Hạ cánh xuống tim anh

Chương 46 : đến lúc trả nợ rồi

Edit: Lạc Lạc Lúc anh nói câu này, có một nụ cười nhẹ trên khóe miệng, trông rất vô lại. Nguyễn Tư Nhàn sững người một lúc, giơ tay vỗ nhẹ lên má anh, ngay sau đó nhảy xuống ghế sofa. "Anh đừng có nằm mơ." Phó Minh Dư từ từ đứng dậy, cảm thấy hơi bất lực. "Thôi được, mắc nợ." Anh rất giỏi trong việc tự tìm lối thoát cho mình. Nguyễn Tư Nhàn quay người lại không quan tâm đến anh, cầm ly nước rỗng đi vào bếp rửa sạch. Phó Minh Dư đi theo cô, giữa tiếng nước chảy róc rách, hỏi: "Không buồn à?" Nguyễn Tư Nhàn lau mạnh cái ly, "Ờ" một tiếng. "Tôi về đây." Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, nói một tiếng "Cảm ơn" gần như không nghe thấy được. Phó Minh Dư không nghe thấy, nhưng đi được nửa đường, anh quay lại hỏi: "Chiều mai có rảnh không?" "Làm gì?" "Cùng tôi đi ra ngoài một chuyến?" "Đi đâu?" "Họp mặt bạn bè." Nguyễn Tư Nhàn quay lại nhìn anh, dù không nói gì, nhưng trong mắt lại hiện rõ một câu hỏi "Anh họp mặt bạn bè cớ gì phải dẫn tôi theo?" Thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây. Phó Minh Dư vặn vẹo cổ, thở ra một hơi thật dài. "Người ta có vợ dẫn vợ theo, có bạn gái dẫn bạn gái theo, tôi không muốn đi một mình." Nghe thật đáng thương. "Ồ, thế à." Nguyễn Tư Nhàn xoay người lại tiếp tục lau chùi cái ly, khẽ nhướn mày, "Anh có thể không đi mà." "......" Phó Minh Dư cúi đầu nhìn cô, không chắc rằng có phải mình vừa nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên môi cô hay không. "Gấp đôi tiền thưởng quý, có đi không?" Nguyễn Tư Nhàn đặt cái ly xuống thật mạnh, "Cạch" một tiếng, tạo ra một khí thế "Anh cho rằng tôi sẽ chịu khuất phục vì tiền sao?". Sau vài giây im lặng. "Ngày mai mấy giờ?" Không sai, tôi đúng là không thể sống mà không cần tiền. "Hai giờ." Phó Minh Dư lùi chầm chậm ra khỏi phòng bếp, hất cằm về phía cô, cười nói, "Tôi đến đón em." Cơn mưa mùa thu không liên tục, lại rơi xuống vào buổi tối, kéo dài đến tận sáng, mưa rơi cùng với nhiệt độ không khí. Nguyễn Tư Nhàn rất ít khi lại ngủ không yên giấc đến thế. Đến gần sáng cô có một giấc mơ, những cảnh trong mơ rất vụn vặt và phi lý, nhưng chúng lại có liên quan với nhau, một loạt cảnh tượng hiện lên trước mặt cô như đèn kéo quân, cô không nhập vai vào, thay vào đó cô lại như một người đang xem phim. Đầu tiên cô thấy bức tường cô thường hay trèo qua lúc nhỏ bị sập, nhưng cái bị sập lại là bàn trang điểm trong nhà của Đổng Nhàn. Quay người lại, lại thấy Đổng Nhàn đang cầm vỉ pha màu, dường như không nghe thấy, ngồi trước cửa sổ vẽ một bức tranh sơn dầu. Nguyễn Tư Nhàn đến gần xem, thế nhưng bức tranh sơn dầu đó lại là vẻ ngoài của cô sau khi lớn lên. Ký ức cuối cùng về giấc mơ bị xóa nhòa ở đây, khi Nguyễn Tư Nhàn mở mắt ra, đồng hồ trên tường đã chỉ hướng tám giờ. Cô bật ngồi dậy, không có tâm trạng để đắm chìm vào những cảm xúc trong giấc mơ, lập tức xuống giường đi vệ sinh cá nhân. Sáng hôm nay có một buổi huấn luyện an