Tại R thị, tập đoàn La thị tương truyền trong miệng xã hội thượng lưu, chỉ dùng vẻn vẹn một năm này, thâu tóm sạch sẽ biết bao công ty lớn nhỏ của Lý thị, thống nhất đổi tên thành “Tuyền”. Phải biết rằng Lý thị và La thị vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, đối thủ một mất một còn, vậy vì cớ gì? Vì sao La thị nháy mắt lại xuống tay với Lý thị? Không ai biết được câu trả lời, có thể khiến cho La thị thẳng thắn dứt khoát như vậy, ra tay còn tương đối tàn nhẫn, bên ngoài chỉ biết La thị đều là dùng cái giá tương xứng thu mua thành công tất cả công ty. Trước mắt, chỉ còn sót lại một nơi cuối cùng chưa bị thu mua — tổng công ty tập đoàn Lý thị. Ông tổng của tập đoàn Lý thị — Lý Chính là một người trung niên vóc người hơi phát tướng, tóc thưa thớt, lúc này, đang nổi trận lôi đình trong phòng làm việc, trong không gian rộng rãi còn một thanh niên ăn mặc vô cùng tinh anh đang đứng. Thanh niên đối mặt với Lý Chính nổi trận lôi đình, chỉ yên lặng đứng ở một bên, cụp mắt, vô cùng ngoan ngoãn vâng lời. Lý Chính phát tiết xong, hít thở sâu mấy hơi, lại nhìn thấy dáng dấp dịu ngoan của thanh niên, duỗi tay ra, ôm thanh niên vào trong lòng, an ủi: “A Hoa, em đừng lo, công ty này cũng không phải là nòng cốt chính của anh, chúng ta đi G thị, chỗ đó nơi nơi đều là thiên hạ của anh. Tên họ La kia thật sự là một thằng điên, không phải chỉ là trói một người lại sao? Cư nhiên vì vậy mà không nể mặt anh, chờ xem lúc ông đây trở lại trừng trị hắn thế nào.” Lý Chính nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt dữ tợn, như một con chó điên muốn cắn người. Thanh niên giương mắt, “Chúng ta?” “Đương nhiên!” Lý Chính không chút ngập ngừng. Thanh niên không đáp lại, đẩy kẻ đang dựa vào trên người mình ra, đáy mắt hiện ra vài tia chán ghét không rõ ràng, đi tới kéo cửa ra, “La tổng hẳn đã chờ lâu lắm rồi.” “À, bất quá chỉ là con giun con dế, lúc này lại phải gặp hắn.” Lý Chính nghênh ngang đi ra ngoài, thanh niên theo sát sau lưng, lộ ra nụ cười yếu ớt. La Thụ Hâm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe tấp nập như nước chảy phía dưới, tựa như một vị đế vương đang ngồi trên ngai vàng nhìn xuống thần dân của mình, uy nghiêm mà băng lãnh. Anh cảm giác được mình đã đứng ở chỗ này rất lâu, anh cảm thấy trống vắng. Cánh cửa mở ra, anh cũng không hề cử động. “Chà, không phải là La tổng đây sao? Thật sự là khách quý tới thăm mà! Chỉ có điều tòa miếu nhỏ này của tôi đã rách tả tơi, không trà cũng không nước, lại càng không có rượu!” Lý Chính lời lẽ vô tình trào phúng, lão ở R thị cũng bỏ xuống phần tâm huyết nhất định, cứ như vậy nói mất liền mất, dù là ai thì trong lòng cũng đều có cảm giác khó chịu. La Thụ Hâm tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại cũng không tiếp lời, một lúc lâu sau, mới dùng tay ra hiệu một cái. Lập tức có người mở ra một phần văn kiện đưa đến trước mặt Lý Chính, “Lý tổng, mời ngài ký tên.” Lý Chính tức giận đến run lên, lão tự nhiên biết văn kiện này là cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hung hăng ký tên ở phía trên. “Họ La, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận! A Hoa, chúng ta đi!” “Chờ đã.” La Thụ Hâm quay lại, vươn tay đã có người cầm văn kiện đặt lên. Lý Chính cười lạnh, “Sao thế? La tổng đây là muốn giữ tôi lại ăn bữa tối?” La Thụ Hâm ngay cả một cái liếc mắt đều lười bố thí cho lão, anh đi đến trước mặt thanh niên từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh đứng ở một bên, cầm văn kiện trên tay giao cho đối phương, “Sau này, phải nhờ vào cậu rồi.” Thanh niên tiếp nhận văn kiện, cung kính nói, “Là tôi nên cảm tạ ngài.” “A Hoa, mày vậy mà dám phản bội tao!” Lý Chính nhìn thấy một màn này sao lại không hiểu, lập tức nhào về phía thanh niên, muốn bóp cổ. Thanh niên nhấc chân đá một phát, đạp Lý Chính ngã xuống đất, phát ra tiếng cười sảng khoái, “Ha ha ha… Lý Chính mày cũng có ngày hôm nay cơ đấy!” Một đạp này thật sự là đá quá lợi hại, Lý Chính đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt. “Mày cho rằng G thị còn có cái gọi là thiên hạ của mày sao? Kẻ ngu nói mộng*!” Thanh niên cười khẩy, trên mặt hiện lên nềm vui sướng sau khi trả thù. (*: 癡人說夢 – si nhân thuyết mộng: chỉ những kẻ ngu đần tự cao tưởng bở.) Khuôn mặt Lý Chính hiện lên kinh ngạc, khó có thể tin. “Cậu tự xử lý cho tốt.” La Thụ Hâm không có hứng thú ở lại xem, có thời gian, còn không bằng đi bồi người trong lòng một chút, anh chỉ cần thu được kết quả anh muốn là đủ rồi. Cuối cùng, Lý Chính bị người của viện kiểm soát mang đi, dùng tội bắt cóc, dụng ý xấu hại người, trốn thuế lậu thuế cùng một loạt tội danh khác đến chính lão cũng khó mà tưởng tượng ra nhốt vào ngục giam. Ở trong ngục sẽ thế nào? Đó lại là một chuyện khác. Nghe đồn, tổng tài tập đoàn La thị có người yêu, mà Lý thị bởi vì bắt cóc người yêu của anh ta dẫn đến người đó tử vong, khiến cho La thị điên cuồng trả thù… Nghe đồn, người yêu kia cũng chưa chết, chỉ là hôn mê bất tỉnh, tổng giám đốc La vẫn luôn cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi mà chăm sóc… Nghe đồn, người yêu bị bắt cóc chỉ là cái cớ, La thị đã sớm muốn đối phó với Lý thị… Nghe đồn,… Còn có rất nhiều lời đồn khác, đến cùng thì lời nào là thật? Bọn họ không thể biết được, chỉ cần biết La thị không dễ chọc, thế là đủ rồi. Bệnh viện Khang Đại là một bệnh viện tư nhân có tính an toàn và riêng tư đều cực kỳ cao. La Thụ Hâm đỗ xe xong, ôm một bó hoa, cầm theo hộp cơm giữ ấm quen thuộc đi đến trước phòng bệnh cao cấp ở tầng cao nhất. Hai người đàn ông vạm vỡ đứng coi trước cửa, nhìn thấy La Thụ Hâm thì cùng kêu một tiếng ông chủ. “Hôm nay thế nào?” “Không có gì khác biệt.” Người đàn ông bên trái trả lời. La Thụ Hâm gật đầu, đẩy cửa đi vào. Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh cùng tiếng vang của máy móc. La Thụ Hâm tháo kính xuống, day day sống mũi, sắc mặt có chút uể oải. Anh đặt hộp cơm cầm trong tay lên bàn đầu giường, lấy từng bông hoa trong bình ra, đặt ở một bên. Lại bắt đầu một lần nữa cắm hoa tươi vào trong. “Tôi mới học cách cắm hoa, cậu sẽ thích chứ?” La Thụ Hâm dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía người nằm trên giường. Vẫn không có đáp lại như mọi ngày, anh quay đầu, tiếp tục chăm chú công việc trên tay. “Cậu chắc sẽ không thích, cậu thích ăn hơn.” “Một thằng đàn ông lại đi học cái này, nhất định sẽ bị cậu chê cười cho xem.” La Thụ Hâm quay đầu về bên kia bỏ lỡ khoảnh khắc lông mi người trên giường khẽ rung động. Cắm cành hoa cuối cùng vào bình, coi như hoàn thành. Tạo hình đơn giản, màu sắc thanh nhã, nhìn hết sức thoải mái, La Thụ Hâm nhìn xuống, thoáng di động vị trí lọ hoa, thoả mãn xong mới đi tiến hành hoạt động tiếp theo. Từ phòng vệ sinh lấy một chậu nước nóng, thử qua nhiệt độ nước, mới bưng ra. Nắm tay người trên giường, bắt đầu tỉ mỉ lau, “Một năm rồi, còn chưa ngủ đủ sao?” “Bốn tháng trước, bác sĩ nói, thân thể cậu đã tốt. Vậy vì sao cậu còn chưa muốn tỉnh lại? Tôi vẫn luôn hối hận, nếu ngày đó tôi không ép Lương Hải gọi cậu ra ngoài, vậy thì tốt rồi… Tuy rằng cậu như vậy tôi có thể muốn làm gì thì làm, nhưng tôi càng hi vọng cậu có thể nhìn tôi một chút…” “Bác sĩ nói, cậu có thể sẽ hôn mê một thời gian, khi đó, trong lòng tôi là vui mừng, bởi vì như vậy tôi có thể quang minh chính đại nhìn cậu, chăm sóc cậu, chạm vào cậu… Tôi như vậy, có phải là rất vô sỉ*? Mãi đến tận lúc bác sĩ nói, cậu sẽ sớm tỉnh lại, khi đó, tôi mới thấy sợ…” (*: vô liêm sỉ, trơ trẽn, không biết xấu hổ.) “Ba ngày trôi qua, một tuần trôi qua, một tháng trôi qua… Cho tới hôm nay, đã bốn tháng rồi, vì sao cậu còn chưa mở mắt… Là bởi vì tôi sao?… Chỉ cần cậu tỉnh lại, tôi, tôi có thể không xuất hiện trước mặt cậu nữa…” La Thụ Hâm gắng sức trừng mắt nhìn, không nói tiếp, trong phòng mất đi nguồn âm thanh duy nhất, khôi phục yên tĩnh ban đầu. … “Cậu đã nói sẽ cho tôi một câu trả lời… Nếu như cậu có thể tỉnh lại, tôi, từ bỏ…” Anh nhìn người trên giường, tâm lý có chút sốt sắng, vừa hi vọng hắn sẽ có phản ứng, vừa hy vọng hắn không phản ứng. Anh không muốn từ bỏ, nhưng lại càng không muốn nhìn thấy hắn không chút sức sống như vậy. … Thật lâu không có tiếng động, La Thụ Hâm thở dài, tâm lý vừa vui mừng lại vừa mất mát. Thu dọn qua loa một chút, nhấc theo hộp cơm đi về hướng cửa. “Thật sự từ bỏ?” Bàn tay đưa về phía nắm cửa dừng lại, ánh chớp không rõ ràng xẹt qua*, trong đầu La Thụ Hâm chợt lóe vô số ý nghĩ, lại vẫn không có cách nào ngăn chặn ý nghĩ quay đầu lại nhìn, mà anh cũng thật sự làm như vậy. (*: 电光闪石之间 – điện quang thiểm thạch chi gian. Đã chú thích ở chương 11.) Nhìn người vốn nên nằm trên giường, lúc này lại ngồi dậy, gió thổi bay nhẹ tóc mái trên trán hắn, khóe miệng hơi cong tới biên độ vừa vặn… Anh chỉ mong ước, vĩnh viễn dừng lại vào lúc này. “Có thật không?” Hạ Tuyền dương môi, hiện lên ý cười cực kì nhạt. La Thụ Hâm khẽ há miệng, hồi lâu không nói được lời nào, ngay giây phút đầu tiên lấy lại tinh thần bèn lập tức mở cửa phòng, rống to với bên ngoài: “Nhanh! Gọi bác sĩ lại đây!! Nhanh lên!!!” Hai người ngoài cửa ai cũng chưa từng thấy ông chủ lúc thường bình tĩnh tĩnh táo lại hốt hoảng như vậy, sửng sốt một chút, cho là xảy ra đại sự, hai người vội vã chạy xuống tầng tìm bác sĩ. La Thụ Hâm quay lại phòng bệnh, đi đến bên giường nhẹ nhàng ôm Hạ Tuyền, đầu chôn thật sâu vào vai người kia, tốt quá rồi… tốt quá … Hạ Tuyền cong cong khóe miệng mặc anh ôm. Cơ thể La Thụ Hâm hơi run lên, Hạ Tuyền cũng bị anh ôm càng lúc càng chặt… “!” Bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai anh, hành động có chút bất đắc dĩ này, thành công khiến người ôm bắt đầu khóc thút thít. Hạ Tuyền hắc tuyến, biểu thị chớ có cọ nước mũi cái quỷ gì đó vào người ông đây! Giữa lúc hắn định đẩy ra La Thụ Hâm, một bầy thiên sứ áo trắng phá cửa xông vào cứu vớt hắn. “A Hâm, chuyện gì…” vậy? Người dẫn đầu lao vào nói được một nửa, nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt khẩn trương trong nháy mắt không còn biểu cảm. Nghe thấy tiếng động, Hạ Tuyền cảm giác cái đầu trên vai hắn cọ vài phát… rồi mới nâng lên… Ông lớn của tôi! Cọ thật rồi!! Hiển nhiên, tổng tài người ta vẫn vô cùng văn nhã, sau khi ngẩng đầu vẫn là khuôn mặt sạch sẽ xưa nay, ngoại trừ khóe mắt có chút ửng hồng. Hạ Tuyền nhìn thấy cái này cũng bình tĩnh lại. “Tiểu Bạch, cậu ấy tỉnh rồi! Cậu kiểm tra đi!” Vẫn là giọng điệu mệnh lệnh, tựa như bộ dạng vùi vào bả vai mình yếu ớt khóc lên kia chỉ là ảo giác. Bác sĩ Tiểu Bạch tuy rằng vẫn một mặt đần thối, nhưng người ta có y đức mà, tận trách tỉ mỉ kiểm tra xong tỏ ý hết thảy bình thường, dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi. Không gian chỉ còn hai người, La Thụ Hâm nháy mắt biến thành trung khuyển, hỏi câu cậu cảm thấy thế nào? Thêm câu cậu đói bụng không? Câu cậu nóng không? Lại thêm câu cậu khát chứ?… Hạ Tuyền ôm ngực, như cười như không nhìn anh đi lại bla bla nói liên tục. Bị nhìn chằm chằm, La Thụ Hâm rốt cuộc nhận ra được không đúng lắm. “Sao, sao vậy?” Anh nghi hoặc sờ sờ mặt, trên mặt anh có cái gì sao? Tại sao A Tuyền cứ liên tục nhìn chằm chằm anh? Có phải anh già rồi không?… Suy nghĩ trong lòng cái vị thích nghĩ lung tung lại bắt đầu dần dần không thấy đáy. Nhìn Hạ Tuyền ánh mắt tại hắn dưới tình huống không biết liền biến thành loại kia yêu mà không, chỉ dám quan sát từ đằng xa nhìn kỹ ánh mắt. Giống, quá giống. Giống với ánh nhìn kỹ trước khi cất cánh kiếp trước… Là anh sao… Hạ Tuyền giơ tay vò loạn mái tóc kỹ lưỡng tới từng cọng của người trước mắt, nhẹ giọng nói câu, “Không có gì.” La Thụ Hâm nghi ngờ xong, không để ý đến mái tóc bị vò loạn, cảm thụ được lực nặng trên đầu, khép hờ mắt lộ ra thần sắc an tâm. Khóe miệng bắt đầu từ từ giương lên, lộ ra một nụ cười vô cùng thỏa mãn, độ cong thể hiện rõ rệt cảm thụ tuyệt vời nhất của chủ nhân vào giờ phút này. “Anh còn thích tôi chứ?” “Vẫn luôn yêu.” ——o0o—— Tác giả có lời muốn nói: … Đăng xong cái này sẽ không hàng tồn, tiếp đó rất muốn cứ kết thúc như vậy, nhưng lại cảm giác cứ như vậy mà xong, có chút… không quá ổn… 233333 ——o0o—— Xong chính văn rồi nà >3< Còn 2 chương PN nữa thôi là chúng ta phải tạm biệt hai đồng chí siêu manh này rồi QvQ Kết thế này hơi nhanh ha, cho nên nhắc nhở trước, mọi người tuyệt đối phải chờ đọc hai PN đó, chính là “Cuộc sống tình thú về sau” và “Mối tình của La Thụ Hâm” nha nha nha ♡ Đảm bảo đủ thỏa mãn (´。• ᵕ •。`) ♡ (Hai PN đều có tên chương do tgiả đặt, tên ghi trên là tớ tự đặt ^^) p.s: Hôm nay khai giảng này, chúc các rds yêu dấu của tớ có một năm học thật tuyệt vời nhé