Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 296 : Khủng Bố Chi Tử
Trùng Vương thật ra không gọi là “Trùng Vương”, đó chỉ là danh hiệu do những người còn sống sót bên ngoài rừng Bao Tử tưởng tượng ra phong cho.
Còn tên gọi phức tạp mà trùng tử khu dịch thể gọi nó hắn cũng chả hiểu được. Có lẽ do thù thâm lâu ngày giữa hai bên mà ra thôi!
Bản thân hắn đặt cho “Vương Giả” của rừng Bao Tử một tên mới là Bọ Hung Xanh (Lục Ba Đản trùng).
Hắn chưa một lần dám đến gần con quái vật to bằng quả núi này, Xích Giáp trùng trước mắt nó cả tép riu cũng không ráng. Mỗi lần nó xuất hiện càn quét chiến trường, vô số Xích Giáp trùng bị Mộc nguyên khí cuốn đi như lá rụng, như mưa rơi, chết thương đếm không xuể.
Trong tiểu đội của hắn đã năm sau tuần nay đã liên tục phải bổ sung “chiến hữu”, chỉ mỗi chết dưới tay con quái vật ấy đã chiếm hơn nửa số ấy.
Vân Thăng vốn chỉ đứng ngoài hư trương thanh thế vờ như đang nghênh chiến với nó mà không dám đến gần, thế mà hắn cũng có kỷ lục thọ thương một lần gẫy chân, lần gẫy càng.
Tuy nhiên, trùng tử không sợ chết, sau khi có trùng tử mới bổ sung vào, chúng lại trung thành nghe lệnh của Cẩm Thạch tiếp tục xông pha chiến trường.
Vị trí xuất hiện của Bọ Hung Xanh lần này thật chất cách tiểu đội của Vân Thăng còn xa,nên dù bọn chúng không đi tham chiến cũng không ảnh hưởng gì cục diện. Có điều, vị đội trưởng “cứng nhắc” và chiến hữu khác của hắn sau khi nhận được lệnh đều kích động, phấn khởi đi làm “cảm tử quân”. Dù là trùng “khác thường” cũng không ngoại lệ quay sang hỏi ý Vân Thăng có muốn đi không. Hắn vẫn cà kê tại chỗ mãi hòng mong trốn qua được kiếp này, ai ngờ lại bị làn sóng trùng tử đằng sau trào lên đẩy vào chiến tuyến …
Trên mặt đất đen tối, cuồn phong cuốn qua khắp mọi ngõ ngách thế gian, vi vu vang động đất trời.
Dọc theo ranh giới giữa rừng Bao Tử tràn đầy sức sống và khu dịch thể đầy chết chóc, kéo dài vài cây số toàn bóng dáng của Xích Giáp trùng trên con đường vạn lý trường chinh như bức vạn mã băng đằng đồ dũng mãnh xung phong đến rừng Bao Tử.
Trong thế trời trường kỳ đối kháng, có thể xảy ra xung đột bất kỳ lúc nào của mỗi ngày, chỉ vì sự xuất hiện ngẫu nhiên của một con Bọ Hung Xanh, trận chiến hôm nay bỗng nhiên có chiều hướng trở thành tổng quyết chiến!
Trên không trung, trên mặt đất, đâu đâu toàn tiếng gào rú, đấu đá, chết chóc…!
Hỏa đạn liên hồi dấy lên như mưa hạt công kích vào đại địa, từng ngọn lửa hừng hực hun đốt cả dãy rừng Bảo Tử trải dài, đỏ rực cả một bầu trời. Sự rượt đuổi của cái chết ngày càng gần kề, nơi đây đã không còn một tấc đất bình yên.