toàn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là sẽ tiến hành đến trưa. Nhưng Phó Minh Dư nói thời gian là hai giờ chiều, ban đầu cô định trang điểm trước, xem ra bây giờ đã không còn thời gian. Nếu nhanh hơn, cô sẽ về nhà lúc mười hai giờ rưỡi, dành ra cho mình một tiếng rưỡi. Một tiếng rưỡi tính ra vẫn không đủ, chỉ gội đầu và sấy khô thôi đã mất nửa tiếng rồi. Trang điểm xong chỉ còn hai chục phút, cô vẫn còn đứng do dự trước tủ quần áo. Hôm nay nhiệt độ giảm trở lại, app thời tiết nhắc nhở giữ ấm, Nguyễn Tư Nhàn lật qua lật lại vài chiếc áo khoác, nếu không cảm thấy cái này quá quyến rũ thì sẽ cảm thấy cái kia quá dày, mặc vào trông như một con gấu. Cuối cùng cô đã chọn ra hai chiếc để tham khảo Biện Toàn và Tư Tiểu Trân. [ Biện Toàn ]: Trịnh trọng như thế là muốn làm gì? Trịnh trọng á? Hình như cũng có một chút. Đúng là cô có một cảm giác khó hiểu rằng không thể tùy tiện để mặt mộc ra ngoài vào hôm nay. [ Tư Tiểu Trân ]: Hẹn hò à? Ban đầu Nguyễn Tư Nhàn đã gõ ba chữ "Không tính vậy", nhưng ngẫm lại, cô xóa đi. [ Nguyễn Tư Nhàn ]: Kiếm tiền. Sau khi gửi đi, mặc kệ hàng loạt dấu chấm hỏi được gửi từ hai người đó, Nguyễn Tư Nhàn đặt điện thoại xuống, quyết định tự mình đưa ra lựa chọn. Từ bên trong đến chiếc áo khoác, rõ ràng mang một phong cách mới tinh tế và bắt mắt, nhưng theo bản năng Nguyễn Tư Nhàn lại chọn một màu trơn phù hợp với mùa thu, cảm thấy không thể khiến người khác nhìn ra cách trang điểm cầu kỳ của cô. Nhưng cỗ máy tỉ mỉ không thể che giấu vẫn dừng lại trước nước hoa và đồ trang sức. Cuối cùng cô lại đưa ra một lựa chọn khó khăn về giày dép. Tủ giày ở ngay lối vào, Nguyễn Tư Nhàn đưa mắt nhìn, có chút rối rắm. Cô muốn đi giày cao gót, nhưng không biết hôm nay là dịp gì, có cần đi bộ hay không. Sau một hồi do dự, chuông cửa đã reo lên. Nguyễn Tư Nhàn thuận tay mở cửa, đẩy hờ ra, cánh cửa lập tức bị Phó Minh Dư mở ra từ bên ngoài. Tầm nhìn mở rộng ra một chút, như một bức tranh cuộn tròn đang dần được mở ra, khi đã nhìn thấy toàn bộ bức tranh của Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư nhìn không rời mắt, mắt sâu thăm thẳm. "Sao thế?" Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Tư Nhàn ngoắc tay về phía anh, "Giúp tôi chọn giày đi." Phó Minh Dư chầm chậm dời mắt khỏi người cô, cuối cùng dứt khoát nhìn về phía tủ giày, tùy tay chỉ vào một đôi giày cao gót màu đen. Nguyễn Tư Nhàn nhìn đôi giày đó, nói thầm: "Ánh mắt của anh khá đắt đấy." Chỉ cần liếc mắt đã nhìn trúng đôi giày đắt nhất của cô. Phó Minh Dư khẽ nói: "Những thứ tôi thích có gì mà không đắt?" Nguyễn Tư Nhàn vừa mang giày vừa hỏi anh: "Anh nói gì cơ?" "Không có gì." Phó Minh Dư thấy cô đã sắp xong, vì thế lùi ra ngoài một bước chừa ra vị trí cho cô. Nguyễn Tư Nhàn mang giày xong và cầm lấy túi, trong lúc đóng cửa, cô trừng mắt với lưng của anh. Cẩu nam nhân, đừng cho là tôi không nghe thấy. Thêm một khoản tiền thưởng quý xem ra đã khiến anh đau lòng. Một trận gió thổi vù qua, lá cây vàng khô bên đường rơi xuống lả tả, những đám mây đen bị thổi tan đi rất nhiều, bầu trời âm u mấy ngày liền lộ ra một tia ánh sáng. Vẫn là phòng bao trên tầng cao nhất của trang viên Warner, Chúc Đông nghịch phỉnh trong tay, không khỏi ngáp một cái. *Phỉnh hay chip là một dụng cụ đặt cược thay cho tiền trong các sòng bạc Bạn gái bên cạnh đánh anh, "Tối qua lại thức khuya nữa à?" Chúc Đông nhắm mắt lại, không lên tiếng, coi như cam chịu. Kỷ Duyên đang ngồi xem điện thoại đối diện anh, "Anh tôi không đến, tạm thời có việc." Chúc Đông lập tức choàng tỉnh, lấy điện thoại ra, "Tôi gọi cho Yến An." Những người bọn họ không phải là những cậu ấm chơi bời lêu lổng, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, không có nhiều thời gian rảnh cho bản thân, Chúc Đông lại phải bận rộn qua bận rộn lại thật lâu do sự gia tăng của các tuyến đường hàng không trong mùa thu đông, không có thì giờ nghỉ ngơi, một vài người khác cũng không có nhiều thời gian rảnh, vì thế nếu hôm nay không cùng nhau ngồi vào bàn để thư giãn, ai cũng sẽ tâm ý khó yên. Kỷ Duyên nghe Chúc Đông muốn gọi cho Yến An, liền hỏi: "Cậu ta có bận không?" "Một tổng giám đốc trên danh nghĩa như cậu ta thì bận gì mà bận? Hơn nữa gần đây vẫn đang độc thân, không cần ở cạnh bạn gái, gọi cậu ta đến, tránh việc Phó Minh Dư lợi dụng thắng tiền của chúng ta." Vừa dứt lời, quả nhiên Yến An đã trả lời tin nhắn, bảo rằng sẽ đến ngay. Chúc Đông yên tâm đợi Phó Minh Dư, xem đồng hồ, lẩm bẩm: "Sao chưa đến nữa, trang điểm hai tiếng à?" Nửa tiếng sau, một chiếc Cayenne từ từ dừng lại ở bãi đỗ xe trước cổng trang viên Warner. Có một tai nạn nhỏ trên cầu vượt, bị ách tắc một lúc, muộn hơn ba mươi phút so với dự kiến. Nguyễn Tư Nhàn xuống xe, nhìn thời gian, "Đi sớm như vậy để làm gì?" Phó Minh Dư: "Chơi bài, được chứ?" Vậy là các anh vẫn thật nhàm chán, còn tưởng là hoạt động giải trí gì. "Cái này có gì mà không được? Chẳng phải chỉ là vấn đề lý thuyết xác suất thôi sao." Nguyễn Tư Nhàn nói, "Chỉ là lâu rồi chưa chơi thôi." Phó Minh Dư chỉ nghe thấy một sự kiêu ngạo từ trong giọng nói của cô. Sau khi vào đến đại sảnh, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư đi theo nhân viên phục vụ vào thang máy. Trên tầng cao nhất có một lối đi dài với những bức bích họa, để làm nổi bật quan niệm nghệ thuật, chỉ có đèn tường chiếu sáng, lờ mờ và yên tĩnh, bước đi trên thảm cũng không phát ra tiếng động. Trịnh Ấu An đi ra từ phòng bao bên cạnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng lưng hư hư thực thực của Phó Minh Dư. Cô khựng lại, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng hai người đó lại rẽ sang một lối đi khác. Vì sao lại là hư hư thực thực. Vì cô đã nhìn thấy sườn mặt của cô gái bên cạnh lúc ở chỗ rẽ, dường như là Nguyễn Tư Nhàn. Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu rối ren. Người đàn ông bên cạnh chắc là không phải Phó Minh Dư đâu nhỉ? Nhưng cô chưa đến mức ngay cả điều này cũng nhìn nhầm, không phải người đàn ông nào cũng có được dáng người như Phó Minh Dư. Vậy cô gái bên cạnh không phải là Nguyễn Tư Nhàn? Trịnh Ấu An càng nghĩ càng rối ren, không biết là do mình hoa mắt hay là trí nhớ bị nhầm lẫn. Bên kia, nhân viên phục vụ mở cửa phòng bao ra, đám Chúc Đông ngẩng đầu thấy Phó Minh Dư, đang định nói vài câu, ngay sau đó bên cạnh anh lại xuất hiện một cô gái, những lời chào đón anh tức khắc được nuốt xuống. Chúc Đông và Kỷ Duyên âm thầm quan sát Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn, ý dò hỏi rất rõ ràng. "Đến rồi à? Người này là?" Phó Minh Dư bước vào, nhìn qua chỗ ngồi, thờ ơ đáp: "Bạn." Nói xong, anh quay lại hỏi: "Ngồi ở đâu?" Nguyễn Tư Nhàn: "Tùy." Anh chỉ vào một vị trí ở phía bắc, "Em chơi trước?" Ý là bảo cô trực tiếp lên sòng. Nguyễn Tư Nhàn có chút không thoải mái dưới những con mắt dò xét của cả phòng bao, khẽ nói: "Tôi không quen tay, xem trước đã." "Được, em ngồi bên cạnh đi." Nhân viên phục vụ lập tức nhấc một chiếc ghế lên và đặt xuống bên cạnh Phó Minh Dư, góc độ giống với vị trí của bạn gái Chúc Đông. Sau khi ngồi xuống, Chúc Đông nói: "Giới thiệu một chút nhé?" Phó Minh Dư đặt cánh tay lên lưng ghế của Nguyễn Tư Nhàn, nhìn Chúc Đông chằm chằm: "Nguyễn Tư Nhàn." "Ồ, cô Nguyễn." Chúc Đông đứng dậy chìa tay ra, "Chúc Đông, bạn thân của Phó Minh Dư." Nguyễn Tư Nhàn hơi sững sờ vì sự bất ngờ và trịnh trọng của anh, nhưng không thể hiện ra mặt, bình thản bắt tay với anh, sau đó bạn gái của anh cũng khẽ gật đầu với Nguyễn Tư Nhàn. Sau đó Kỷ Duyên cũng đứng dậy chào hỏi. Có một số điều không cần phải giải thích, bọn họ sẽ tự hiểu, không hỏi thêm gì, tất cả đều bình thản ung dung, tạo cho Nguyễn Tư Nhàn một bầu không khí thoải mái. Nhưng đây là những gì họ nghĩ. Làm sao Nguyễn Tư Nhàn có thể không cảm nhận được bầu không khí ngầm đó. Nhưng nếu quyết định được đưa ra, đầu tiên đã đoán trước được tình hình. Phó Minh Dư xem đồng hồ, hỏi: "Còn ai nữa à?" Kỷ Duyên: "Yến An sẽ đến ngay." Nguyễn Tư Nhàn: "......?" Cô dựng thẳng lưng, im lặng đá vào chân Phó Minh Dư ở dưới bàn. Gây sự à? "Yến An?" Phó Minh Dư ho nhẹ một tiếng, cho thấy mình cũng không hiểu tình hình, cố tình hỏi, "Gọi anh ta à?" "Anh tôi tạm thời có việc, tìm một lốp xe dự phòng." Kỷ Duyên hỏi, "Sao thế?" "Không sao." Phó Minh Dư gật đầu, "Không sao cả." Vừa dứt lời, lại bị đá một cái. Phó Minh Dư quay sang nhìn cô: "Muốn ăn chút gì không?" Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười tao nhã, nhưng ánh mắt lại đầy dữ tợn. Nghiến răng nói: "Không, cảm ơn." Chúc Đông cười khẽ, "Thật khách sáo." Sau khi bị cắt ngang, Nguyễn Tư Nhàn lập tức lấy lại biểu cảm bình thường, trong lòng cũng đã chém Phó Minh Dư vạn lần. Trong vài phút đợi Yến An, Phó Minh Dư lấy điện thoại ra xem, vừa trượt xuống, vài phút trước có hai tin nhắn WeChat đến từ Trịnh Ấu An. [ Trịnh Ấu An ]: Anh đang ở trang viên Warner à? [ Trịnh Ấu An ]: Hình như tôi đã nhìn thấy anh. Cả hai đã không gặp nhau kể từ vụ việc ở quán bar vào lần trước, càng chưa từng liên lạc riêng. Trịnh Ấu An tò mò vô cùng, nhưng vì ngại vả lại không có cách thức liên lạc của Nguyễn Tư Nhàn, nếu không dù thế nào cô cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho Phó Minh Dư. Phó Minh Dư nhìn thấy tin nhắn này, tuy không biết Trịnh Ấu An có ý gì, nhưng cũng không có ý định trả lời. Lúc xem điện thoại anh vẫn không tránh khỏi Nguyễn Tư Nhàn, nội dung đều được cô nhìn thấy rõ ràng. Sau khi thoát khỏi hộp chat, anh xóa một trang web, phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh lùng và du dương. "Không trả lời à?" "Trả lời gì?" Phó Minh Dư đưa điện thoại đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, "Em trả lời đi?" Giọng điệu của anh tựa như chỉ đang yêu cầu rót một cốc nước, tự nhiên đến mức trộn lẫn với chút mê hoặc, Nguyễn Tư Nhàn cầm lấy điện thoại rồi mới cảm thấy không ổn. Tại sao tôi phải trả lời? Cô ném điện thoại trở lại, "Tự mà trả lời." Phó Minh Dư ném thẳng điện thoại lên bàn, khẽ nói: "Tôi nào dám." Cuộc đối thoại một đi một về của cả hai đều lọt vào tai những người khác, dù trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn không nói tiếng nào. Vài phút sau, cánh cửa lại được nhân viên phục vụ mở ra. Mặc dù Nguyễn Tư Nhàn đã sớm có chuẩn bị tâm lý cho sự xuất hiện của Yến An, nhưng cô không ngờ Trịnh Ấu An lại cùng đi vào. Sau khi nhìn rõ mặt nhau, bọn họ đều ngớ người. Một lúc sau, có một sự bất ngờ, sửng sốt, xấu hổ tràn ngập giữa bọn họ, khó có thể diễn tả. Trong số bốn người bọn họ dường như chỉ có Phó Minh Dư là bình tĩnh. Biểu cảm của Nguyễn Tư Nhàn gần như cứng đờ. Đây là cái bãi hỗn độn gì thế này? Yến An bất động thật lâu, như không thể tin được điều trước mắt. Khó tin hơn anh chính là Trịnh Ấu An, nhìn Nguyễn Tư Nhàn chằm chằm không chớp mắt. Kỷ Duyên không hề nhận thấy bầu không khí kỳ lạ này, chỉ cho rằng Yến An tò mò vì thấy Phó Minh Dư đưa một cô gái xa lạ đến, lập tức đứng dậy tiếp đón: "Sao bây giờ cậu mới đến?" Sau đó hỏi Trịnh Ấu An bên cạnh: "Hai người đến cùng nhau à?" Yến An thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Phó Minh Dư ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thản, "Vừa gặp nhau, cô ấy nói muốn sang đây ngồi." Chúc Đông và Kỷ Duyên đều quen biết Trịnh Ấu An, nên không ai nghĩ gì nhiều. Đương nhiên, không ai biết cô đến đây để xem rốt cuộc cô gái vừa nãy có phải là Nguyễn Tư Nhàn hay không. Lúc này đã nhìn thấy người, đã chắc chắn, Trịnh Ấu An lại càng rối ren hơn. "Vậy cùng ngồi xuống đi." Kỷ Duyên vội mời bọn họ ngồi xuống, sau đó nói, "Người này là cô Nguyễn." Anh đảo mắt nhìn Phó Minh Dư, cười đầy ẩn ý, nói: "Bạn do Phó tổng đưa đến." Cười mẹ nó. Yến An kéo mạnh cái ghế, nhìn chằm chằm hai người ở đối diện. Nhưng hai người ở đối diện, một người đang xem điện thoại, một người đang bưng ly uống nước, không ai đáp lại ánh mắt của anh. Phó Minh Dư là phớt lờ anh, còn Nguyễn Tư Nhàn là không biết bày ra biểu hiện gì, nên đành phải uống nước. Trịnh Ấu An ngồi xuống cạnh Yến An, liếc qua liếc lại giữa Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư. "Bạn à?" Phó Minh Dư ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhìn Trịnh Ấu An, sau đó liếc sang Nguyễn Tư Nhàn, mới nói: "Nếu không thì sao?" Nguyễn Tư Nhàn vẫn mím môi không nói gì. Trịnh Ấu An lại càng bán tín bán nghi. Kỷ Duyên cũng đã giới thiệu là bạn, còn chưa nói là bạn gái, cô cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn chắc là cũng không mù đến vậy. Nhưng lại cảm thấy không ổn chỗ nào đó. Thời gian không còn sớm, Chúc Đông thúc giục bắt đầu. Nhìn một bàn mạt chược trông có vẻ hài hòa, Nguyễn Tư Nhàn cũng cố gắng giữ vẻ mặt thật bình thường, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ Trịnh Ấu An. Đừng nhìn nữa, chị à. Cầu xin cô đó, biểu cảm sắp không trụ nổi nữa rồi. Mặc dù cô không có mối quan hệ thân thiết với Trịnh Ấu An, nhưng Nguyễn Tư Nhàn vẫn bị cô nhìn ra một cảm giác chột dạ vì đã phản bội. Yến An không để lộ cảm xúc ra ngoài như Trịnh Ấu An, nhưng khi anh bị Phó Minh Dư cọc bài mấy lần liên tiếp, dường như cũng thấy xấu hổ. Nếu biết trước hai người này có mặt ở đây, dù Phó Minh Dư có cho cô gấp mười lần tiền thưởng quý cô cũng sẽ không đến. Nguyễn Tư Nhàn thấy rằng, thật sự chỉ có một mình Phó Minh Dư là bình thản, vừa chơi bài, vừa hỏi Nguyễn Tư Nhàn có lạnh không. Trong hoàn cảnh này ai còn lạnh cho nổi, lòng bàn chân đều nóng lên cả rồi này, được rồi chứ? "Không lạnh." "Ừm, máy sưởi ở đây mở hơi thấp." Nói xong anh lại ném ra một quân bài. "Ù cặp cùng màu!" Yến An đảo bài "Cạch" một tiếng, "Đưa tiền đi." Phó Minh Dư mỉm cười, đẩy phỉnh cho anh, "Vận may hôm nay của Yến tổng không tồi." Yến An giả vờ cười vui, "Thua thì đưa tiền, đừng nhiều lời như thế." Tên này còn dối trá bảo rằng chỉ là bạn. Là bạn mà lại đưa đến một dịp như thế này à? Sau một vài ván, điện thoại của Phó Minh Dư bỗng reo lên. Anh nhìn hiển thị người gọi, nói với Nguyễn Tư Nhàn: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, em vào thay tôi đi." Nói xong anh liền đứng dậy đi ra ngoài, nhìn vào chỗ trống. Trịnh Ấu An lập tức nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, cảm giác không ổn đó ngày càng dày đặc. Là bạn mà lại đưa đến một dịp như thế này à? May là sau khi Phó Minh Dư rời khỏi đây không lâu, Trịnh Ấu An cũng bị bạn mình thúc giục. Hôm nay cô đến đây vốn là có buổi họp mặt của riêng mình, lúc nhìn thấy Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn, trong lòng tò mò nên mới đến đây. "Bạn tôi gọi tôi, tôi đi trước đây." Trịnh Ấu An rời đi, Nguyễn Tư Nhàn trở nên thoải mái hơn, ánh mắt như đang thẩm vấn của chị gái đó cuối cùng cũng biến mất theo cô ấy. Nguyễn Tư Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chạm vào một quân bài. "Ù." Nguyễn Tư Nhàn đảo bài, "Cùng màu." Kỷ Duyên và Chúc Đông lưu loát nhận phỉnh, "Ù, lần đầu gặp mặt, quà gặp mặt nho nhỏ." Yến An nhướn mày, im lặng đẩy phỉnh đến. Nhưng dường như vận may của Nguyễn Tư Nhàn chỉ đến trong lần đầu tiên này, sau đó liên tục bị thua. Đợi Phó Minh Dư nghe điện thoại xong và quay lại, phỉnh sở hữu trong tay đã không còn nhiều. "Anh chơi à?" "Không." Phó Minh Dư đứng phía sau cô, để hai tay lên lưng ghế, "Ngồi hơi mệt, em tiếp tục đi." Nguyễn Tư Nhàn nghĩ điều này cũng thật lạ, rõ ràng vận may của mình khá tốt, sao hôm nay lại đen đủi như thế. Cô vẫn không tin điều xấu xa này. Mấy ván tiếp theo, Nguyễn Tư Nhàn nghiêm túc lạ thường, nhưng vẫn không tránh khỏi số phận thua cuộc. Phó Minh Dư mỉm cười từ phía sau cô, "Em gái à, kỹ năng không được tốt lắm." "Vận may này chưa đủ để tôi thể hiện kỹ năng." Tâm trí của Nguyễn Tư Nhàn dần lao vào mặt bài, không nhận thấy Phó Minh Dư đã cúi người xuống, một tay để trên lưng ghế, kề sát mặt mình vào mặt cô, đưa tay chỉ vào một quân bài, "Cái này." "Anh đừng nói chuyện, để tôi tự chơi." Nguyễn Tư Nhàn chọn một quân bài khác và ném ra, lập tức bị Yến An hờ hững cọc bài, sau đó chạm vào một quân, thản nhiên đảo bài: "Giang thượng nở hoa." Nguyễn Tư Nhàn: "......" Phó Minh Dư quay sang nhìn Yến An, mỉm cười nói: "Yến tổng cũng không nhường một chút luôn à?" Yến An cười, "Phó tổng thiếu chút tiền này sao?" Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm quân bài, trong lòng khó chịu chết được. Sao lại có thể quên mất quân bài này vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng là có người đang tích cóp trong tay. Thất sách. Không lâu sau khi bắt đầu một ván mới, Chúc Đông để bạn gái anh lên sòng, đúng lúc có nhân viên phục vụ bưng vào một đĩa trái cây tươi mới. Phó Minh Dư cầm nĩa thủy tinh ghim một miếng cam rồi đưa lên miệng Nguyễn Tư Nhàn, "Ăn chút gì đi." Thông thường, hành động tự nhiên này của Phó Minh Dư sẽ dễ dàng khiến Nguyễn Tư Nhàn đứng hình, chưa kể trong tay cô bây giờ đang là át chủ bài, vô thức há miệng ra. Có lẽ chỉ có một mình cô không nhận thấy hành động rất nhỏ này. Cô bạn gái bên cạnh Chúc Đông cũng học theo mà nói: "Em cũng muốn." Chúc Đông ghim một miếng táo, còn chưa đút vào miệng bạn gái, thấy Nguyễn Tư Nhàn ném bài ra, lập tức nói: "Ù ù." Mắt bạn gái anh sáng lên, táo cũng không ăn, lập tức đảo bài. Nguyễn Tư Nhàn hít một hơi thật sâu. Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?! Chúc Đông cười tít mắt nói với bạn gái mình: "Mau cảm ơn Phó tổng hôm nay đã mua túi xách cho em đi." Bạn gái Chúc Đông lập tức mỉm cười với Phó Minh Dư: "Cảm ơn Phó tổng." Phó Minh Dư mỉm cười không nói gì, nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại rất ngạc nhiên. Những chồng phỉnh này có thể mua được túi xách luôn sao? Các nhà tư bản đều chơi lớn vậy à? Nếu lấy các phỉnh đã thua ra, sẽ hoàn toàn trống không. Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư, "Vẫn tiếp tục chứ?" Phó Minh Dư quay sang lấy các phỉnh mới từ khay của nhân viên phục vụ: "Tiếp tục." "Nếu thua nữa thì phải làm sao?" Phó Minh Dư cảm thấy buồn cười, nghịch phỉnh trong tay. Thua thì thua, còn có thể làm sao? "Nếu không thì sao? Thua em tự trả tiền nhé?" Nguyễn Tư Nhàn: "......?" Không phải tôi 1 2 »