Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 248 : Điểm Đáng Sợ Thật Sự Của Trùng Tử

Đối diện với sự cảnh giác của tên áo choàng, để che giấu động tĩnh khi nãy, Sở Vân Thăng vội vàng giả vờ kinh ngạc nói: “Ngài sứ giả, hình như ta vừa vô tình giải được mã.” Nghe lời hắn, tên áo choàng không khỏi sững sờ. Nó không thể tin được tên nhân loại này lại có thể làm được điều này. Đừng nói là nhân loại, cả Băng tộc cũng không dễ dàng làm được. Nó không thể giải thích được sự đột biến năng lượng của Vân Thăng vừa rồi, chỉ có thể nghĩ là do hóa giải được mật mã đồ, kích hoạt thành công chiến y để tạo ra hiện tượng dị thường này. Nhưng nếu thế thì tên nhân loại này cũng quá may mắn! Nó không khỏi hậm hực, giương đao gia tăng tốc độ chém giết bọn trùng tử. Nó càng ngày càng thấy không yên tâm với tên nhân loại “đặc biệt” này. Vân Thăng sau khi hoàn tất đột phá tam tầng, giờ cuối cũng cũng có thể phần nào giảm bớt lo lắng. Việc còn lại là nhử tên áo choàng này tiết lộ phương pháp vận hành Hỏa năng của chúng, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. “Ngài sứ giả, ta giờ cảm nhận thấy bảng công tắc chức năng. Giờ ngài có thể chỉ ta vận dụng hai cách vận hành này không?” Vân Thăng lần nữa cất cao giọng. Tên áo choàng vẫn lẳng lặng điên cuồng giương đao chém giết bọn trùng tử, cả không gian liên tục xuất hiện các đường ánh đao hỏa diệm nóng bỏng. Bọn trùng tử vây sát nó trong thoáng chốc đều chỉ còn lại tro bụi. Trong lòng Vân Thăng hoảng hốt, sợ không còn lừa được tên áo choàng này nữa. Trước khi lấy được các phương pháp đo, hắn thật sự không cam tâm, hắn phải thử thêm một lần cuối cùng. Một lần nữa, thông qua Cẩm Thạch ấu thể triệu lệnh cho trùng tử tái xuất kích với bất cứ giá nào, vây kích áo choàng. Bản thân hắn đã mệnh lệnh cho Thanh Giáp trùng dưới chân lập tức bay lên quay vòng giữa không cự phần vờ như chuẩn bị chuồn. Và không quên lời hăm dọa trên miệng: “Ngài sứ giả, giờ ngài không muốn thực hiện lời hứa, xem ra sau này ngài cũng sẽ không có ý định đấy. Như vậy ta cũng không cần thiết ở lại.” Tên áo choàng miệng thét lớn giết chết một lượt trùng tử lại đang ào đến, lạnh lùng nói: “Ngươi nghe đây, bổn sứ giả chỉ nói một lần này…” Nghe thấy lòng Vân Thăng đại hỷ, biết là vẫn còn hi vọng. Hắn lập tức cắt ngang nói: “Ngài sứ giả, chỉ cần ngài thành tâm dạy ta, ta sẽ tận tụy phục vụ các ngài. Có điều, ta cũng nói trước, ngài vừa nói, ta vừa thử. Nếu ngài lừa ta, ta cũng sẽ lập tức phát giác, và cũng sẽ lập tức bỏ đi…” Hắn không muốn bị tên áo choàng này dạy bừa lừa dối. Nghe hắn uy hiếp, trong lòng nó tức giận vô cùng, chỉ muốn một nhát kết liễu tên nhân loại hỗn xược này. Khổ nỗi quá xa, chỉ còn có thể giận cá chém thớt, dốc mọi bực tức lên đầu bọn trùng tử. Giọng hắn vẫn lạnh tanh: “Ngươi nghe đây, phương pháp để huyền hóa hỏa diệm là…, để ẩn hành tích là…” Nó nói cực nhanh. Nguyên khí thể nội Vân Thăng đã được bình tiết, tập trung hết tinh lực để nghe và khắc ghi trong lòng. Hắn giờ căn bản không cách gì thử chỉ có thể tạm thời học thuộc. Thật hư đợi sau này khắc phân. Lúc tên áo choàng vừa nói, hắn cứ vờ vẻ mình đang thử nghiệm. Một chốc sau, thừa lúc tên áo choàng vẫn chưa phá vây được, hắn lại tiếp tục nói một cách “vô liêm sĩ”: “Ngài sứ giả, ngài nói nhanh quá, có hơn một nữa ta vẫn chưa nghe rõ, ngài có thể lặp lại lần nữa?” Tên áo choàng cười mỉa mai, có điều cũng không nhắc đến việc chỉ nói một lần vừa nãy, mà lạnh lùng cất tiếng: “Vậy lần này ngươi hãy nghe cho kỹ…” Thật ra ngay lần đầu, hắn đã ghi nhớ được tám chín phần. Sở dĩ nói thế là do tính cẩn thận, sợ tên áo choàng này nói bừa lừa mình. Nếu nói bừa, lần thứ hai chắc chắn không thể giống hệt lần đầu. Ít ra hai lần so sánh, đủ để hắn xác định thật hư. Lần nói thứ hai này của nó cực kỳ cổ quái. Nội dung vẫn y như lần đầu không có gì khả nghi. Cái lạ là lần này hắn lại nói chậm rì. Đương lúc hắn đang chú tâm lắng nghe được một nữa, bỗng phát hiện từ dưới đáy cự phần phát ra từng luồng sáng chói lòa và tiếng vù vù của hỏa nhiệm phóng lên không. Sau một làn sóng nóng bỏng trào đến, bóng hình đỏ rực vượt dòng lửa xuất hiện như hỏa tiễn hỏa tốc phóng lên không. Binh đoàn trùng tử vỏn vẹn và các ống dẫn công kích lẻ tẻ còn lại dưới sự xông kích của nó mà tan tành tứ phía… Tên áo choàng dùng năng lượng hiếm hoi còn lại của mình tiến hành một chiến lược công kích phạm vi rộng, không chút chừ phóng thẳng lên bụt mà Vân Thăng đang ngồi. Lần thứ hai đọc khẩu quyết, nó đã cố ý nói chậm rãi để phân tán sự chú ý của Vân Thăng. Trên thực tế, nó quả thật đạt được hiệu quả thành công tập kích đến gần Vân Thăng. Hai Tử Viêm ma trùng lập tức phát pha xông kích Hỏa Diệm thẳng đến tên áo choàng. Từng pha xông kích hình xoắn ốc phát ra từ Tử Viêm ma trùng, tên áo choàng bất chấp tất thảy, luồng lách thân pháp linh hoạt của mình áp thẳng đến Vân Thăng. Còn Vân Thăng, khi vừa nghe xong đợt hai, Vân Thăng đã lập tức ra lệnh mở tất cả các lối vào cự phần, để trùng tử bên ngoài đi vào. Nhờ trùng tử giữ chân tên áo choàng, bản thân hắn tập kích lại nó từ hai bên. Bây giờ kế hoạch phá sản, tên áo choàng tiến công sớm hơn. Điều này vượt quá tính toán của hắn, nhưng việc ngoài dự liệu hắn đã gặp nhiều. Trên tay hắn lúc này vẫn cầm sẵn Băng Khốn phù. Xoẹt… Vân Thăng vừa hoàn thần, tên áo choàng đã liền liền xông đến. Một lá Băng Khốn phù đầu tiên đã được kích hoạt, đả thẳng vào bóng người giữa không. Trùng tử đều là sinh vật thuộc tính Hỏa,cả tên áo choàng đều thế. Nhiệt độ vốn dĩ của cự phần đã cao, giờ bỗng nhiên xuất hiện Băng Khốn phù, cũng tựa một tên da trắng xuất hiện giữa một đám da đen, bắt mắt vô cùng. Crắt.. Một băng hà khổng lồ bỗng chốc được hình thành. Thể tích to lớn của nó cứ thế rơi xuống theo tác dụng lực hút trái đất. Vân Thăng nhanh mắt phát hiện trong băng hà hoàn toàn trống không có vật gì bất kỳ. Lòng hắn nặng trĩu. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử sử dụng Băng Khốn phù đến đây không giam giữ được mục tiêu. Phút tiếp theo, từ mặt bên băng hà, tên áo choàng phóng mình đi ra đập tan tàn dư băng tuyết trên mình, khôi phục lại tốc độ hỏa tốc; lần nữa ánh lửa xông trời. Một tiếng nói rung rẫy kinh ngạc được thốt lên: “Phù văn…” Vân Thăng trong lúc đại kinh, nhanh nhảy đốc thúc Thanh Giáp trùng dưới chân bay lượn vòng vèo quanh cự phần, để giảm bớt truy kích của nó. Sau một lần thất bại, hắn không dám mạo muội dùng Băng Khốn phù. Lần trước có thể giữ chân lại tên áo choàng ấy, một phần vì có ả áo trắng trợ giúp. Giờ đây chỉ có mỗi hắn, hắn không dám ngang nhiên. Vù! Một đường hỏa diệm đao trường vượt không mà đến, chém ngang trên áo choàng và chiến giáp Vân Thăng, dư âm của nó còn chặt đứt cả hai đường ống dẫn. Xét thấy tác chiến chính diện, e rằng mình sẽ dưới cơ, Vân Thăng nhanh chóng hạ lệnh mở đường thông ra vào cự phần cho trùng tử ồ ạt tràn vào. Hắn giờ đã không lo lắng tên áo choàng này “chuồn” nữa. Bất kể là tên áo choàng trước đây hay bây giờ, và cả ả áo trắng nữa, không ai bắt gặp những điều liên quan đến văn minh Phù Triện mà có thể dễ dàng dứt ra. Sau khi chịu liền bảy tám nhát đao, một lực lượng đông đảo Thanh Giáp trùng cuối cùng đã lũ lượt kéo nhau từ cửa vào trên không bay vào bao vây lấy nó. Giờ đây, bọn trùng tử phía dưới cự phần đã không đủ để đối phó thế trận, chỉ còn lại bọn trùng tử dài ngoẵn dạng rắn có thể hướng lên trên phun ra cầu lửa. Thanh Giáp trùng vừa đến, áp lực của hắn cũng được giảm nhiều. Hắn đã bi Hỏa Diệm đao của tên áo choàng chấn áp đến nhường sắp nội thương nôn máu. Năng lượng Hỏa thiêu hắn đến mức gần bốc cháy da thịt. Nếu không nhờ chiến giáp áo choàng công thêm Lục Giáp phù kết hợp, giờ e hắn chỉ còn lại nhúm tro bụi. Thừa lúc tên áo choàng đối phó với Thanh Giáp trùng, hắn cũng không dám dừng lại một khắc, nhanh chóng quanh đầu Thanh Giáp trùng dưới chân, bay thẳng lên phía trên tên áo choàng. Hắn lại một lần nữa rút Băng Khốn phù ra. Crắt! Băng Khốn phù uy lực lớn mạnh, cả tên áo choàng cả Thanh Giáp trùng cùng bị đóng băng. Nhờ kinh nghiệm chiến đấu với tên áo choàng trước tại thành Kim Lăng, Vân Thăng biết được sẽ không giữ chân được nó bao lâu. tiếp liền sau đó, hắn lập tức chuẩn bị xuất kiếm kỹ “Thiên Quân Bích Dịch”. Cái khác là, hắn đã không còn thời gian để tập luyện thử. Chỉ có thể học liền dùng liền chiêu kiếm chiến kỹ thức thứ nhất : Phá Thích! Ngay lập tức, mười tám đường ảnh kiếm lập tức trải đầy cả không gian. Theo sự vận hành khẩu quyết và thao tác kiếm thể của hắn, mười tám đường ánh kiếm xoành xoạch tập hợp lại một chỗ, cả trạng thái quy luật và trận pháp lập tức xuất hiện trước mặt Vân Thăng, phát ra ánh sáng trắng xóa chói lòa. Khác hoàn toán với việc xếp các ảnh kiếm trùng lên nhau một cách “thủ công ” trước đây. Thông qua thân kiếm, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ pháp tắc phức tạp trong sự kết hợp giữa các ảnh kiếm này cùng năng lượng mãnh liệt có thể quán xuyến tất cả của chúng. Pằng! Cùng lúc ấy, Băng Khốn phù vỡ ra, tên áo choàng đã tự do. Thế là, hợp thể mười tám đường ảnh kiếm tụ thành một đường chỉ trắng sắc bén. Dưới ánh sáng chói lóa của nó là tốc độ vượt quá cái mắt thường có thể nhìn thấy. Nó như một tia lazer tự làn hơi trắng may bay để lại trên không, xuyên thẳng qua người tên áo choàng. Người nó giãy giụa trên không. Sau đó là tiếng vỡ chói tai của một vật thể nào đấy. “Không thể nào!” Tên áo choàng hoảng hốt: “Công kích của con người sao lại có thể phá vỡ Huyền Ba Trạo?” Không chỉ nó, Vân Thăng cũng hoảng. Hết một đòn công kích, mà tên áo choàng này vẫn an vẫn lành, không rách miếng nào. Nếu hắn biết rằng, phát kiếm đầu tiên của mình có thể làm tổn hại hai mươi phần trăm Huyền Ba Trạo mà tên áo choàng này cũng nể, chắc hắn sẽ bớt thất vọng. Thua keo này bày keo khác, Vân Thăng lập tức quay đầu bay đi cho bọn Thanh Giáp trùng tiếp tục vây lấy tên áo choàng. Về điểm này chính là ưu thế của hắn. Tên áo choàng bị thương nặng, lại bị trùng tử của hắn vây lấy vắt cạn sức lực. Đợi nó lại một lần bị giữ chân, Vân Thăng lập tức phóng thích lá Băng Khốn phù thứ ba cộng thi triển kiếm chiến kỹ triệt sát nó. Chỉ là, tên áo choàng này phòng thủ quá cẩn thận. Có lẽ vì thế mặc dù đã bị trọng thương mà nó vẫn còn cầm cự đến giây phút này. Giờ đây đã vào thế nước với lửa, không phải tên áo choàng vong thì sẽ là hắn chết. Quyết phải có kết quả. Vân Thăng thốt lên một tiếng, cùng lúc đó, lá Băng Khốn phù thứ bốn được phóng thích, kiếm thức cũng được xuất lần ba. Lần này, còn phá hay không? Băng Khốn phù thứ năm, kiếm thức công kích, phá được không? Cuối cùng, trong lần thứ sáu, không gian cạnh tên áo choàng gần như hoàn toàn sụp đổ, Huyền Ba Trạo của nó gần như hủy hoại hoàn toàn, cả thân hình nó đang đứng trực diện trước mặt kiếm thức của Vân Thăng. Nhưng đồng thời, Thanh Giáp trùng cũng bị nó tiêu diệt gần sạch. Trong lúc đường kiếm tựa sợ chỉ trắng ấy xuyên qua thân thể, nó vẫn kịp vung trường đao chém mạnh vào mặt chiến giáp của Vân Thăng. Xẹt… Ngũ tạng lục phủ hắn đau nhói như bị lửa đốt, mở miệng cả máu cũng không phun ra được, mà là một làn hơi sương máu. Thanh Giáp trùng dưới chân hắn đã bị bổ đôi, chiến giáp cũng bị để lại một lằng đứt sâu thẳm. Tình hình của tên áo choàng không khá hơn hắn bao nhiêu. Nó ít hơn Vân Thăng hai lớp phòng bị, chỉ mỗi áo choàng, miễn cưỡng đủ giảm bớt một ít lực sát thương từ Vân Thăng. Mặc dù thế, một lỗ máu không ngừng tuôn ra dịch thể nhơn nhớt ấy đã xuất hiện trên người nó. Kiếm thức và kiếm chiến kỹ khác nhau, kiếm thức trên nên tảng kiếm chiến kỹ cực kỳ tiêu hao nguyên khí. Sử dụng kiếm thức một lần gần như tiêu hao một phần ba nguyên khí bổn thể của hắn. Vừa nãy hắn đã bất chấp liều mình dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung năng lượng mới có thể liên tục xuất chiêu, nếu không e rằng giờ đây đã cạn kiệt nguyên khí mà chết. Sau khi phá hủy trạo phòng ngự kỳ quặc của tên áo choàng, công kích của hắn và Thanh Giáp trùng quả nhiên có hiệu quả hơn. Tuy chúng đã không còn nhiều, nhưng sự tổn hại có thể gây ra cho tên áo choàng quả thật không nhỏ. Cuối cùng, Vân Thăng thả mấy con Thanh Giáp II mình nuôi ra bao vây tên áo choàng. Cộng vào đó là sự bất chấp tất cả phát động kiếm thức tấn công tấn công. Mãi đến lúc nó thoi thóp không còn tí khả năng đáp trả mới thôi. Hắn không những nhiều nơi thọ thương, thể nội đảo lộn nhói đau. Và vì quá độ bổ sung nguyên khí mà dẫn đến hệ thống nguyên khí trong thể nội bỗng chốc rối loạn. Xem ra hắn cũng không khá hơn tên áo choàng bao nhiêu. “Con người đã có thể mạnh đến nhường này ư? ” Nó quỳ sụp xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…” Dần dần Vân Thăng đã không còn nghe thấy nó nói gì, hắn cũng không có tâm trạng nghe. Sau rút ra lại cất vào lá Phong Thú phù, hắn vẫn do dự. Hắn muốn dùng Phong Thú phù phong ấn tên áo choàng này, nhưng lại không dám. Chỉ mỗi một Cẩm Thạch ấu thể đã xém lấy mạng hắn. Tuy may mắn thoát chết, nhưng ngoại mạo cũng bị biến thành một ông lão. Một tên áo choàng dị tộc, nếu hắn cũng muốn phong ấn một lần, e hắn đã không còn bao nhiêu sinh khí để tiêu hao. Nếu chẳng may, chắc bị biến thành cương thi. Trong lúc hắn rối bời, sinh mạng tên áo choàng không dừng tụt dốc. Bỗng nhiên, Cẩm Thạch ấu thể được hắn giấu kỹ trong người lại thò chiếc vòi trong suốt của mình ra chỉ thẳng vào mặt tên áo choàng. Nó cứ phát tín hiệu muốn hút não người với Vân Thăng. Tình hình này hắn đã từng gặp hồi giết bọn Thiên Hành Giả Nhậm Tam Bảo. Lúc ấy Thanh Giáp trùng cũng đã có biểu hiện như vậy. Lúc ấy hắn chưa nghiệm ra nguyên do, nhưng giờ đây đã khác. Với thể chỉ huy trí tuệ của trùng tử Cẩm Thạch, mà não của tên áo choàng không phải não người. Hắn chỉ một thoáng nghĩ qua, Cẩm Thạch như đã được sự cho phép của hắn, lập tực chích mạnh vào mặt tên áo choàng… Tiếp đến, dịch thể hơi sền sệt màu sắc sặc sỡ men theo đường ống trong suốt đi vào thể nội Cẩm Thạch. Thân thể tên áo choàng chẳng mấy chốc đã biến thành chiếc “xác khô” nhăn nhó đáng sợ. Còn Cẩm Thạch ấu thể đang hưng phấn vô cùng. Vân Thăng đã cảm nhận rõ nhiều thông tin hỗn độn trong bộ não của nó. Hắn không đọc hiểu, cấu tạo chưa hoàn chỉnh của cơ thể hắn, vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa những hình ảnh này. Có điều, hắn đột nhiên hiểu rằng, lý do trùng tử lợi hại. Không hẳn vì khả năng phồn thực. Trí tuệ của bọn chúng chính là Cẩm Thạch. Nó có khả năng học tập năng lực kiến thức của loài sinh vật khác thông qua việc nuốt chửng chúng. Hèn chi bọn trùng tử này thích hút não người đến thế!