Đối với Vân Thăng mà nói, cuộc đại chiến sinh tử này đã giáng lâm quá sớm. Hắn vẫn chưa có cách gì đề cao thực lực của mình đủ sức tự vệ. Thế giới này chưa bao giờ chịu dừng lại một bước để chờ đợi hắn. Dù hắn theo sống theo chết, nhưng vẫn chưa một lần theo kịp bước chân của nó, hắn vẫn luôn bị chậm một bước. hắn không thể không lâm thời cải biến chủ ý, theo sát bước chân của đội trưởng và trùng ngố.
Mỗi con trùng tử đều có khí tiết đặc trưng riêng để phân biệt chứ không thông qua vỏ ngoài như khuôn đúc của chúng. Chỉ có trùng tử mới có thể “ngửi” ra được khí tiết này. Vân Thăng cũng không ngoại lệ, hắn giờ là một con trùng tử, cũng dựa vào khí tiết đặc trưng để không nhằm đội hình. Theo thiết luật sinh tồn của trùng tử, trong lúc giao chiến, bọn chúng sẽ ưu tiên phối hợp và bảo vệ đồng đội, tiếp đến là đại đội, tiếp nữa sẽ là nhưng trùng đoàn quy mô lớn hơn. Một khi đi lạc sẽ lạc lỏng cô quả. Trừ khi được xếp lại vào đội khác, hay được những trùng tử đi lạc khác hợp tác, nêu không sẽ phải một thân một trùng đối diện với tất cả hiểm nguy.
Trên thực tế, giữa trùng tử với nhau cũng không gọi là “đội”. Hắn gọi thế cho gọn, nếu theo ngôn ngữ của trùng tử, khái niệm bọn chúng gọi là “ổ”. Hắn chỉ tự quy chuyển theo khái niệm của mình cho dễ hiểu.
Xung quanh ngập tràn các vũng rêu xanh bay khắp không biết do loài quái vật nào phóng đến, trùng đội vẫn đang không ngừng xuất động bất chấp tất cả. Một khi trúng độc, không bao lâu sau Xích Giáp trùng sẽ toàn thân không còn sức lực cho đến chết.
Cái chết đang bóp chặt cổ hắn bức bách hắn không thể không thành một con trùng tử “nham hiểm”, “bán đứng” chiến hữu! Mỗi khi không hắn trốn không còn chỗ đều đành phải đẩy một con Xích Giáp trùng không phòng bị ra đỡ đòn giúp hắn. mỗi một giây trôi đi, hắn cũng như thấy mình đang vừa lung lay trên sợi cáp của cái chết, chỉ sơ xảy là tàn đời!
Từ khi thảm họa thời đại Hắc Ám giá lâm đến nay, dù lúc trước hắn chỉ là một hạt cát nhỏ tại Thân Thành, nhưng vẫn chưa phải chịu thảm cảnh như ngày hôm nay. Lần đầu tiên hắn hoàn toàn không chút sức chống đỡ mặc cho bọn trùng tử muốn thịt muốn giết! hắn vừa thoát hiểm tránh được một con Phi Đới quái dài vài chục thước cắn xé, bỗng nhiên lại thấy một chiếc bóng vừa xẹt qua tầm nhìn liền “bay” lên.
“Cứu ta!” Phản ứng của hắn vẫn khá nhanh, lập tức phát tín hiệu cầu cứu đến trùng ngố.
Crắc!
Chỉ chưa đầy nửa giây, trùng ngố đã nhảy dựng lên giơ hai chiếc càng to ra khóa chặt chân hắn lại. Các chiến hữu đồng đội còn lại cũng nhanh chóng bâu chặt chân nó lại như đang chơi trò kéo co giữa chiến trường đẫm máu.
Thấy thế, Vân Thăng cũng phần nào chấn tĩnh lại, dùng bình tĩnh không nên có ở môt con Xích Giáp trùng nhanh chóng quan sát trận địa.
Con quái vật kéo hắn bay lên là con Phi Đới quái mà hắn vẫn quen thuộc, nhưng mục tiêu của nó không phải hắn, mà là một con Kim Giáp trùng “tội nghiệp” khác. Một con Xích Giáp nhỏ bé như hắn vẫn chưa thu hút được sự chú ý của nó.
Phi Đới quái há chiếc mồm to của nó cắn chặt Kim Giáp trùng, tạm thời vẫn chưa có thời gian quan tâm đến Sở Vân Thăng “vô tình” bị dính vào. Nhưng khả năng phi hành của nó quái mạnh, hắn vẫn lo lắng không ngừng vùng vẫy. Hắn chỉ sợ một sâu một chuỗi Xích Giáp trùng kéo theo thế này chiêu đến kẻ thù trên không làm một đòn tấn công hủy diệt. Dần dần, cả dây trùng tử kéo chân hắn cũng bắt đầu lây lắc theo hắn, hắn biết, trùng ngố mà bỏ cuộc thì đời hắn khẳng định là xong!
Hắn đã cố thử dùng sức kéo chiếc kìm đang bị vướng chặt kia xuống nhưng dù cố kiểu nào cũng vô phương, nó bị kẹt chết lại! Đã thử nhiều lần mà vẫn vô công, Sở Vân Thăng lập tức tụ lại lượng Hỏa năng lượng ít ói trong người phun dịch thể vào bọn phi trùng đang giữ chặt kìm hắn lại.
Bây giờ thời gian chính chính là sinh mạng, hắn đang phải chạy đua với Tử Thần!
Sợi râu dài của Phi Đới quái không ngừng bốc khói, Vân Thăng nhìn thế mà trong lòng đại hỉ, hắn bất chấp con phi trùng đang đâu đớn gào thét nhanh chóng vùng khỏi vòng vây. Có điều hắn không ngờ sau khi khói bay sạch, sợi râu dài của Phi Đới quái chỉ bị cháy xém, ngoài ra vẫn kiên cố như thường, dù hắn có vùng vẫy cỡ nào vẫn không thoát nổi.
Trong lúc hắn đang đau đầu hết cách, từ chân trời xa xăm trong màu mắt đỏ thẫm của hắn bỗng đâu xuất hiện một bóng trùng.
Lòng hắn bây giờ mong biết bao một con Thanh Giáp trùng xuất hiện. Dù có là loài Thanh Giáp nguyên thủy đi chăng nữa nhưng ít nhiều cũng giúp được phần nào.
Đáng tiếc rằng trời không chiều lòng người, khi bóng hình đó như điện xẹt xuất hiện giữa tầm mắt bao la của hắn lại là một con trùng đen sỉ hình tam giác hung hăng mà hắn chưa từng gặp. Một pha đòn công kích của nó vừa được phát ra như sét đánh thẳng vào đoàn Xích Giáp trùng.
Có thể xác định là thù chứ không phải bạn!
Con trùng tử hung hăng dị thường này nhằm vào bọn Vân Thăng và trùng ngố dưới con Phi Đới quái, đằng đằng sát khí!
Tốc độ của nó quá nhanh!
Hắn chưa từng được thấy một tốc độ thần sầu đến thế. Dù là bọn dị tộc hay tất cả trùng tử hắn từng gặp cũng không bằng một phần mười của nó. Dù cho hắn có mặc cả chiến giáp lẫn khoát cả áo choàng, vẫn không thể sánh vai cùng! Nó cứ như một tia chớp đánh qua giữa trời!
Sự xuất hiện của nó gây ra sự dao động xôn xao cho bọn trùng tử dưới thân hắn. Ngoài chiến hữu ra còn một tên đội trưởng mà hắn vốn không ưa gì vẫn đang cố cầm cự, tất cả trùng tử còn lại đều đang có hướng từ bỏ kế hoạch nghênh cứu hắn chuyển sang chiến trường phía trước. Nhưng có mỗi trùng ngố, dù Khổng Cự Chi Tử nhanh tựa sấm chớp xông đến chỗ hắn, chiếc kìm kìm chặt càng của Vân Thăng vẫn chưa hề buông ra. Ngược lại, nó rú dài một tiếng vận hết sức lực kéo Vân Thăng xuống.
Trong một tích tắc, trong lòng Vân Thăng bỗng sinh ra một nỗi trấn động- hắn bị con trùng tử này cảm động!
Có lẽ do mệnh hắn chưa đến hồi tuyệt, trong lúc Khủng Cự Chi Tử đang lắp sông vượt bể bay vù đến hắn và trùng ngố, một đội Thanh Giáp trùng lù lù xuất hiện trên không vẻ như đang trở về từ một chiến trường khác lập tức nghênh chiến.
Đồ sát! Một trận đồ sát hoàn toàn máu me!
Bất kể là Thanh Giáp trùng nguyên dạng hay Thanh Giáp II đi chăng nữa, thậm chí có cả Thanh Giáp III mà hắn chưa từng một lần gặp, trước mặt Khủng Cự Chi Tử, chúng cũng chỉ là một đám ô hợp!
Vân Thăng không rõ nó đã công kích thế nào, chỉ trong tích tắc nó đã tấm mình trong biển máu giữa xung quanh toàn thịt xác nát vụn khắp trời giữa bọn Thanh Giáp trùng. Một trận giết chóc tốc độ lâm ly bi đát!
Có thể sự đột kích của đội Thanh Giáp trùng này không phải chỉ vì mấy con Xích Giáp trùng bé nhỏ, nhưng chúng đã dùng cái chết của mình để giúp hắn tìm lại được một món báu vật- thời gian!
Thời khắc ấy, hắn nhanh chóng há cái mồm sắc bén của mình ngoạp thẳng vào chiếc kìm trái của mình không thương tiếc…
Tự đứt một tay!
Hắn chưa từng nghĩ mình cũng có lúc phải đi vào đường cùng không thể không tự tàn để đào tẩu.
Lập tức dịch thể bắn tung tóe tứ phía, hắn như một con diều đứt dây rơi tự do xuống…
Trốn!
Chạy càng xa càng tốt! Thứ ấy kinh khủng quá đi!
Vân Thăng vừa chạm đất đã vội đốc thúc “đội trưởng” dẫn theo cả đội nhanh chóng đào tẩu. Phải chạy ngay, dù có đến chiến trường phía cũng vẫn hơn.
Mất đi một chiếc kìm khiến cơ thể hắn càng khó cân bằng, hắn gần như vừa bò vừa lết xông pha vào chiến trường phía trước.
Bọn chúng còn chưa đi được bao xa, đằng sau lừng đã truyền đến từng tràn sáng phát ra, bọn trùng tử vô tội tự đến chết có chết, thọ thương có thọ thương, thậm chí một chiếc cẳng trùng tử nhơ nhớp dịch thể từ đâu rơi xuống đầu hắn.
Tiền tuyền giao chiến kịch liệt trước mắt, Hỏa cầu năng lượng không phân địch ta bay tứ tung, phủ trời phủ đất ập tới. Khắp đất trời như thể rung lên vì kinh động.
Tình hình tiến công trên mặt đất không đến nỗi tồi tệ như trận chiến trên không vừa rồi, trùng tử dịch đang chiếm thế thượng phong đang từng bước đánh lùi phe rừng Bao Tử.
Liệt hỏa, dịch thể tan mòn năng lượng xung kích đang xóa đi các loại sinh vật trên từng gang từng tấc rừng Bao Tử.
Xích Giáp trùng vẫn đang thẳng tiến, khí thế hừng hực như chiếc máy cày càn quét qua ruộng đồng.
Cuối cùng, một con Bọ Hung Xanh khổng lồ thân hình ì ạch đứng chắn trước mặt bọn Xích Giáp kích động, trong đó có cả tiểu đội của Sở Vân Thăng.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương