Hạ cánh xuống tim anh

Chương 47 : hôn trộm

Edit: Lạc Lạc Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy, đi về phía Phó Minh Dư. Cô dáng cao chân dài, với khoảng cách ba mét này chỉ cần bước vài bước, nhưng cô lại đi rất chậm. Vài người phía sau chỉ nghĩ rằng cô đang xấu hổ, nhìn theo bóng lưng cô đầy thích thú. Chỉ có Phó Minh Dư trên ghế sofa mới thấy rõ ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn. Cô nhìn anh chằm chằm, mí mắt được trang điểm chỉ nhìn thấy những ánh kim tuyến lấp lánh bên dưới ánh đèn mờ, kèm theo chút ánh vàng, hòa lẫn cùng tia sáng le lói của con ngươi. Trông rất đẹp, nhưng không hề dịu dàng. Khi cô đến gần và cúi người xuống, hai người nhìn nhau, ánh mắt đã va chạm nhau ngay lúc đó. Ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn dường như đang nói rằng  “Nếu hôm nay anh dám nghĩ đến điều quái gì đó thì ngày mai anh sẽ xuất hiện trên thuyền cỏ ngay.” Một lúc sau, Phó Minh Dư giơ cánh tay lên, phỉnh trải dài trên lòng bàn tay. “Tiếp tục đi.” Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười, chộp lấy phỉnh trong tay anh, nói: “Cảm ơn Phó tổng, tôi cũng rất ngại khi phải nhận không, nếu thua thì cứ tính vào tiền thưởng của tôi đi.” Phó Minh Dư liếc mắt nhìn cô, khẽ cười. Vòng tám trăm vòng cuối cùng anh vẫn không phải trả tiền. Nguyễn Tư Nhàn cầm phỉnh xoay người lại, “Tiếp tục đi, vẫn còn sớm, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.” “……” Mọi người lập tức cảm thấy hơi hả hê, nhìn Phó Minh Dư. Ban đầu cho rằng "người bạn" do Phó Minh Dư đưa đến này, thực chất là một tay điêu luyện, tiếc là bây giờ xem ra vẫn còn kém xa lắm. Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Tư Nhàn vừa chạm vào bài, bỗng dưng kêu dừng lại. “Đợi chút, tôi đi vệ sinh đã.” Cô đứng dậy chỉ vào Phó Minh Dư, "Anh đừng động vào bài của tôi, đợi tôi tự chơi.” Trong phòng bao có nhà vệ sinh riêng, sau khi Nguyễn Tư Nhàn đóng cửa lại, Chúc Đông và Kỷ Duyên đều nhìn Phó Minh Dư cười đầy vui mừng. Thấy chưa? Người ta không nghe theo cậu. Trong phòng bao chỉ có Yến An là thật sự cười ra tiếng, tuy nhiên lại là cười khẩy. Anh xếp lại bài, quay lại hỏi Phó Minh Dư: “Phó tổng, anh xem đây là lợi thế của việc có tiền à?” Phó Minh Dư phớt lờ anh, sau khi đứng dậy bỏ số phỉnh còn lại vào khay trên bàn của Nguyễn Tư Nhàn, anh lại vòng về ghế sofa. Đôi khi việc gián đoạn trong một ván bài là điều cấm kỵ. Chẳng hạn như việc Nguyễn Tư Nhàn đi vệ sinh, sau khi quay trở lại, mọi người sẽ nghi ngờ rằng cô đã đi đổi tay. Dành ra một tiếng, sắp xếp rành mạch cho mọi người một tiết mục “Ngược gió lật bàn”. Rất giống một cái máy gặt tiền không cảm xúc, toàn bộ quá trình chỉ thấy cô thu bài rồi lại ù bài hết lần này đến lần khác, sát phạt quyết đoán, không nể tình dù chỉ một chút. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hai mắt tỏa sáng khi thu tiền của cô, thậm chí Chúc Đông và Kỷ Duyên còn cảm thấy rằng, cô đang trả thù. Sau khi ván bài kết thúc, Nguyễn Tư Nhàn thanh toán hết nợ, nói đầy vẻ đắc ý: “Toàn thắng đã trở lại.” Phó Minh Dư khẽ nhếch mày, nói: “Giỏi.” Lời vừa rơi xuống, phòng bao chợt im lặng lạ thường. Cuối cùng chuyện cũng thành ra như vậy, Chúc Đông và Kỷ Duyên cũng không ngờ, thậm chí bạn gái Chúc Đông còn mơ hồ cảm thấy rằng sự hỗ trợ hôm nay, có thể đã giúp được một trở ngại. Mọi người đứng dậy, cùng nhau đi về phía nhà ăn. Chúc Đông hỏi Trịnh Ấu An muốn đi cùng không, cô liền đồng ý. Chỉ là cô càng ngày càng rối rắm. Trên đường đến nhà ăn, cô quay sang hỏi nhỏ Yến An: “Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì thế?” Yến An nghiêng đầu xem điện thoại: “Như em nhìn thấy đấy.” “Kiểu gì?” Yến An ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Em đã từng thấy Phó Minh Dư đưa phụ nữ ra ngoài chơi đánh bài và mặc cho cô ấy thua bao giờ chưa?” Câu nói này đã phá vỡ mọi sự nhầm lẫn trong tối nay, cho Trịnh Ấu An một lời rõ ràng. Cô nhìn hai người đang đi cạnh nhau ở phía trước bằng vẻ khó tin. Đã bảo đàn ông đều là đại móng heo*, kết quả vẫn có người đến gặm vui vẻ hơn bất cứ ai??? *Chỉ những người đàn ông thay lòng, nói lời không giữ lấy lời Sao lại có người như thế chứ? Không lẽ là tân chiến thuật đánh lui tình địch hiện đại? Yến An quay sang nhìn cô, thấy biểu cảm của cô đã rạn nứt, ngay cả bước chân cũng chậm lại. Nghĩ đến những chuyện giữa cô và Phó Minh Dư, cùng với việc hôm nay cô nằng nặc muốn theo anh vào đây ngồi một lúc, Yến An tức khắc đã hiểu trạng thái tâm lý của cô lúc này. “Không vui à?” Trịnh Ấu An nhếch môi, “Em có gì mà không vui đâu.” Chỉ cảm nhận được một sự phản bội mà thôi. Yến An nheo mắt, “Nhưng anh không vui, mẹ nó.” Chơi bài cả một buổi chiều, chưa kể đến tốn nhiều sức lực, nhưng cũng vận động não bộ, bầu không khí trên bàn ăn đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Sau khi mọi người đều biết rằng tiến độ của Phó Minh Dư khác với những gì họ tưởng tượng, cũng không trêu chọc hai người nữa. Nghe bọn họ bàn chuyện công việc, suốt cả buổi Nguyễn Tư Nhàn đều không tham gia vào chủ đề, chỉ tập trung ăn. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy chết chóc đến từ Trịnh Ấu An. Nguyễn Tư Nhàn thật sự đã bị cô nhìn đến mức chột dạ, đành phải vờ như không nhìn thấy. Nhưng khi cô định gắp giò heo hầm để ăn, cặp mắt lạnh căm căm ở phía đối diện đã khiến cô không còn muốn ăn nữa. Vừa đặt đũa xuống, Trịnh Ấu An liền chống cằm nhìn cô, nói: “Sao thế, giò heo này không hợp khẩu vị cô à? Tôi vừa thấy cô ăn rất ngon mà.” Nguyễn Tư Nhàn đưa ánh mắt nặng trĩu qua, “Không sao, tôi ăn được mà.” Phó Minh Dư bên cạnh quay sang nhìn cô, “Không ăn nữa à?” Nguyễn Tư Nhàn miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Không, cảm ơn.” Kỷ Duyên thấy vậy, sau đó yêu cầu nhân viên phục vụ đưa cho Nguyễn Tư Nhàn ít món tráng miệng. Anh lớn tuổi nhất ở đây, từ nhỏ đã đóng vai anh lớn chăm sóc cho mọi người. Bên này thấy Nguyễn Tư Nhàn ăn ngon, lại nhớ ra cả ngày hôm nay Yến An đã không nói gì, lúc dùng bữa lại uống rượu giải sầu một mình, liền hỏi: “Phải rồi, Yến An, cậu với nữ phi công Thế Hàng kia thế nào rồi? Theo đuổi được chưa?” Nguyễn Tư Nhàn đã bị nước dừa tổ yến đắt tiền này làm cho mắc nghẹn. Phó Minh Dư nhìn Kỷ Duyên bằng vẻ mặt vô cảm, nhưng đối phương vẫn không nhận ra là có chỗ nào không ổn. Lần trước anh không đến dự sinh nhật của bạn gái Chúc Đông, nên không biết tình hình, lúc này thật sự chỉ là đang chân thành quan tâm cảm xúc của bạn mình. “Tình hình thế nào rồi?” Trịnh Ấu An thuận miệng hỏi, “Anh vẫn đang theo đuổi nữ phi công của Thế Hàng à?” Chúc Đông nghe bọn họ hỏi điều này, cũng không quan tâm, không có gì để tránh khỏi vấn đề này, chỉ cảm thấy vạch trần vết sẹo của Yến An có chút đáng thương, vì thế trả lời giúp anh: “Đều là chuyện trước kia rồi, đừng nhắc đến nữa.” Yến An cũng rất bất lực khi bất ngờ bị lôi ra nói, uống một ngụm rượu to, vờ say không nghe thấy. Nhưng hiện thực đã nói với Nguyễn Tư Nhàn rằng, tiền không dễ kiếm như thế. Chúc Đông vừa dứt lời, bạn gái của anh lại hỏi: “Đúng rồi, cô Nguyễn, cô đang làm việc ở đâu thế?” Nguyễn Tư Nhàn: “……” Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra nghề nghiệp của mình như thế. “Ồ…… Tôi làm việc ở Thế Hàng.” “Làm gì ở đấy?” Trịnh Ấu An bỗng chớp chớp mắt, cướp lời: “Cô ấy là nữ phi công của Thế Hàng.” “……” Vì câu nói của Trịnh Ấu An mà không khí ở đây bỗng dưng ngưng đọng. Một vài tầm mắt bắn đến Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư. Cô che miệng lại, “A” một tiếng, phá vỡ sự bối rối ẩn giấu trong không khí. Nguyễn Tư Nhàn cười cứng ngắc, trong khi bàn tay ở dưới bàn lại véo mạnh lên đùi Phó Minh Dư. Phó Minh Dư giữ tay cô lại, vẻ mặt bình thản không gợn sóng, nhìn sang phía Trịnh Ấu An. “Đúng vậy, khó khăn lắm tôi mới tuyển được một nữ phi công vào, sao thế?” Hàm ý vô cùng rõ ràng, thái độ nội dung mạnh mẽ, Trịnh Ấu An nhất thời cũng không biết phải nói gì. Cuối cùng chủ đề này đã dừng lại đột ngột vì tiếng đập "Rầm" lên bàn của Yến An đang đỏ gay mặt vì uống rượu. Bữa ăn này đã kết thúc sớm giữa sự miễn cưỡng cười vui của mọi người. Lúc Nguyễn Tư Nhàn ra đến đại sảnh, một cơn gió lạnh thổi qua, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình đã sống lại. Đúng lúc này, Biện Toàn và Tư Tiểu Trân ở trong nhóm hỏi cô hôm nay thế nào, cô trả lời lại một câu. “Kiếm tiền không dễ, sau này mọi người hãy tiết kiệm một chút.” Sau khi lên xe, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư chia ra ngồi ở hai bên, như thể có một đường vĩ tuyến 38 được vẽ ra ở giữa. Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe bằng vẻ bực bội, không nói một lời. Không nên vội vàng đồng ý Phó Minh Dư đến bữa tiệc này, cô rảnh rỗi làm gì không làm, một hai phải đến trải nghiệm một chuyến bãi hỗn độn nhân gian. Phó Minh Dư nhìn vẻ mặt của Nguyễn Tư Nhàn qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ, hỏi: “Mệt à?” “Gấp mười lần.” “Cái gì?” Nguyễn Tư Nhàn bỗng quay đầu lại nhìn anh, “Gấp mười lần tiền thưởng quý!” “Đắt vậy à?” Đắt? Nguyễn Tư Nhàn thật muốn đập nát đầu anh ngay tại đây. Cô vốn dĩ không thật sự vòi tiền anh, chỉ muốn bày tỏ rằng sự đối xử vô nhân đạo mà cô phải chịu hôm nay quá mức bi thảm, nếu lấy tiền thưởng quý làm thước đo thì phải gấp mười lần. Vậy mà anh lại chê đắt?! Nguyễn Tư Nhàn nghi ngờ nghiêm trọng rằng gia sản của anh đều đã bị trộm mất. Cô mặc xác tên đàn ông keo kiệt này, quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Nửa phút sau, điện thoại của Nguyễn Tư Nhàn reo lên. Cô lấy ra xem, là chuyển khoản WeChat đến từ Phó Minh Dư. Đúng là gấp mười lần tiền thưởng quý của cô thật. [ Phó Minh Dư ]: Hôm nay vất vả cho cô Nguyễn rồi. Sau khi chuyển lại toàn bộ cho anh, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu đánh chữ. [ Nguyễn Tư Nhàn ]: Vì lợi ích tương đối mới mẻ của Phó tiên sinh, giảm giá 0% cho anh vậy. [ Phó Minh Dư ]: Vậy bây giờ cô Nguyễn có thể quay lại nói chuyện với tôi được không? Nguyễn Tư Nhàn ngước mắt lên, thấy ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ đang trùng với ảnh phản chiếu của Phó Minh Dư, nhưng vẫn có thể thấy anh đang cười. Trong lòng có chút bối rối không hiểu nổi. [ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tôi ngủ một lúc. Sau khi gửi đi vài chữ này, cô tựa đầu lên cửa sổ xe, lập tức nhắm mắt lại. Vì trang viên Warner nằm trên đồi ở vùng ngoại ô phía tây, nên đường đi rất quanh co vòng vèo, tài xế lái rất chậm, tốc độ xe cực kỳ có hiệu quả thôi miên. Mười phút sau, Nguyễn Tư Nhàn thật sự lim dim sắp ngủ, đầu bắt đầu xoay trái xoay phải theo độ cong của con đường. Bỗng, có một hơi ấm tiến đến gần cô. Khi ý thức mơ hồ, cô vô thức tiếp cận hơi ấm đó, quay đầu lại, tựa lên vai của người bên cạnh. Phó Minh Dư từ từ luồng tay qua khoảng cách giữa lưng cô và đệm ghế, cố định cô trong vòng tay, không còn chao đảo theo con đường. Xe chầm chậm lái xuống đồi, nơi phố xá sầm uất đèn màu rực rỡ. Phó Minh Dư cúi đầu xuống, thấy mặt cô đang gần trong gang tấc, đèn neon màu sắc sặc sỡ chiếu qua cửa sổ xe, nhảy nhót trên mặt Nguyễn Tư Nhàn như những hạt kim sa nhỏ. Anh ngửi thấy mùi quả cam trên cơ thể cô, vài sợi tóc lởn vởn quanh cổ anh, nhồn nhột. Dường như có một động lực nguyên thủy nhất đang quấy phá, khi anh lấy lại tinh thần, đã đặt lên trán cô một nụ hôn. Rõ ràng chỉ là một cái hôn chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng vẫn sinh ra một cảm giác trộm hoa trộm ngọc. Nghĩ đến đây, Phó Minh Dư cười tự giễu. Anh ngẩng đầu, cố gắng chuyển dời sự chú ý của mình để xua tan đi cảm giác tự giễu trong lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không hề cảm nhận được nhịp tim của người trong vòng tay mình.