Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 2 : Yến tiệc kinh hoàng

Biên tập: Kỳ Lam Hôm nay là ngày lành tháng tốt Tô gia tam công tử Tô Viễn Dung thành thân. Tô gia giăng đèn kết hoa, khách khứa đầy nhà. Tô gia vốn là một trong lưỡng đại thế gia của võ lâm, Tô Kình Phong lại là đương nhiệm võ lâm minh chủ, lại thêm Tô gia luôn hành xử thấu tình đạt lý, thường làm việc thiện, trong võ lâm luôn có địa vị rất cao, ngày này không ít người đến chúc mừng. Đại sảnh đang huyên náo đột nhiên an tĩnh lại, một người trẻ tuổi tầm hai ba, hai tư tuổi bước vào. Hắn một thân thanh y, mi mục rõ ràng sáng lạn, nét mặt ôn nhu, khóe miệng hơi câu lên, giữ một mạt cười thản nhiên, sợi tóc tung bay, tùy ý mà dùng một mảnh lụa xanh buộc lại sau vai. Nơi nào hắn đi qua, đều thu hút ánh mắt mọi người. Hắn thẳng một đường tiến tới trước mặt Tô Kình Phong, cúi đầu chắp tay, “Lăng Vân ra mắt Tô bá bá, chúc mừng Tô bá bá cùng Viễn Dung biểu đệ.” Thanh âm ấm áp dễ nghe, Tô Kình Phong tiếu ý càng tăng, vội vàng nâng hắn dậy: “Mau mau đứng lên, Tô bá bá tưởng ngươi chết đâu rồi.” Sau đó phân phó nha hoàn: “Mời tiểu thư qua đây, nói là Lăng Vân đến rồi.” Mọi người tới tấp tiến lên phía trước hướng nam tử trẻ tuổi kia chào hỏi, trong đó không thiếu những người có tiếng tăm. Chỉ chốc lát, liền thấy một thiếu nữ mặc thanh y chạy vào, nũng nịu nắm cánh tay người trẻ tuổi kia: “Lăng Vân ca ca, tại sao không đến sớm vài ngày? Lần này cần phải hảo hảo ở lại chơi với ta vài ngày. Dọc đường đi có mệt không? Tại sao không thấy huynh quay lại?” Vừa nói, một bên vừa kéo hắn hướng đến phía chỗ ngồi của người nhà Tô gia. Nguyên lai người trẻ tuổi kia họ Diệp tên Lăng Vân, chính là thiếu chủ Diệp gia của võ lâm lưỡng đại thế gia, mười sáu tuổi bắt đầu xuất đạo, liền nhờ vào dung mạo tuấn lãng, tính tình ôn hòa, kiếm pháp gia truyền cùng khinh công danh chấn giang hồ, danh xưng “Lăng Vân kiếm”, rất được Tô Kình Phong yêu mến, nhắm ý để hắn là minh chủ võ lâm kế nhiệm, cũng là vị hôn phu trong mơ ước của Tô gia tứ tiểu thư Tô Tưởng Dung. Diệp Lăng Vân thấp giọng trả lời những câu hỏi tầng tầng lớp lớp của Tô Tưởng Dung, tùy ý để nàng kéo đi. Giờ lành đã đến, tân khách đều sôi nổi ngồi vào chỗ, tân nhân (tân lang, tân nương) một thân hỉ phục đỏ thẫm tiến tới chính giữa hỉ đường trong tiếng đàn nhạc, bắt đầu hành lễ. Nhất bái thiên địa. Nhị bái tổ tiên. Tam bái cao đường. Phu thê giao bái. Lúc tân nhân song phương bái lạy, khách khứa xôn xao reo hò. Đến lúc người xướng lễ sắp sửa hô lên hai chữ “Kết thúc buổi lễ” thì, tân nương đột nhiên cổ tay khẽ đảo, vung lên một thanh đoản đao, thẳng tắp đâm tới trái tim tân lang! “A! —— Bích Nhan! Vì….. cái, sao?” Tô Viễn Dung không thể tin nhìn nữ tử mình yêu mến, một tay đè lại bàn tay phải cầm đoản đao của nàng, một tay nhanh chóng mà giật đi khăn che mặt của nàng, gắng sức mà từ trên khuôn mặt quen thuộc nhìn rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiện ra khuôn mặt vốn sinh động hồn nhiên giờ phút này lại một mảnh bình tĩnh, lạnh như băng. Hắn há miệng, rốt cuộc cái gì cũng không thể nói ra, liền lảo đảo mà ngã xuống. Biến cố này đột ngột nảy sinh, tất cả mọi người đều ngây dại. Đại sảnh tức thì yên tĩnh như chết lặng. “Viễn Dung! Viễn Dung!” Tô Kình Phong phản ứng trước tiên, bi phẫn mà gào to, lao lên phía trước ôm lấy thân thể Tô Viễn Dung đổ xuống. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng tiêu trong trẻo du dương, từ xa vọng lại, khuếch tán giữa đại sảnh đường tĩnh lặng, đặc biệt động lòng người. Mọi người không khỏi đồng thời nhìn về bên ngoài cừa. Chỉ thấy một đạo bóng trắng chợt lóe đã vào, tiếng tiêu dừng một chút, một nam tử trẻ tuổi tay cầm một thanh ngọc tiêu mờ mờ ẩn hiện thanh quang, đứng lại ở giữa phòng. Nam tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, dung mạo thanh lệ, mi mục như họa, tựa như một gợn sóng u uẩn lan ra nhuộm lên bức tranh thủy mặc, quanh thân toát ra khí tức thảnh nhiên thanh lãnh cùng tiêu điều. Tân nương được gọi là Bích Nhan xé bỏ một thân hồng y, quỳ một gối xuống, kính cẩn mà kêu: “Tố Khanh bái kiến thiếu chủ.” Nam tử kia gật đầu, thản nhiên mà nhìn quét qua toàn sảnh, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Tô Kình Phong đang ôm Tô Viễn Dung khóc rống. Dung nhan thanh lãnh tuyệt lệ như vậy, khí tức lại băng lãnh tận cùng như thế, nơi ánh mắt y lướt qua, nam phụ lão ấu đều lâm vào trầm mê. Ngoại trừ Tô Kình Phong đang đau đớn mất đi ái tử. Tô Kình Phong đột nhiên buông Tô VIễn Dung xuống, ngưng thần vận khí, liều mạng đánh tới bạch y nam tử, đồng thời rống to: “Ngươi dám thương tổn tính mạng Viễn Dung! Đền mạng đi!” “A!” Dưới trưởng lực như vậy, cắt đứt mọi đường sống, mọi người nhịn không được há miệng, nhưng lại không tự chủ thay bạch y nam tử kia lo lắng cùng tiếc thương. Nam tử kia chỉ nhẹ nhàng lóe lên thân ảnh, liền tránh khỏi một kích ngưng tụ cả đời công lực của minh chủ võ lâm, tiện đà trở cây ngọc tiêu, từ giữa bắn ra một sợi ngân tuyến, ở trước mắt Tô Kình Phong vẽ ra một đường cong duyên dáng, mang theo một chuỗi huyết châu. Lúc này có người kinh hô: “Ngân ti huyết hoa! Là Miêu Kim Cốc Huyết Nghiên công tử!” “Nguyên lai y chính là Huyết Nghiên công tử trong truyền thuyết? Tuấn mỹ trẻ trung như vậy, thực nhìn không ra lại là kẻ ngoan độc như thế…”, “Nghe nói Huyết Nghiên công tử hạ thủ không lưu đường sống, những người từng nhìn thấy y đều vong mạng, trời ạ, mạng nhỏ của ta a, phải làm sao bây giờ?” Nghe thấy mọi người bàn luận về y, bạch y nam tử sắc mặt không đổi, chỉ là cẩn thận đem ngân ti thu hồi vào trong ngọc tiêu, thần sắc kia, rõ ràng chính là công nhận những suy đoán của mọi người về y. Huyết Nghiên công tử, y cư nhiên chính là Huyết Nghiên công tử. Diệp Lăng Vân đứng ở trong đám người, mặc dù chưa giống như họ bởi vì kinh ngạc cùng sợ hãi mà kinh hô ra tiếng, nhưng nội tâm lại đồng dạng đảo lộn, khó có thể bình tĩnh. Đại danh của Huyết Nghiên công tử, Diệp Lăng Vân mấy năm trước đã nghe qua. Nghe đồn y là thiếu chủ Miêu Kim Cốc, địa vị đứng sau cốc chủ và tứ đại hộ pháp, vốn dĩ cũng không phải tên là Huyết Nghiên, nhưng vì dưới tay dính nhiều nợ máu, nhân xưng là Huyết Nghiên công tử, trái lại tên thật dần bị người đời quên lãng. Nghe nói võ công của y cao siêu, một thanh ngọc tiêu thanh sắc bên trong giấu vô số huyền cơ, không cần nói đến tuyệt kỹ thành danh “Ngân ti huyết hoa”, thậm chí chỉ cần thổi một khúc nhạc cũng có thể vô thanh vô tức giết người. Truyền thuyết y giết người thủ đoạn độc ác không tính, nơi nào y đi qua gà chó không tha chưa từng lưu người sống, chết dưới tay y cả chính đạo lẫn tà giáo, bình dân bách tính, đại quan hay quý tộc không thể nào kể hết, có thể nói chính là đại ma đầu đệ nhất trong võ lâm. Mà dung mạo của y, lại càng đồn đại thành bí ẩn, bởi vì những người đã thấy qua dung mạo y đều đã không còn ở nhân thế. Kẻ này tội ác tày trời người người đều muốn giết, Diệp Lăng Vân đã sớm hi vọng gặp được, mong mỏi có một ngày có thể tự tay tiêu diệt vi dân trừ hại, hôm nay hắn rốt cuộc đã gặp được, nhưng lại ngờ vực khó tin, lại do dự chần chừ —— Ngươi, sao lại là ngươi?