ngươi ngày hôm qua không ở đây, Dung tỷ lại bỏ đói hắn ba ngày, hắn năn nỉ ta cấp cho một ít đồ ăn, lòng ta mềm nhũn...""Được rồi, đừng ở đây mà giả bộ trước mặt lão tử, ngươi cho là ngươi ai a, lão tử lại phải quan tâm trinh tiết của ngươi? Đầu không có việc gì chứ? Ngươi cùng với hắn, chỉ là con chó mà thôi." Căn Tử không giận mà cười, đá văng nàng nói. Cô gái cực kỳ sợ hãi, bởi vì dựa theo thói quen lâu nay, bình thường những vị “đại gia", "đại tỷ" này, trừ một vài người tốt, còn nếu làm cái gì đắc tội những vị "đại gia" "đại tỷ" này thì kết cục so với chết còn thảm hơn, trong hắc ám thành này, có một chức nghiệp mà ai cũng biết, gọi là buôn người. Nàng cố gắng nỗ lực lần cuối, đại khái là vì chứng minh giá trị tồn tại của nàng, vội vàng mà đứng lên, giống như con mèo nhào vào giữa hai Căn Tử, cũng không để ý còn có Sở Vân Thăng một đại nam nhân ở đây, một bên cởi quần Căn Tử ra, một bên khẩn cầu mà nói: "Ta sẽ nghe lời, hảo hảo hầu hạ ngươi, cái gì ra cũng có thể làm, ngươi hãy tin tưởng ta..."