Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 316 : Người Và Trùng Tử
Vân Thăng lặng lẽ đứng trên gò đất mới lấp mặc cho gió thoảng qua mặt, trong lòng hắn vẫn không thầm đọc tên ai nấy không ngót: “Lão Tử, Tiểu Thanh, Lão Kim, Tiểu Hồng, Chỉ Ca…”
“Sẽ không còn quái vật Bao Tử truy sát các ngươi nữa, sẽ không còn cảnh chạy trốn nay đây mai đó, không còn ai bắt nạt các người, sẽ không còn… không còn..
Các ngươi có thể yên tĩnh trong giấc ngủ ngàn thu tại nơi đây, sẽ không còn phải để ý việc bên ngoài nữa…”
“Ta xin lỗi, trước giờ ta vẫn lừa các người, ta không phải Cẩm Thạch, càng không phải trùng tử, ta hận bản thân ta.
Vì ta là con người, nên ta không thể để trùng tử giết cư dân Cảng Thành, ta là con người mà các ngươi hận nhất.”
“Mạng của ta do các ngươi cứu, chính các ngươi là đấng tái sinh của ta, và cũng chính ta đã hại chết các ngươi. Ta có lỗi, Sở Vân Thăng ta là người có thù ắt báo, có ơn ắt trả đầu đội trời chân đạp đất. Ta nhất định sẽ truy tìm chân tướng. Nếu thật sự như Hoắc Gia Sơn đã nói, dù cây cung ấy kinh hoàng nhường nào, và người cầm cung mạnh mẽ nhường nào, đời này kiếp này, chỉ cần ta còn một hơi thở tất diệt kỳ được, thề sẽ dùng thủ cấp của ả để tế các ngươi. ”
“Còn nữa, Mộc Nguyên Thể ta đã giao cho Viêm rồi, Lão Tử, sứ mệnh các ngươi đã hoàn thành, chắc các ngươi không yên nhất là việc này. Kỳ thực các ngươi còn ngoan cố ngốc ngếch hơn ta…”…
“Noãn… phần… trùng…đưa…đến… rồ i.” Trùng ngố dẫn theo một con trùng thịt dài ngoằn dáng to tực Lão Kim từ xa xa đi đến.
Vân Thăng ậm ừ một tiếng vô cảm nhìn nó một lượt. Con Noãn Phần trùng này có phần quen thuộc, đầu óc có phần cứng đơ bây giờ của hắn phải mất một hồi hồi ức lại mới nhớ ra. Lúc trước ở trạm lương thực của Lư Quốc Long ngoại thành Kim Lăng, cái con trùng đầy thịt màu hồng chui từ thông đạo kính bích chắc là nó.
Hắn và Đinh Nhan lúc trước còn tưởng nó là một con trùng tử cái thuộc giống đẻ trứng, không ngờ nó chính là con kẻ ấp trứng noãn hóa trùng tử trong cự phần.
Hắn bỗng chốc không nhịn được bật cười. Tuy một con trùng tử cười thì khá ư đáng sợ, nhưng hắn vẫn cười, cười mà thấy trong lòng lạnh toát. Hắn đã đi rất xa, làm rất nhiều việc, quay lưng nhìn lại, hóa ra hình như mình vẫn dậm chân tại chỗ.
“Đi thôi, Đại Trùng.” Vân Thăng cả đầu cũng không thèm quay lại, một mình đi thẳng trên con đường của mình.
Trong bóng tối, ba con trùng tử lại lẳng lặng bò qua núi đồi, băng qua sông nước đi đến một đỉnh núi khá cao, phía trước không xa sẽ là Hương Sơn thành phía nam.
Đại Trùng đột ngột quay đầu lại nhìn về hướng mồ chôn bọn Lão Tử, phảng phất như tự nói một mình: “…
Huynh …đệ…?”
Cả người Vân Thăng rung lên, cũng thất thường quay đầu lại, sắc mặt mới thất thểu làm sao!
