Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 288 : Siêu Trùng Pháo

Thần Vực có cự pháo siêu đẳng, Sở Vân Thăng cũng có trùng pháo siêu đẳng của mình! Nếu xét về số lượng tuyệt đối ăn đứt của Thần Vực, chỉ là hắn vẫn để chúng án binh bất động mà thôi. Hắn nãy giờ vẫn cố ý trốn trong đại điện, mục đích chỉ để hao tổn năng lượng của Thần Vực. Hắn tin rằng bọn Thân Vực không phải “vô hạn”… Năng lượng của chúng còn phải dùng để cho Thiên Đạo Nhân quy vị. Giờ xem ra không thể chờ được nữa, đại điện đang nghiên nghiêng ngã ngã trên đà sụp đổ, trên tường cũng bắt đầu xuất hiện các vết đứt nho nhỏ, nếu Thần Vực còn tiếp tục nả pháo, cả Sở Vân Thăng và Đàm Ngưng sẽ sắp phải “lộ tướng”. Vì thế, hắn lập tức hạ lệnh cho Cẩm Thạch chuẩn bị pha công kích đầu tiên! Tại khu dịch thể, cự phần đang khói nồng dày đặc tận dụng giai đoạn cuối cùng này, bất chất tất cả , điên cuồng noãn hóa ra từng con trùng tử. Hơn ba trăm con xà trùng dài ngoẵn nhanh chóng tập hợp lại. Chúng kiêu ngạo vươn cao chiếc cổ của mình như thể đợi lệnh xuất quân. Cự pháo của Thần Vực vẫn đang bay toáng loạn trên không, đại điện lung lay như thể sắp không chống cự nổi. Trong tình hình này, Cẩm Thạch một lệnh vừa hạ, ba trăm phát Hỏa đạn đầu tiên của trùng tộc lập tức cùng phóng! Hỏa cầu kéo theo chiếc đuôi dài của mình tới tấp ập đến, tiếng động vù vù của chúng thấu tận chân mây. Thần Vực có thể kích động trạng thái tinh thần điên cuồng của con người, bất chấp cả người thân, chúng thậm chí có thể khống chế một số người tự sát hiến thân, hay đồng thời khống chết hơn chục vạn người không khiếp sợ trước cái chết. Nhưng dù chúng có làm được điều này, nhưng nó sẽ hao tổn một lượng năng lượng đáng ghờm! Vân Thăng tin rằng mạng người đối với chúng mà nói không quan trọng bằng năng lượng. Quả nhiên, đám đông trước thành Liệt Hỏa đang bắt đầu lao xao, chỉ là cũng chưa đến nỗi hỗn loạn như Vân Thăng mong muốn. Làn pháo đạn công kích đầu tiên chẳng mấy chốc đã tiến đến mục tiêu. Tiếng nổ banh trời ra hiệu cho giao tranh chính thức bắt đầu! Mục tiêu của “trùng pháo” là trận địa dàn pháo của Thần Vực chứ không phải bọn nhân loại ở vòng thứ ba. Tuy nhiên, khi Hỏa cầu thần công tiến phá, cả khu trận địa pháo đài và đám đông ở vòng ba bỗng nhiên được bao phủ bởi một chảo lam quang màu nhạt. Hơn ba trăm phát đạn Hỏa cầu nóng bổng đánh bành bạch vào chảo lam quang tạo thành từng làn sóng hỏa diệm. Chảo sáng lam quang bao phủ đang lung lay kịch liệt, chẳng mấy chốc đã đỡ được ba trăm hỏa đạn ấy ra ngoài, chỉ có một ít hỏa diệm xông thiên ấy còn sót lại trên bề mặt chảo. Vân Thăng không hề tỏ ra kinh ngạc. Nếu Thần Vực cả công kích của trùng tử cũng không đỡ nổi thì đã không dám ngang nhiên đến tấn công thành Liệt Hỏa. Nó đã biết quan hệ giữa hắn và trùng tử từ lâu. Làn hỏa đạn công kích thứ hai gần như nối đuôi mà đến. Lúc trước, khi ở thành Liệt Hỏa, Vân Thăng đã thử qua, khủng khiếp vô cùng! Bụp.. bụp! Chảo lam quang lõm vào rồi lại phản hồi lại nảy đạn ra, lại lõm vào… Nhìn bọn Thiên Hành Giả phía dưới thần trí có vẻ đã tỉnh táo hơn. Bọn họ đang nơm nớp lo sợ ngóng nhìn, như thể sợ lớp màn lam quang ấy sẽ bị Sở Vân Thăng phá hủy lúc nào! Làn thứ ba, thứ tư… Liên tiếp năm pha bắn, ngoài chảo lam quang giờ đã bị nhấn chìm trong biển lửa. Sự va chạm giữa năng lượng với năng lượng mà cả Vân Thăng cao tận trăm mét vẫn còn cảm nhận thấy. Chỉ có điều là vẫn chưa thể phá được nó! Trong lòng hắn nặng trĩu, cự pháo của Thần Vực vẫn đang liên tục tấn công hắn, siêu trùng pháo dưới chảo lam quang nhất thời vẫn chưa có tác dụng gì, trừ khi là oanh tạc liên tục. Nhưng hắn đã không còn nhiều thời gian để chờ đợi. Trước khi Thiên Đạo Nhân quy vị, Vân Thăng tuyệt không muốn rời khỏi thành Liệt Hỏa. Chỉ khi hắn ở đây cầm chân Băng tộc và Thần Vực, mới có thể giúp Cẩm Thạch tập trung thời gian cuối cùng vào việc noãn hóa trùng tử, và cung cấp pháo đạn chi viện từ xa cho hắn để làm tiêu hao lượng lớn năng lượng của Thần Vực.Ở ngoài khu dịch thể, hắn là một nước cờ sống, một khi vào đó, chẳng khác nào “đóng cửa đánh chó”. Chỉ khi Thần Vực quyết định bỏ cuộc, tiến hành quy vị mà không có Đàm Ngưng, hắn mới định sẽ đột phá vây bủa trở về tập hợp cùng Cẩm Thạch, tranh thủ lúc Hoàng Sơn giải phong đi vào khu dịch thể lớn hơn bên ngoài khu dịch thể để thoát thân. Nhưng dự định hoàn mỹ này, thực tế thế nào, hắn căn bản không biết. Như thể lam quang hắn tấn công mãi vẫn chưa công phá được, mà đại điện của hắn đã không còn cầm cự được bao lâu, một khi nó bị phá sập, hắn muốn ở lì lại cũng không được. Vân Thăng vừa triện chế Ngự Thổ phù mà mình ít khi luyện để củng cố phòng ngự của đại điện vừa nghĩ đối sách. Nhất thiết phải giảm bớt lực công phá của Thần Vực. Ngay lúc này, đại điện cuối cùng cũng bị đánh thủng một lỗ lớn. Vân Thăng ngước đầu, thông qua lỗ đó, hắn có thể nhìn rõ ánh hào quang phát tán lung linh của ngọn núi chính. Ngọn núi chính trong dãy Hoàng Sơn này chính là mạch máu của Thần Vực, Sở Vân Thăng dám đoan chắc rằng chúng không dám không phòng thủ. Nhưng ngọn núi này cao hơn nghìn mét, bất kỳ vị trí nào cũng có thể biến thành điểm công kích của “siêu trùng pháo”. Trừ khi tụ tập năng lượng quy mô lớn để bao phủ cả ngọn núi dưới ánh lam quang, còn không nó có muốn phòng cũng không có đường! Nếu như thế thì lại đang hợp với ý đồ của Vân Thăng. Hắn không tin cứ tiếp tục thế này năng lượng của bọn Thần Vực còn có thể cầm cự bao lâu!? Nhưng bọn chúng đã bất ngờ nằm ngoại dự tính, chẳng bao lâu nó đã phát hiện ra Vân Thăng thay đổi quỹ đạo tấn công của hỏa đạn, và lập tực tính toán ra mục tiêu. Tuy nhiên nó lại không như Vân Thăng dự đoán, mà lập tức thay đổi vị trí chân pháo. Hai phần ba ống cự pháo ấy rút lại vào, đợi lúc chúng lại dần dần thò ra, hình dạng đã thay đổi, biến thành từng dãy ống pháo nhỏ dày đặc. Vù! Vù! Vù! Từng làn hồng quang đang được phóng tới tấp từ các ống pháo nhỏ ra đụng mạnh vào những quả cầu lửa hừng hực phóng đến! Pháo quang đan xem như một tấm lưới đỏ chằng chịt khắp không trung. Liên tục và liên tục, cũng như “siêu trùng pháo” của Vân Thăng chưa dừng một khắc bao giờ. Cũng may, mất đi hai phần ba cự pháo oanh tạc, áp lực của đại điện cũng giảm bớt phần nào, cộng thêm Vân Thăng liều mạng củng cố Ngự Thổ phù, cuối cùng cũng tạm thời cân bằng lại lực lượng hai bên. Chiến tranh quả nhiên là bộ máy ngốn tài nguyên, Ngự Thổ phù hắn chuẩn bị bao hôm chẳng mấy chốc đã bị nó ngốn sạch. Hắn đã vừa phải triện phù trên không một phần để bổ sung “nguồn hàng”. Nói cho cùng, còn phải “cảm tạ” Thần Vực, nếu không có nó, hắn hoàn toàn không thể nghĩ đến phải luyện tập thứ kỹ năng này. Vân Thăng hỏa tốc phóng vào phòng thở phào một hơi. Hắn tin rằng cục diện cân bằng này sẽ duy trì không được bao lâu. Không mất bao lâu, Thần Vực sẽ điều chỉnh lại sách lược đối kháng, thả thành Liệt Hỏa xuống để bọn nhân loại điên loạn ở dưới xông lên. Cộng thêm hai tên sứ giả của Băng tộc, chắc hẳn lập tức sẽ có một trận huyết chiến. Vì thế, hắn nhất thiết phải chuẩn bị cái thứ mà hắn đã suy nghĩ chín mùi. “Cô biết bắn súng chứ?” Vân Thăng vừa vội vã trải tấm giấy trắng xuống nền nhà vẫn đang rung rinh vừa hỏi Đàm Ngưng đang chấn tĩnh lạ thường bên cạnh. “Lúc đi chạy nạn có thử bắn một lần, cộng lúc học quân sự thời năm nhất…” Đàm Ngưng cũng không biết mình có được tính là biết “bắn súng” không. “Được! Không biết cũng phải biết!” Vân Thăng nhanh chóng đưa bút vẽ vời ra một hình chiếc giáp cổ quái. So với chiến giáp dạng lưu tuyến của hắn, chiến giáp cổ quái này xem ra lỉnh cỉnh hơn nhiều, nhưng lại vừa ngám cho hai người bên trong. Ngoài ra, trên vai chiến giáp này còn trang bị sẵn một kệ gác súng. Sau khi hoàn thành phác thảo, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc ghi thật kỹ hình dạng của bản vẽ, nói: “Chúng ta có sống được không còn phải xem phong độ của ta một hồi! Ý trời thế nào thì đành thế ấy thôi…” Đàm Ngưng nhìn hắn vẽ bừa trên giấy rất ư là không hiểu, nhưng cô cũng không dám mở miệng hỏi, cô chỉ kiên định gật gật đầu. Luyện chiến giáp phải vô cùng hao tổn tâm thần, thời gian và vật liệu. Lúc trước hắn đã hết tất cả mảnh giáp của Kim Giáp trùng để rèn ba bộ chiến giáp. Giờ nếu luyện lại từ e không còn đủ thời gian và cũng không có đủ vật liệu, nên chỉ có thế tu sửa từ ba bộ chiến giáp sẵn có. Kéo ghế ra, hắn ngồi xuống bình ổn lại tâm thần. Mặc kệ cho pháo hỏa long trời ngoài kia, hắn đồng thời thích phóng ba bộ chiến giáp treo nổi trên không, với phía dưới là lượng lớn trùng giáp chất đóng. Hắn phải đồng thời luyện cả ba bộ chiến giáp! Đây là một thách thức lớn. Nếu là lúc trước hắn tuyệt không dám thử. Một khi nguyên khí đại loạn, hắn có thể sẽ bị nổ tung mà chết. Sau khi kinh hoàng nhìn Vân Thăng bỗng từ đâu biến ra mấy thứ này, bỗng chốc hiểu ra sự lợi hại của người đàn ông trước mặt, vì thế mà gây chú ý của Thần Vực và dị tộc. Thủ pháp bỗng dưng “làm phép” biến ra một vật thể này, Băng tộc và Thần Vực liệu có làm được? Vân Thăng trước mặt cô như một câu đố. Hắn có quá nhiều bộ mặt nào, toàn thân đầy bí mật. Tiếng pháo nổ điếc tai bên ngoài vẫn chưa hề được dứt, Vân Thăng vẫn vững như Thái Sơn, toàn thân mồ hôi mồ kê chuyên tâm tu luyện chiến giáp của mình. Những cự pháo còn lại của Thần Vực tập trung toàn bộ hỏa lực tấn công đại điện. Đại điện kêu kèn kẹt trước làn pháo công kích, từng lá từng lá Ngự Thổ phù cũng trận vong dưới những làn đạn liên miên không dứt, tường điện đã bắt đầu nứt ra một đường khe lớn kinh hoàng. Đại điện đang lung lay như ngọn đèn trước gió! Cuối cùng, cả Thần Vực và Băng tộc đều chán việc pháo công không dứt hạ lệnh cho cột thổ đang đẩy thành Liệt Hỏa lên từ từ rút về. Thời khắc thành Liệt Hỏa giáng xuống, trần thổ tung bay tứ phía! Đùng! Trần ai đã định! Thành Liệt Hỏa lại trở về với “nhân gian”, làn lao giáo vòng đầu tiên đã được rút về. Ngoài dàn tiểu pháo vẫn đang giam chân “siêu trùng pháo” của Vân Thăng, các cây cự pháo đã nhanh chóng rút về. Chỉ một chốc sau chúng đã nhanh chóng biến hóa thành những chiếc xa đào đất cổ quái. Đám đông người đen nghịt đằng sau cũng đã nhanh chóng ùn lên, đang từng bước áp sát đại điện trung tâm của Hỏa tộc. Giờ này vật thể bay của Băng tộc cũng đang quay vòng trên không trung, hai bạch y Băng tộc cũng đang đứng ở vòng ngoài lạnh lùng dõi theo nhất cứ nhất động từ cái đại điện hoàn toàn yên tĩnh lạ thường. Chiến xa cũng ngày càng tiến sát vào đại điện, hàng vạn người đang bao vây kín mít đại điện cả một con ruồi cũng không lọt được. “Hắn không phải đã chết rồi chứ?” Hứa Tình Thư đứng gần Băng Tuyết sứ giả nhìn đại điện hoàn toàn không chút động tĩnh, cô không muốn mọi việc sẽ kết thúc như vậy. “Ngài Lennon…” “Cụ ơi…” Thiên Hành Giả đứng trên gò đất cao ở xa hơn cũng hồi hộp dõi theo hướng đại điện. Đùng! Một ngọn núi treo nặng trịch rớt ầm xuống ngay đại điện đang tan tành lụp xup! Khói bụi bị nhấy lên như vừa bị nổ bom. Chỉ một lát sau, núi treo lại từ từ bay lên, cả chiến xa, cả bọn người đang cầm vũ khí và Thiên Hành Giả đồng loạt tập trung đổ dồn vào đại điện tiến công! Đại điện ngoan cố cầm cự bấy lâu cuối cùng cũng bị tan hoang tứ phía trước đợt tấn công điên cuồng này! Rất lâu sau, cuối cùng tiếng pháo, tiếng súng, Băng Hỏa năng lượng công kích cũng dần dần bình lặng lại, trong đóng đổ nát ở đại điện, mọi vẫn lặng lẽ như không còn chút sự sống… Bọn Thiên Hành Giả xông pha lên phía trước đã can đảm đến gần kiểm tra. Đột nhiên, một kiếm khí tựa hình hoa sen hướng thẳng lên trời xuất hiện, quay cuồng và đan xen biến hóa. Chỉ một chớp mắt, bất kỳ nơi nào mà kiếm khí ghé qua trong đóng gạch đổ của đại điện đều bị nghiền nát thành bột! Không một giây chừng chừ, bóng hình vàng kim óng ánh nhảy vọt lên phóng thẳng đi theo hướng khu dịch thể.