Hạ Tuyết

Chương 21 : Hẹn gặp ở L.A

Đây là lần đầu tiên Thục Nghi đến công ty thời trang Việt Mỹ ELLE của gia đình Tri Đồng. Khi mới bước vào bên trong, cô đã há hốc mồm kinh ngạc và mắt thì nhìn trân trối khắp nơi. Một thế giới rất mới và hoàn toàn khác đang mở ra trước mắt cô. Những bộ quần áo sang trọng khoác trên các mandercan đến những tấm kính lớn sáng loáng, thậm chí dãy đèn chùm ở trên cũng quá sa hoa đắc tiền. Nhân viên đi qua đi lại nườm nợp không ngừng. Họ đều khoác trên người bộ đồ vet lịch lãm. Tất cả đồ vật trong công ty, từ thứ nhỏ nhất đến lớn nhất, đều toát lên vẻ sang trọng và không kém phần trang nghiêm. “Woa! Đúng là chẳng thể tin nổi.” – Thục Nghi đứng trong thang máy, săm soi đến từng đường kẽ – “Công ty anh đẹp và sang quá!” Đứng bên cạnh, Tri Đồng vẻ như đang thắc mắc vấn đề nào đấy nên không quan tâm lắm dáng điệu ngất ngây của Thục Nghi: “Ừm... Tại sao anh lại ở trong phòng VIP với bộ dạng trần như nhộng chứ? Thật là...” Hoá ra, chàng trai này nhớ về việc sáng nay tỉnh dậy thấy mình trong phòng VIP ở bar Gossi và hiển nhiên trong tình trạng vô cùng “mát mẻ”. Nhìn sang thấy Tri Đồng đứng suy nghĩ miên man, Thục Nghi giấu tiếng thở dài, bảo: “Tốt nhất sau này, anh nên tránh xa Lê Phụng ra. Cô ta cáo lắm!” “Vậy chẳng lẽ, chuyện đêm qua anh vào phòng VIP là có liên quan đến cô PR đó ?” “Tóm lại Phụng “tỷ” gài anh qua đêm với cô ta, mục đích vẫn do muốn nhắm vào em. Nhưng anh đừng lo, từ giờ chúng ta không còn gặp cô ta nữa thì cũng đỡ phiền phức.” “Ừm. Chà, không ngờ một người đàn ông con trai như anh mà cũng bị phụ nữ chơi.” – Tri Đồng khoanh tay, lắc đầu. Nghe vậy, Thục Nghi cười phì buông hai từ ngắn gọn: “Bar mà!” Thở mạnh, Tri Đồng chẳng biết nói gì bởi câu trả lời của cô gái quá chính xác. Rời khỏi thang máy, hai người đi qua mấy dãy hành lang để đến phòng tạp vụ. Công ty lớn đúng là có khác, ngay cả phòng dành cho nhân viên tạp vụ cũng rộng rãi và khang trang nữa. Lúc cả hai đẩy cửa bước vào thì đã thấy vài người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh dương, đang nói chuyện rôm rả. “Chào giám đốc!” – Đồng loạt tất cả họ cúi người chào Tri Đồng. “Chào mọi người, vẫn chưa làm việc à?” – Tri Đồng thân thiện hỏi. “Dạ, năm phút nữa là chị em chúng tôi sẽ bắt tay làm việc. Giám đốc xuống tận đây có chuyện gì không ạ?” Tri Đồng mỉm cười rồi đẩy nhẹ Thục Nghi đứng bên cạnh lên phía trước một chút, nói: “À công ty mới tuyển thêm nhân viên tạp vụ mới, tên cô ấy là Lý Thục Nghi. Đây là con gái một người quen cũ của tôi nên có gì mong mọi người giúp đỡ cho.” Lời giới thiệu của Tri Đồng vừa dứt thì những người phụ nữ nọ liền cất tiếng trầm trồ: “Ồ, xinh thế mà làm nhân viên tạp vụ văn phòng thì uổng quá.” “Nè, bao nhiêu tuổi rồi cháu?” “Sao tìm nghề khác lại đi xin làm tạp vụ? Còn trẻ vậy lo gì chứ?” Bao nhiêu câu hỏi dồn dập khiến Thục Nghi chẳng biết trả lời ai trước. Cô chỉ cười cười đồng thời cúi đầu lễ phép: “Dạ, mong các cô chỉ dẫn chiếu cố cháu nhiều hơn.” “Hà hà, làm tạp vụ thì chỉ dẫn gì, cháu nói nghe ngây ngô ghê.” – Một phụ nữ thân hình hơi xồ xề cười khanh khách – “Nhưng biết khép nép nhún nhường vậy thì tốt. Yên tâm, ở đây ai cũng thích người mới hết nên sẽ giúp đỡ cho cháu. “Vâng, cám ơn các cô.” – Thục Nghi đáp. Thấy tình hình có vẻ suông sẻ, Tri Đồng thở ra lòng yên tâm hẳn. Chí ít, anh không cần quá lo việc cô cảm thấy trơ trội khi đến môi trường hoàn toàn mới này. *** “DỪNG LẠI!” Hà Dương hét lên khi cùng Thế Anh bước vào nhà vì cô sửng sốt thấy Hoàng Trung cùng với Hoàng phu nhân chẳng rõ vì lý do gì lại giằng kéo mẹ mình ở trên giường. Giật mình, cả hai người nọ dừng tay quay qua nhìn cô bé mười tám tuổi thình lình xuất hiện. “Các người làm cái trò gì vậy?” – Hà Dương chạy đến, đẩy mạnh vợ chồng họ Hoàng ra, ôm chầm lấy người mẹ đang hoang mang, sợ hãi. Thở mệt nhọc, Hoàng Trung liền lên tiếng giải thích rõ ràng: “Con đừng hiểu lầm. Bà ấy định đưa mẹ con đi nên bố mới quyết liệt ngăn cản...” Trông dáng vẻ khiếp sợ của mẹ, Hà Dương chuyển cái nhìn giận dữ qua Hoàng phu nhân: “Bà muốn mang mẹ tôi đi đâu hả???” Chỉnh trang lại bộ quần áo đắt tiền, Hoàng phu nhân nhếch mép cười nhạt nhẽo: “Đưa ả điên này đến một nơi mà chẳng có ai tìm ra bà ta!” “Gì? Bà phát khùng à? Ai cho phép bà có cái quyền đó? Lý do gì bà lại đưa mẹ tôi đi?” “Lý do ư?” – Đôi mắt Hoàng phu nhân mở trừng trừng – “Ngày nào ả điên đó còn ở đây thì cái lão già chết tiệt Hoàng Trung sẽ mãi tìm đến cái nhà nghèo nàn bẩn thỉu này. Tôi muốn hai mẹ con cô khuất khỏi tầm mắt chúng tôi!” “Bà thôi đi!” – Hoàng Trung gắt gỏng. “Ông im mồm lại! Mười tám năm trước ông dám qua lại với người đàn bà khác, tôi vì cái nhà họ Hoàng, vì Tri Đồng mà mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Nhưng bây giờ thì quá lắm rồi, ả ta đã bị điên thế nhưng ông vẫn ngày ngày lui tới hỏi thăm ả và đứa con hoang yêu quý của ông! Rốt cuộc, ông có xem tôi ra gì không? Ông không cảm thấy có lỗi với Tri Đồng, với tôi à??? Lỡ chuyện này bại lộ ra ngoài, nhà họ Hoàng còn mặc mũi đâu!” – Hoàng phu nhân điên tiết gào lớn hệt như muốn tất cả mọi người trên thế gian nghe được nỗi khốn khổ của mình. “Thưa dì, dì hãy tôn trọng người khác, đừng gọi người ta là ả điên này nọ! Còn Hà Dương, cậu ấy có tên chứ không phải con hoang.” – Tiếng Thế Anh chợt vang lên. Đang căm giận việc chồng mình cứ tìm đến người tình giờ lại nghe kẻ khác cất giọng bênh vực mẹ con Hà Dương nên Hoàng phu nhân liền xoay qua, ném cái nhìn hậm hực vào người thanh niên trẻ: “Ai nữa đây? Tốt nhất cậu đừng có nhiều chuyện nhúng mũi vào việc của người khác.” “Nhưng thưa dì...” “Đừng, Thế Anh!” – Hà Dương đột ngột cắt ngang – “Đây là vấn đề của gia đình mình, cậu hãy đứng sang một bên.” Thấy anh chàng lớp trưởng không phản ứng gì nữa, Hà Dương mới nhìn trở lại người phụ nữ quyền uy kia đồng thời đứng dậy: “Có tôi ở đây, bà đừng hòng đụng đến mẹ tôi! Bà và chồng bà về đi! Đi khuất mắt tôi!” “Xấc xược! Cô là cái gì mà dám đuổi Hoàng phu nhân này? Nói cho cô biết, dù có Hoàng Trung ở đây thì hôm nay nhất định tôi phải mang con ả điên ấy rời khỏi cái nhà này!” Dứt lời, Hoàng phu nhân lập tức lao đến mẹ Hà Dương như một con thú lồng lộn. Sự ghen tuông khiến bà gần như phát điên. Tất nhiên Hà Dương không thể để yên. Trước lúc để Hoàng phu nhân đụng vào mẹ mình thì cô đã mau chóng ngăn bà ta lại bằng tất cả sức lực... Không thể làm ngơ, Hoàng Trung và Thế Anh cũng tức tốc chen vào kéo hai người nọ ra. Âm thanh nhốn nháo khoáy động cả ngôi nhà nhỏ tồi tàn. “TRÁNH RA! LŨ KHỐN KIẾP CÁC NGƯỜI! TA PHẢI BẮT Ả ĐIÊN ĐÓ!” “BÀ THỬ ĐỤNG VÀO MẸ TÔI, TÔI GIẾT BÀ!” “BÀ THÔI NGAY ĐI! CHẲNG CÒN RA THỂ THỐNG GÌ NỮA!” “HÀ DƯƠNG! HÀ DƯƠNG! CẨN THẬN ĐẤY! TRÁNH XA DÌ ẤY ĐI!” Trong khi bốn người kia không ngừng giằng co qua lại, la hét ầm ĩ thì trên giường mẹ Hà Dương bịt chặt hai tai, mặt nhăn nhó với vẻ vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Những thanh âm gào thét đó khiến người phụ nữ này bấn loạn cùng cực. Để rồi đến lúc không chịu nổi nữa bà liền gào lên và nhảy xuống giường, lao như điên ra ngoài... Những người nọ lập tức ngừng lại. Bấy giờ, Hà Dương mới gọi thất thanh đồng thời đẩy mạnh Hoàng phu nhân ra, đuổi theo mẹ. “Mẹ! Mẹ ơi!...” Đứng sững trong vài giây, Thế Anh và hai vợ chồng họ Hoàng liền mau chóng chạy ra khỏi nhà cùng Hà Dương. Người phụ nữ điên vừa chạy hối hả vừa không ngừng la hét. Từ trong con hẻm nhỏ, bà cắm đầu lao ra ngoài đường lớn với tốc độ thật nhanh... KÉT! RẦM! Một vụ đụng xe diễn ra trong chớp nhoáng khiến người đi đường giật mình. Cùng lúc, họ nghe tiếng thét thất thanh và thấy bóng dáng một cô bé ù té chạy đến đỡ lấy thân hình bê bết máu đang nằm bất động. “MẸ! MẸ! MẸ ƠI!!!” Đứng từ xa chứng kiến cảnh Hà Dương ôm chặt lấy thân thể đầy máu của người mẹ và không ngừng gào khóc, Thế Anh và hai vợ chồng họ Hoàng bất động, cái nhìn trân trối. *** Trưa tan học, đang cùng Hải Luân đi ra sân trường thì đột nhiên Hạ Tuyết dừng bước vì sững người, mắt mở to kinh ngạc khi thấy Trọng Lâm đứng chặn giữa đường, phía sau là ba bốn tên vệ sĩ mặt mày hình sự. Quá bất ngờ vì sự xuất hiện đường đột này, cô chỉ kịp gọi tên hắn bằng giọng thảng thốt: “Trọng Lâm?!” Rít thuốc một hơi dài, Trọng Lâm quay mặt qua mỉm cười với Hạ Tuyết: “Xin chào, mấy ngày không gặp.” Còn chưa hiểu lý do vì sao anh chàng thiếu gia có mặt ở đây thì Hạ Tuyết nghe bên cạnh giọng Hải Luân cất lên hỏi: “Chuyện gì vậy? Cậu gặp ai hả?” “À ừm... Một người bạn cũ. Cậu đứng đây chờ, mình đến nói chuyện với cậu ấy tí.” “Được, cậu đi đi.” – Hải Luân, chẳng hay biết gì, cười gật đầu. Thoáng nhìn anh chàng họ Trương xong, Hạ Tuyết mau chóng tiến đến trước mặt Trọng Lâm đang mang dàng vẻ sốt ruột vì chờ đợi, hỏi khẽ: “Sao anh lại đến đây? Nếu muốn nói gì thì tối nay ở bar Gossi chúng ta sẽ...” “Ồ không, tôi đâu có đến đây để gặp em.” – Ngắt lời cô gái xong, Trọng Lâm hếch mặt về phía Hải Luân đứng cách đó vài bước chân – “Mà là tên ấy!” “Anh gặp Hải Luân làm gì?” – Hạ Tuyết bắt đầu cảm thấy bất an. “Thử sức chút thôi mà.” Hạ Tuyết lập tức giơ hai tay ngăn khi Trọng Lâm nhích lên vài bước, giọng lo lắng: “Đừng đụng đến cậu ấy! Người anh muốn là tôi! Đúng chứ!” “Em nghĩ mình đủ khả năng bảo vệ thằng đó hả?” – Dứt lời, Trọng Lâm đẩy nhẹ cô gái sang một bên, từ từ đi lại gần Hải Luân. Hạ Tuyết toan chạy đến ngăn tên “đại ma đầu” nhưng xui xẻo thay, hai trong bốn tên vệ sĩ đã giữ chặt tay không cho cô kịp bước đi. “Trọng Lâm! Anh muốn gì? Các người buông tôi ra!” Nghe chất giọng thật to của Hạ Tuyết, Hải Luân ngạc nhiên đồng thời lo lắng hỏi: “Hạ Tuyết! Xảy ra chuyện gì thế? Cậu ở đâu?” Trong khi Hải Luân hoang mang gọi tên cô bạn với đôi mắt mù loà thì ngay lúc này Trọng Lâm đã đứng đối diện với anh, cách chưa đến hai bước chân. Trông dáng vẻ quýnh quáng không thấy đường của anh chàng họ Trương, hắn cười khỉnh: “Mù thế này, chỉ biết dựa vào con gái thôi hả?” Chỉ vừa kết thúc câu nói là Trọng Lâm, không hề thương tình, đưa tay đánh mạnh vào mặt tình địch. Hiển nhiên, Hải Luân say sẩm đến độ ngã nhào xuống đất. Mắt mở to thất thần, Hạ Tuyết liền hét lớn: “Không! Trọng Lâm! Dừng lại! Đừng đánh cậu ấy!” Bỏ mặc tiếng thét của cô gái họ Hạ, Trọng Lâm bóp tay rồi nhìn Hải Luân đang lồm cồm ngồi dậy và đưa tay quẹt máu ngay khoé miệng, bảo bằng giọng lạnh băng: “ĐỨNG LÊN! Tao đánh chưa hết sức đâu! Mày là đàn ông con trai, lý nào dễ gục ngã trước một cú đánh nhẹ hều vậy sao?” Dẫu chẳng rõ chuyện gì vừa xảy ra nhưng Hải Luân hiểu có kẻ nào đó muốn gây sự với mình. Mau chóng đứng thẳng người, anh chậm rãi hỏi thật rõ: “Anh là ai?” Không đáp lời, Trọng Lâm nhếch mép cười cười xong thêm một lần bất ngờ nữa, tung cú đánh vào phần mặt bên kia của Hải Luân khiến anh chàng tiếp tục ngã nhào. “Trọng Lâm! Dừng lại! Tôi nói anh DỪNG LẠI!” – Hạ Tuyết thét to hơn nữa, tay cố vùng vẫy để thoát khỏi hai tên vệ sĩ. Càng nhận rõ sự sợ hãi lẫn lo lắng dữ dội trong từng câu chữ mà Hạ Tuyết phát ra, tay Trọng Lâm càng siết chặt. Và chẳng để Hải Luân kịp trấn tĩnh là hắn, như kẻ điên, túm lấy cổ áo chàng trai mù đó kéo vực dậy đồng thời tung cú đánh thứ ba vào ngay bụng anh. Một người chưa bao giờ đánh nhau như Hải Luân thì không thể chịu nổi sức đánh từ Trọng Lâm mặc dù hắn chỉ mới dùng phân nửa sức lực thôi. Khi Hải Luân ngã nguỵ thì cũng là lúc Hạ Tuyết hét lên hết mức có thể, tưởng chừng cổ họng muốn rách toạt: “HẢI LUÂN! KHÔNG!...” Thở mạnh, Trọng Lâm từ từ xoay mặt sang bên, độ nghiêng cỡ 300 để nhìn rõ gương mặt đầy sợ hãi của Hạ Tuyết. Ánh mắt hắn băng giá như người hoàn toàn mất đi cảm xúc. “Đừng...! Trọng Lâm! Đừng mà...” – Hạ Tuyết lắc đầu, sóng mũi cay xè. Đang xem lại một số chứng từ, hoá đơn thanh đơn, hợp đồng thì nghe có tiếng gõ cửa vang lên, Tri Đồng cất tiếng: “Mời vào!” Cửa mở, Thục Nghi trong bộ đồng phục tạp vụ, cầm cái khay trên đó có ly trà bốc khói, bước vào cúi người: “Chào giám đốc! Tôi mang trà lên cho ngài.” Nhận ra chất giọng quen thuộc, Tri Đồng rời mắt khỏi đống giấy tờ nhìn về phía trước: “Ồ, hoá ra là một cô phục vụ xinh đẹp. Được cô Lý Thục Nghi mang trà đến tận phòng quả thật vinh hạnh cho tôi quá.” Cười phì, Thục Nghi nhanh chóng đến chỗ chàng trai, đặt ly trà xuống bàn bảo: “Không ngờ giám đốc cũng khéo nịnh ghê. Dì Xinh nói em phải mang nước lên cho anh. Khiếp! Công ty rộng quá, em tìm mãi mới thấy phòng anh.” “Sao không hỏi các nhân viên?” – Tri Đồng cầm ly trà lên, uống một ngụm. “Thôi, hỏi thì quê lắm, tốt nhất nên tự bản thân đi tìm thì sẽ nhớ lâu vì chắc em còn phải mang trà cho anh dài dài.” – Thục Nghi đưa tay quạt quạt để dịu cơn nóng đang dâng cao dù trong phòng đang bật máy lạnh. “Chà, em cũng nghĩ được vậy à?” “Chứ sao, em mà.” – Thục Nghi đưa mắt nhìn đống giấy tờ lộn xộn trên bàn – “Trời ơi! Bàn làm việc của anh bừa bộn quá, sao không dọn dẹp cho gọn.” “Đây là cách anh làm việc. Người ngoài có thể thấy nó rất bừa bộn nhưng tất cả đều được sắp xếp theo một trật tự mà chỉ anh mới biết thôi. Nếu ai đó đảo lộn chúng thì anh sẽ rất mệt để tìm những giấy tờ quan trọng.” “Haizzz... Anh nói nãy giờ em chả hiểu gì hết. Tuỳ anh vậy, đây là công việc của anh em đâu thể chen vào.” Tri Đồng toan nói thêm một điều với Thục Nghi thì chuông điện thoại reo. Trên màn hình xuất hiện cuộc gọi từ Hoàng Trung. Nhanh chóng bắt máy, anh hỏi: “Vâng, con nghe đây ạ. Có chuyện gì không bố?” Không rõ bên kia đầu dây bố Tri Đồng nói gì mà Thục Nghi thấy gương mặt chàng trai lập tức thay đổi, là sững sờ lẫn kinh ngạc. “Chuyện gì thế?” – Cô hỏi khi Tri Đồng vừa cúp máy. “Bố anh gọi điện báo... Mẹ của Hà Dương bị xe đụng, vừa mới mất trong bệnh viện.” “Sao?!” – Thục Nghi thảng thốt. *** Hơn nửa tiếng sau, Tri Đồng và Thục Nghi đều có mặt tại bệnh viện, nơi mẹ Hà Dương được đưa vào cấp cứu. Khi vừa đến, cả hai thấy Hà Dương khóc tức tưởi trên vai Thế Anh, còn Hoàng Trung thì đứng bên cạnh với dáng vẻ sầu não, buồn bã. Tức thì, họ liền chạy đến chỗ ba người nọ, hỏi han. “Bố! Sao mẹ Hà Dương lại bị xe đụng?” – Tri Đồng vô cùng ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn con trai ít phút, Hoàng Trung lắc đầu, tay đặt lên mái tóc bạc vò nhè nhẹ: “Chuyện này kể ra dài lắm... Là lỗi ở bố.” Trông sắc mặc tồi tệ của người bố già, Tri Đồng cũng dễ dàng đoán được tính nghiêm trọng của sự việc. Khẽ khàng, anh quay sang bên phải, Thục Nghi đang ôm Hà Dương an ủi động viên. Chậm rãi anh bước lại gần, đặt tay lên vai em gái, nhẹ nhàng siết chặt. Thế nhưng, ngay tức khắc, Hà Dương gạt mạnh tay Tri Đồng ra, giận dữ hét to: “Đừng có đụng vào tôi!... Tất cả là lỗi của mẹ anh! Không đúng! Là lỗi của các người! Nếu các người không xuất hiện thì mẹ tôi đã không chết! Tôi hận! Các người đi đi!!!” “Bình tĩnh Hà Dương! Cậu đừng kích động.” – Thế Anh giữ chặt vai cô bạn, kiềm lại. Thấy tình hình tồi tệ, Thục Nghi liền bảo với Tri Đồng còn đang hoang mang: “Hay anh và bác trai về trước đi. Để em ở lại an ủi Hà Dương. Hiện giờ con bé đang kích động, hai người còn ở đây thì chỉ khiến sự việc thêm xấu thêm thôi. Nghe lời em, nhé!” Hết nhìn dáng vẻ khổ sở của bố rồi lại nhìn qua Hà Dương khóc nức nở, Tri Đồng không còn lựa chọn khác đành nghe theo Thục Nghi. “Vậy anh với bố về trước, em cố gắng giúp Hà Dương ổn định tinh thần.” Dứt lời, Tri Đồng chậm rãi dìu Hoàng Trung rời khỏi bệnh viện. Trông theo bóng hai người nọ khuất dần, bấy giờ Thục Nghi mới ôm Hà Dương vào lòng, vỗ về. Tiếp, cô hướng mắt vào Thế Anh, mau chóng hỏi: “Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì vậy em?” Đối diện, Thế Anh nhìn Hà Dương xong từ từ kể lại mọi việc xảy ra lúc trưa nay. *** “Trời ơi! Hải Luân! Hải Luân bị làm sao vậy?” – Vừa bước xuống xe, Trang Trang đã hoảng hốt khi thấy Hạ Tuyết dìu Hải Luân với mặt mày bầm tím, sưng vù, trán và môi đều có những vết xước rớm máu. Trang Trang tức tốc chạy đến đỡ Hải Luân, anh hoàn toàn lịm đi trong vòng tay cô. Lập tức đỡ người yêu lên xe xong, Trang Trang không quên quay qua Hạ Tuyết, hỏi với thái độ như trách cứ: “Thế này là thế nào? Sao Hải Luân lại ra nông nỗi vậy? Cô nói đi!” Đối diện, Hạ Tuyết thật sự không biết phải nói thế nào với Trang Trang. Chẳng lẽ, cô lại bảo rằng chính Trọng Lâm đánh Hải Luân đến mình đầy thương tích thế này. Không được!... Nếu vậy thì sự việc sẽ càng thêm tồi tệ. “Tôi hỏi cô đó!” – Trang Trang bắt đầu mất kiên nhẫn vì thái độ im lặng từ đối phương. “Tôi... xin lỗi! Là lỗi của tôi! Tôi thật sự xin lỗi!” – Cuối cùng, Hạ Tuyết chỉ biết cúi đầu và nói như vậy. “Sao cô lại xin lỗi? Tôi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì với Hải Luân?” “Tôi xin lỗi! Xin lỗi!” – Hạ Tuyết vẫn liên tục cúi đầu, miệng không ngớt nhận lỗi. Trang Trang nhắm mắt cắn môi trước hành động chẳng hiểu ra làm sao của cô gái họ Hạ. “Cô thật là...” Trang Trang tức đến nỗi chưa nói hết câu là đã quay đi, bước vội vào trong xe. Rất nhanh, cô tiểu thư lái chiếc xe Toyota bóng loáng ra khỏi sân trường đại học. Dẫu biết Trang Trang đưa Hải Luân đi rồi nhưng Hạ Tuyết vẫn còn cúi đầu... Chốc chốc, cô nấc lên khe khẽ và đưa tay lau nước mắt. Lúc đánh Hải Luân một trận xong, Trọng Lâm mới chậm rãi tiến lại chỗ Hạ Tuyết còn đang bị kiềm giữ bởi hai tên vệ sĩ, từ tốn lên tiếng, giọng kéo dài: “Tôi không ngờ tên đó yếu như vậy! Đánh chưa đến năm cái đã bất tỉnh rồi. Chán thật!” Đưa mắt nhìn chằm chằm Trọng Lâm, Hạ Tuyết cố ngăn sự giận dữ hỏi: “Sao anh lại thế? Anh phát điên hả? Anh đánh Hải Luân thì được cái gì?” “Được thấy em đau lòng chứ được gì.” – Trọng Lâm kề sát mặt lại gần mặt cô gái – “Xem kìa, mắt em đỏ hoe, đau đến nỗi muốn khóc ư? Thương yêu nhau quá!” “Người anh muốn trả thù là tôi! Là tôi mà, đúng không? Thế thì chỉ cần nhắm vào tôi thôi là được...” Trọng Lâm tự dưng vỗ hai tay vào nhau, mừng rỡ bảo hệt như reo lên: “Đúng! Em là người tôi muốn trả thù! Cơ mà, nếu khiến cho người em yêu phải đau đớn thì chẳng phải sẽ hay hơn là hành hạ em à?” Nghe tiếng cười thích thú của Trọng Lâm, Hạ Tuyết lặng thinh chốc lát rồi hỏi khẽ: “Người tôi yêu? Anh có biết tôi yêu ai không?...” Im lặng, Trọng Lâm không phản ứng gì mà chỉ nhẹ nhàng nhìn sâu vào mắt Hạ Tuyết, đáp lời thật chậm hệt kiểu đánh vần từng chữ: “Câu hỏi này đứa trẻ lớp một còn trả lời được... Em yêu Trương Hải Luân chứ ai.” Thoáng bất động trong vài phút, Hạ Tuyết nghĩ bản thân không nên nói gì thêm vì cho dù thế nào đi nữa, người con trai đó vẫn sẽ chẳng bao giờ tin. Và ánh mắt cô nhìn hắn vẻ như mang một câu trả lời khác! “Tóm lại, tôi vẫn sẽ làm theo cách của tôi để trả thù em. Mọi thứ còn chưa xong đâu.” Vừa nói Trọng Lâm vừa hôn nhẹ lên trán Hạ Tuyết. Rồi... cười! Xong, hắn đưa mắt làm dấu cho hai tên vệ sĩ buông tay cô ra. Để mặc cô gái đứng với vẻ bần thần khôn tả, anh chàng thiếu gia cất bước cùng nụ cười đầy thoả mãn. Hạ Tuyết ngồi phịch xuống nền đất, đôi mắt trân trối nhìn vào khoảng không phía trước. Cô hiểu rất rõ lời đe doạ của Trọng Lâm. Hắn nhất định không dừng lại... Và điều khủng khiếp là, giờ đây ngoài cô ra, hắn còn nhắm vào Hải Luân – người hoàn toàn vô can trong cuộc trả thù này. *** Sau khi hoàn thành vài thủ tục, Thế Anh đưa Hà Dương rời khỏi bệnh viện. Còn Thục Nghi thì đến bar Gossi để báo ọi người biết tin buồn này. Và khi hai đứa trẻ vừa về đến nhà thì đã thấy Tri Đồng đứng chờ ngay cửa, chưa hết, điều đáng ngạc nhiên là có cả Hoàng phu nhân! ... Nhìn gương mặt vô cảm của Hà Dương xong, Tri Đồng liền quay qua Thế Anh hỏi: “Hà Dương định khi nào thì tổ chức tang?” “Dạ, sáng mai bọn em phải đưa xác bác gái về rồi mới an táng được. Chắc cũng cỡ ngày mốt.” – Thế Anh đáp chậm rãi, cố nén tiếng thở mạnh. “Ừm.” – Tri Đồng chuyển ánh mắt trở lại em gái – “Hà Dương, em đừng quá đau buồn. Việc của mẹ em, anh xin thay mặt mẹ anh xin lỗi em!” Không giận dữ, không gào thét hay trách mắng, Hà Dương chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Đi đi! Mấy người đừng xuất hiện ở ngôi nhà này nữa, nhất là trước mặt tôi! Đừng có giả nhân giả nghĩa, ở đây không có ai xem mấy người đóng tuồng.” Tri Đồng toan nói tiếp thì chợt Hoàng phu nhân đưa tay ngăn lại. Anh liền xoay qua và thấy cái nhìn của bà như muốn bảo: “Để đó ẹ”. Trông bà vẻ như là không muốn gây khó dễ gì cho Hà Dương, chính thế, anh mới khẽ gật đầu đồng ý để bà lên tiếng. Tiến đến gần Hà Dương đang đứng quay mặt đi, Hoàng phu nhân chậm rãi cất giọng: “Tôi... rất lấy làm tiếc về tai nạn của mẹ cô! Thật sự là tôi không cố ý dồn bà ấy vào bước đường cùng như vậy. Có lẽ khi đó, tôi đã quá nóng giận và chẳng còn đủ lý trí kiểm soát hành động của mình.” Nghe xong cái câu giống như lời xin lỗi từ Hoàng phu nhân, Hà Dương đảo hướng nhìn trở lại vào bà, mặt vẫn lạnh băng vô cảm: “Vậy ư? Bà đang rũ bỏ mọi trách nhiệm? Tốt thôi! Giờ mẹ tôi đã chết, xem như lòng bà được hả hê. Từ nay về sau, bà có thể an tâm ngủ ngon rồi đấy.” “Tôi sẽ bù đắp cho cô!” Câu nói rõ ràng kia vừa dứt thì Hà Dương nhìn chằm chằm người phụ nữ đó. Đôi mắt sắc sảo của bà phản chiếu hình ảnh cô, trông nó thật bình thản kiểu như bà sẽ làm đúng như những gì mình mới bảo. Chẳng hỏi gì, Hà Dương vẫn không rời mắt khỏi bà. “Mẹ cô chết, một phần cũng là do tôi, sự thật này không thể chối cãi. Vì vậy, dù rất căm ghét nhưng tôi muốn làm điều gì đấy giúp cô. Suy cho cùng, cô cũng là con của Hoàng Trung.” – Hoàng phu nhân lấy trong chiếc bóp sang trọng ra một tấm vé – “Cô đồng ý qua L.A du học không? Năm nay cô sẽ hoàn thành bậc phổ thông đúng chứ. Hãy sang Mỹ học đại học đi! Hiển nhiên, tôi đành để Hoàng Trung lo mọi chi phí giúp cô.” “Du học?!” – Thế Anh kinh ngạc nhìn tấm vé du học L.A được đặt ngay ngắn trên bàn. Kế bên, Tri Đồng không nói gì bởi chính anh là người đề xuất ra việc này. Còn mục đích thì, có thể đoán rằng, anh muốn mẹ mình đừng đụng đến Hà Dương nữa. Đứng lặng thinh khoảng mấy phút, dường như hiểu rõ vấn đề chút ít, cô bé mười tám tuổi cười nhạt nhẽo: “Ra thế! Bù đắp ư? Chứ không phải bà muốn bịt miệng tôi à? Nếu để thiên hạ biết bà bức chết một người phụ nữ điên thì danh tiếng Hoàng phu nhân sẽ ra sao!” Đáng ngạc nhiên là Hoàng phu nhân không hề tỏ thái độ tức giận trước dáng vẻ khinh thường giễu cợt từ Hà Dương, bà vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh vốn có, đáp: “Cô không ngu như tôi nghĩ... Nhưng mà, chuyến du học không hẳn chỉ có lợi ột mình tôi mà cô cũng có phần. Chẳng phải cô đang hận tôi lắm à? Sao không dùng cách này để trả thù?” “Ý bà là gì?” – Hà Dương bắt đầu thấy khó hiểu. “Thật ngu ngốc khi ta chỉ đường cho kẻ thù của mình. Nhưng vì chẳng còn lựa chọn nào để tống cô đi nên tôi đành phải đưa ra gợi ý: Với tình hình này, cô chỉ còn một mình, không người thân, cô sẽ làm gì để học đại học? Làm thêm ư? Liệu cuộc sống cực khổ ấy có thể giúp cô hoàn thành bốn năm đại học? Trong khi, nếu cô đồng ý du học ở L.A, khả năng trở thành một người tài giỏi với cô không còn là điều gì quá xa vời. Một tương lai tươi sáng đẹp đẽ biết đâu sẽ mở ra... Hãy trở thành một người có thể đánh bại tôi! Bằng tiền, bằng địa vị mà cô đạt được ở Mỹ. Khi cô đã có thanh danh trong xã hội Mỹ, tiếng nói của cô có trọng lượng nhiều lắm đó. Tóm lại đơn giản là, dùng chính tiền của nhà họ Hoàng, từ những kẻ cô căm hận nhất, làm bàn đạp để trở thành người có địa vị! Lúc cô trở về Việt Nam, tôi – Hoàng phu nhân – sẽ đón chờ sự trả thù từ cô!” Không chỉ có Hà Dương và Thế Anh mà Tri Đồng cũng hết sức kinh ngạc trước những điều mẹ mình đề xuất. Người phụ nữ quyền uy đáng sợ ấy chấp nhận để Hà Dương có thể trở thành kẻ đối đầu với bà. Rốt cuộc, bà đang nghĩ gì trong cái đầu luôn đầy toan tính? Bà định dùng kế khích tướng chăng?... “Bà vẽ đường cho hươu chạy?’ – Hà Dương tự dưng hiểu rõ mồn một ý định đó. Mỉm cười thú vị bởi câu hỏi là một câu tục ngữ xưa xong, Hoàng phu nhân thở dài: “Có thể thế! Tôi vốn không thích người muốn trả thù mình lại là một kẻ thấp hèn chẳng chút thân phận địa vị gì trong xã hội, làm vậy là hạ thấp tôi! Tôi tin chắc rằng bản thân đủ sức đánh bại bất kỳ ai cho dù người ấy cao sang đến mức nào. Và Hà Dương, dù có thay đổi thế nào cô cũng không đánh bại được tôi!” Nóng! Cơn nóng giận đang bốc lên như ngọn lửa điên cuồng, Hà Dương căm hận kinh khủng người đàn bà đứng trước mặt mình, đến nỗi môi mím lại, tay siết chặt. Lắng nghe những lập luận nãy giờ từ bà ta, cô thấy khá hợp lý! Cái chết oan uổng của mẹ, cô tuyệt đối không bỏ qua cho dòng họ Hoàng, đặc biệt là Hoàng phu nhân! Nhưng với thân phận như bây giờ, Hà Dương biết dùng cái gì để bắt bà ta trả giá đây. Danh tiếng của nhà họ Hoàng không phải nhỏ. Dù có đưa chuyện này lên báo chí thì cũng chưa chắc cô dành được sự công bằng ẹ. Suy cho cùng, mẹ cô cũng là kẻ thứ ba. Còn nếu du học ở L.A thì tình hình sẽ khác, Hà Dương sẽ giúp bản thân có được thứ mình muốn bằng việc học. Danh tiếng, địa vị, tiền bạc cô có thể dễ dàng chạm tay tới. “Được.” – Hà Dương cầm tấm vé du học lên, trả lời nhấn mạnh – “Tôi sẽ sớm cho bà câu trả lời về vấn đề này.” Dẫu cô bé mười tám tuổi chưa đồng ý nhưng khi nhìn vào đôi mắt đanh sắc mạnh mẽ ấy thì Hoàng phu nhân cũng đã biết được hơn 80% câu trả lời cuối cùng của cô. “Tốt, tôi chờ!” – Dứt lời là Hoàng phu nhân quay lưng, bước ra khỏi nhà. Không có nhiều thời gian nấn ná lâu thêm, Tri Đồng chỉ nhìn em gái nói nhẹ nhàng: “Anh hy vọng em sẽ đồng ý để không phải làm PR nữa. Tất cả vì tương lai của em!” Sau khi Tri Đồng rời khỏi, Thế Anh bấy giờ mới quay sang Hà Dương, lo lắng: “Cậu dự định thế nào?” “Thế Anh, mình nghĩ cậu nên về nhà. Trời khuya lắm rồi bố mẹ hẳn đang rất lo cho cậu.” “Không sao đâu, mình gọi điện nói với bố mẹ sẽ về trễ một tí, còn chưa tám giờ...” “Đừng lo, mình sẽ ổn. Vả lại, mình muốn yên tĩnh để suy nghĩ về việc này.” – Hà Dương đưa tấm vé du học ra trước mặt, bảo. Trông ánh mắt dịu dàng như kiên quyết của cô bạn, Thế Anh chỉ còn biết gật đầu. “Ừ, ngày hôm nay chắc cậu mệt và buồn lắm hãy nghỉ ngơi cho khoẻ. Sáng mai, mình sẽ gặp thầy chủ nhiệm trình bày về việc của cậu nên cậu cứ nghỉ ở nhà lo hậu sự. Trưa, mình lại ghé thăm cậu nhé.” Hà Dương mỉm cười, gật khẽ. Lúc bóng dáng anh chàng lớp trưởng khuất sau cánh cửa gỗ khép hờ thì cô liền ngồi phịch xuống ghế. Đưa tay bóp nhẹ thái dương, cô nhắm mắt lại. Suy nghĩ. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi. Âm thanh dịch chuyển của chiếc kim đồng hồ vang đều. Ngôi nhà thật sự chìm vào tĩnh lặng. Gần nửa tiếng sau, Hà Dương mở mắt ra nhìn xuống tấm vé du học ở L.A, Mỹ nằm trên bàn ngay bên cạnh. Rồi rất nhanh, cô chuyển ánh mắt trở lên bức tường đối diện, nơi có tấm hình người mẹ quá cố chụp cách đây đã nhiều năm. Bà cười rất tươi, hai tay bế cô lúc ấy còn nhỏ và khi đó bà chưa mắc bệnh thần kinh. Những dòng suy nghĩ lởn vởn trong đáy mắt đứng yên của Hà Dương. Hẳn, như Hoàng phu nhân suy đoán, cô bé này đã có sẵn câu trả lời! Một sự lựa chọn ở hiện tại, quyết định sang L.A du học, để trong tương lai không xa cô có thể đòi lại công bằng ẹ... *** Quan sát dáng vẻ trầm tư của mẹ từ nãy đến giờ, Tri Đồng chậm rãi cất giọng: “Sao mẹ nói khích Hà Dương? Mẹ thật sự muốn em ấy đi du học để thay đổi tương lai?” Mắt vẫn nhìn đăm đăm màn đêm đen bên ngoài kính xe, Hoàng phu nhân trả lời con: “Mẹ con không tốt bụng và rộng lượng đến thế đâu. Đơn giản như mẹ đã nói, đây là cách tốt nhất để tống khứ con bé đó rời khỏi đây. Và quan trọng, với ông bố đáng trách của con, mẹ đã thật sự nhân nhượng hết mức rồi!” “Nhưng mẹ chắc là Hà Dương sẽ đồng ý đi du học?” “Tất nhiên. Chắc chắn rằng, nó chấp nhận điều kiện quá tốt này. Thay đổi cuộc đời để về sau về trả thù mẹ, dại gì nó không chịu. Tính con bé đó, mẹ khá rõ.” – Ngừng lại chốc lát, Hoàng phu nhân hạ thấp giọng – “Người đàn bà kia đã chết! Bố con thế nào cũng tìm cách bù đắp cho con gái bà ta. Khả năng ông ấy sẽ mang nó về nhà họ Hoàng là rất cao. Thay vì thế thì mẹ chấp nhận đề nghị của con, để nó đi du học. Trước mắt, tạm thời dàn xếp ổn thoả chuyện này theo cách như vậy. Ngày nào con bé Hà Dương chưa bước chân vào cửa họ Hoàng thì đỡ ngày ấy. Tất cả, chỉ có thể vì danh tiếng của gia đình chúng ta!” Bên cạnh, Tri Đồng hoàn toàn im lặng... Lo lắng. Gương mặt anh thể hiện điều đó. Nhưng còn mối bận tâm kia là gì thì không rõ. *** Hai ngày sau, Hà Dương làm đám tang ẹ. Trong số ít ỏi những người đến dự tang có Hạ Tuyết, Thục Nghi và một số người trong bar Gossi. Họ an ủi động viên cô bé nhỏ tuổi vững vàng vượt qua nỗi đau. Tất cả không hề biết, khi quan tài của mẹ Hà Dương đến giờ hạ huyệt thì cách đó không xa xuất hiện chiếc xe hơi màu đen của nhà họ Hoàng. Bên trong, Hoàng Trung, Tri Đồng và cả Hoàng phu nhân đều hướng mắt nhìn khung cảnh đưa tiễn buồn bã đó. ... Trong khi mọi người cúi xuống đặt những bông hoa cúc trắng lên cỗ quan tài sắp bị lắp đất thì Tri Đồng âm thầm đưa Hà Dương đến chỗ chiếc xe hơi. Kính xe hạ xuống, Hoàng phu nhân chẳng nhìn Hà Dương lấy một chút, hỏi nhạt: “Cô đã có quyết định chưa?” Thấy Tri Đồng mỉm cười gật đầu rồi lại trông nét mặt mong mỏi chờ đợi của Hoàng Trung, Hà Dương nhanh chóng đáp mà mắt vẫn không ngó lấy người đàn bà kia: “Tôi đồng ý.” Khỏi nói, hai người nọ vui mừng và nhẹ nhõm đến mức nào. Còn Hoàng phu nhân thì nở một nụ cười như kiểu mọi thứ đã diễn ra đúng theo ý muốn của bà. “Tốt! Cô hãy chuẩn bị để hai ngày nữa lên máy bay sang Mỹ. Hoàng Trung sẽ theo cùng qua đó giúp cô ổn định mọi việc cần thiết khác.” Sau khi quyết định xong, chiếc xe hơi đen mau chóng chạy đi khỏi nghĩa trang. Đang đứng suy nghĩ thì chợt Hà Dương giật mình khi giọng Thế Anh vang lên bên cạnh: “Đó là xe của nhà họ Hoàng?” “Ừm.” – Hà Dương thở ra – “Mình đã đồng ý sang L.A du học.” “Sao? Vậy cuối cùng cậu quyết định đi du học?” – Thế Anh sửng sốt. Hít sâu một hơi dài, Hà Dương quay qua cậu bạn, cười gật đầu: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất!” Buồn. Lòng Thế Anh bỗng chốc xuất hiện một nỗi buồn vô hạn. Bởi, nếu Hà Dương sang Mỹ thì rất có thể cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. “Cậu sẽ không thay đổi?” “Phải. Mình đã quyết rồi.” Lặng thinh vài giây, Thế Anh, dù lòng đang đau, mỉm cười thật tươi với cô bạn: “Không biết nên vui hay nên buồn nhưng hẳn mình phải nói chúc mừng cậu!” “Cám ơn. Ngày mình đi, cậu tiễn mình được không?” “Tất nhiên, mình sẽ cố gắng ra sân bay tiễn cậu lần cuối.” Thế Anh vừa nói xong thì cả hai nghe tiếng gọi của Thục Nghi từ phía xa. Đảo mắt nghĩ gì đấy, Hà Dương liền bảo: “Có lẽ mình nên đến báo cho các chị ấy biết việc đi du học. Nếu cứ im lặng ra đi thì không tốt lắm nhỉ?” “Đúng đấy, cậu cũng cần nói một tiếng với mọi người vì chắc khá lâu cậu mới về lại Việt Nam... Mình muốn yên tĩnh một lát rồi sẽ đến chỗ cậu sau.” Dõi theo bóng dáng Hà Dương chạy nhanh đến chỗ những người nọ, mí mắt Thế Anh chùng xuống. Khẽ thở dài buồn bã, cậu hướng mắt về phía trước. Không gian nghĩa trang thật quạnh quẽ, hiu hắt càng khiến nỗi buồn trong cậu thêm nặng nề. Lúc này Thế Anh đang phân vân vào ngày cuối cùng ở sân bay có nên bày tỏ tình cảm âm thầm suốt ba năm cho Hà Dương biết? Lòng bỗng dưng yếu mềm đi khi cậu ngước nhìn bầu trời màu xám giống như sắp có mưa và chợt nghĩ: Có lẽ là không nên! Vì như vậy sẽ khiến Hà Dương khó xử, bận lòng. Cậu không muốn dùng tình cảm ấy để níu chân cô ở lại bởi đối với cô, sự lựa chọn này vô cùng quan trọng... Chẳng thể giữ chân ai đó nếu đã thật sự không có duyên! Gió thổi mạnh. Chưa bao giờ trái tim Thế Anh lại cảm giác lạnh giá như vậy, tưởng chừng như đã hoàn toàn đóng băng. *** Qua hôm sau, Hà Dương vào trường chào tạm biệt thầy cô và bạn bè đồng thời hoàn thành các thủ tục rút hồ sơ. Tối hôm đó, đang sắp xếp quần áo vào valy để hôm sau lên máy bay qua Mỹ thì bất ngờ Hà Dương thấy một hộp quà chưa mở nằm yên trong ngăn bàn. Bấy giờ cô mới nhớ bản thân chưa mở quà quà sinh nhật của Thế Anh tặng cách đây mấy tháng trước. Đập tay lên trán vì trách sự đểnh đoảng của mình, cô chậm rãi bóc miếng giấy kiếng óng ánh đủ màu ra. Bên trong là cái hộp bút ba ngăn rất đẹp và ngoài ra còn có một tấm thiệp nhỏ... *** Sáng, 6h30. Ở sân bay Tân Sơn Nhất. Sau khi xem kỹ lại hành lý xong, Hoàng Trung nói với Tri Đồng đứng đối diện: “Bố xem lại rồi, tất cả đều đầy đủ không thiếu gì cả.” “Vâng, vậy thì ổn. Khi qua Mỹ, bố nhớ gọi điện để con an tâm.” Thấy Hoàng Trung gật đầu, tiếp theo Tri Đồng nhìn qua Hà Dương ở bên cạnh, vẻ mặt cứ lạnh băng không xúc cảm. “Thời tiết bên Mỹ khác Việt Nam lắm nên em cố gắng thích nghi. Mùa đông phải mặc áo thật ấm kẻo ngã bệnh. Học thật giỏi và giữ gìn sức khoẻ. Anh nhờ em chăm sóc bố đấy.” “Biết rồi, anh không cần nhắc.” Nghe câu trả lời hời hợt của Hà Dương, Tri Đồng khẽ cười cười rồi nhanh chóng và bất ngờ, anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé mà bề ngoài luôn tỏ ra bướng bỉnh. “Anh không bao giờ ghét em và... anh rất hạnh phúc vì có em gái là em, Hà Dương à.” Lặng người vì cái ôm dịu dàng cùng câu nói thì thầm từ Tri Đồng, toàn thân Hà Dương cứng đơ, không nhúc nhích được gì. Để rồi, trong khoảnh khắc dẫu vô cùng ngắn ngủi đó, cô thật sự cảm nhận được hơi ấm tình thân và dòng máu cùng chung huyết thống vẫn đang chảy. Không muốn bản thân khó xử, cô liền đẩy nhẹ Tri Đồng ra. “Tôi vẫn chưa gọi anh là anh trai đâu.” “Ừ nhưng anh sẽ chờ ngày em cất lên hai từ đó.” Nụ cười ấm áp của người anh cùng cha khác mẹ làm Hà Dương trong thoáng chốc cảm thấy bối rối. Nhưng may thay đúng lúc ấy, tiếng gọi của Thế Anh vang lên đã giải vây cho cô. Mau chóng, cô quay qua nhìn anh chàng lớp trưởng đang chạy về phía này. “Xin lỗi, kẹt xe quá, mình tưởng trễ rồi chứ.” – Thế Anh lau mồ hôi, thở hổn hển. “Mình cũng sợ không được gặp cậu trước khi lên máy bay nhưng giờ thì đã ổn. Thế Anh, cám ơn cậu rất nhiều.” “Lên đường may mắn nhé, hy vọng hai ta sẽ còn gặp lại nhau.” “Ừm, yên tâm sau khi hoàn thành chương trình đại học, mình nhất định về Việt Nam gặp lại mọi người và đặc biệt là cậu.” – Hà Dương nghiêng đầu – “Cậu... còn muốn nói gì với mình nữa không?” Đối diện, Thế Anh đột nhiên lặng thinh. Rõ ràng là cậu muốn nói với cô bạn một chuyện quan trọng nhưng chẳng hiểu sao đôi môi chẳng mở nổi. Chính xác thì cậu không biết phải bắt đầu từ đâu. “Thế Anh?” “Hả?!” – Thế Anh giật mình khi nghe cô bạn gọi – “À ừ, mình... thật ra... mình...” Dáng vẻ ấp a ấp úng của Thế Anh chẳng kéo dài vì cùng lúc đó, giọng thông báo của nữ tiếp viên hàng không vang lớn qua loa: « Những hành khách đi L.A, Mỹ khởi hành lúc 7h sáng nay xin xem lại hành lý chuẩn bị lên máy bay. Nhắc lại lần nữa... » “Dương, chúng ta đi thôi con.” – Hoàng Trung giục. “Để con xách phụ bố hành lý.” – Tri Đồng thoáng nhìn hai đứa trẻ, bảo với bố. Không còn nhiều thời gian, Hà Dương đảo mắt trở lại Thế Anh vẫn cứ đứng ngây người: “Mình đi nhé. Tạm biệt cậu, Thế Anh!” Có điều gì đó trỗi dậy mãnh liệt trong lòng và lúc Hà Dương quay lưng toan cất bước thì Thế Anh lập tức nắm lấy tay rồi kéo cô xoay người lại... Ôm. “Mình thích cậu, rất thích cậu Hà Dương!” – Giữ chặt cô bạn trong lòng, Thế Anh nói với giọng khá xúc động – “Mình quyết định sẽ cố gắng học thật giỏi để giành một suất học bổng của trường là chuyến đi du học sang Mỹ. Nhất định, mình sẽ gặp lại cậu. Xin hãy chờ mình vì mình thật sự muốn thấy cậu một lần nữa!” Bất động trong vòng tay siết chặt của anh chàng lớp trưởng, đôi mắt Hà Dương mở to kinh ngạc. Không phải vì lời bày tỏ từ cậu mà là việc hai người có thể gặp nhau ở Mỹ. “Ngốc! Mình chờ cậu nói thích mình nãy giờ.” – Trong khi Thế Anh còn ngạc nhiên thì Hà Dương chậm rãi đẩy nhẹ cậu ra – “Mình trả lại cậu cái này.” Thế Anh ngạc nhiên khi thấy tấm thiệp mà bản thân phải lấy hết dũng cảm mới để vào món quà sinh nhật tặng Hà Dương. Giờ cô bạn đưa nó cho cậu vậy thì nghĩa là... “Ơ nhưng sao cậu lại trả...?” Không để Thế Anh hỏi hết là Hà Dương nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái. Khỏi nói, anh chàng lớp trưởng ngỡ ngàng đến mức nào, cơ thể cứng ngắc như hoá đá. “Mình muốn khi gặp lại ở Mỹ, chính miệng cậu sẽ nói câu được viết ở trong thiệp. Vậy nhé! Tạm biệt cậu. Hẹn gặp ở L.A vào một ngày không xa.” Dứt lời, Hà Dương cười tươi rồi kéo valy chạy nhanh đến chỗ Hoàng Trung đang gọi giục giã, sau đó hai bố con đi qua chỗ soát vé, khuất bóng. Còn lại một mình, Thế Anh đứng nghệt mặt trong chốc lát rồi tự dưng nở nụ cười. Hạnh phúc. Khẽ khàng mở tấm thiệp ra, dòng chữ màu đen cậu viết nắn nót hiện rõ dưới đáy mắt: Mình rất thích cậu, Hà Dương! Làm bạn gái mình nha.