Đại Trùng cúi đầu lại ngẩng lên nhìn vào ánh mắt của Vân Thăng bi ai như đang cầu cứu: “Vì… sao… ta… khó… chịu, ta… rất… nhớ.. rất… nhớ… bọn… chúng …”
Hắn nghe mà lòng chua xót, không kiềm lòng được bất chợt đưa càng lên vuốt vuốt đầu trúng ngố, mắt hắn lại hướng vào màn đêm vô tận thất thanh nói: “Đại Trùng, sau này ngươi sẽ thấy, kỳ thực… kỳ thực có tình cảm, cũng chưa chắc là điều tốt.”
Trùng ngố lại cúi đầu xuống, nó lại hỏi, hỏi một câu hỏi mà Vân Thăng vĩnh viễn không tài nào trả lời cho nó được: “Bọn .. chúng… cũng… sẽ…. nhớ… chúng… ta… c hứ…?”
“Nhất định,nhất định sẽ nhớ!” Nén lại nỗi đớn đau trong lòng, Vân Thăng lại vỗ vỗ đầu nó bước lớn bò về phía nam.
Hắn cuối cùng cũng thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn nghĩ suy, không muốn làm gì thêm. Hắn chỉ mong nhanh chóng hồi phục lại thân người vào Cảng Thành giết ả cầm cung. Sau đó hắn sẽ cao chạy xa bay truy tìm thành Kim Lăng suốt đời ở bên cạnh người thân, vĩnh viễn không bao giờ trở lại cái nơi làm hắn mâu thuẫn và đau khổ này.
Hắn mệt rồi, hắn muốn nghỉ ngơi, không muốn đấu đá nhau nữa. Trái tim của hắn đã thương tích đầy mình, không thể chịu đựng được thêm bất kỳ tổn thương nào.
Hắn chẳng thà trốn đi như một con chuột!…
Hắn không giết Hoắc Gia Sơn dám cả gan một mình xông vào biển trùng tử, vì hắn tên gã đàn ông đó đã không nói dối. Lúc ấy Hoắc Gia Sơn có thời cơ tốt hơn để động thủ, không cần thiết phải đợi bọn hắn đi đến gần cửa thành mới ra tay.
Và hắn cũng không hứa hẹn gì với Hoắc Gia Sơn, hắn chỉ lặng lẽ ôm lấy thi thể bọn Lão Tử. Trước mặt Hoắc Gia Sơn, và vô vàn binh sĩ Cảng Thành, hắn đã đưa chúng đi. Giây phút ấy vô số cư dân Cảng Thành đã khắc ghi mãi hình tương cọn Xích Giáp trùng đầu tiên có ý định đàm phán với con người này trong đầu. Bóng hình cô đơn thê lương của hắn như chiếc đinh thép cắm chặt vào lòng họ.
Dù là trùng tử hay con người, trước đến nay chưa hề có ai từng vì thi thể của vài người chiến hữu mà bất chấp tất cả phát động một trận chiến quy mô lớn đến nhường này. Hắn không nói gì, cuối cùng chỉ để Viêm thông qua người ký sinh vác nguyên văn di ngôn cuối cùng của Lão Tử truyền đạt lại cho chúng: “Con người đều bỉ ổi thế ư?”
Câu nói này mạnh mẽ tưa cơn sóng thần cuốn trôi cả Cảng Thành…
Mãi đến khi Viêm cho rút quân đi như sóng rút triều, cư dân Cảng Thành mới dám tin tưởng rằng trùng tử thật sự chỉ cần năm cái xác mà thôi. Thế là lại vô vàn dư luận và tin đồn bắt đầu xuất hiện. Bao nhiêu mũi tên đều chỉ vào Kha Tiêm Nhi và môn nhân Sở Thuật, chỉ là do lo ngại thực lực của họ và chiến tích họ đã từng làm được cho Cảng Thành, ngoài vài vị nhân sĩ quá khích ra, cũng không ai dám công khai chỉ trích.
Từ sau đại nạn đến nay, thế lực môn nhân Sở Thuật ngày đi vạn dặm. Bọn năng sĩ có sức chiế đấu mạnh nhất này dưới sự chỉ huy của Phạm đại sư hoàn toàn không thua Tổng bộ Cảng Thành. Theo đà tiếng tăm ngày càng lên cao, tiêu chuẩn để Phạm đại sư thu nhận cũng ngày càng lên theo. Đến nay đã không còn mấy ai có thể được chọn. Hầu như các năng sĩ xuất sắc nhất Cảng Thành đều là môn nhân của Sở Thuật. Tổng bộ năng sĩ phía chính quyền Cảng Thành lại đành phải thành nguyện vọng hai của bọn năng sĩ.
Môn nhân Sở Thuật cũng vì thế mà dần trở thành lực lượng lớn mạnh không thể xem thường của phía quân đội và tổng bộ. Không mấy ai thật sự dám đụng vào thế lực này.
Thế là cuối cùng mũi tên của dư luận chẳng mấy chốc lại chỉa vào việc chiến hay hòa. Theo những tên ủng hộ của hai phe, đánh nhau từ cái cống thối đầu đường đến bộ sở chỉ huy, “khói lửa” nơi nơi không mệt mỏi.
Phái “hòa” chiếm ưu thế hơn, vì phái “chiến” căn bản chỉ nói hão huyền. Cảng Thảnh căn bản không đủ thực lực để quyết tử chiến cùng trùng tử, xét từ góc độ sống còn, sau sự kiện đàm phán, “phái hòa” nhanh chóng thu thêm nhiều phiếu ủng hộ.
Tuy nhiên, sau khi hóa giải nguy cơ bị bao vây, phái “hòa” một lần nữa phái xứ giả đi đàm phán đã thất vọng phát hiện, trùng tử do bận rộn cuộc chiến phương Bắc, lại trở về thái độ cự tuyệt tất thảy sự đàm phán dưới mọi hình thức. Điều này đã khiến cho những cư dân mong mỏi “hòa” của Cảng Thành thất vọng vô cùng. Họ cho rằng sau khi kết thúc chiến sự phương Bắc, trùng tử ắt sẽ lại đến vây thành một lần nữa, hòa bình hoàn toàn vô vọng, chỉ còn liều mình chiến đấu.
Thế là, phái “chiến “lại nhanh chóng có cơ hội ngóc đầu dậy. Với tư cách là người đi tiên phong của phái “chiến”, môn nhân Sở Thuật sau một thời gian bị tẩy chay, bỗng chốc lại trở mình quay lại với hình tượng anh hùng được tuyên truyền trên giới truyền thông.
Cả quá trình này cứ như một màn kịch lố bịch, oanh oanh liệt liệt, long trời lở đất, nhưng rốt cuộc cũng chỉ toàn võ mồm, vẫn lại phải quay lại đường cũ. Những việc này, Sở Vân Thăng giờ đang ở Hương Sơn cách Cảng Thành bằng một khoảng nội hải tất nhiên không thể biết được.
Hoắc Gia Sơn đã từng nói rõ với hắn về ả cầm cung và thế lực quan trọng của ả trong Cảng Thành, vì thế ngay từ đầu hắn đã không hi vọng có thể ép Cảng Thành giao ả ra.
Hắn là một con người biết rõ trùng tử không tin tưởng con người, và đồng thời con người cũng không tin tưởng trùng tử. Cảng Thành sẽ không bao giờ chịu giao ra một vũ khí lợi hại này trong tình hình không có một tí ti chắc chắn trong tay. Một khi giao ả ra, nếu trùng tử không giữ lời, bọn nhân loại chỉ e rằng có nước bó tay chịu trận.
Tất nhiên dù họ có muốn đi chăng nữa, cũng chưa chắc có bản lãnh ấy. Không biết chừng nó sẽ diễn biến thành nội chiến giữa con người với con người, hắn đoán các lão đạo Cảng Thành cũng sẽ không muốn mạo hiểm này. Vì thế, hắn chỉ toàn tâm toàn ý đợi khi hồi phục thân người, nhất định sẽ đơn thân độc mã đích thân đi vào thành lấy mạng ả.
