Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 382 : Ở Đây Giết Người Không Phạm Pháp

Thời đại Dương Quang, một vài đạo diễn nổi tiếng trong nước quay phim, thường thì khi tội phạm đi qua trạm kiểm soát, đều thích dùng đồ vật này nọ che khuất gương mặt, né tránh, giống như sợ người khác không biết hắn chính là tội phạm vậy, càng thêm thần kỳ chính là, phụ trách trạm kiểm soát kiểm tra cùng nhân viên dường như bị mù hết cả, mục tiêu rõ ràng như thế, cùng lắm là nhìn chằm chằm một lượt, rồi phất tay cho đi. Cũng chẳng biết là người đóng ngu ngốc, hay là cho rằng người xem ngu ngốc? Tóm lại Sở Vân Thăng không cho thế là khôn ngoan, bằng kinh nghiệm sinh tử, hắn làm cho đầu tóc toán loạn, quang minh chính đại mà lộ mặt, vẻ mặt tự nhiên, thậm chí cùng với đội viên khác tán chuyện với nhau, chỉ trỏ đội ngũ quân đội, không che dấu, không làm ra vẻ, giống như những người khác. Vết sẹo ngang mặt với lại đã hắn đã thay đổi thành bộ dạng trung niên, khác hẳn với khi đó trên bầu trời (Kool: khi đang cưỡi Cẩm Thạch bay), mà quân đội tự nhiên cũng không ngu mà để ý tới một người mơ hồ nào đó. Thi Ý mang theo văn kiện của ám hành tổng hội, sau khi cùng một vị quan viên cao cấp của quân đội giao tiếp, liền nghênh ngang mang theo xác thanh giáp trùng cấp ba (Kool: từ giờ bỏ cái “hình thái” đi cho ngắn gọn) cùng Sở Vân Thăng. Phi hành khí đã bay thật xa, hình như Thi Ý cũng có ý e ngại nó, ai cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi theo hướng nó bay. Sở Vân Thăng liếc mắt một cái nhìn “nhân viên” cầm trên tay hình vẽ, thấy hình ảnh không rõ lắm, thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc ấy hắn cùng tên phi công kia đều bay rất nhanh, chỉ thoáng nhìn qua, dù hắn ta lợi hại đến đâu, cũng không thể nhìn được rõ ràng. Nhưng mà, mặc dù như vậy, quân đội cũng đã khống chế rất nhiều người có bộ dạng khả nghi. Mượn danh nghĩa ám hành tổng hội, không chỉ thoát khỏi vài nhóm người lớn nhỏ đến tranh đoạt, mà còn thoát khỏi vòng vây của quân đội, tuy rằng bọn Lục Đĩnh chỉ được có hai thành, nhưng chuyện này Sở Vân Thăng không quan tâm, chỉ có hai thành, cũng đủ để đưa hắn vào thành. Vi phòng ngừa đêm dài lắm mộng, lo lắng người của Thích đại thiếu gia không thể trực diện tranh cướp, sẽ âm thầm bố trí đánh lén trên đường, Thi Ý cùng Lục Đĩnh đem người hợp nhất một chỗ, quyết định nhân lúc trước khi ánh sáng mờ mờ trên bầu trời sắp biến, đi đường núi thật nhanh trở về thành. Theo lời Ngưu Gia Viện đến Thục Đô đi đường thẳng cũng không xa, nếu không có khu trùng dịch chiếm lấy thung lũng phía dưới, xuống núi theo hướng thành Vụ Đô rất nhanh là đến, nhưng hiện tại phải theo Thập Vạn Đại Sơn đi đường vòng, theo phía nam, hướng thẳng đến phía tây Thục Đô, rồi theo đường núi trở về. Thi Ý cầm bản đồ chọn một cái tổng hội mật đạo (Kool: đường tắt), tránh đi thường đi quan đạo (Kool: đường lớn), thường đi đường gập ghềnh, Sở Vân Thăng lại là lần đầu tiên đi như qua đường núi như vậy, một nơi nguy hiểm, chỉ đủ một người đi qua, hơi không chú ý, là sẽ tan xương nát thịt, nếu không phải có những người thức tỉnh ở đây, cái xác trùng khổng lồ kia thật đúng là không có cách nào đưa qua. Về sau ánh sáng mờ biến mất, nhưng mà chiến đội của Thi Ý đều trang bị một loại đèn pin, ánh huỳnh quang lạnh lẽo, không lóa mắt, lại soi đường thật rõ ràng. Một đường này lại hữu kinh vô hiểm, trừ Thi Ý không ngừng cùng với Lục Đĩnh nhỏ giọng bàn công việc, Sở Vân Thăng chỉ có thể ở phía sau, mặt không đổi sắc đi theo các đội viên khác miệng nói bóng nói gió dò hỏi một chút tin tức trong thành Thục Đô.Ở Thục Đô, ít nhất có ba thế lực đỉnh cấp, quân đội, phòng nghiên cứu hắc ám cùng với ám hành tổng hội, gần như tạo thành thế chân vạc, ai cũng không thể khuất phục được ai, nhưng trước sau cũng không tạo thành hỗn loạn, điểm ấy, so với thành Kim Lăng hỗn loạn lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều. Kế tiếp chính là trong miệng Thi Ý cùng Lục Đĩnh hắn biết được đó là mấy cái vị đại thiếu gia, thiên kim, thân phận cao quý, nếu không thì chính là đại lão gia trong quân đội, nếu không lại là những đỉnh cấp thao túng sư (Kool: tên gọi ở đây của người thức tỉnh) cực mạnh của ám hành tổng hội, mọi việc đều suôn sẻ, dựa vào ba phương thế lực, khống chế lượng lớn vật tư cùng với con người, nhưng mỗi người đều không phải loại dễ trêu chọc, ở Thục Đô có thể được xem là những nhân vật nổi tiếng. Mà băng tộc quả nhiên cũng có bóng dáng, nghe đội viên chiến đội nói, toàn bộ Thục Đô đều đã muốn tuyên bố gia nhập cứu thế trận doanh do băng tộc lãnh đạo, nghe nói bên ngoài còn có mấy cái thành thị may mắn còn tồn tại, cũng gia nhập trận doanh này, chẳng qua băng tộc vẫn cao cao tại thượng, ẩn phía sau những thế lực thống trị loài người, trừ một ít nhân vật lớn ra, những người khác rất ít khi thấy họ, cũng không có tư cách nhìn thấy. Nhưng trong đó, Sở Vân Thăng có chút không hiểu chính là phòng nghiên cứu hắc ám, thường ít có tiếng tăm, cùng với phía chính phủ không có quan hệ, hoàn toàn mang tính tư nhân, lại luôn nhập cùng với quân đội, cùng nhau tạo thành thế lực đỉnh cấp, vững vàng đối kháng với phía chính phủ giống như viện nghiên cứu ở thành Kim Lăng. Súng của An Tử, những viên đạn đốt tiền, bao tay đặc chế của Lục Đĩnh, trang phục chiến đấu của chiến đội, vân vân, không có cái nào không phải là xuất ra từ phòng nghiên cứu. Ngay cả dụng cụ của Thân Bát Bì cũng thế, mấy đội viên chiến đội khi nhắc tới quân đội thậm chí là ám hành tổng hội, đều ít nhiều tỏ ra một ít bất mãn, nhưng nhắc tới khởi phòng nghiên cứu hắc ám, gần như mỗi người đều giơ ngón tay cái lên, cùng với tình cảm sùng kính, ngợi ca không giới hạn trong lời nói. Thế nên, theo Lục Đĩnh cùng Thi Ý nói chuyện phiếm, hắn mơ hồ nghe ra được, những vị đại thiếu gia Thục Đô này, sở dĩ đều phái ra đội hình cường đại để tìm kiếm xác thanh giáp trùng cấp ba, cũng không phải là do nó qúy giá, mà là vì tặng cho một vị cấp bậc đại lão của phòng nghiên cứu hắc ám phòng làm việc một món lễ vật! Vị này ở phòng nghiên cứu hắc ám xếp thứ hai, chỉ có một vị thiên chi kiêu nữ, hơn nữa lại muộn con, lễ thành niên long trọng của nàng cũng là do phòng nghiên cứu hắc ám một tay lo liệu, nàng chính là công chúa của phòng nghiên cứu hắc ám, trong các nhân vật nổi tiếng ở Thục Đô cũng là cực kỳ hot, rất nhiều danh môn có thế lực ở Thục Đô này, không chỗ nào không hy vọng mình cùng vị quyền quý này kết thành thông gia, cùng liên hợp với một thế lực mạnh mẽ như vậy, củng cố thực thực ở Thục Đô. Bởi vậy, sau khi tên (Kool: ghét thằng ôn này, để nó là “tên” >”