Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 249 : Cụ Trông Quyển en Thế

Trong một căn nhà rộng, kết cấu vững chắc trong thành Liệt Hỏa, ba người đàn ông mặt mày căng thẳng lặng lẽ ngồi trên bộ sofa lộng lẫy. Gói thuốc bị xé toạt giờ chỉ còn vỏn vẹn vài điếu ngổn ngan trên mặt bàn. Trong nhà đâu đâu toàn mùi khói thuốc. “Đại ca, ngài sứ giả có khi nào…?” Một tên mập gần cả tạ không kiềm được lên tiếng trước. Từng thớ thịt trên mặt hắn tưng lên vì lo lắng. “Không thể nào!” Lôi Minh, thành chủ Liệt Hỏa dúi mạnh đầu thuốc xuống. Hai mắt hắn sáng tinh, hét lên cắt ngang. Tay trai của hắn đang bị thương vì ám khí của Băng tộc. Tồi tê hơn nữa, có thể cánh tay này sẽ không giữ lại được. “Nhưng đại ca, điều lão tam lo lăng không phải không có lý do. Trong tình hình này, dù thế nào chăng nữa, ngài sứ giả cũng đã quay lại. Lỡ không may người thành Thôi Tuyết tấn công đến, chúng ta sẽ không chống đỡ nổi. Dẫu sao có ngài ấy vẫn nắm phần thắng hơn.” Gả đàn ông trung niên đeo kiếng hơi gầy ngồi gần Lôi Minh lên tiếng. Hắn quần áo chỉnh chu quả thật là hiếm thấy trong thời buổi loạn thế này. Gả khẽ chạm gọng kiếng nói thêm: “Chắc chắn có việc gì rồi!” Lôi Minh vẫn lặng im, không ngừng đưa ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. Chốc sau, hắn mới chậm rãi nói: “Dù ngài có sao đi chăng nữa, ba anh em ta vẫn không được loạn.” Lão nhị và lão tam nhìn nhau một hồi cùng quay sang hắn khẽ gật đầu. “Ba anh em ta đến ngày hôm nay đâu dễ dàng. Trong thời thế này, sống sót đã khó khăn, mà sống có cơ có nghiệp càng không dễ. Chân ướt chân ráo, không ai biết phía trước sẽ xảy ra điều gì. Chúng theo ngài sứ giả, bán mạng làm việc cho ngài. Nếu không có ngài, bọn nô lệ chúng ta bắt được sẽ lập tực bắt tay với bọn thành Thôi Tuyết làm phản. Anh em ta chắc chỉ có đường chết. Chúng ta đắc tội quá nhiều người, cả cơ hội đổi chủ cũng không còn.” Lôi Minh bình tĩnh một cách khác thường, hắn nhìn chằm chằm vào hai người còn cuối cùng còn lại có thể tin tưởng. Tên mập lão tam vẫn thẫn thờ, tên lão nhị đeo kiếng đã kịp phản ứng lại, rùng mình nói: “Đại ca, huynh muốn giả…” Lôi Minh lặng im gật đầu, cắt ngang lời lão nhị: “Đúng! Thành Liệt Hỏa không thể không có sứ giả Liệt Hỏa, chưa ai gặp qua bộ mặt thật của ngài, dù bọn nô lệ có lực lượng chìm của bọn thành Thôi Tuyết chăng nữa, cũng không dám liều mình. Trong thời gian ngắn, chúng ta vẫn an toàn.” “Ai sẽ đóng giả?” Lão tam lắp bắp. Lôi Minh liếc nhìn hắn một phát, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa đến nước ấy, không chừng một hồi ngài sứ giả sẽ quay lại. Ta định thế là để các ngươi chuẩn bị tâm lý trước.” Tiếp đến, hắn chuyển sang đề tài khác: “Lão nhị, trong ba anh em ta, đệ là người cẩn thận và đáng tin nhất. Ngươi hãy tìm vài người đáng tin, tìm một nơi an toàn bí mật chuyển dời lương thực trong thành. Chúng ta phải có dự tính xấu nhất. Dù có đóng giả ngài sứ giả, được một thời mà không thể suốt đời.” “Ta hiểu đại ca. Huynh yên tâm, đấy là mạng sống của chúng ta, không thể để có sơ suất gì.” Lão nhị gật đầu tán đồng. “Ngươi làm việc ta yên tâm.” Lôi Minh vỗ vỗ vai gã động viên. Rồi quay đầu lại nói tên lão tam: “Lão tam, trong ba anh em ta ngươi giỏi võ nhất. Việc này chỉ ba an hem ta biết. Ai cũng nghĩ ta ghê ghớm nhất mà không biết chính ngươi là con ắt chủ bài của ta. Ứng phó với sứ giả Băng Giá chắc không được, nhưng với mấy ả bên thành Thôi Tuyết thì vẫn dư sức. Bí mật này ngươi đừng tiết lộ ra cho các ả đàn bà của ngươi biết.” “Đại ca, huynh yên tâm, ta tuy chả ra gì, nhưng những việc trọng đại này, tuyệt đối không dám hại huynh.” Lão tam rung rung thớ thịt dư trên mặt chắc chắn nói. “Không phải ta nhiều lời. Tiểu tử ngươi ngày thường cứ thích hú hí với các ả ta không nói gì. Lần này, ta và lão nhị đương sống chết với bọn thành Thôi Tuyết, cho ngươi lưu giữ trong thành. Nơi này là cứ điểm của chúng ta, thế mà khi ta với lão nhĩ khó khăn lắm mới từ bờ vực thẳm quay lại. Tìm ngươi mãi không thấy, cuối cùng lại bắt gặp ngươi trên giường với các ả. Nếu lỡ người thành Thôi Tuyết đến tập kích thành Liệt Hỏa không phải là thôi rồi ư?” Hắn liếc ngang tên mập lão tam nói. “Tiểu đệ đã biết lỗi, đại ca, huynh cũng biết là đệ chỉ mỗi một đam mê này. Hơn nữa, thời thế này, đã không còn gì nữa, nếu không làm việc đó thì còn gì đâu để làm?” Tuy lão tam được Lôi Minh nói thành Thiên Hành Giả lợi hại nhất, nhưng trong lòng hắn vẫn rất ư e sợ đại ca này. Bị mắng, mà trong lòng hắn thấy hơi sợ hãi. “Chỉ cần trong tay ta có lương thực, còn sợ bị thiếu phụ nữ ư? Ngươi vội cái gì mà vội? Ta nói với ngươi, mấy ả minh tinh Hàn Quốc lão Uông dẫn về, ngươi tuyệt đối không được hạ thủ. Ta nghe lão Uông nói là ngài sứ giả có gặp qua, còn khen các ả ấy xinh đẹp. Chúng ta ai cũng có thể đắc tội, chỉ riêng ngài sứ giả này không được. Ngươi hiểu chưa?” Lão nhị chen lời, gã thật sự rất sợ tên tam đệ này lại gây một pha rắc rối. “Nhị ca, việc này huynh đã nói tám trăm lần rồi, ta thừa nhận là mình háo sắc, nhưng ta vẫn còn đầu óc. Lòng ta biết rõ phải làm gì.” Lão tam bất mãn phản bác. “Cái đó là háo sắc ư? Cái đó là…” Lão nhị chưa nói xong, đã bị Lôi Minh cắt ngang: “Được rồi lão nhị, ta xem lão tam trong lòng biết rõ. Việc này cứ thế. Ngươi đi làm việc của ngươi, còn lão tam hãy chịu khó giành thời gian luyện tột công pháp ngài sứ giả đã dạy. Ba ta phải đồng tâm hiệp lực mới được. Nếu không, dù ngài sứ giả quay lại, mà gặp thực lực ta quá kém, ngài ấy cũng sẽ không vừa ý.”… Vài tiếng sau, trong thành Liệt Hỏa lặng im như tờ đã tràn ngập bầu không khí căng thẳng. Tin ngài sứ giả Liệt Hỏa chiến bại không biết từ đâu đã lan tỏa khắp nội thành. Bao nhiêu kẻ bất mãn chế độ nô lệ đã bắt đầu muốn manh động… Bầu trời tối mịt vẫn âm thầm không một tí sinh khí. Trong con đường vắng vẻ không bóng người của thành Liệt Hỏa vừa thực thi lệnh giới nghiêm bỗng xuất hiện một tiếng bước chân chói tai. Đích đến của chủ nhân bước chân là ngôi nhà lớn hiển hách. Trong căn phòng của ngôi nhà lớn nhất thành đang không ngừng phát ra tiếng thở hổn hển của đàn ồng và tiếng rên rỉ của phụ nữ. “Tam tướng quân… Tam tướng quân…” Một tiếng nói rụt rè sợ hãi từ ngoài phòng vọng vào. “Mẹ kiếp, mày không thấy lão tử đang bận ư? Việc chi? Cút mau, có gì mai hẳn nói. Không đừng trách lão tử.” Tên mập Phù Hạn Bưu đang trong trạng thái cao trào bị cắt ngang không khỏi phát quạu. “Tam tướng quân, dù ngài có muốn giết ta, ta vẫn phải nói với ngài, không thì thành chủ của sẽ diệt ta. Lần này ngài sứ giả đã quai lại. Thành chủ triệu ngài đến gặp.” Giọng nói ngoài cửa đầy vẻ bất đắc dĩ nói. “Cái gì? Ngài sứ giả quay lại? ” Lòng tên mập giật thót, nhất thời không kiềm chế được chết trận tại chỗ. “Người được phái đến đã nói như thế, mời ngài xem?” “Quần áo.. mau chuẩn bị quần áo cho lão tử! Việc lớn như thế sao ngươi không nói sớm?” Phù Hán Bưu quát to.… Đương lúc hắn lết tha lết thết khoát bừa áo quần chạy đến đại sảnh diện kiến ngài sứ giả, Lôi Minh và lão nhị đã ngồi tiếp chuyện ngài sứ giả được một lúc. Xem ra mối lo của hai người bấy lâu, giờ cũng yên tâm phần nào. “Lạy ngài sứ giả.” Phù Hán Bưu đi lên phía trước hành một đại lễ. Đây là pháp chế của thành Liệt Hỏa, gặp bề trên đều phải thế. “Nhị ca, ngươi kia là ai? ” Ngài sứ giả vốn không quan tâm việc của người khác, việc này lão tam đã quá quen. Sau khi hành lễ, hắn tự động rút lui ra sau, nhỏ giọng hỏi lão nhị La Hằng Thâm. “Ngài sứ giả đã về, ngươi nói năng cho cẩn thận.” La Hằng Thâm không đả động gì đến câu hỏi. Tên mập đến trễ, giờ nghe đối thoại giữ đại ca và ngài sứ giả cũng đến hồi kết thúc. Cuối cùng, ngài sứ giả chỉ lạnh lùng nói ngài cần nghỉ ngơi, rồi quay lưng vào “đại sảnh” đi thẳng. “Hiện trường” chỉ còn lại ba anh em hắn cùng lão già ngài sứ giả dẫn về.… Vân Thăng vốn định đích thân đóng giả tên áo choàng vào thành Liệt Hỏa, nhưng đến phút cuối hắn lại đổi ý. Không sai, trước đây với võ lực siêu phàm hắn đã có thể lừa được nhiều người, nhưng chủ yếu do cấp bậc của những tên ấy quá thấp, chúng không dám phân định thật hư, chỉ nhìn chiếc áo choàng và cho rằng đấy là ngài sứ giả. Nhưng lần này khác, hắn không biết tên thành chủ Liệt Hỏa liệt còn sống không. Lỡ còn, với thân phận của người này, ắt hẳn rất thân thuộc với nó. Chỉ mỗi thân hình thôi đã để lộ chân tướng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "Hắn không muốn bị lộ quá sớm. Nếu chỉ cứu vài người ứng viện, đương nhiên không phải nhọc công. Đơn thân độc mã hắn mở con đường máu đi vào, thành Liệt Hỏa không có tên áo choàng vẫn chưa đủ giữ chân hắn. Nhưng mục tiêu bây giờ của hắn không chỉ có thế. Hắn cần lực lượng của thành Liệt Hỏa đối kháng với thành Thôi Tuyết. Việc tên áo choàng bị hắn giết chết tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được, nếu không bọn dị tộc áo trắng thành Thôi Tuyết sẽ không còn biết nghi kỵ ai cả. Vì thế, Vân Thăng muốn thao túng thành Liệt Hỏa, đăm đe bọn thành Thôi Tuyết thì nhất thiết phải cho tên áo choàng này “sống lại”, và không được để ai làm lộ tẩy. Phương pháp duy nhất là để phân thân của Cẩm Thạch thao túng “thi thể” tên áo choàng này, làm nó “sống lại” trở về. Để vừa bảo đảm được cả nguyên hình dáng và giọng nói của nó, mà Vân Thăng vẫn vừa có được thân phận hợp pháp trong thành, cũng có thể điều khiển mọi việc trong thành từ xa. Đúng là một mũi tên trúng nhiều con nhạn. Nếu một mình hắn giả dạng người áo choàng, lại vừa đóng giả ông già, lại kiêm luôn thân phận thật của bản thân, hắn chỉ sợ sớm muộn mắc bệnh tâm thần phân liệt. Tuy bổn thể của Cẩm Thạch không thể đi ra khỏi cự phần quá xa, nhưng chỉ cần bổn thể của nó trong cự phần, phần phân thân vẫn có thể đi xa được một khoảng cách nhất định. Vân Thăng đã từng thử nghiệm, nếu đi quá xa, phân thân sẽ mất hiệu lực, tên áo choàng sẽ trở lại là một cái xác khô không hồn. Theo túng cho phân thân áo choàng vừa đi vào thành Liệt Hỏa, Vân Thăng không ngờ đã gặp ngay một “ngươi quen”. Người này không lâu trước đây đã từng đòi dùng lửa thiêu chết hắn. Hóa ra là thành chủ thành Liệt Hỏa, hèn chi võ công cao hơn hẳn bọn Thiên Hành Giả thường. Sau khi thận trọng để phân thân học theo kiểu cách tên áo choàng lãnh đạm ứng phó vài câu, liền nhanh chóng hạ lện cho nó “rút lui”. Đa ngôn tất thất, nói nhiều sai nhiều tốt nhất là nên cách ly nó sớm. Chỉ cần màn giới thiệu ra mắt của hắn xong, là tên ấy có thể công thành danh toại. Hơn nữa, tin này không bao lâu sau sẽ được truyền về thành Thôi Tuyết. Chỉ là hắn rất ư thắc mắc, sau bao lâu hắn quyết chiến cùng tên áo choàng, mà bọn áo trắng ấy vẫn chưa đến tấn công thành Liệt Hỏa? “Cụ trông quen thế!” Lôi Minh sau khi cung kỉnh tiễn đưa ngài sứ giả, hắn quay lại nhìn Vân Thăng mỉm cười phán.