Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 185 : Ngài Lennon
Ngươi cũng không biết thành Kim Lăng ở đâu sao?” Tay chân bủn rủn, hắn tuyệt vọng reo lên. Tên da đen hắn dốc sức cứu sống này lại cũng không biết tông tích thành Kim Lăng.
“Thế người làm sao trốn ra được?” Hắn nghi hoặc, chỉ nhìn đã biết tên Edgar này chỉ là một người bình thường, căn bản không thể thoát được lực hút của thế giới trùng tử.
“ Thưa ngài Lennon, ba.. à không, bốn ngày trước, chúng tôi được phái ra ngoại thành. Ở đây chính mắt chúng tôi đã chứng kiến thành Kim Lăng đã biến mất trước “phép thuật” diệu kỳ.” Edgar thận trọng giải thích. Hắn có thể sống được là nhờ tên Hắn ám võ sĩ mặc áo choàng này xuất hiện kịp thời. Tuy trước đây hắn cũng từng “ nguyền rủa” tên này, mong hắn chết dưới tay bọn trùng tử. Giờ đây tình hình đã khác, có đánh chết hắn không không bao giờ thừa nhận mình từng làm việc này.
Tên này quá mạnh mẽ, theo cách nói của quê hương hắn là : siêu phàm.
Bọn trùng tử hung hăng không ngăn nổi bước chân hắn, Hỏa Viêm ma trùng đại gian ác không thiêu chết hắn nổi, bọn chuột bẩn thỉu qua tay hắn cũng chỉ còn lại một đóng thịt vụn.
Người đàn ông Lennon này phảng phất không ai đụng được một cọng tóc của hắn. Đấy không là kỳ tích thì là gì?
Có điều Edgar không biết Vân Thăng đang thương nặng trên mình, hắn cố gượng dậy bằng những sức lực cuối cùng. “Hóa ra thế.” Vân Thăng thất vọng thở dài. Không như dự đoán ban đầu của hắn, những người này thuộc nhóm nghiên cứu viên được phái đến “chiến khu” mấy ngày trước. Họ đã thoát được số phận bị hút vào thế giới trùng tử, chứ không phải người trong thành từ thế giới trùng tử trở về.
Nhìn các thi thể trong nhà, xem ra không bị hút vào thế giới trùng tử chưa hẳn đã may mắn.
“Người gọi ta là gì?” Hắn nhăn mày nghi hoặc hỏi Edgar. Các nguy cơ tạm thời được giải huyết, hắn mới nhớ ra nãy giờ tên da đen này cứ gọi mình là “Lennon”, không lẽ tên của người áo choàng chính là “Lennon”?
Bây giờ toàn thân hắn được phủ lớp áo choàng, ngay cả chiến giáp cũng thành màu đỏ tươi, mặt lại bịt kín, việc bị một người bình thường nhận không ra hắn là việc có thể.
“Hả?” Vốn nhĩ thần kinh Edgar đã ở trong tình trạng quá căng thẳng lo sợ, dù bây giờ tạm thời đã an toàn trở lại nhưng hắn vẫn chưa lấy ngay được bình tĩnh ngày thường ngay. Giờ Vân Thăng bất thình lình nghiêm giọng hỏi khiến tim hắn giật thót. Hắn ấp a ấp úng dùng tiếng Hán cứng đơ của mình trả lời: “ Ở…ở quê hương tôi, những người đầu đội nón, người mặc áo choàng, đi lại nhanh như chớp, chúng tôi đều gọi là Lennon.”
“Lennon?” Vân Thăng lập tức bật dậy, lẩm nhẩm. Có lẽ hắn quá nhạy cảm, cả giáo sư Tôn cùng Chúc Lăng Điệp còn chưa biết tên của người áo choàng, sao những người bình thường này lại biết được?
Hắn rút Thiên Bích kiếm vào, tay cầm Ám Năng súng đến gần chiếc cửa sổ như bị người cố tình làm thũng. Từ trên cao nhìn xuống, phía dưới vẫn là một màu đen thăm thẳm, ngoài những chấm sáng xanh xanh nói rõ vẫn còn một binh đoàn chuột đang chực dưới đấy hắn không thấy gì cả.
Nhìn hướng di chuyển của bọn chuột mắt xanh hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bọn chúng đã không tiến quân vào tòa nhà nữa mà lùi dần về hướng khác. Chúa tể của bóng tối vẫn là bọn trùng tử, xem ra bọn chuột vẫn chưa dám lộng hành.
Hắn đoán chừng một giờ đồng hồ nữa, bầu trời sẽ bắt đầu sáng. Đợi khi trời sáng hắn mới có thể tính tiếp bước tiếp theo. Việc cấp bách giờ đây cần làm là tìm nơi khứ độc dưỡng thương.
Trong phòng mùi máu quá nặng, khắp nơi đều một màu đỏ chói mắt của máu. Khi đi ngang qua một cái xác bị cắm con dao nhỏ trên cổ họng, hắn nói: “Hãy lôi xác ra khỏi đây thôi, tốt nhất nên để dưới nhà.”
Những thi thể này còn để đây một ngày không khéo lại hấp dẫn bọn quái vật đến, hắn giờ thật sự đã tỡn những con quái vật đột nhiên xuất hiện lắm rồi.
Edgar yếu bón vía nhìn xuống cái lỗ đen thum thủm đấy, có cho hắn gan bằng trời chắc hắn cũng không dám xuống nữa.
Mặt khác cũng không dám cãi lại Vân Thăng, hắn lôi cái thân hắn ì ạch đi đến gần thi thể. Hắn dự định cùng lắm là lôi thi thể ra ngoài cầu thang sẽ trở về ngay.
Giờ đây, Xúc nguyên thể và hỏa tính độc tố trong người Vân Thăng cũng đã cân bằng trở lại, và đang dần dần tiêu trừ độc tố. Hắn phải đẩy quá trình này đi nhanh hơn. Khi nãy hắn có thể điều nguyên khí xuất kiếm, nhưng hắn lại không đủ nguyên khí để điều chế “Khứ Độc phù”.
Hắn đang rất cần Xúc nguyên thể cung cấp lượng lớn nguyên khí bổ sung để làm đạn dược tiêu trừ độc tố. Cũng chỉ Hắn Ám võ sĩ đặc biệt có Nhiếp Nguyên phù như hắn mới có thể làm thế. Nếu chỉ nhờ hấp thụ nguyên khí từ nhật nguyệt thiên địa e rằng không một tháng nửa tháng cũng khó hồi phục.
Tìm được một chỗ tương đối sạch sẽ trong phòng, hắn ngồi liền ba tiếng hơn. Không có bọn trùng tử, bọn chuột hay bất kỳ loài nào quấy rối, hắn cứ yên lòng tịnh tâm đối phó với hỏa tính độc tố, nhờ thế tiến độ quá trình đối kháng độc tố càng đẩy nhanh. Khí tia sáng đầu tiên trên bầu trời xuất hiện không lâu độc tố trong người hắn đã hoàn toàn bị hóa giải.
Trong phòng có mùi thịt nấu chín, hắn không thấy thơm nhưng cũng không phải mùi kinh tởm khiến người ta phải ói mửa. Dẫu sao việc ăn uống giữa một đóng thi thể đã không phải là lần đầu.
Lúc hắn vào phòng, dưới đất có một cái xác phần đầu lao vào đóng lửa cháy thành than.
Tuy hắn không để ý việc nhỏ nhoi này, nhưng với tâm lý của một con người bình thường vẫn thấy trong lòng nao nao, nên đã nói tên da đen lôi thi thể ra ngoài.
Tên này đã đem xác vứt bừa ngay tại cửa cầu thang liền trở về. Hắn cũng không muốn nói nhiều. Giờ bổn thể của hắn đã phục hồi, chỉ cần không lỗ mãng xong vào đàn trùng tử, thỉnh thoảng vài con trùng tử lẻ tẻ giữa thị trấn thì hắn vẫn dư sức.
Hắn và tên da đen này bèo nước gặp nhau, lại lúc hoạn nạn đường cùng. Vân Thăng e rằng sẽ không giúp được hắn bao nhiêu. Hắn có thể cho Edgar một ít thịt trùng tử làm lương thực, nhưng tình hình trước mắt có thể khu dịch thể của Trùng tộc sắp lan rộng đến đây, một người bình thường như hắn khó mà thoát chết.
Nhưng hắn cũng không đủ năng lực để xông ra ngoài cùng Vân Thăng. Cho dù là Sở Vân Thăng muốn xông ra vẫn phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh!
“Ngài Lennon đáng kính, ngài có muốn dùng một ít thịt chuột không?” Edgar tìm hết trong vốn từ hắn biết để ngõ lòng tôn kính với Vân Thăng. Trên đóng lửa trước mặt, hắn đã nướng sẵn bốn , năm chú chuột.
Trong Vật Nạp phù của Vân Thăng ngoài thịt trùng tử, thức ăn của thời đại Dương Quang chỉ đủ dùng trong một tháng. Nhưng hắn lại thấy may thay. Lương thực hắn để trong tòa nhà càng nhiều càng có thể bảo đảm sự an nguy cho cô mẫu và mọi người.
Hắn hết thức ăn, có thể dùng thịt trùng khứ độc. Mọi người trong tòa nhà, trước khi giáo sư Tôn có thể khử độc được thịt trùng, duy có thể dùng thực phẩm hắn để lại.
Nguyện ông trời sẽ phù hộ họ bình an vô sự!