Viêm cung cấp cho hắn và trùng ngố một con Noãn Phần trùng sơ cấp. Nó khác với các loại trùng tử sơ cấp khác, có thể để cho Cẩm Thạch nơi khác thao túng. Tất nhiên giá trị của nó không chỉ thuộc hàng quý hiếm thường, Viêm đã phải một lúc đồng thời để hai mươi cự phần hoạt động mới sản sinh ra được một con.
Viêm đã hẹn trước với hắn, Viêm sẽ đi tiến công ở chiến trường phương Bắc nguy hiểm nhất, còn Vân Thăng sẽ đi về hướng nam, tiến thẳng đến cảnh nội An Nam.
An Nam đã từng bị Viêm càn quét qua một lần trước đây từ khá lâu, giờ đấy chỉ còn lại đóng đổ nát, họa may có vài tên người sống sót còn sống lay lắc trông thành phố hoang tàn hắc ám ấy.
Vân Thăng hoàn toàn không hứng thú với việc mở mang thực lực phía nam, điều hắn muốn chỉ là dịch thể thúc sinh của cự phần cùng các loại năng lượng khác nhau để tăng cường năng lượng hóa trong cơ thể trùng tử của hắn mong sớm đạt được điều kiện nghịch chuyển lệnh phong ấn.
Khi hắn và trùng ngố chọn xong địa điểm gần thành Hương Giang đổ nát chuẩn bị xây cất cự phần, hắn bỗng nhay bén phát giác một hiện tượng kỳ quái. Noãn Phần trùng không chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, mà còn có thể nhận lệnh của trùng ngố!
“Không lẽ lúc hợp thể trúng ngố đã chia một nửa sinh mệnh của mình, vì thế lại xảy ra biến dị một lần nữa, hay do Mộc Nguyên Thể cùng tồn tại tron hợp thể của hắn và trùng ngố mà sản sinh ra điều chi?”
Hắn cũng không biết được, hắn không phải là Cẩm Thạch thật sự, có rất nhiều việc Viêm biết, nhưng hắn lại không biết, và cũng tuyệt đối không thể hỏi, hỏi càng nhiều sẽ chỉ càng bị bại lộ sớm. Vì thế ngối ở ngoại thành Hương Sơn, với một bên là những tòa nhà cao tầng tối mịt, một bên là thế giới trùng tử, hắn đã ngồi suy nghĩ rất lâu.
Cảnh tượng ấy cũng tựa ranh giới trái tim hắn đang bồi hồi. Mãi sau này khi hắn nhớ đến hai câu nói: trùng tử và người là hai thế giới khác nhau, trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn!
Đến nước này, hắn gần như mất sạch người thân, bạn bè. Hắn không thể không nghĩ suy, tìm một con đường sống cho người “anh em” duy nhất còn sống sót này…
“Đại Trùng, ngươi muốn làm Cẩm Thạch không?”
“…
Không… muốn…”
“Vì sao? Ngươi không phải vẫn ngưỡng mộ trí tuệ của Cẩm Thạch ư?”
“…
Ta.. không.. có… bản … lĩnh…ấy…”
“Ta nói ngươi có, thì người có!”
“… nhưng…”
“Nhưng nhị gì, ta tin ngươi có thể làm được!”
“Ta… không… làm, ngươi… làm…”
“Trùng ngố, rồi một ngày nào nấy ngươi sẽ hiểu, hãy nghe ta, nghe ta một lần này thôi!”
“Không… hiểu…”
“Sau này ngươi sẽ hiểu, ngươi không phải không hiểu cái gì là ‘anh đệ’ ư? Ta và ngươi chính là huynh đệ.”
“…
Ta…”
“Hãy để Não Phần trùng noãn hóa, ngươi giờ lập tức đi xác lập quan hệ với trùng tử sản sinh cự phần này, đừng ở đây chướng mắt ta nữa. Đi mau!”
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương