Hạ Tuyết
Chương 22 : Án oan
Buổi sáng ở nhà họ Hoàng, Tri Đồng ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa với Hoàng phu nhân. Cầm tờ báo lên chưa kịp xem thì anh liền nghe bà lên tiếng, nhỏ nhưng rất rõ:
“Tri Đồng, con có bạn gái rồi sao?”
“Dạ?” – Tri Đồng kinh ngạc quay qua nhìn mẹ.
“Dáng vẻ bất ngờ đó thì nghĩa là mẹ đoán đúng.” – Hoàng phu nhân khẽ mỉm cười – “Phải vậy không nào?”
Đối diện, Tri Đồng đảo mắt hiện rõ vẻ khó xử. Anh không rõ là vì sao mẹ mình lại phát hiện chuyện giữa anh với Thục Nghi nhanh như vậy. Hiện tại, anh vẫn chưa muốn bà biết về điều này vì chưa phải lúc nhưng xem ra, giờ có muốn giấu cũng đã chẳng thể giấu được nữa. Chưa kể, Tri Đồng vốn không quen nói dối mẹ.
“Sao mẹ lại...”
“Đừng thắc mắc về chuyện đó vì mẹ luôn có cách để dõi theo con.” – Hoàng phu nhân cắt ngang lời con – “Giờ hãy trả lời mẹ: đúng hay sai!”
Giấu tiếng thở dài, Tri Đồng đành gật đầu. Chỉ chờ có thế là Hoàng phu nhân liền nhanh chóng bảo thật chậm rãi như sợ con sẽ không nghe kịp:
“Vậy thì... chiều mai mời cô gái đó đến nhà ta dùng bữa. Mẹ muốn xem mặt cô ấy!”
“Dạ?” – Lần nữa, Tri Đồng kêu lên sửng sốt.
“Con không cần phải căng thẳng. Chỉ là một bữa cơm chiều cho cuộc gặp gỡ thôi. Lẽ nào, con không định đưa bạn gái về ra mắt mẹ ư?”
Nhanh và quá bất ngờ! Đó là điều mà Tri Đồng cảm thấy lúc này. Mọi thứ diễn ra mau chóng đến khó tin. Để Thục Nghi ra mắt mẹ, liệu có ổn không? Vị giám đốc trẻ nhủ thầm và chưa bao giờ khó xử như vậy. Chẳng hiểu sao lòng anh chợt xuất hiện nỗi bất an khôn tả. Phải... Chỉ là một cảm giác kỳ lạ bỗng dưng hình thành.
“Được không, Tri Đồng?”
Nhìn đôi mắt dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết từ mẹ, anh chàng họ Hoàng chẳng còn lựa chọn khác. Lặng im chốc lát, anh khẽ gật đầu.
***
Trưa trời nắng gắt, cái nóng như thêu đốt mọi thứ. Ngay trước một nhà nghỉ trên đường Lê Hồng Phong xuất hiện nhóm học sinh lớp 12 đứng gần đó nói chuyện rôm rả. Không gian ồn ào khoáy động cả góc đường. Trong đám này, có một cậu nam sinh đứng tướng kênh kênh, vẻ mặt hơi ngông nghênh kiểu không sợ ai, áo sơ mi bỏ ra ngoài quần, đang nói chuyện điện thoại bằng chất giọng gắt gỏng. Và cậu ta không ai xa lạ chính là Hải Long, em trai Hải Luân.
“Sao? Giờ mày nói quách đi, đến chỗ hẹn với bọn tao được không?” – Hải Long không nghe đầu dây bên kia đáp lời liền quát – “Kệ mày! Ở nhà mà khóc với mẹ ấy!”
Hải Long vừa cúp máy thì kế bên, cô bé nữ sinh mặc chiếc váy ngắn xoay qua cười hỏi:
“Làm gì bực mình vậy anh yêu?”
“Thằng Tiến đúng là thỏ đế! Đi bar cũng phải hỏi ý mẹ! Bực mình! Bỏ nó ra đi, cóc cần nữa. Đám bọn mình đi là được!” – Hải Long nhét điện thoại vào túi quần, hất tóc lên.
“Hì, người ta là trai đàng hoàng đâu ai như anh, hư hỏng!”
“Nè, em nói vậy nghe được à Kim Quế?” – Hải Long kéo người yêu lại, nựng chiếc cằm xinh xinh – “Anh không hư hỏng thì sao em chấp nhận làm bồ anh?”
“Xì! Ai nhận lời đâu chứ.” – Kim Quế bĩu môi.
“Chà lúc giận, trông em xinh đáo để.”
... Trong lúc Hải Long mãi đùa giỡn với Kim Quế và đám bạn thì phía bên kia đường, một nhóm người khác đang dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu. Thật bất ngờ khi đó lại là Trọng Lâm cùng nhóm vệ sĩ luôn đi theo hắn.
“Thắng nhóc ôm con bé trắng như bông bưởi đó là em trai Hải Luân?” – Trọng Lâm khoanh tay, dựa người vào chiếc xe hơi đen – “Chắc không?”
“Chính xác thưa thiếu gia, chúng tôi đã tìm hiểu rất kỹ.”
Nghe tên vệ sĩ khẳng định dứt khoát, Trọng Lâm cười nhạt rồi quay mặt qua bên trái đưa mắt ra dấu ột người đàn ông trung niên mặc bộ vet sang trọng lịch lãm, có ý muốn bảo ông ta hãy đến gần hắn.
“Thấy thằng nhóc tóc dài dài ấy chứ? Hãy đến đấy và làm những gì cần làm.”
“Cậu muốn thế nào Trọng thiếu gia?”
“Ừm, tự nghĩ cách đi chứ ông Trần.” – Khẽ thở ra, Trọng Lâm nhếch mép ẩn ý – “Làm cách gì mà ta có thể kiện nó! OK?”
Kéo nhẹ vạt áo vet, ông Trần bắt đầu băng qua bên kia đường, chậm rãi tiến đến chỗ nhóm học sinh lớp 12 vẫn còn đùa giỡn huyên náo.
Dõi theo bóng dáng phụng phệ của người đàn ông ngoài năm mươi kia, Trọng Lâm rút điếu thuốc, châm lửa hút. Đôi mắt toan tính nheo nheo lại khi hắn quan sát một sự việc hay ho thú vị sắp diễn ra qua làn khói trắng dày đặc.
... Đang đứng nói cười với Hải Long thì đột nhiên Kim Quế la lên “Ối!” đồng thời dùng hai tay ép sát váy vào chân rồi mau chóng xoay lưng lại và bước lùi ra sau lưng bạn trai. Khó hiểu trước hành động đầy thảng thốt cùng vẻ mặt hằn rõ sự sợ hãi của Kim Quế, Hải Long liền hỏi ngay:
“Em sao vậy, Quế?”
“Ông ta... ông ta sờ soạng mông em!” – Kim Quế thút thít, chỉ tay về phía người đàn ông mà chẳng rõ đến đứng gần mình tự lúc nào.
Tức thì, Hải Long xoay phắt sang bên, hướng cái nhìn tức giận vào cái kẻ mặc áo vet sang trọng vẫn đứng thản nhiên như kiểu mình chẳng làm gì sai trái. Hẳn, cũng có thể đoán ra được đó là ông Trần, “tay sai” do Trọng Lâm phái đến gây chuyện.
“Này lão già!” – Hải Long gắt – “Sao lại đi sờ mông con gái hả? Biến thái à?”
Phủi phủi tay áo, ông Trần chậm chạp liếc mắt nhìn sang đôi trai gái trẻ, bảo nhạt nhẽo:
“Thanh niên bây giờ chẳng biết kính trọng người già là gì. Con mắt nào của cậu thấy tôi sàm sỡ cô bé đó? Hả?”
“Tôi không thấy nhưng Kim Quế nói ông sờ mông cô ấy! Còn chối ư?”
“Các cậu là học sinh mà vu khống người khác vậy sao? Lỡ cô bé này muốn kiếm chuyện rồi giả vờ nói tôi giở trò thì thế nào? Đúng thật chẳng ra gì!” – Ông Trần thở dài.
Thoáng nghĩ ngợi, Hải Long chậm rãi quay mặt qua hỏi rõ Kim Quế lần nữa:
“Có thật ông ta sờ mông em không?”
“Đúng mà!” – Kim Quế gật đầu, mặt còn sợ – “Rõ ràng tay ông ta luồng vào váy rồi... rồi bất ngờ bóp bóp mông em! Làm sao nhầm được!”
Nghe vậy, Hải Long nghiến răng, mắt mở trừng trừng nhìn lại đối phương:
“Khốn nạn! Lão già biến thái quá cỡ!”
Hải Long vừa dứt lời thì ông Trần đã lập tức túm lấy cổ áo sơ mi của cậu, dằn mặt:
“Thằng nhãi! Ông đây sờ mông bạn gái mày đó, thì sao nào? Dám nói tao ******** à? Hà, mông con bé này nhỏ xíu, chả đủ tay tao nữa là... Cỡ như bọn bây, tao đập bẹp dí!”
Mắt mở to sửng sốt trong vài giây, Hải Long lập tức mím môi trước những lời đốn mạt từ cái lão “đã già còn mất nết” nên cậu siết chặt tay và không kịp suy nghĩ, đấm mạnh vào mặt ông ta. Những đứa học sinh còn lại hết hồn khi thấy cuộc ẩu đả diễn ra...
Tất nhiên ở bên kia đường, Trọng Lâm đã chứng kiến rõ mọi chuyện. Mau chóng, hắn vỗ tay bốp bốp, miệng không ngừng cười lớn:
“Ha ha ha! Thú vị thật! Đúng rồi! Đánh đi! Đánh mạnh vào! Dính bẫy rồi thằng ngu!”
“Thưa thiếu gia, giờ phải làm gì?”
Ném điếu thuốc xuống đất, Trọng Lâm mở điện thoại ra, vẫn còn chưa ngừng cười:
“Còn gì nữa, gọi cho công an khu vực đến giải quyết rốt ráo chuyện này!”
***
Khi đó ở trường đại học mỹ thuật, Hạ Tuyết và Hải Luân đang ở trong sân trường.
“Vết thương của cậu đỡ hơn chưa?” – Hạ Tuyết nhìn mấy vết bầm trên mặt cậu bạn.
“Đỡ nhiều rồi, cậu đừng lo.” – Hải Luân gật đầu, cười đáp.
“Ừm.” – Thoáng ngập ngừng, Hạ Tuyết hỏi tiếp – “Bố cậu giờ ra sao? Bác ấy có dự định gì cho những ngày sắp tới không?”
Giấu tiếng thở dài, Hải Luân hướng đôi mắt mù loà về phía trước, nói khẽ:
“Tạm thời bố mình sẽ đi tìm việc làm, nhưng vì tuổi tác đã cao nên khó có nơi nào chịu nhận. Vả lại, vốn dĩ bố mình bị đuổi do một người danh tiếng nào đấy, chỉ sợ rằng kẻ đó chẳng dễ dàng gì để bố mình có việc làm mới.”
Điều Hải Luân nói khiến Hạ Tuyết lại nhớ đến Trọng Lâm cùng cả lời đe doạ từ hắn. Đúng thật, chắc chắn anh chàng thiếu gia ấy sẽ không bỏ qua dễ như vậy. Với gia thế lớn, việc chèn ép một người bình thường chẳng khó khăn gì đối với hắn.
“Rốt cuộc vẫn không hiểu, gia đình mình đã lỡ đắt tội với người danh tiếng nào? Chuyện đời thật lắm phiền phức, không đụng đến ai nhưng cứ bị người ta ghét.”
Hạ Tuyết lặng thinh trước câu than thở của Hải Luân. Bởi cô hiểu rõ ai là kẻ gây ra những điều tệ hại này và cả lý do hắn làm thế. Bỗng chốc, lòng cô nặng nề kinh khủng, cảm tưởng như bị ai đó chất cả khối đá lên người.
“Lát nữa cậu đi xe buýt về hả?”
“À ừ, mình chưa mua xe đạp mới.”
“Hay để lát mình nhờ Trang Trang đưa cậu về luôn, hôm nay cô ấy sẽ đến đón mình.”
Anh chàng họ Trương mới nói xong là tức thì linh nghiệm ngay khi tiếng Trang Trang gọi lớn, vẻ hồ hởi. Rất nhanh, cô chạy đến chỗ người yêu, miệng ríu rít:
“Hải Luân! Anh chờ em lâu không?”
“Không, anh mới tan lớp, chưa kể còn có Hạ Tuyết đứng trò chuyện cùng nữa.”
Nụ cười trên môi Trang Trang nhạt dần khi đưa mắt sang Hạ Tuyết ở ngay bên cạnh Hải Luân. Cô gái họ Hạ khẽ cúi đầu chào lịch sự.
“Lần sau, em sẽ cố gắng đến sớm hơn để anh không phải đứng với người có thể mang nguy hiểm đến cho anh!” – Trang Trang nói thẳng thừng.
Hiểu cô tiểu thư họ Tô ám chỉ chuyện lần trước Hải Luân bị đánh nên Hạ Tuyết đành im lặng, không nói gì. Còn Hải Luân thì ngạc nhiên khi nghe thế:
“Em đừng nói vậy. Lần đó Hạ Tuyết cũng suýt bị đánh mà.”
Thấy rõ vẻ mặt buồn bực của Trang Trang, Hạ Tuyết khéo léo đỡ lời giúp cậu bạn:
“Trang Trang đúng đó, khi ấy mình có lỗi vì đã không bảo vệ được cậu. Ừm, nếu cô ấy đến đón cậu sớm thì mình rất yên tâm.”
Trước câu nói biết điều của đối phương, Trang Trang cười đắc ý rồi nắm tay Hải Luân:
“Mình về thôi. Trưa lắm rồi.”
“Ừ nhưng cho Hạ Tuyết về chung xe với chúng ta đi.”
“Sao?” – Trang Trang chưng hửng.
Hạ Tuyết toan lên tiếng từ chối lời đề nghị đó thì bỗng chuông điện thoại của Hải Luân reo inh ỏi. Nhanh chóng bắt máy, anh từ tốn hỏi:
“Alo, ai vậy? Mẹ ạ? Con với Trang Trang sắp về...”
Hải Luân ngừng lại, gương mặt hiện rõ sự bần thần và đôi mắt phản chiếu vẻ sửng sốt:
“Hải Long đánh người ta nhập viện và giờ bị kiện ư???”
“Cái gì?!” – Hạ Tuyết lẫn Trang Trang đều hết sức kinh ngạc.
***
Bầu không khí nặng nề bao trùm khắp phòng khách nhà họ Trương. Trên ghế sofa, hai ông bà Trương và Hải Luân ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng họ nhắm mắt thở dài vẻ mệt mỏi. Đứng đối diện là Hải Long, sau khi kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, khẽ khàng cúi đầu. Bên cạnh, Hạ Tuyết với Trang Trang cũng chẳng biết phải nói gì.
“Con chỉ đánh lão dê xòm đó mấy cái nhẹ hều nào ngờ ông ta lại ngã đập đầu xuống đất chảy máu xối xả.” – Hải Long nói nhỏ xíu.
“Sao em lại nóng nảy như vậy hả Long?” – Hải Luân có vẻ tức giận – “Đánh người gây thương tích đâu phải nhỏ!”
“Tại lão đó giở trò với Kim Quế trước.”
“Nếu vậy thì hai đứa cứ việc đi chỗ khác, đâu cần thiết phải ở đó tranh cãi để dẫn đến đánh nhau! Giờ em đánh người ta nhập viện, rồi còn bị kiện. Năm nay 12 sắp ra trường, em muốn đi tù mấy tháng sao?”
Nghe anh trai trách mắng, Hải Long thở dài thườn thượt, lòng buồn khủng khiếp.
“Em phải làm gì đây? Em không muốn đi tù.”
Xót xa trước dáng vẻ tội nghiệp của con, bà Trương nói bằng giọng lo lắng:
“Nếu chúng ta xin người đó đừng kiện thằng Long thì hay quá!”
“Bị đánh đến nỗi nhập viện thì theo bà, người ta có chịu bỏ qua không?” – Ông Trương lắc đầu – “Gia đình mình chuẩn bị hầu toà thôi!”
Trông tình hình căng thẳng, Trang Trang liền đến bên Hải Long, mắt nhìn ba người nọ:
“Tạm thời trước mắt phải chờ bệnh viện báo rõ tình hình của người kia. Nếu ông ta nhất quyết kiện Long thì con sẽ thuê luật sư giỏi bào chữa cho thằng bé! Mọi người yên tâm!”
Một khoảng lặng kéo đến...
“Chắc đành thế.” – Hải Luân đưa tay lên bóp trán, buông câu ngắn ngủi.
“Trang Trang, trăm sự nhờ con giúp thằng Long.” – Hai ông bà Trương nói như van lơn.
“Em cám ơn chị Trang Trang!” – Hải Long quay qua nhìn người chị dâu tương lai.
Mỉm cười gật đầu, cô tiểu thư họ Tô siết chặt vai cậu nhóc mười tám, động viên khích lệ.
Về phía Hạ Tuyết, cô đang suy đoán xem việc Hải Long đánh người liệu có liên quan đến Trọng Lâm hay không. Và lòng vô cùng lo sợ khi cô nghĩ rằng điều này là đúng!
***
“Sao? Mẹ anh muốn chiều mai em đến dùng bữa ở nhà anh ư?” – Thục Nghi suýt đánh rơi đôi đũa khi nghe Tri Đồng báo tin.
“Ừm, mẹ nhất quyết bảo anh phải đưa em về để bà gặp mặt.”
Nhìn điệu bộ ỉu xìu của Tri Đồng, Thục Nghi đắn đo mấy phút xong đáp rành rọt:
“Được, em sẽ đến!”
“Em chắc chứ?” – Tri Đồng liền quay qua ngạc nhiên – “Nếu em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thì anh sẽ tìm cách nói với mẹ.”
“Đừng, làm thế không tốt đâu bởi sớm muộn gì em cũng phải ra mắt mẹ anh. Thôi thì bây giờ bà ấy đã ngỏ lời, em nghĩ chẳng nên từ chối. Với lại, em thấy mẹ anh rồi. Trông bà cũng thân thiện cởi mở lắm, không đến nỗi đáng sợ như anh kể.”
“Vậy à?” – Tri Đồng, lòng vẫn cảm thấy lo lắng, thở ra – “Mong là mọi thứ đều tốt đẹp.”
“Tất nhiên rồi, ngốc!” – Cười cười, Thục Nghi vòng tay ôm lấy bạn trai như để trấn an.
Một cách nhẹ nhàng, Tri Đồng cũng ôm chặt Thục Nghi vào lòng. Nhắm mắt, anh tựa cằm lên mái đầu cô. Rõ ràng trong anh, nỗi bất an về cuộc gặp mặt sắp diễn ra vẫn cứ lởn vởn không biến mất. Nó... thật sự là gì chứ?
Hôm sau buổi sáng chủ nhật, ngay trước cổng nhà nghỉ trên đường Lê Hồng Phong mà trưa qua xảy ra cuộc ẩu đả giữa Hải Long với ông Trần, xuất hiện bóng dáng Hạ Tuyết và cả Hải Luân. Chẳng rõ cả hai đến đây để làm gì nhưng chắc chắn rằng họ không phải vào đây để thư giãn!
“Cậu định tìm ai ở trong đó?” – Đưa mắt nhìn e dè hai từ nhà nghỉ, Hạ Tuyết hỏi.
“Mình cũng chưa biết nữa. Nghe Hải Long nói nó đánh nhau với người kia ngay trước nhà nghỉ này, mình chỉ muốn tìm xem khi ấy có ai tình cờ trông thấy sự việc không, biết đâu sẽ tìm ra manh mối nào đấy giúp ích cho thằng bé.” – Hải Luân gãi đầu, lập luận.
“Ừm nhưng chúng ta cùng vào đây thì vẻ như không ổn lắm.”
“Nếu ngại cậu cứ đứng đây chờ mình cũng được. Mình tự vào trong tìm hỏi chủ nhà nghỉ.” – Hải Luân cười nhẹ – “Cậu là con gái nên hạn chế ra vào chỗ này.”
Trông Hải Luân bị mù mà tay không cầm gậy dò đường, Hạ Tuyết chẳng mấy yên tâm. Để anh chàng một mình đi vào rủi xảy ra chuyện gì thì biết nói sao với ông bà Trương, chưa kể, Trang Trang sẽ giết cô mất! Đảo mắt nhìn trở lại ngôi nhà nghỉ khang trang, cố nén tiếng thở dài chán chường, cô liền bảo:
“Thôi, chắc cũng không sao đâu, để mình vào cùng cậu cho yên tâm. Chỗ này lạ, cậu không quen lối đi kẻo lại té ngã thì mệt.”
“Nhưng như thế có bất tiện cho cậu không?”
“Đừng lo, ở đây mình đâu quen ai nên sợ gì. Quan trọng là chúng ta vào để tìm bằng chứng giúp Hải Long chứ có phải làm điều mờ ám xấu xa, mặc người khác nói gì nói.”
Nghe cô bạn hùng hồn quả quyết vậy, Hải Luân đành nghe theo. Trên hết là anh thấy cô nói không sai. Bản thân cả hai trong sạch thì hà tất sợ người ta đàm tếu. Đứng hồi lâu, hai người mau chóng đi vào trong nhà nghỉ.
***
Tại một bệnh viện lớn, trong phòng dịch vụ 209, ông Trần đang nằm trên giường xem báo thì cửa đột ngột mở, bước vào là chàng trai mặc bộ đồ đen, đeo kính mát miệng nở nụ cười thú vị. Từ từ dựng người dậy, ông đặt tờ báo xuống rồi cất tiếng:
“Trọng thiếu gia đến thăm tôi vinh dự thật.”
Tháo kính mát ra, Trọng Lâm tiếp tục cười kiểu khinh khỉnh vốn rất đặc trưng:
“Ông Trần vì tôi mà phải nhập viện, hiển nhiên theo lẽ tôi nên vào thăm chứ.”
Nhìn anh chàng thiếu gia danh tiếng chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, ông Trần đưa tay rờ lớp vải trắng quấn quanh đầu, nhăn mặt:
“Tôi chỉ muốn giả vờ ngã để thêm chút thương tích cho dễ kiện tụng thằng nhãi đó nào ngờ ngã thật, đầu đập xuống đường máu chảy như mưa. Xui xẻo! May mà không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm...”
“Trong hoạ vẫn còn phúc.” – Trọng Lâm rút điếu thuốc ra nhưng thấy bảng cấm hút thuốc ngay trên đầu giường nên chán chường cất lại vào túi áo – “Nhưng lúc ra toà, ông phải nhớ tỏ vẻ đau đớn, làm như kiểu thương tích rất trầm trọng, có vậy mới dễ tống cái thằng ranh ấy vào tù. OK?”
“Tôi biết rồi.” – Ông Trần nheo mắt – “Dẫu thế thì bất quá nó ở tù mấy tháng, cũng đâu lâu lắc gì. Như vậy có hả được cơn giận của Trọng thiếu gia chưa? Thú thật, tôi vẫn chẳng hiểu sao cậu lại một mực ăn thua với thằng bé cấp III.”
Hướng đôi mắt vô định ra ngoài cửa sổ đầy nắng, Trọng Lâm không nói gì ngoài việc im lặng. Cái nhìn của hắn bỗng dưng trở nên xa xăm, mờ tịt. Trong chuyện này, người mà hắn nhắm đến không phải Hải Long mà chính là Hải Luân. Trọng Lâm muốn dồn anh chàng mù hiền lành đó vào chỗ khốn đốn nhất để được thấy Hạ Tuyết đau đớn khổ sở khi bản thân lại là nguyên nhân gây ra mọi thứ tồi tệ cho người mình yêu. Và buồn cười thay, nếu cô gái đau thì hắn cũng chả vui sướng gì, có khi còn đau theo, ấy vậy lòng cứ nhất định trả thù đến cùng.
“Không phải thằng ranh đó mà là anh nó đắc tội với tôi!”
“Sao?”
Đột ngột đứng dậy, Trọng Lâm bỏ hai tay vào túi quần, hơi nhoài người về phía trước:
“Tóm lại, ông cứ làm theo những gì tôi dặn. Bằng mọi giá phải tống nó vào tù, được chứ? Xong việc, tôi sẽ bồi thường cho ông như những gì đã hứa.”
“Cái đó thì Trọng thiếu gia yên tâm. Đầu tôi bây giờ nhức lắm, tôi cũng muốn kiện thằng oắt ấy đi tù để hả dạ.”
“Tốt! Còn về giấy kết quả khám đầu ông, tôi sẽ cho người làm giả nó. Mọi thứ xem như ổn, cứ thế mà làm.” – Trọng Lâm quay lưng, buông câu nhạt nhẽo.
“Trọng thiếu gia đi về cẩn thận, không tiễn.”
Sau khi anh chàng thiếu gia rời khỏi phòng và cửa khép lại, bấy giờ ông Trần ngã lưng ra phía sau dựa vào thành giường, tặc lưỡi:
“Người lắm tiền là thế sao?”
Đang định cầm tờ báo lên xem tiếp thì cửa mở lần nữa, ông Trần quay qua thì thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng thình lình đứng ngay trong phòng.
“Cô đi lộn phòng à? Hay là phóng viên đến hỏi tôi về chuyện hôm qua?”
Chờ ông Trần nói xong câu đùa giỡn, cô gái nọ cười khẽ rồi cầm điện thoại lên, bấm nút.
« Tôi chỉ muốn giả vờ ngã để thêm chút thương tích cho dễ kiện tụng thằng nhãi đó nào ngờ ngã thật, đầu đập xuống đường máu chảy như mưa. Xui xẻo! May mà không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm... »
« Nhưng lúc ra toà, ông phải nhớ tỏ vẻ đau đớn, làm như kiểu thương tích rất trầm trọng, có vậy mới dễ tống cái thằng ranh ấy vào tù. OK? »
Ông Trần kinh ngạc sửng sốt khi nghe cuộc đối thoại ban nãy giữa mình và Trọng Lâm được phát lại qua máy ghi âm. Còn chưa biết phản ứng thế nào thì cô gái kia đã lên tiếng:
“Hoá ra, Trọng thiếu gia sai ông gài bẫy Trương Hải Long! Thật không ngờ!”
Bắt đầu sợ hãi, ông Trần nhìn đối phương hỏi, giọng run run nghe chẳng còn rõ:
“Cô... cô là ai? Muốn gì?”
“Nếu ông không muốn đi tù về tội cố tình gài bẫy người khác thì hãy làm theo lời tôi.”
“Nhưng... là làm gì?”
Cô gái xinh đẹp mau chóng tiến đến gần đồng thời nhẹ nhàng cúi mặt xuống, ghé miệng sát tai ông Trần thì thầm:
“Đừng sợ, việc này rất nhẹ nhàng, không có gì khó khăn cả! Mà suýt quên, xin tự giới thiệu tôi tên Trang Trang, tiểu thư duy nhất của dòng họ Tô!”
***
Gần trưa, Hạ Tuyết và Hải Luân từ trong nhà nghỉ đi ra với dáng vẻ mệt mỏi lẫn thất vọng. Trông điệu bộ sầu não của cả hai cũng đủ hiểu, họ chằng tìm ra người nào có thể làm chứng giúp Hải Long. Chính xác thì không ai muốn dính đến rắc rối này cả nên đều từ chối hết thẩy. Giờ họ phải làm sao đây?
“Hình như việc này không được thuận lợi.” – Hạ Tuyết lắc đầu – “Họ tránh né chúng ta.”
“Cũng khó trách, chẳng ai khi không lại để mình dính vào chuyện phiền toái. Xem như cả buổi sáng công cốc.” – Hải Luân khoanh tay, trầm tư.
“Ừm, chắc có lẽ chúng ta đành chờ tin của Trang Trang. Hy vọng cô ấy thuyết phục được người đàn ông kia không kiện Hải Long.”
“Tạm thời vậy thôi, chứ bây giờ cũng chẳng biết phải làm gì. Hết cách!”
Gật đầu rồi Hạ Tuyết nhìn xung quanh, xe cộ qua lại đông đúc dưới cái nắng gay gắt.
“Trưa rồi, bọn mình kiếm cái gì ăn sau đó thì đón xe buýt về nhà nhé.”
“Ý hay. Cậu xem có quán cơm nào gần đây để hai đứa vào nghỉ chân không...”
“Ừ, có một quán cơm ở phía bên kia, ta qua đó ăn vậy.”
Vừa nói, Hạ Tuyết vừa dìu Hải Luân băng qua đường, đi về phía quán cơm bình dân kia. Vì mãi nói chuyện vui vẻ mà cả hai không hề biết cách đó một quãng không xa, Trọng Lâm ngồi trong xe hơi màu đen, dõi mắt nhìn theo từ nãy giờ.
“Họ vào đó từ lúc sáng à?” – Giọng Trọng Lâm vang khẽ, trầm đục.
“Vâng, thiếu gia bảo theo dõi Hải Luân nên chúng tôi tình cờ thấy anh ta cùng cô Hạ đi vào nhà nghỉ lúc sáng sớm và giờ họ mới ra.” – Tên vệ sĩ ngồi ngay vôlăng, đáp rõ.
Lặng thinh mấy giây, Trọng Lâm nhếch mép cười rồi lẩm bẩm trong miệng:
“Gì chứ? Còn vào cả nhà nghỉ nữa sao? Đúng là chẳng ra gì!...”
Cái nhìn của Trọng Lâm trở nên đay nghiến đến đáng sợ. Hắn cố kiềm chế sự căm phẫn và lòng ghen tuông đang dâng trào trong cơ thể. Hai tay siết chặt, hắn muốn đập phá thứ gì đó ngay lúc này để giải phóng mớ cảm xúc hỗn loạn điên cuồng của chính mình. Vẻ như với tình hình này thì Hạ Tuyết và Hải Luân đã vô tình đổ dầu vào lửa, khiến cơn thù tình của Trọng thiếu gia càng thêm phần dữ dội hơn!
***
Ở một quán cafe, Thuỵ Trinh đang ngồi nói chuyện với người phụ nữ trung niên có gương mặt nghiêm nghị, vẻ rất khó chịu. Bà ấy từng là mẹ chồng hụt của cô chị đại. Ngồi đối diện nhau hơn nửa tiếng mà không ai nói gì với ai. Không gian im lặng nặng nề khiến họ cảm thấy mất tự nhiên, chẳng có chút thoải mái. Vốn, Thuỵ Trinh và người mẹ chồng hụt này không hoà thuận. Giống như cô từng kể cho Hạ Tuyết nghe, bà ấy không chấp nhận có nàng dâu làm PR.
“Tôi hẹn cô ra đây vì có việc muốn nói.” – Người phụ nữ trung niên sau cùng cũng lên tiếng – “Hẳn cô cũng rõ là chuyện gì nhỉ?”
Kín đáo thở dài, Thuỵ Trinh ngước mặt lên, đối diện với bà ấy nói thật thẳng thắn:
“Thật sự là tôi vẫn chưa rõ mục đích của cuộc hẹn gặp này.”
“Cô đừng giả bộ. Tôi biết cô nghĩ gì! Chẳng phải tôi đã yêu cầu cô rời xa thằng Bí Ngô vào đúng lần sinh nhật thứ mười ư? Hình như cô bỏ ngoài tai những điều đó thì phải.”
“Tôi vẫn nhớ! Nhưng đôi lần tôi tự hỏi: tại sao mình lại bị bắt rời xa con trai? Điều ấy thật không công bằng!”
RẦM!!! Chiếc bàn gần như bật tung lên bởi cái đấm tay mạnh bạo của người phụ nữ kia.
“Không công bằng?” – Bà trừng mắt, cả người dựng hẳn dậy – “Người mang nỗi bất công không phải cô mà là Bí Ngô! Cô hiểu không?”
“Tôi mang đến cho con trai mình nỗi bất công?” – Thuỵ Trinh nhíu mày, lặp lại lần nữa.
Người phụ nữ trung niên hạ bớt cơn giận dữ, khẽ khàng ngồi xuống ghế:
“Cô hãy tưởng tượng sau này Bí Ngô lớn lên hiểu chuyện, nó sẽ ra sao khi biết mẹ ruột làm cái nghề PR trong bar ọi đàn ông, ngoài bố nó, sờ soạng hả? Cô có nghĩ đến cảm xúc của thằng bé lúc trưởng thành không?”
“Nghề PR không hoàn toàn như bà và cái xã hội này nghĩ! Chúng tôi phục vụ khách nhưng không bán thân... Tôi kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình thì có gì sai?”
“Đấy là suy nghĩ riêng của cô.” – Người phụ nữ trung niên đanh giọng, nghe rõ ràng hơn – “Nên nhớ, Bí Ngô khi lớn lên nó sẽ phải ĐỐI MẶT VỚI CẢ XÃ HỘI chứ không phải mãi mãi chỉ nằm trong vòng tay của cô, của tôi hay của bố nó! Sẽ rất tồi tệ nếu như tất cả những con người ngoài kia đều miệt thị thằng bé! Cô tin nó có thể sống tốt à, có thể bỏ ngoài tai vô số câu nói khinh khi kia ư???”
Cố kiềm những xúc cảm mãnh liệt đang trỗi dậy, Thuỵ Trinh bình tĩnh đáp lời:
“Nhưng nếu Bí Ngô chấp nhận tôi thì sao? Đó vẫn còn là vấn đề của tương lai.”
“Vậy còn lỡ như Bí Ngô không chấp nhận cô thì thế nào? Cô phải nghĩ đến tình huống đó chứ! Chính bản thân cô còn không thể khẳng định chắc chắn rằng thằng bé có thể đón nhận một người mẹ làm PR!” – Chậm rãi từng lời, người phụ nữ lớn tuổi đó lập luận thật mạnh mẽ – “Đúng là chuyện của tương lai, ta chẳng thể đoán trước được và bởi vì vậy, tôi với cô cần chuẩn bị cho Bí Ngô một tương lai đảm bảo sự tốt đẹp. Hãy vì tương lai của nó chứ không phải của cô!”
Đối diện, Thuỵ Trinh lặng thinh khi nghe từng câu từng lời của người phụ nữ trung niên dạn dày kinh nghiệm sống. Đúng là cô không thể đảm bảo cho con trai mình có cuộc sống tốt đẹp. Ngoài vấn đề tiền bạc, sự chăm sóc ra thì điều khó khăn nan giải nhất là ở chỗ: cô làm PR! Lúc này Bí Ngô còn nhỏ chưa hiểu gì cả nhưng nếu sau này lớn lên, nó sẽ thế nào khi biết rõ tất cả? Chấp nhận hay không chấp nhận cô là một chuyện, thằng bé còn phải đối mặt với cả xã hội. Và đúng như lời bà ấy nói, liệu nó có thể vượt qua miệng lưỡi người đời mà vững tin sống? Có lý nào chính cô đã hại con mình?... Nhưng nếu chấp nhận rời xa Bí Ngô mãi mãi thì cô sẽ không bao giờ gặp lại con nữa. Nỗi đau đớn này làm sao chịu nổi?
“Cô hãy nhìn ngoài kia đi!” – Người phụ nữ trung niên chợt bảo khẽ khàng – “Bí Ngô đang sống trong một gia đình rất hạnh phúc. Nó có đầy đủ vật chất, sự quan tâm lo lắng lẫn tình yêu thương. Có bà nội, có bố và dẫu không có mẹ ruột nhưng thằng bé vẫn có một người mẹ khác ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ. Lan Tâm không thể có con vì thế rất yêu Bí Ngô. Dù biết thằng bé là con riêng của chồng như Lan Tâm vẫn toàn tâm toàn ý lo lắng thương yêu nó. Như vậy, cô còn bận tâm gì nữa?”
Trong lúc người phụ nữ nọ nói không ngừng thì Thuỵ Trinh đưa mắt nhìn ra bên ngoài tấm kính, ngay phía bên kia đường đối diện quán cafe, Bí Ngô đang chơi đùa với Lan Tâm – vợ chính thức của người đàn ông đó. Cô thấy con trai mình cười rất hạnh phúc với người phụ nữ khác không phải mẹ ruột nó! Sóng mũi bắt đầu cay cay, cô cố gắng kiềm nén cơn xúc động trong mình.
“Nếu tôi không làm PR nữa thì sao?” – Thuỵ Trinh đột ngột xoay mặt lại, bất ngờ hỏi.
Nhìn chằm chằm cô gái trẻ, người phụ nữ trung niên thở ra lắc đầu và thật khó tin vì bà còn giữ nguyên chất giọng nhẹ nhàng:
“Tay lỡ nhúng chàm dù có gột rửa bao nhiêu cũng không hết! Quá khứ đã có vết nhơ thì khó lòng xoá được! Bí Ngô sẽ có một tương lai tốt đẹp nếu quá khứ của bố lẫn mẹ đều trong sạch! Cô hiểu không?”
Thuỵ Trinh hoàn toàn lặng người trên ghế. Đôi mắt cô đứng yên, hàng mi chẳng chớp lấy một cái dù rất khẽ... Và rồi Thuỵ Trinh giật mình khi bàn tay đang run của mình được ai đó nắm lấy ân cần hệt như xoa dịu nỗi mất mát lớn lao mà cô sắp phải gánh chịu.
“Xin hãy làm điều này vì tương lai của Bí Ngô! Đôi khi từ bỏ cũng là cách để yêu thương, đúng không?... Xem như tôi cầu xin cô buông tay để thằng bé trở về nơi nó phải thuộc về!”
Cái nhìn của Thuỵ Trinh bất động khi lần đầu tiên thấy đôi mắt người phụ nữ nghiêm nghị ấy ánh lên vẻ van nài. Chưa bao giờ, bà lại dịu dàng với cô đến vậy.
Nước mắt lăn dài trên mặt, Thuỵ Trinh đau đớn nhận ra rằng: bản thân sẽ phải trở thành một người mẹ không tốt đối với con trai! Và cũng trong giây phút trái tim hoàn toàn chết đi thì cô còn hiểu một điều: từ bỏ cũng là cách để yêu thương!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
30 chương
91 chương
75 chương
99 chương
60 chương