Hà Tần Hợp Lý
Chương 69
Hoạt động bơi lội kéo dài hết buổi sáng, sau khi bọn nhỏ dưới sự giúp đỡ của những tình nguyện viên tắm rửa xong, Tần Lý dẫn bọn trẻ đến Phàm Nhân Hiên ăn cơm trưa.
Phàm Nhân Hiên có một gian phòng chữ đại, có thể đủ cho bốn mươi chỗ ngồi, lúc này đây những đứa trẻ đến có hai mươi, hơn nữa có một vị huấn luyện viên, một người lái xe, bốn tình nguyện viên, cô Mạnh, Tần Lý, Hà Đường và Quan Kính, nên Tần Lý liền để người sắp xếp ba bàn.
Cô Mạnh để tiện nói chuyện với Tần Lý liền ngồi ở bên cạnh anh, đứa bé liệt nửa người ngồi xe lăn kia luôn theo bên cạnh cô ấy, cho nên liền ngồi bên cạnh cô Mạnh.
Hà Đường ngồi ở bên chỗ trống còn lại cạnh Tần Lý, khoảng cách có thể quan sát được đứa bé kia, cô phát hiện cậu nhóc mặc dù trầm mặc, lại là bé trai hay xấu hổ thẹn thùng nhưng lại là một cậu bé có hiểu biết, có nhân viên phục vụ đến giúp châm trà lần và phục khăn ướt, cậu sẽ đỏ mặt nhỏ giọng nói cám ơn.
Trước đó, Hà Đường có âm thầm hỏi cô giáo Mạnh, biết rõ cậu bé này tên Lương Hi Thần, năm nay 14 tuổi, bởi vì nguyên nhân thân thể, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì không học tiếp nữa, mỗi ngày luôn ở nhà, ngẫu nhiên sẽ có người tình nguyện đến nhà cậu, giúp cậu bé để có kiến thức trung học.
“Tôi gọi đến hỏi cậu có muốn tham gia bơi lội không, cậu bé nói muốn , tôi liền để lái xe thuận đường đi đón nhóc. Những đứa bé này đi đường đều khó khăn, chúng ta đều là đến nhà đón bọn chúng. Lúc đến đón, cậu bé cũng không nói gì, kết quả đến nơi phải thay quần bơi, tôi mới phát hiện trên mông thằng bé bị hoại tử.” Cô Mạnh bí mật nói với Hà Đường, “Tôi nói, em bị hoại tử sao lại không nói với cô, đến đây cũng không thể bơi, không phải là đang lãng phí thời gian của mọi người sao. Cậu nhóc liền không lên tiếng nữa, đứa bé này luôn là như vậy, về sau tôi suy nghĩ, dù sao nó cũng chỉ là đứa bé.”
Cô Mạnh thở dài một hơi, còn nói: “Tôi phỏng đoán cậu bé chắc là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nhà cậu nhóc ở lầu sáu, bình thường ba cậu bé căn bản không sẽ dẫn nó đi ra ngoài chơi, trong nhà thường xuyên cũng không có người chiếu cố, thằng bé chắc cũng rất cô đơn .”
Hà Đường hỏi: “Còn mẹ của cậu bé đâu?”
“Hai người đã ly hôn rồi.” Cô Mạnh tiếp tục thở dài, “Những đứa bé ở đây, đa số đều là cha mẹ ly hôn, cô nghĩ đi, có cha mẹ thân thích giúp bọn trẻ, thì đâu cần người ngoài xã hội giúp đỡ chữa bệnh phục kiện, cũng chỉ có cha không đau mẹ không yêu thì mới đáng thương như vậy thôi.”
Nghĩ tới lời của cô Mạnh, Hà Đường lại nhìn về phía Lương Hi Thần, trong lòng không thể tránh khỏi việc thương tiếc đồng tình.
Cảm giác không có cha mẹ thương yêu cô có thể hiểu rõ, nhưng dù gì thân thể của mình cũng khỏe mạnh, nhưng Lương Hi Thần tuổi còn nhỏ như vậy liền bị tê liệt nửa người, Hà Đường thật không dám nghĩ tương lai của cậu nữa.
Kỳ thật, cậu bé này rất đẹp trai, mày rậm mắt to, bất quá do không có người chăm sóc, cậu gầy đến độ như trẻ suy dinh dưỡng, sắc mặt tái nhợt, quần áo mặc trên người cũng rộng thùng thình, hết sức làm người ta đau lòng.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người chuyện trò vui vẻ. Tần Lý đặc biệt hoạt bát, anh điểu khiển xe lăn đi đến tất cả bàn ăn, cùng các bạn nhỏ nói chuyện vô thân thiết. Gặp đứa bé nào còn mắc cỡ, anh sẽ nói đùa trêu chọc bọn chúng cười, bọn nhỏ lúc nào cũng cười không ngừng, nếu là đứa trẻ hướng nội quái gở, Tần Lý đều có biện pháp để bọn trẻ vui vẻ cười đi ầm lên.
Những đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng cũng có tâm tư của mình, đối mặt với bọn chúng là người có cùng hoàn cảnh, thậm chí “Ba A Lý” điều kiện thân thể bết bát hơn, bọn chúng sẽ tương đối dễ dàng hạ bức tường đề phòng xuống.
Nhưng mà, Hà Đường phát hiện, Tần Lý từ đầu tới cuối không hề trò chuyện với Lương Hi Thần, thậm chí, ánh mắt anh còn chưa từng di chuyển đến Lương Hi Thần, mặc dù anh ngồi ở đây, chỉ cách bé trai kia một cô giáo Mạnh mà thôi.
Tuy nhiên thái độ Lương Hi Thần lại không hề giống vậy. Hà Đường đối cậu bé phá lệ lưu ý, phát hiện cậu bé lúc nào cũng ở lặng lẽ nhìn Tần Lý, một đôi mắt trắng đen rõ ràng cứ xoay vòng theo anh, có đôi khi Tần Lý đến bàn phía sau, cậu cũng sẽ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn anh, sau khi bị những người khác nhìn thấy lại cuống cuồng không kịp quay đầu trở lại.
Lương Hi Thần cuối cùng phát hiện ánh mắt quan sát của Hà Đường, mặt cậu bé ửng hồng lên, cũng không dám nhìn Tần Lý nữa, cúi đầu xuống yên lặng ăn các món ăn.
Ở bên kia, Tần Lý đã ôm lấy Chu Tiểu Bàn đang ca hát, Chu Tiểu Bàn cũng đã qua sinh nhật 10 tuổi, Tần Lý liền nói chúc cậu bé sinh nhật vui vẻ. Anh phân phó nhân viên phục vụ vội đi mua một cái bánh sinh nhật đến, sau đó lại gọi Quan Kính mang quà tới tặng cho bọn trẻ.
Sau khi quà tặng được đưa đến, một vài đứa bé có thể tự mình đi rối rít chống nạng chen đến trước mặt Quan Kính, đối với quà tặng của ba A Lý, bọn họ tuyệt không khách khí, hết sức biểu đạt khát vọng của mình.
“Mỗi người đều có nha, không nên gấp gáp, không cần đoạt, trước hết để cho em trai em gái nhận trước nào.” Tần Lý cũng điều khiển xe lăn chuyển đến bên cạnh bọn họ, một bên nhìn Quan Kính phát quà tặng, một bên chỉ huy trật tự. Anh chuẩn bị cho mỗi đứa bé một bộ túi sách văn phòng phẩm, bé gái là tập tô màu Mĩ Dương Dương màu hồng phấn, bé trai là một con mèo máy.
Hà Đường cũng tới hỗ trợ, đem những túi quà lần lượt phát cho một số đứa bé ngồi xe lăn, lúc phát đến Lương Hi Thần, cậu nhóc ngây ngốc một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
“Không vui sao?” Hà Đường cảm giác được tâm tình cậu bé không được tốt, ngồi xổm bên cạnh nói chuyện với cậu.
Lương Hi Thần mặc T-shirt, quần dài, Hà Đường phát hiện đôi chân cậu bé gầy đến dọa người, dưới lớp quần kia đôi chân giống như 2 cành củi, còn có xương bánh chè cũng nổi lên rất rõ ràng.
Lương Hi Thần ngước mắt nhìn Hà Đường một cái, đè âm thanh xuống đến mức thật nhỏ, nói: “Kỳ thật cũng không cần cho em, em không đi học, cầm túi sách đều lãng phí .”
Cậu bé vừa mới bắt đầu vào tuổi đổi giọng, thanh âm khàn khàn . Hà Đường trong lòng dường như có vật gì đó rơi xuống, cô dường như không kịp ứng phó, nói: “Thực xin lỗi, ba A Lý không suy tính chu đáo, lần sau chị sẽ tặng cho em món quà khác, được không?”
Khuôn mặt Lương Hi Thần lập tức ửng hồng , khoát tay nói: “Không cần không cần, kỳ thật em rất thích món quà này.”
Hà Đường thở dài một hơi, trong lòng dần dần có một chút ý tưởng nhen nhóm.
Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, Tần Lý nói cho Hà Đường về tổ chức “Trợ Hành Thiên Sứ”, còn nói đến nhứng đứa trẻ kia. Nói đến năm đó Chu Tiểu Bàn bởi vì tai nạn xe cộ thiếu chút nữa phải cưa tay chân, Tần Lý giọng nói thong thả: “Khi đó cậu nhóc ấy mới 5 tuổi, trong nhà kinh tế hết sức khó khăn, liền tìm đến ‘Trợ Hành Thiên Sứ’, cô Mạnh gọi cho anh, nói có đứa bé cần một khoản tiền bảo vệ chân, nếu không thì phải cưa tay chân , anh lập tức gọi chú Quách đem tiền đưa đến đó. Chứng kiến tiểu Bàn bây giờ có thể một lần nữa đi đường, cho dù chân có chút cà thọt, anh cũng cảm thấy rất vui.”
Nói tới đây, Tần Lý nhẹ nhàng nở nụ cười, Hà Đường đột nhiên nghĩ đến Lương Hi Thần, hỏi: “A Lý, anh quen đứa bé Lương Hi Thần đó sao?”
Thật bất ngờ, Tần Lý thay đổi chút sắc mặt, lát sau anh nói: “Bệnh của Lương Hi Thần không có cách nào để trị liệu, nhiều nhất chỉ có thể duy trì hiện trạng , đối với nền y học hiện nay, thằng bé không có cách nào để đứng lên cả.”
Anh không trả lời vào trọng tâm câu hỏi của Hà Đường, có điều cô cảm nhận được ý tứ cự tuyệt trong lời nói của A Lý, cô không biết mối quan hệ giữa Tần Lý và Lương Hi Thần như thế nào, bất quá nếu anh không muốn nói, cô cũng cũng không có hỏi nữa.
*****
Một tuần sau, vào thứ bảy, cô giáo Mạnh lại một lần nữa mang bọn trẻ đến Cẩm Hoành Quốc Tế, vì là lần thứ hai đến bọn trẻ không còn dè dặt nữa, khắp hồ bơi đều vang lên tiếng hi ha cười đùa.
Hà Đường chuẩn bị cho Lương Hi Thần một món quà, là bộ đồ chơi lắp ghép mô hình cỡ lớn, cô không nói cho Tần Lý biết, bởi vì muốn tạo cho cậu bé đó một chút bất ngờ.
Nhưng mà, cậu bé lại không tới.
Chương Tiểu Nguyên rất thích Hà Đường, cậu bé luôn tìm cơ hội dính bên người cô, nói chuyện với cô. Hà Đường theo bản năng hỏi cậu bé có biết lý do vì sao Lương Hi Thần không tới, Chương Tiểu Nguyên nhún nhún vai nói: “Mông cậu ta bị hoại tử như vậy cô giáo Mạnh đương nhiên sẽ không dẫn cậu ấy tới.”
Hà Đường nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, cô tìm cơ hội hỏi thăm cô giáo Mạnh địa chỉ nhà Lương Hi Thần.
Buổi tối, Hà Đường lấy bộ đồ chơi ra nói với Tần Lý rằng cô muốn đến nhà Lương Hi Thần thăm cậu bé.
Tần Lý sửng sốt một lúc, ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Lương Hi Thần đã nói gì với em?”
“Nói gì?” Hà Đường không hiểu, “Không nói gì cả. A, tuần trước cậu ấy nói mình không đi học nhận sách cũng lãng phí, cho nên em mới chuẩn bị cho cậu ấy bộ lắp ghép mô hình, không ngờ cậu bé lại không tới, hơn nữa nghe nói cậu bé không khỏe cho nên em muốn đi thăm một chút.”
Tần Lý lại trầm mặc một hồi, vẻ mặt nghiêm nghị không có chút gì của vẻ ôn hòa thường thấy. Trong lòng Hà Đường có chút bất an, cuối cùng Tần Lý nói: “Em đi đi, đi nhanh về nhanh, không được ở lâu.”
Hà Đường không biết tại sao anh lại nói ra những lời này, Tần Lý rất thích con nít, nhưng đối với Lương Hi Thần anh dường như lại rất bài xích. Đây quả thật không giống anh chút nào, Hà Đường cảm rất vô cùng khó hiểu.
**********
Thứ hai, thời tiết vô cùng oi bức, ve sầu trên cây không ngừng réo rắc. Hà Đường theo địa chỉ hôm trước tìm được nhà Lương Hi Thần.
Đó là một tiểu khu cũ kĩ giống như Xuân Sơn Uyển mà cô từng ở. Hà Đường tìm được nhà của Lương Hi Thần ở tầng sáu, cô gõ cửa.
Gõ hồi lâu nhưng không có ai ra mở cửa, Hà Đường đang cảm thấy kì quái, đột nhiên nghe được trong nhà truyền ra tiếng la mơ hồ.
Hà Đường cẩn thận nghe, mới nghe được là Lương Hi Thần đang nói: “Tôi không mở cửa được! Không mở cửa được!”
Hà Đường không biết phải làm sao thì nhà cách vách mở cửa, một phụ nữ trung niên nhìn thấy nước trái cây và bộ xếp gỗ trên tay Hà Đường, nhàn nhạt nói: “Là tình nguyện viên đến thăm Hi Thần sao?”
Hà Đường vội gật đầu: “Dạ vâng.”
Người phụ nữ cầm chìa khóa đi ra, mở cửa nhà Lương Hi Thần, nói: “Tình nguyện viên các người không phải đều biết chìa khóa nhà thằng bé ở chỗ tôi sao, nó nằm trên giường suốt hai mươi bốn tiếng làm sao đi mở cửa được.”
Hà Đường: “….”
Sau khi mở cửa, Hà Đường còn chưa kịp nhìn rõ bên trong thì bị một luồng nhiệt nóng phả vào mặt, còn kèm theo mùi rất khó ngửi.
*
Rất hôi, rất hôi, hôi đến độ làm người ta muốn mửa.
Hà Đường nhăn mi, người phụ nữ kia bịt mũi quay trở về.
Hà Đường có chút thấp thỏm bước vào trong, phát hiện diện tích căn phòng rất nhỏ, nội thất cũng không còn mới, đồng thời cũng rất bừa bộn, trên bàn ăn là mâm chén dĩa bẩn và thức ăn thừa, trong phòng bếp tràn đầy dầu mỡ, sàn nhà đã muốn không nhìn ra được màu sắc vốn có, không biết bao lâu rồi không được lau dọn.
Hà Đường gần như không có chỗ đặt chân, cô nghe thấy tiếng Lương Hi Thần vọng ra từ trong phòng: “Là ai vậy?”
Hà Đường đặt nước trái cây lên bàn, tay cầm theo bộ đồ chơi bước vào phòng, Lương Hi Thần nằm trên giường ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trợn to.
Sau đó cậu bé hốt hoảng kéo chăn che khuất nửa người dưới.
Cho dù động tác của cậu rất nhanh nhưng Hà Đường vẫn nhìn thấy thân thể Lương Hi Thần——cậu không mặc quần áo, hẳn là trần chuồng nằm trên giường.
Hà Đường kinh ngạc đứng ở cửa phòng, trên trán đầm đìa mồ hôi, không biết nên vào hay nên lui.
Cô lúng túng không dám nhìn Lương Hi Thần, cậu cũng đã đỏ mặt, Hà Đường chỉ đành giả bộ trấn tĩnh nhìn một lượt quanh phòng, phát hiện nó cũng bẩn giống như phòng khách bên ngoài.
Dường như toàn bộ cuộc sống của thiếu niên này đều diễn ra trên giường.
Cách giường chừng một thước là quạt điện đang chĩa vào người cậu thổi gió vù vù.
Bên cạnh giường đặt một cái bàn thấp, trên bàn là một bình nước đá và cốc nước, còn có một tô cơm đã ăn xong, dưới giường là bình đựng nước tiểu và bô tiểu, những thứ này đều đặt trong phạm vi Lương Hi Thần có thể với tay tới được.
Giường của cậu rất cứng, trên giường trải một tấm chiếu, dưới chân giường là mấy bộ quần áo để bừa bộn cùng mấy quyển sách, còn có bánh quy đang ăn dở, Lương Hi Thần cứ thế chống khủy tay xuống giường nghiêng người qua, nói
“Chị Hà Đường, mời chị ngồi.”
Nói xong câu này, Lương Hi Thần lại lúng túng, trong phòng cậu vốn dĩ không có ghế ngồi, thứ duy nhất có thể ngồi chính là chiếc xe lăn, nhưng lúc này nó lại nằm ở góc phòng câu căn bản chẳng thể với tới.
Hà Đường bình tĩnh đi tới cạnh cô, ngồi xuống mép giường, Lương Hi Thân dùng cánh tay chống đỡ thân thể lùi vào trong một chút, chăn trên đùi cậu bất ngờ tuột xuống, Hà Đường lập tức nhìn thấy chân của cậu———-quả thật là gầy như que củi, dị dạng đáng sợ.
Lương Hi Thần một tay chống đỡ thân thể một tay kéo chăn che lại phần mông và lưng của mình, cậu ngượng ngùng hỏi: “Chị Hà Đường, sao chị lại tới đây?”
“Không phải chị từng nói sẽ tặng em món quà sao?” Hà Đường đưa bộ đồ chơi cho cậu, “Đồng nghiệp của chị nói con trai rất thích chơi cái này, lúc buồn chán em có thể lấy ra xếp, đây là mô hình một chiếc thuyền.”
Lương Hi Thần xấu hổ cười, nói: “Cám ơn chị.”
“Không có gì.” Hà Đường nhìn cậu lại nhìn khắp phòng, hỏi: “Ba em đâu rồi?”
“Không biết đi đâu rồi, chắc là lại đi đánh mạt chược.” Lương Hi Thần cúi thấp đầu đáp.
“Vậy cơm trưa em ăn thế nào?”
“Dì hàng xóm đưa cơm cho em, mỗi tháng ba đều đưa tiền cho dì ấy.”
“Em một mình tự trải qua một ngày sao?” Hà Đường rất kinh ngạc, “Em có thể tự chăm sóc mình à?”
Lương Hi Thần gật đầu một cái: “Vâng, hai năm qua không có đi học, em mỗi ngày đều như thế.”
Hà Đường cảm thấy hít thở có chút không thông, hỏi: “Chỗ hoại tử của em có khá lên chút nào không?”
Lương Hi Thần ngẩn ra, ngón tay túm chặc lấy chăn, lắc đầu nói: “Không ạ.”
Thấy Hà Đường cau mày, cậu vội vàng chỉ chỉ trên ngực mình, nói: “Em không sao đâu chị, từ chỗ này trở xuống em không có cảm giác nên không thấy đau.”
“….” Hà Đường sợ hết hồn hết vía, quyết định nói: “Không được, chị phải đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đâu ạ.” Lương Hi Thần gấp gáp xê dịch thân thể, tay phải từ mép giường lấy ra một đựng thuốc và băng gạc, nói: “Tự em cũng xử lý tốt mà, hiện tại là do mùa hè, không cẩn thận nên…..”
Hà Đường vội la lên: “Em như vậy, trong phòng sao lại không có máy điều hòa? Ba em tại sao không lắp điều hòa cho em chứ?”
Cô mới ngồi một lát mà mồ hôi đã vả ra như tắm, cô thật không có cách nào tưởng tượng được Lương Hi Thần có thể chịu được mà sống mỗi ngày.
Lương Hi Thần nhẹ giọng nói: “Chị Hà Đường, em thật sự không sao, năm ngoái cũng nóng, năm kia cũng nóng, em đều là như vậy mà sống….”
Đang nói chuyện thì phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Hà Đường đứng dậy, một lát sau một người đàn ông trung niên gầy gầy đi vào gian phòng, quần áo ông ta lôi thôi, tóc bết dầu, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy Hà Đường ông ta sửng sốt một chút.
Người này là ba của Lương Hi Thần, Lương Lỗ Sinh.
Hà Đường không ở lâu, trước khi rời khỏi, cô suy nghĩ một chút cuối cùng lấy tiền trong ví ra đưa cho Lương Lỗ Sinh, khoảng 1 ngàn 600 tệ. Cô nói: “Ba Lương, khí trời quá nóng, chú lắp cho Hi Thần máy đi điều hòa đi.”
Lương Lỗ Sinh ước lượng tiền trong tay, nói: “Muốn lắp máy điều hòa…chút tiền này không đủ.”
Hà Đường vội nói: “Nếu không đủ ngày mai cháu mang tới thêm.”
Vẻ mặt Lương Lỗ Sinh lập tức trở nên vui vẻ hẳn, nói: “Vậy thì thật cám ơn cô, ngày mai chừng nào cô mang tiền đến? Tôi sẽ ở nhà chờ cô.”
Hà Đường hẹn thời gian với ông ta, rồi cùng Lương Hi Thần chào hỏi chuẩn bị ra về. Lúc sắp rời đi, cô phát hiện ánh mắt của Lương Hi Thần nhìn cô có vẻ kì quái, cậu thiếu niên nhíu mày thật sâu, cắn căn môi muốn nói lại thôi.
Lương Lỗ Sinh trợn mắt nhìn cậu một cái, cậu run lên, yên lặng cúi đầu.
Đây vốn là một ngày rất bình thường, Hà Đường cùng Lương Hi Thần 14 tưởi tình cờ quen biết, cô nảy sinh đồng cảm với cậu thiếu niên bị tê liệt, muốn giúp đỡ cậu, chỉ có vậy.
Nhưng mà, kết quả lại khiến cô không thể nào ngờ được.
Lúc Hà Đường về nhà là giờ cơm trưa, cô rửa tay rồi cùng Tần Lý ăn cơm.
Trên bàn cơm, Tần Lý không hề hỏi cô hôm nay đến nhà Lương Hi Thần thế nào, Hà Đường lại không nhịn được tự mình nói ra.
Cô nói với Tần Lý về cuộc sống khó khăn của Lương Hi Thần, thân thể cậu bé không tốt, lại không thể ra cửa, ba cậu dường như không chiếu cố cậu….Tần Lý vẫn im lặng không đáp.
*
Cho đến khi Hà Đường nói: “Trời nóng như vậy, cậu bé trong phòng đến cái máy điều hòa cũng không có, em thấy không đành lòng liền đưa cho ba cậu bé chút tiền, nhưng hình như không đủ, ngày mai em muốn sang đó đưa thêm một ít.”
Tần Lý đột nhiên “ba” đập đũa xuống bàn, anh nghiêng đầu nhìn Hà Đường, hỏi: “Em đưa tiền cho ba thằng bé?”
Giọng nói của anh rất nghiêm túc, Hà Đường sửng sốt sau đó do dự gật đầu, nói: “1 ngàn 600 tệ, để mua máy điều hòa cho Lương Hi Thần dùng, còn thiếu….”
Cô càng nói giọng điệu càng nhẹ, ánh mắt Tần Lý nhìn chằm chằm Hà Đường lại càng lúc càng nghiêm nghị.
Hà Đường cảm thấy bộ dạng anh thật sự xa lạ cực kỳ, nói: “A Lý, anh làm sao vậy?”
Tần Lý hít sâu một hơi, nặng nề cầm đũa lên, nói: “Anh không sao.”
“…..” Hà Đường không dám nói tiếp nữa.
Tần Lý im lặng một hồi, dùng gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Hà Đường, nói: “Đường Đường, chuyện của Lương Hi Thần em không cần quan tâm nữa, anh sẽ cho người xử lý ổn thỏa, sau này em không được gặp mặt thằng bé, cũng không được đến nhà nó nữa.”
Hà Đường rất kinh ngạc: “Tại sao?”
” Không tại sao.” Tần Lý nghiêng đầu nhìn cô, nặng nề nói, “Chỉ là anh không thích em qua lại với nó.”
Hà Đường ngây ngốc, một lát sau liền cười khanh khách nói: “A Lý, Hi Thần mới 14 tuổi.”
“Anh không có đùa với em.” Tần Lý nói, “Hôm nay em đưa tiền cho ba thằng bé coi như xong, ngày mai không được đi, càng không được đưa tiền cho ông ta.”
Trong lòng Hà Đường có chút không vui, không thể phủ nhận tiền trong ví cô là của Tần Lý đưa cho, nhưng hiện giờ không phải cô đang làm một việc tốt hay sao, cô còn nghĩ Tần Lý nhất định sẽ hiểu và ủng hộ cô, không ngờ anh lại trách cứ cô.
Hà Đường nghĩ đến cuộc sống khó khăn của Lương Hi Thần, trong lòng rất buồn bực, cô cũng tức giận nhưng không tiện phát tác, nói: “Em sẽ trả tiền cho anh, , ngày mai em sẽ lấy tiền của mình đưa cho ba Hi Thần.”
Tần Lý nheo mắt nhìn cô, nói: “Tiền của em?”
“Đúng vậy.” Hà Đường quyệt miệng nói: “Em cũng có tiền lương.”
” Tiền lương?” Tần Lý lại một lần nữa hạ đũa, nói: “Đường Đường, nghe lời anh rất khó sao? Anh chỉ hi vọng em không nhúng tay vào chuyện của Lương Thi Thần.”
“Nhưng mà tại sao chứ?” Hà Đường vội la lên, “Em chỉ muốn giúp cậu bé thôi.”
Tần Lý bình tĩnh nói: “Giúp thằng bé có rất nhiều cách, anh sẽ xử lý, sẽ làm em hài lòng, anh chỉ hy vọng em không gặp mặt nó, cũng không được đưa tiền cho ba nó.”
“Tần Lý!” Hà Đường không nhịn được nữa, nói: “Anh, anh không phải vẫn luôn làm từ thiện sao? Anh không phải đã nói rất thích trẻ con sao? Tại sao đối với Lương Hi Thần lại khắc nghiệt như vậy? Tình huống của thằng bé so với Chu Tiểu Bàn, Chương Tiểu Nguyên nghiêm trọng hơn rất nhiều, đáng lí nó là người cần được trợ giúp nhiều hơn không phải sao? Em chỉ muốn mua cho nó một cái máy điều hòa, chẳng lẽ anh lại tiếc tiền vì một cái máy điều hòa?”
“Ừ.” Tần Lý nói, “Anh chính là tiếc tiền mua máy điều hòa! Vô cùng tiếc.”
Anh nhìn chằm chằm Hà Đường, nghiêng người qua, nói: “Hà Đường, Tần Lý anh mỗi một cắc, một đồng, một hào, một phân tiền đều là anh dùng mồ hôi công sức của mình đổi lấy, anh không cho phép tiền của mình bị tiêu vào những nơi không cần thiết.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1 chương
93 chương
76 chương
25 chương
120 chương
47 chương
49 chương
76 chương
33 chương