Hà Tần Hợp Lý
Chương 68 : Bạn nhỏ, em muốn tìm ai?
“Trợ Hành Thiên Sứ” là tổ chức từ thiện có một số hoạt động đặc biệt, ví dụ như để người tình nguyện cùng bọn nhỏ đi chơi công viên; đi xem kịch thiếu nhi, xem phim điện ảnh; đi tham quan bảo tàng, thủy cung, hoặc là đi dã ngoại đồ nướng. Những đứa bé hành động không tiện, đại đa số gia cảnh nghèo khó, có một số ít còn lại là cô nhi, bình thường không có cơ hội được đi chơi, một khi có thể đi chơi, tất cả đều vô cùng hưng phấn.
Hoạt động cần kinh phí, kinh phí đều là từ các xí nghiệp tài trợ , tập đoàn Trung Cần lại là nhà tài trợ tích cực nhất, bởi vì như vậy nên trước mỗi lần tổ chức hoạt động, cô Mạnh sẽ luôn gởi cho Tần Lý một phong bưu kiện, giải thích rõ thời gian địa điểm, số người tham gia, những chi phí cần thiết, và ý nghĩa của hoạt động ấy. Tần Lý xem qua, sau đó sẽ hồi đáp ý kiến của mình, đại đa số đều là ủng hộ việc tiến hành hoạt động, đồng ý ngân sách.
Sau đó, cô Mạnh sẽ mang theo ảnh chụp trong hoạt động cùng hóa đơn kinh phí đã chi đến Trung Cần giao cho phòng kế toán, có đôi khi Tần Lý không có việc bận sẽ cùng cô Mạnh tán gẫu vài câu.
Cô giáo Mạnh ngẫu nhiên sẽ nói đến nhứng đứa trẻ, Tần Lý liền thầm ghi nhớ trong lòng, có lúc xem qua bưu kiện của cô Mạnh, nếu hoạt động ấy không tệ lắm thì anh cũng sẽ đích thân tham gia.
Bọn nhỏ chính là nhờ những hoạt động này gặp được người đã trợ giúp chúng ” Ba A Lý”, Tần Lý lúc nào cũng mặc chiếc áo có mũ, nhìn trẻ tuổi lại anh tuấn, lúc nào cũng hoan nghênh vui đùa với chúng. Còn có một điều rất quan trọng, chính là Tần Lý mặc dù ngồi lên xe lăn, lại vô cùng sáng sủa, đối những đứa bé hướng nội từ nhỏ đã bị bệnh tật đau đớn hành hạ mà nói, “Ba A Lý” vĩnh viễn đều là vẻ mặt tươi cười quả thực chính là thần thoại, là kỳ tích, là một thần tượng vĩ đại trong lòng bọn trẻ.
Mà Tần Lý cũng hết sức hưởng thụ thời gian vui vẻ bên cạnh bọn trẻ, anh sẽ khích lệ, an ủi bọn trẻ, kể chuyện cho bọn chúng nghe, anh còn đứng ra tổ chức sinh nhật cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, tặng cho bọn trẻ những món quà đáng yêu, để bọn trẻ có thể cảm nhận được nhiều hơn sự ấm áp và niềm vui trong cuộc sống này.
Hiện tại, bởi vì đầu năm cùng Hà Đường kết hôn, nửa năm qua bất kể là công việc hay cuộc sống đều rất bận rộn, cho nên đã thật lâu anh chưa hề tham gia tổ chứchoạt động vui chơi của “Trợ Hành Thiên Sứ”.
Giờ học bơi khôi phục chức năng của bọn trẻ là cuối tuần, cũng là thời gian nghỉ ngơi của Hà Đường, kỳ thật Tần Lý chính là muốn cho cô đến bể bơi chơi với bọn nhỏ, nhưng nghĩ đến việc Hà Đường có một chút sợ hãi bể bơi, trong lòng anh cũng có chút do dự.
******
Sáng sớm thứ bảy, lúc Tần Lý và Hà Đường cùng nhau ăn điểm tâm, anh nói: “Đường Đường, một chút anh sẽ lên bể bơi trên tầng 13, em có muốn đi cùng với anh không?”
Hà Đường ngẩn ra, hỏi: “Anh đi bơi lội sao?”
“Đúng vậy.” Tần Lý mỉm cười, “Như thế nào, cảm thấy anh không biết bơi?”
Hà Đường lắc lắc đầu, giúp Tần Lý đem bánh rán xé nhỏ thành từng mảnh, bỏ vào trong dĩa của anh.
“Anh biết bơi , chỉ là bơi không được nhanh. Quan Kính sẽ ở trên bờ nhìn anh, cho nên hết sức an toàn.” Tần Lý nói, “Em có muốn đi cùng anh không?”
Nghĩ đến chính mình mỗi lần đi ngang qua bể bơi nhịp tim đều tăng nhanh, hai chân như nhũn ra, Hà Đường còn cự tuyệt: “Em không đi, em muốn ở nhà xem ti vi.”
Tần Lý cười cười, gật đầu: “Cũng tốt.”
Gần 8 giờ rưỡi, Quan Kính cùng Tần Lý đi lên lầu, Hà Đường một mình ở trên ghế sofa xem ti vi. Hơn 9 giờ, cô nhận được điện thoại của Ngô Tuệ Nghiêu, Ngô Tuệ Nghiêu đang tăng ca, hơn nữa tâm tình bực bội, lôi kéo Hà Đường nấu cháo điện thoại.
Hà Đường nói: “Được rồi, mình đi xuống tìm cậu đây, cậu có muốn ăn điểm tâm không, mình mang cho cậu một ít bánh rán.”
“Hà mẹ, mình biết cậu là tốt nhất!” Ngô Tuệ Nghiêu ở trong điện thoại “chụt chụt” hôn cô.
Hà Đường lấy một ít bánh rán xuống lầu tìm Ngô Tuệ Nghiêu. Phòng dự tính rất ít người tăng ca, Ngô Tuệ Nghiêu kéo Hà Đường đến sau bàn làm việc ngồi xuống, thần bí ngồi cạnh cô nhỏ giọng nói: “Mình nói cho cậu biết một bí mật, Thi Trí Mẫn ngành của các cậu đang theo đuổi mình, ai da.”
“A? !” Hà Đường hết sức kinh ngạc, bởi vì sự việc lần trước, cô và Thi Trí Mẫn cũng không biết nhiều lắm, hiện tại mặc dù cùng đồng nghiệp bộ phận trả giá cũng có giao tiếp, duy chỉ có đối với Thi Trí Mẫn còn có chút khập khiễng.
Ngô Tuệ Nghiêu mặt đỏ bừng nói: “Lúc trước anh ấy hẹn ta nhiều lần, ăn cơm xem phim, đôi khi mình có chút nhàm chán liền đi, sau đó cùng nhau ăn vài bữa cơm, kết quả tối hôm qua anh ấy lộ với mình, mẹ nó! Hù chị đây nửa đêm không ngủ.”
“…” Hà Đường quẳng đi thành kiến của mình đối với Thi Trí Mẫn, hết sức thành khẩn nói với Ngô Tuệ Nghiêu, “Kỳ thật Thi Trí Mẫn là người không tệ, anh ta hình như lớn hơn cậu 6 tuổi, tuổi rất tốt, con người cũng tràn đầy tinh thần, giống như là người địa phương, cậu có thể suy tính một chút.”
“Mình chính là nghĩ không thông.” Ngô Tuệ Nghiêu quệt miệng kéo Hà Đường qua, một bên gặm bánh rán, một bên linh tinh nói đến thời gian mình và Thi Trí Mẫn quen biết.
Tán gẫu hơn nửa tiếng, quản lý bộ phận dự tính đến làm tăng ca, Hà Đường mới đứng dậy rời đi.
Xuyên qua hành lang tới thang máy tư nhân, sẽ đi ngang qua bàn tiếp tân, cuối tuần bàn tiếp không có người đi làm, nhưng có bảo an trực ban. Bảo an gọi Hà Đường lại: “Quản lí Hà, quản lí Hà!”
Hà Đường dừng bước chân, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bảo an chỉ chỉ một bên, nói: “Đứa bé này nói là đến bơi lội , tôi căn bản không biết rõ chuyện này, làm sao bây giờ?”
Hà Đường thuận theo ngón tay anh ta nhìn qua, chỉ nhìn thấy một đứa bé trai nhỏ gầy tay trái xách một cái túi nhựa, dưới nách tay phải kẹp lấy một chiếc nạng, thân thể nghiêng nghiêng đứng ở trong góc nhỏ.
Cậu nhóc cao chưa đến bả vai của Hà Đường, tóc hơi dài, làn da hơi ngăm đen, đầu đầy mồ hôi, nhưng có một đôi mắt lớn ánh lên sự tinh nhanh.
Hà Đường đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Bạn nhỏ, em đến tìm ai?”
Bé trai nháy mắt nhìn cô trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Cô Mạnh bảo chúng em hôm nay tới chỗ này bơi lội, bởi vì ta có thể đi, cho nên cô ấy liền để em ngồi xe bus đến, nhưng mà em chạy theo xe không kịp, cho nên liền đến muộn, lầu dưới đã không còn ai .”
Hà Đường trong lòng cả kinh, cô cũng mặc kệ cô Mạnh mà đứa bé nói là ai, vội cúi đầu nhìn cậu bé. Bé trai mặc quần dài sẫm màu, nhất thời cũng nhìn không ra cái gì, Hà Đường để cho cậu nhóc ngồi trên ghế sa lon trong khu vực tiếp tân, bé trai chống nạng đi vài bước, Hà Đường mới nhìn ra đùi phải cậu bé ấy dường như ngắn hơn một chút so với chân trái, lúc đi đường chân phải chỉ có thể chạm được mũi chân , hơn nữa còn không dùng được sức.
Áo T-shirt trên người cậu nhóc đều ướt sũng mồ hôi, nhìn ghế sa lon màu trắng làm bằng da thật, bé trai nói: “Chị, em không ngồi đâu.”
Hà Đường kéo cậu cánh tay để ngồi xuống, bé trai né tránh, nói: “Lúc em đi vấp ngã, quần bẩn…”
Hà Đường trong lòng trăm mối ngổn ngang, chua xót không chịu nổi, thấy bộ dáng bướng bỉnh của cậu nhóc, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện Tần Lý nói đi bơi, hỏi: “Em có biết một chú tên là Tần Lý không?”
Đôi mắt cậu bé bỗng chốc sáng rực, gật đầu nói: “Biết ạ! Anh ấy là ‘Ba A Lý’của chúng em, cô Mạnh nói hôm nay ba A Lý sẽ chơi với chúng em, nhưng mà em đến muộn, có lẽ sẽ không thấy được anh ấy.”
Hà Đường đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra, cô cười sờ sờ đầu bé trai, nói: “Đã muộn cũng không sao, chị dẫn em đi tìm ba A Lý, được không?”
******
Bé trai chống nạng đi rất chậm, lúc đi thang máy, Hà Đường đã biết tên tuổi của cậu nhóc
.Đứa bé tên là Chương Tiểu Nguyên, 12 tuổi, nhưng mà nhìn có vẻ như chỉ mới như một đứa bé 8,9 tuổi, Hà Đường còn biết lúc một tuổi cậu bị bệnh bạo liệt nên dẫn đến tàn tật chân phải, trước đã tiếp nhận phẫu thuật, chừng hai năm nữa còn tiến hành lần phầu thuật thứ hai.
Sau khi thang máy đến tầng13, Hà Đường cùng Chương Tiểu Nguyên từ từ đi qua vườn hoa, Chương Tiểu Nguyên đến cùng vẫn là đứa bé, dù cho đi đường khó khăn, vẫn không quên tò mò xem bốn phía hơn nữa còn cảm thán: “Nơi này thật xinh đẹp quá! Là nhà của ba A Lý ạ?”
Hà Đường gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.”
Chương Tiểu Nguyên mặt mũi tràn đầy hâm mộ: “Ba A Lý thật lợi hại.”
Lúc đi ra, phía trước mơ hồ có cười vui đùa và tiếng bọt nước truyền đến, Hà Đường vốn là cho là mình sẽ sợ , nhưng lúc đi bên cạnh che chở cho Chương Tiểu Nguyên, trong lòng cô thật không có cái khái niệm gọi là sợ hãi.
Cuối cùng đi đến cánh sửa cuối hành lang kia, không gian trống trải lập tức hiện ra ngay trước mắt, một hồ nước xanh biếc trong suốt, trong ao có vài cái bé đang ở phịch xuống chơi đùa, trên bờ cũng có thật nhiều người đang cười đùa trêu ghẹo.
Ánh mắt Hà Đường lướt đi qua, cô nhìn thấy có một số bé ngồi lên xe lăn, còn có rất nhiều xe lăn trống, nạng và nạng khuỷu tay, thật chỉnh tề đặt ở bên cạnh bể bơi.
Sau đó, cô liền nhìn thấy người kia.
Tần Lý cũng không xuống nước, Hà Đường có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
Anh thậm chí không mặc quần bơi, chỉ là mặc một bộ T-shirt màu trắng rộng thùng thình áo cùng một cái quần hoa ngồi trên xe lăn chạy bằng điện. Ngồi trên mặt đất bên cạnh anh là mấy đứa trẻ, đang ở nghe theo lời nói huấn luyện viên làm động tác chuẩn bị, Tần Lý cũng di chuyển cánh tay trái của mình, làm theo động tác của bọn trẻ, anh cười rất lớn tiếng, một bên vận động còn một bên là mấy đứa trẻ ngồi nói chuyện với nhau.
“Chu tiểu béo, đừng có mà lười biếng, lại lười biếng một chút sẽ quăng cậu xuống hồ.”
“Quyên Quyên cậu đừng sử dụng lực mạnh như vậy, cẩn thận khớp xương bị thương.”
“Dương Cương cậu đừng nhảy, nơi này rất trơn , cậu nhảy cẩn thận kẻo sẩy chân, ngoan ngoãn ngồi xuống!”
“Chu tiểu béo cậu lại lười biếng! Tớ nói cho cậu biết, bữa trưa hôm nay sẽ ăn giò heo hoàng kim, nếu cậu lười biếng thì một lát tớ sẽ không cho cậu ăn đâu!”
Cậu nhóc chỉ huy hăng sau, sau đó liền nghe bé trai tên chu tiểu béo nói: “A, Tiểu Nguyên đến!”
Cậu nhóc dang tay hướng về phía Chương Tiểu Nguyên, Chương Tiểu Nguyên đưa túi ny lon đang cầm lên, Tần Lý nghe tiếng xoay đầu lại, liếc mắt liền thấy được Chương Tiểu Nguyên đang bên cạnh Hà Đường.
Hà Đường cùng Chương Tiểu Nguyên đi đến chỗ bọn họ, cô Mạnh chạy vội đến, nói Chương Tiểu Nguyên mau đổi quần bơi, Chương Tiểu Nguyên nhìn Hà Đường cười một tiếng, xoay người liền khập khiễng bước đi.
Hà Đường chậm rãi đi đến bên cạnh Tần Lý, vài đứa bé đều hiếu kỳ lại cảnh giác nhìn cô, nhiều bé không hẹn mà cùng dùng tay đi di chuyển chân của mình. Hà Đường mỉm cười với bọn trẻ, phát hiện những đứa bé này đa số chân đều bị tật, có hai bé thậm chí còn bé vậy mà đã bị cụt tay chân, lúc này đang dùng bàn tay nhỏ bé che lấy chính mình nơi khiếm khuyết trên cơ thể của mình.
Chu tiểu béo lá gan rất lớn, đối với Hà Đường xa lạ thì có chút bài xích, hỏi Tần Lý: “Ba A Lý, ai vậy nha?”
Tần Lý đưa tay kéo Hà Đường qua, nói: “Ba giới thiệu cho các con một chút, đây là mẹ Đường Đường của các con.”
“Ai da?” Bọn nhỏ đều ngạc nhiên mừng rỡ trợn to hai mắt, nguyên một đám bảy miệng tám lời nói truyền đến.
“Mẹ Đường Đường?”
“Ba A Lý kết hôn nha?”
“Ba A Lý phải làm chú rể, còn mẹ Đường Đường là cô dâu sao?”
“Mẹ Đường Đường thật xinh đẹp!”
“Con chào mẹ Đường Đường!”
…
Có huấn luyện viên theo huấn luyện bọn trẻ bơi lội, còn có bốn, năm người tình nguyện đến hỗ trợ, cô Mạnh chỉ huy toàn bộ hành trình, hết thảy đều là ngay ngắn trật tự.
Hà Đường kéo một cái ghế ngồi bên cạnh xe lăn Tần Lý , hai người sóng vai nhìn bọn trẻ trong bể bơi đang đùa nghịch trong bể bơi, ai cũng không nói gì.
Chương Tiểu Nguyên thay quần bơi xong ra sức vạch lên nước, bỗng chốc liền vượt qua chu tiểu béo, Tần Lý huýt sáo, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hà Đường nghiêng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh thoải mái, hiển nhiên tâm tình rất tốt, nói: “Vì sao anh không nói với em, anh đến chơi với bọn trẻ.”
Tần Lý quay đầu lại nhìn cô, nói: “Mặc kệ đến làm gì, cũng là đến bể bơi, anh không muốn miễn cưỡng em.”
“Em cảm thấy bây giờ em đã khá hơn nhiều rồi.” Hà Đường nói, “Trong lòng rất yên tĩnh, nhìn thấy bể bơi, một chút cũng không cảm thấy khó chịu.”
“Đại khái anh biết là vì cái gì.” Tần Lý nói, “Có lẽ là bởi vì những đứa trẻ này đi.”
Ngón trỏ tay trái chỉ vài cái đầu nhỏ màu đen trong hồ, nói: “Em biết không, Đường Đường, lần đầu tiên bọn nhóc đến bể bơi, đều khóc nháo không chịu xuống nước. Bọn trẻ đi đường đều hết sức khó khăn, cảm thấy bơi lội căn bản là việc khó có thể thực hiện được.”
“Về sau tại sao bọn trẻ lại dám?” Hà Đường hỏi.
Tần Lý chậm chạp nói: “Bơi lội là hạng mục vận động duy nhất thích hợp tất cả người tàn tật, nó đối với việc khang phục thân thể có tác dụng rất lớn. Liền lấy anh mà nói nói đi, không có xe lăn ta ở bên thì đâu cũng không đi được, nhưng mà trong nước, anh có thể dựa vào lực của chính mình, không cần bất cứ sự trợ giúp nào, cứ bơi cứ bơi, tuy tốc độ rất chậm, nhưng đối với anh mà nói cũng là thời gian tự do khó có được. Cho nên, để nhưng đứa bé này khắc phục sợ hãi, học được bơi lội, bọn chúng phải yêu loại vận động này, xuống nước liền giống như những chú cá, khoái hoạt vô cùng.”
Hà Đường gật gật đầu, lại hỏi: “Anh và bọn trẻ biết nhau đã bao lâu rồi?”
“A, đúng vậy.” Tần Lý nghiêng đầu nghĩ, “Có mấy đứa bé sau này mới gia nhập, có vài đứa trẻ anh rất quen, biết bọn nhóc lúc chúng chỉ mới 4, 5 tuổi, hiện tại cũng sắp tốt nghiệp tiểu học.”
Hà Đường gật đầu lần nữa, lúc này, cô chú ý tới phía trên cô giáo Mạnh chừng 5 mét, còn có một bé trai ngồi trên xe lăn.
Tóc cậu bé ngắn ngủn, làn da tái nhợt, thân cao gầy, tuổi so với Chương Tiểu Nguyên có vẻ lớn hơn một chút.
Khoảng cách hơi xa nên Hà Đường thấy không rõ vẻ mặt của cậu, chẳng qua là cảm thấy tâm tình cậu bé hơi sa sút. Cậu bé là người duy nhất không có xuống nước bơi.
“Đó là ai?” Hà Đường chạm vào cánh tay phải Tần Lý, nhỏ giọng hỏi, “Cậu bé đó vì sao không xuống bơi?”
Tần Lý nhìn thoáng qua chỗ đó, ánh mắt lập tức dời trở về, nhàn nhạt nói: “Thân thể cậu nhóc không tốt, không được bơi.”
“A? Không phải anh nói ai cũng có thể bơi lội sao?” Hà Đường khó hiểu.
Tần Lý bình tĩnh trả lời: “Đứa bé từ trên ngực trở xuống bị tê liệt, hiện ở phần mông đều bị hoại tử, không thể bơi.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1 chương
93 chương
76 chương
25 chương
120 chương
47 chương
49 chương
76 chương
33 chương