Hắn cầm một miếng thịt chuột nướng đưa lên miệng nhai. Thịt chát, không muối, không gia vị rất khó nuốt. Tuy thế hai người bọn họ không có lựa chọn khát, no bụng là trên hết.
Có gì ăn gì, thịt trùng tử và thịt chuột cũng chả khác bao nhiêu.
Đối với nhân loại trường kỳ thiếu bổ sung các loại thực phẩm rau củ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe. Hắc Ám võ sĩ vẫn chịu đựng được. Với người bình thường, trong thành Kim Lăng đã xuất hiện bao cơn bệnh quái ác với họ.
Các loại rau củ, ngay cả dưa muối được hắn trữ sẵn trong Vật Nạp phù thời Dương Quang đã được xem là các loại sơn hào hải vị hàng đầu. Lúc ấy mọi người trong tòa nhà đã phải tính toán cẩn thận về thời gian, dân khẩu, số lượng v. v khi dùng.
Muối là loại vật tự hắn chú trọng nhất thời Dương Quang. Hắn đã thông qua phim ảnh để dự đoán hiểm họa của thời đại, và mối chính là thứ cực kỳ quan trọng.
Nhưng hiện nay trên người hắn đã không còn bao nhiêu muối. Phần lớn được dự trữ trong tòa nhà lớn. Tuy thịt chuột khô khan vô vị, hắn vẫn không định động đến lượng muối ít ỏi trong Vật Nạp phù.
Hắn khác người thường, thể nội đã đạt đến cảnh giới Xúc nguyên thể hai tầng. Những nhu cầu về thành phần dinh dưỡng đặc biệt của thời đại Dương Quang không cấp bách với hắn. Cố chịu đựng một chút, những năng lượng sinh vụ thông thường ít ỏi cũng đủ hắn duy trì một thời gian.
Hai con chuột vào bụng, tạm thời vấn đề đói đã được giải quyết, chưa no cũng không đói.
Hắn cố tình kiềm nén sự thèm ăn của bản thân. Ăn quá nhiều khiến cơ thể sẽ đi vào trạng thái mệt mỏi thèm ngủ. Trong thời đại nguy cơ trùng trùng thập diện mai phục này, hắn đã luyện tập từ lúc còn ở thành phố Sương Mù. Đầu óc phải luôn luôn tỉnh táo và cảnh giác.
Qua cửa kiếng vỡ nát hắn có thể thâu tóm hết toàn cảnh thị trấn nhỏ này từ tầng 15 của tòa nhà. Dưới phố, bọn chuột đã rút sạch, nơi nơi đều để lại vết răng của chúng như chiến tích chứng tỏ binh đoàn bọn chúng đã từng có quy mô càn quét thành phố này.
“Bọn chuột này vốn ở trong thị trấn?” Hắn quay sang hỏi Edgar. Nếu hang ổ chúng ở trong thị trấn sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch tiếp theo của hắn.
Sau khi cơ thể hồi phục, hắn không sợ lũ chuột này. Cả bọn chuột mắt xanh cũng không thể uy hiếp tính mạng của hắn. Điều đáng lo là nếu hang ổ bọn chúng ở đây, trong trận chiến của hắn và trùng tử chỉ e bọn chúng đến phá đám làm lộ tung tích hắn.
“Ngài Lennon, tôi dám thề trước chúa là chưa bao giờ nhìn thấy chúng. Hôm qua chúng tôi còn đang sầu về lượng thực, ước chi tìm được một hai con chuột. Kết quả lũ chúng đã xuất hiện như một xứ giả địa ngục. Thật đấy!” Khi nói về lũ chuột, Edgar vẫn không giấu được nỗi kinh hoàng, khuôn mặt đen xì của hắn méo mó như vừa bị ai đấm vào mặt.
“Không sai, số lượng chúng rất nhiều, và gặp gì chúng đều ăn cả.” Hắn thu lại ánh nhìn, kiểm tra vũ khí chuẩn bị ra ngoài thị sát tình hình, tìm hiểu kỹ tình tình trùng tộc để chọn thời điểm làm pha đột phá.
“Bọn trùng tử thúi không ăn thịt bọn chúng, kẻ thù của bọn chúng lại dần dần bị tiêu diệt. Khả năng sinh sản của loài chuột thật kinh khủng, chỉ cần có đủ thức ăn, chúng có thể bành chướng với một số lượng khủng khiếp.” Edgar nói, mắt hắn bỗng tròn xoe, ngạc nhiên:
“Ngài Lennon, chắc ngài đã gặp bọn chuột mắt xanh? Chắc ngài đã gặp. Haizz! Tốc độ sinh sản của chúng quá nhanh, công thêm tiến hóa, thích nghi, di truyền. Bọn chuột mắt xanh sẽ ngày càng nhiều, và đời sau của lũ chuột sẽ ngày càng cảnh giác.”
“Tiếc là con người không có được tốc độ như thế.” Hắn chỉ ngay vào trọng điểm, hắn không biết nhận xét của Edgar đúng hay sai, nhưng đêm qua hắn cũng thấy bọn chuột thức tĩnh chiếm số lượng đông hơn.
“Ngài Lennon? Ngài .. ngài định ra đi sao?” Hắn hoảng hốt kêu gọi khi thấy Vân Thăng đi đến cửa lớn. Hắn sợ, nếu người này đi rồi, hắn sẽ ra sao?
Đừng nói là trùng tử, chỉ bọn chuột đã có thể làm thịt hắn. Nhưng hắn cũng không cách giữ chân người này lại. Nếu hắn là cô Tô hắn sẽ dùng thân thể của mình níu kéo. Nếu hắn là Hắc Ám võ sĩ còn có thể uy hiếp được người này.
Đáng tiếc hắn không phải phụ nữ xinh đẹp, cũng không phải Hắc Ám võ sĩ mạnh mẽ. Hắc chỉ là tên đàn ông da đen tay trắng. Ngay cả hắn cũng hiểu được cầu xin sự cứu vớt của một người lạ trong thời đại Hắc Ám này là điều không tưởng.
“Lúc trời tối ta sẽ quay lại. Nhớ lấy, từ đây đến lúc trời tối ngươi phải nghỉ ngơi lấy sức. Khi màn đêm buông xuống ngươi sẽ chịu trách nhiệm việc canh phòng. Như thế họa may chúng ta có thể hợp tác một thời gian.” Vân Thăng gật gật đầu và nói. Hắn phải thừa lúc trời mờ mờ sáng này đi tập kích bọn trùng tử, điều chế lượng lớn Nhiếp Nguyên phù, với mục đích cuối cùng xông ra khỏi khu vực dịch thể.
Tranh đấu ác liệt cần đảm bảo yên giấc nghỉ ngơ ban đêm. Đây là công dụng một người bình thường như Edgar có thể cống hiến được. Nếu có Tiểu Lão Hổ, tên Edgar này e rằng cả chức năng này cũng không cần.
Vân Thăng lượm một khẩu súng tự động dưới đất đưa vào tay Edgar: “ Cầm súng lên, nếu ngay cả việc ngày ngươi cũng không làm được, ta chỉ có thể nói với ngươi là nguyện chúa sẽ phù hộ ngươi!”
“Ngài Lennon đáng kính, xin.. xin ngài hãy yên tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng!” Hắn hoan hỉ vô cùng. Ít ra trong mắt ngài Lennon hắn vẫn còn có tác dụng gì đấy. Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn!
Edgar đến từ nước phương Tây này từ nhỏ đã hiểu, một người bị chi phối, bị bóc lột không phải là bi thảm nhất. Cái bi thảm nhất của đời người là ngay cả giá trị để được chi phối, bóc lột cũng không có.
Trong lúc hắn còn đang vui mừng một mình, Vân Thăng đã khuất bóng ở cầu thang. Xem ra hắn phải ở đây một thời gian. Ít nhất là sau khi Tử Viêm ma trùng phục hồi, hắn mới suy nghĩ xông ra khỏi khu vực dịch thể.
Hắn vừa ra khỏi thị trấn, men theo phía đông của hố đạn đi không bao lâu. Một con Tử Viêm ma trùng đang ngang nhiên đứng ở trước đấy không xa.
Giờ đây đã là thiên hạ của trùng tử, hắn không dám manh động, nếu bị phát hiện chỉ có chết!
Hắn lẳng lặng lẩn trốn về phía tây. Trong lòng hắn bắt đầu táo bạo tính toán: Nếu phong ấn thêm một con Tử Viêm ma trùng, hai con ma trùng cộng thêm một số Kim Giáp trùng, mới mong có cơ hội ra khỏi khu vực của trùng tử.
Nhưng muốn bắt một con Tử Viêm ma trùng đâu phải dễ? Thủ pháp lúc trước hắn hay dùng, qua kinh nghiệm lúc trước cảnh giác của bọn trùng tử đã lên cao, e rằng cách này đã không thể dùng được nữa.
Trước hết, mục tiêu của hắn là bọn Thanh giáp trùng bay vò vẽ trên không. Hắn phải luyện lại chiến giáp, ít nhất là hai bộ.
Muốn ra khỏi khu vực dịch thể, hắn phải đối mặt với sự công kích của lượng trùng tử vô tiền khoáng hậu. Sự tấn công của trùng tử hôm qua chẳng đáng là bao.
Trạng thái, nguyên phù công kích, chiến giáp, vũ khí … của hắn bây giờ đều đã là mức tốt nhất của cảnh giới Nhị Nguyên Thiên.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương