Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 320 : Tiếng Thét Thảm Của Nhân Loại
Tia sáng sau cùng trên không cuối cùng cũng biến mất trong bầu trời hắc ám. Tầm mắt của Vân Thăng lại trở lại màu đỏ ngầu.
“Đại Trùng, sắp xong chưa?”
Vân Thăng vô vị ngồi chờ nó cả buổi, có lẽ do chờ đợi quá lâu, giờ cuộc sống như thế chỉ tổ làm người ta càng thêm bất an.
“…”
Trong cự phần vừa hình thành vang vọng một chùm tạp âm vô nghĩa.
“Không sao chứ, Đại Trùng?” Vân Thăng liên tiếp gần lại cự phần phát ra tín hiệu.
Sự hiểu biết của hắn về trùng tử khu dịch thể, có thể xem như bậc “giáo sư tiến sĩ” trong thế giới nhân loại, nhưng so với trùng tử mà nói, hắn chỉ ớ mức trẻ mẫu giáo còn chưa bằng!
Đến bây giờ, việc sản sinh giữa Cẩm Thạch và cự phần, mối quan hệ giữa chúng hắn còn chưa làm rõ.
Căn cứ theo kinh nghiệm ở Hoàng Sơn, chắc là có cự phần trước rồi mới có Cẩm Thạch. Sau đó dưới sự thao túng của Cẩm Thạch tiếp tục noãn hóa ra Noãn Phần trùng thứ cấp của Cẩm Thạch đấy, kiến tạo nhiều cự phần hơn nữa.
Nhưng Viêm lại cho hắn biết một phương thức khác, có Cẩm Thạch trước, sau đó có thêm con Noãn Phần trùng thứ cấp kết hợp với nó để trở thành Cẩm Thạch thật sự sở hữu cự phần. Cho nên rốt cuộc là Cẩm Thạch có trước hay cự phần có trước? Quá trình nào khó khăn và nguy hiểm hơn? Vân Thăng có phần hơi choáng.
“…”
Trong cự phần vẫn còn tạp âm hỗn loạn truyền đến.
Trong lòng hắn thót lại,đang định men theo lối vào đường dẫn chui vào xem thử rốt cuộc thế nào, nếu thật sự dung hợp thành Cẩm Thạch có cự phần mà xóa đi ký ức của trùng ngố,hắn e rằng mình sẽ hối hận chết.
“…
Không sao… rồi.” Vân Thăng vừa trèo đến miệng lối vào, đã nghe Đại Trùng òng ọc truyền phản hồi một tiếng mà bỗng nhiên yên tâm hăn.
“Không sao chứ? Còn nhớ mình là ai không?” Vân Thăng có phần không xác định được hỏi.
“Nhớ. nhớ..” Giọng trùng ngố vẫn nghe òng ọc, nó lại do dự nói thêm: “Có điều, hình.. hình như….”
“Hình như thế nào?” Vân Thăng vừa yên lòng chút giờ lại thấy giật thót tim.
Trùng ngố có phần không dám chắc chắn trả lời :”
Ta.. ta hình như.. hình như. thông minh hơn?”
“…”
Vân Thăng không nói lên lời nào được. Thường ai nói mình thông minh thì thường chả thông minh đến đâu. Có điều cách nó nói chuyện thì quả đúng là nhất quán hơn.
“Là.. là thật. Ta hình như,não bộ bỗng nhiên, bỗng nhiên trở nên to hơn, rất nhiều.”
Trùng ngố nghiêm túc nói.
“Nghe ra rồi. Sao, phát hiện ra ‘Trùng điển’chưa?” Vân Thăng men theo ống dẫn bò lên. Viêm vẫn cứ nói “Trùng điển” với hắn, hiển nhiên hành vi quy phạm giữa hai Cẩm Thạch cũng đều như đang bị cách cuốn điển khỉ này hạn chế.
Nhưng lúc trước, con Cẩm Thạch ấu thể hắn không chế lại không phát hiện ra được cái thứ quái quỷ này.
Hôm nay ngồi chờ đợi không, hắn suy nghĩ mãi rút ra được nguyên nhân đại khái có hai cái, một là Cẩm Thạch Hoàng Sơn đó sau khi bị phong ấn, có thể trong một số thuộc tính nào đó, nó không còn là trùng tử, nên không còn có được những thứ của bọn chúng. Một nữa có thể là nó vẫn chưa tiến hóa đến mức có được “Trùng điển”.
Lý do là một hoặc hai thì hắn vẫn chưa rõ, quá trình trưởng thành của Cẩm Thạch Hoàng Sơn còn quá ngắn.
Cho nên giờ chỉ còn tìm câu trả lời trên người trùng ngố. Hiểu được “Trùng điể”, ắt có thể hiểu thấu thiết thế giới trùng tử.
Nhưng một câu của trùng ngố đã cắt đứt ngay mọi mơ tưởng của hắn: “Cái gì, cái gì ‘trùng điển’?”
Vân Thăng ngỡ ngàng lắc đầu, lúc Viêm trao đổi với hắn, trùng ngố căn bản không biết được, liền nói: “Không biết thì thôi vậy, ngươi đang ở đâu thế? Sao ta không thấy ngươi?”
“Nơi.. nơi đây.”
Vân Thăng thuận theo âm thanh ngẩng đầu, chỉ thấy Đại Trùng bị một chiếc ống dẫn treo lơ lửng tựa thằng bé nghịch ngợm đang nô đùa bên xích đu.
“Xuống đây, nhanh dùng nguồn năng lượng còn thừa lại ấp trùng chỉ, một giây cũng không được làng phí.”
Vân Thăng cảm thấy có phần bất an.
Từ lúc trưa hắn đã bắt đầu hối hận vì đã an bài cứ điểm tòa cự phần tại khu vực gần Hương Sơn.
Bọn Lão Tử chết thảm đã khiến thần kinh hắn trở nên hốt hoảng. Sự đề phòng với Viêm và thù hận với người cầm cung một cách bản năng, lúc chọn địa điểm hắn đã cố ý chọn nơi nằm ngoại khu vực Viêm và cách Cảng Thành một eo biển. Đợi khi tỉnh tảo ra, với tinh thần nhạy cảm bao lâu hắn mới thấy vị trí này quá ư tồi tệ.
Không gần Viêm, như vậy nếu gặp hiểm nguy sẽ không thể cầu cứu ngay; không gần Cảng Thành, vậy càng tồi tệ, bọn người thức tỉnh của bọn chúng rất có khả năng sang đây để tìm lương thực thực phẩm , sinh hoạt phầm. Đại trung và hắn rất dễ bị bại lộ. Nhưng Noãn Phần trùng đã cắm đất ấp trùng tử, căn tu cự phầm đã cắm sâu xuống đất, Viêm không thể tiếp tiếp tục vì hắn mà lại một lần nữa bỏ quả tất cả bắt đầu ấp một con Noãn Hóa trùng.
Vì thế, chỉ còn nghĩ cách làm tăng sức mạnh của hắn và trùng ngố trong thời gian ngắn nhất để phòng bắt trắc.
Bậy giở hắn chỉ là một con Xích Giáp trùng, lên đời II còn chưa được, căn bản không phải đối thủ bọn thức tỉnh,và cái cự phần vắng vẻ này cũng không có sức chiến đấu ghê ghơm gì.
“Hình như, căn cứ theo tập quán ổ, ổ trùng, nên noãn hóa,ra loài trùng tử chiến đấu?” Trùng ngố thắc mắc.
“Vô ích thôi, một hai con trùng tử giống ta với ngươi, không thể sinh được đại trùng tử có sức công phá. Bây giờ tình hình của chúng ta rất nguy hiểm, nhất thiết phải liều. Mà thôi, cái này ngươi nghe không hiểu. Chính là nói, ta sẽ thay đổi chiến lược, sẽ ưu tiên tạo lượng lớn trùng chỉ, thu thập lượng năng lượng nhiều nhất có thể, rồi ấp ra những con Noãn Hóa trùng thứ cấp, tiếp tục tạo cự phần. Đúng, chính là cái tổ trùng tử mà ngươi nói đó. Chỉ cần số lượng ổ trùng tử đủ, kẽ khác sẽ không lường được thực lực nông sâu của chúng ta, cũng không dám tùy ye1 đến xâm phạm.” Vân Thăng nhẫn nại giải thích.
Hắn vốn có thể dùng ngữ khí cứng rắn yêu cầu Đại Trùng làm thế, hắn hắn lại không nghĩ mình có cái quyền ấy. Đại Trùng không nợ nần hắn, mà ngược lại hắn nợ nó đã quá nhiều.
“Ta.. ta nghe lời ngươi.”
Trùng ngốc tuy đã thông minh lên nhiều nhưng lúc truyền tin hộ với Vân Thăng thì vẫn tự ti, luôn tháy tháy hắn hơn mình.
Chẳng mấy chốc, dưới sự thao túng của nó, từng các bọc thịt đầy dịch thể đứng sững tại phần dưới cự phần.
Năng lượng còn sát lại sau khi cự phần noàn hóa đã không còn nhiều, thậm chí đã tiêu hao gần hết.
Đêm này là đêm Vân Thăng căng thẳng nhất, hắn đích thân đi ra đỉnh núi cao trọc lóc bên ngoài để canh gác. Lúc này, cả hắn và đại trùng cùng cự phần đều không chịu nổi bất kỳ sự công kích. Một khi gặp nguy thì chỉ còn con đường chuồn.
Đêm này hình như dài ngoằn ngoẵn, hắn cứ nom nớp lo sợ nhìn về hướng chân trời ngoài bờ biển, hắn cứ sợ trong mắt mình sẽ xuất hiện bọn người thức tỉnh.
Căn cứ theo kinh nghiệm ở Hoàng Sơn, thời gian để áp một con trùng chỉ khoảng mười hai tiếng, tất là bằng nữa ngay, chỉ bằng khoảng một phần sáu bảy thời gian ấp một con Xích Giáp trùng, Chỉ cần cầm cự qua đêm nay, nguồn năng lượng dào dạt ắt sẽ được bọn trùng tử này hút lên từ lòng đất.
Nhìn bầu trời đen nghịt bắt đầu méo mó dần xuất hiện một làn sáng nhạt, Vân Thăng cảnh giác cao độ cả đêm cuối cùng cũng thờ phào được, chỉ cần thêm chút thời gian, bọn trùng chỉ sẽ có thể giáng sinh.
Tuy nhiên, cái kỳ quặc ở đây là bên đường chân trời ngoài khơi nãy giờ vẫn không có động tĩnh, ngược lài hướng Hương Sơn bỗng nhiên lại có tiếng la thất thanh chói tay của nhân loại, trong thế giới tĩnh mịch đen tối này nó lại càng vang vọng rõ hơn.
Trong lòng hắn thót lại chạy như bay vượt núi vượt đèo xông đến đồi đối diện. Nhìn với theo, hắn thấy một bóng hình mơ hồ đang giơ cao đuốc lửa di chuyển về hướng cự phần. Sau lưng chúng còn mập mờ thấy vài bóng dáng khổng lồ, hình như chúng được rượt đuổi những tên nhân loại này thì phải!
Do cự ly quá xa, dủ thị lực trùng tử có tốt nhưng vẫn không phân biệt rõ nó là loài quái vật nào. Cuối cùng hắn rút vội về Cự Phần, nhanh chóng liên hệ trùng ngố: “Đại Trùng, phía trước có động tĩnh, trùng chỉ sao rồi?”
“Sắp, sắp được rồi! Chỉ thiếu.. thiếu chút.. chút.” Trùng Ngố thật thà trả lời.
Lúc này, tiếng kêu thảm của nhân loại gần như đã ở kề sát bên tai.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương