Hạ cánh trên trái tim anh

Chương 49 : Bạn gái của anh

Edit: Shun An Beta: Be Lười Cảm giác này quá kì diệu. Sau khi Nguyễn Tư Nhàn về nhà, đã dựa vào cửa ngẩn người một lúc lâu. Cô thế mà lại hôn môi với Phó Minh Dư. Đến bây giờ cô còn cảm giác xung quanh người tràn ngập hơi thở của anh, bên tai dường như quanh quẩn loại âm thanh này. Não của cô giống như không chịu sự khống chế, bị hormone nguyên thủy điều khiển. Lúc cửa thang máy mở ra, tuy rằng cô bị Phó Minh Dư chắn đến kín mít, nhưng vẫn như cũ có thể tưởng tượng nét mặt của bà lão ngoài cửa khi nhìn thấy họ giống như ông cụ xem điện thoại ở tàu điện ngầm(1). Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến đây, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi ở trong nhà của mình. Này cũng quá nguy hiểm rồi, Phó Minh Dư đến tột cùng cho bùa gì vào người cô, hôn đến hai người dán vào nhau, hoàn toàn không chống đỡ được, nếu không phải cuối cùng cô đá một chân của anh, có thể anh cũng chưa muốn dừng lại. Cồn lên não rồi đi. Cũng không biết đêm nay anh uống say hay là tỉnh táo nữa? Nguyễn Tư Nhàn chậm chạp đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua gương ở ngăn tủ, thoáng nhìn son môi của mình không còn thừa lại được bao nhiêu, vốn là một màu đỏ giờ lại biến thành một lớp màu hồng cam nhàn nhạt, lem luốc ở trên môi. Giống như nhắc nhở Nguyễn Tư Nhàn vừa rồi cô đã làm cái gì cùng với Phó Minh Dư. Nguyễn Tư Nhàn cởi quần áo, chui vào trong bồn tắm, ngâm mình một lúc lâu, di động reo không ngừng, ‘tích’ ‘tích’ ‘tích’ phiền chết đi được. Cô tiện tay lấy qua xem, là Tư Tiểu Trân và Biện Toàn đang tám chuyện trong group. Tư Tiểu Trân gửi vào trong group mấy tấm ảnh chụp một bộ phim Hàn. [ Tư Tiểu Trân ]: Ôi ôi ôi. Nụ hôn trong thang máy này, tớ rung động rồi. Nguyễn Tư Nhàn: “……” Cô buông di động xuống, nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, cảm giác được vẫn rung, vì thế lại cầm lấy xem. Đừng nói,tư thế trong bức ảnh chụp cùng với tư thế của hai người hôm nay hơi giống đấy. Nam chính cũng mặc tây trang, đẩy nữ chính vào trong một góc vùi đầu hôn. Ngay cả bóng lưng cũng hơi giống với Phó Minh Dư. [ Tư Tiểu Trân ]: Ôi ôi ôi! Ôm hôn ngọt ngào như vậy khi nào mới đến lượt tớ đây, tư thế tớ cũng nghĩ xong rồi. Nguyễn Tư Nhàn: “……” [ Tư Tiểu Trân ]: Ôi ôi ôi. Muốn có một người đàn ông ấn tớ vào thang máy hôn sâu như vậy. Nguyễn Tư Nhàn: “……” Từ đầu tới cuối Nguyễn Tư Nhàn nhìn màn hình không gửi tin nhắn, nằm ở bồn tắm, tim đập vẫn còn chưa chậm lại, hơi nóng quanh quẩn, cả người đều choáng váng. Cô cảm thấy hôm nay mình bị Phó Minh Dư hôn đến thần trí không được rõ ràng. Hôm nay ban ngày thời tiết không tốt, mây đen tầng tầng lung lay sắp đổ, mưa to muốn đổ xuống rồi vẫn chưa rơi, đến tối, ánh trăng lại đẩy ra sương mù dày đặc, lộ ra một đường cong móc câu. Phó Minh Dư đi đến dưới lầu, ngón cái lau bên môi một chút, dưới ánh trăng, son môi còn sót lại trên lòng bàn tay có ánh sáng nhàn nhạt như ngọc trai. Tài xế còn chờ ở ven đường, sau khi anh lên xe, rút một tờ khăn giấy, lau sạch đi lớp son môi ngoài miệng. Lớp son môi còn sót lại trên miệng chuyển đến trên khăn giấy trắng, một vệt màu đỏ nhợt nhạt, thị giác kích thích nháy mắt mang đến ký ức, Phó Minh Dư xoa xoa cổ, lại bắt đầu nhớ lại một màn vừa rồi. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại một lần nữa, Nguyễn Tư Nhàn giống như từ trong mộng bừng tỉnh, theo bản năng liền cắn anh một cái, sức lực không nhỏ, khóe miệng đến bây giờ còn hơi đau. Mà đôi tay cô chống ở trước ngực anh, thở phì phò hoảng hốt một hồi lâu, mặt đỏ đến cả cổ, mới nói nói: “Nhà anh có người bệnh, anh còn chưa trở về, anh còn muốn như vậy như vậy… Anh rốt cuộc có phải là người không!” Cũng không biết là tức giận hay là buồn cười, Phó Minh Dư xoa khăn giấy trong tay, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt. “Đi biệt thự Hồ Quang.” Trước đó Hạ Lan Tương đột nhiên gọi điện cho anh, nói Đậu Đậu bị bệnh, bệnh liệt nửa người, sắp chết, bảo anh nhanh về thăm chó của anh. Giọng điệu của bà không kiên nhẫn, giọng nói bén nhọn có chút khắc nghiệt, nghe ra không giống như đang nói về một con thú cưng, ngược lại hình như là chỉ trích Phó Minh Dư bỏ mẹ ruột sinh ra mình không màng quan tâm đến. Bằng vào hiểu biết của Phó Minh Dư đối Hạ Lan Tương, có thể đoán trước được đêm nay sẽ không yên ổn. Nửa giờ sau, xe ngừng ở cửa biệt thự. Phó Minh Dư mới vừa mở cửa lớn Đậu Đậu lập tức tung tăng nhảy nhót mà vọt lại đây. Anh khom lưng xoa xoa đầu Đậu Đậu, thong dong đi vào phòng khách, lại không thấy bóng dáng Hạ Lan Tương. Dì La nhận lấy áo khoác anh vừa cởi ra, chỉ nhìn anh chỉ chỉ lên lầu hai. Phó Minh Dư cũng không để ý, đi trước cầm một ly nước, đứng ở phía trước cửa sổ chậm rãi uống. Nửa ly nước đi xuống bụng, trên cầu thang truyền đến âm thanh quen thuộc kia. “Con còn biết trở về à? Con còn biết con có cái nhà này à?” Phó Minh Dư quay đầu lại nói: “Bộ quần áo này không tệ.” Hạ Lan Tương lại không bị anh mua chuộc, khoang tay đứng ở trên cầu thang, độ cao càng làm cho bà chiếm khí thế thượng phong. “Mẹ vốn nghĩ là con bận rộn, không thấy được bóng người còn chưa tính, nhưng mà con gọi người mang tất cả mô hình máy bay dọn đi hết là có ý gì? Là muốn ra ở riêng hoàn toàn sao?” Phó Minh Dư ngước mắt, không phủ nhận. Dường như anh cũng có ý nghĩ này. Đúng lúc này dì La cầm lấy áo khoác của Phó Minh Dư mang lên lầu, chuẩn bị mang đi giặt, lúc đi ngang qua Hạ Lan Tương, một mùi hương sâu kín thuộc về phụ nữ lập tức truyền đến. Hạ Lan Tương cười: “Mẹ biết ngay, mười ngày nửa tháng không thấy được bóng người chắc chắn là có bạn gái, nếu không phải mẹ gọi cho con, có phải ngay cả đường về nhà con còn không biết nữa phải không?” Nhớ tới chuyện nụ hôn đêm nay không bị từ chối, Phó Minh Dư đối với cách nói “Bạn gái” này không tỏ ý kiến. Hạ Lan Tương chậm rãi đi xuống, dừng lại ở chỗ cách anh một mét, tầm mắt từ từ hạ xuống quét qua. “Chuyện này vốn cũng không có gì, nhưng mà dấu tay trên mặt con trước đó không lâu……” Phó Minh Dư ánh mắt vừa nâng lên: “Bách Dương nói với mẹ?” “Chuyện này còn cần Bách Dương nói với mẹ sao?” Âm lượng của Hạ Lan Tương lập tức cất cao hơn hai độ: “Con là do mẹ sinh, mẹ còn không biết sao? Con thật sự cho rằng con đeo khẩu trang thì mẹ không phát hiện được sao? Con có bản lĩnh thì đeo nó 24h ăn cơm cũng đừng có gỡ xuống đi.” Phó Minh Dư chỉ cảm thấy đầu óc nặng trình trịch, không muốn tiếp tục vấn đề này, đang muốn xoay người lên lầu tắm rửa, lại bị Hạ Lan Tương giữ chặt. “Con không giải thích một chút là bị ai đánh à? Là phụ nữ sao?” Bà nghĩ không có người đàn ông nào lại dùng tay tát vào mặt như thế, vì thế chỉ chỉ vào mặt mình, nói: “Dạo này lại có bạn gái…… Con chắc không phải là…… quan hệ nam nữ bừa bãi đó chứ?” Hạ Lan Tương cảm thấy chính mình nghĩ quá đúng. Một bên lập kế hoạch dọn ra ở, cả ngày không về nhà, trên người còn có mùi nước hoa. Một bên lại bị ăn một bạt tay, ngoại trừ chuyện đó thì không còn lí do nào khác. “Phó Minh Dư mẹ nói cho con biết con không thể làm chuyện như thế, ta Hạ Lan Tương gánh không nổi con như thế đâu.” Phó Minh Dư xoa xoa chân mày, thật không biết làm sao để nói chuyện rõ được với người mẹ có suy nghĩ thỉnh thoảng bay qua tận Siberia này. “Tình thú, mẹ đừng quan tâm.” Hạ Lan Tương ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại Phó Minh Dư có ý tứ gì. “Á.” Vậy mấy người trẻ tuổi bọn cOn cũng thật biết chơi đùa. Đêm lạnh như nước, ánh trăng mùa thu trong khiết, xuyên thấu qua bức màn chiếu vào phòng, chiếu xuống một mảnh ánh sáng mông lung, yên tĩnh mà dịu dàng. Mà cảnh trong mơ của Phó Minh Dư lại không giống ban đêm này dịu dàng như vậy. Anh lại thấy hai mắt Nguyễn Tư Nhàn mờ mịt hơi nước, càng mông lung hơ so với ánh trăng này, mơ mơ hồ hồ ánh lên hình ảnh của anh trong mắt. Đôi tay cô ôm lấy cổ anh, động tác chậm rãi dựa lại gần, đôi môi tinh tế đầy xúc cảm mà dạo chơi ở cằm anh. Anh rũ mắt xuống, đưa tay vuốt ve huy chương trên đồng phục của cô, di chuyển dần dần về phía giữa eo…… Nửa đêm tỉnh mộng, Phó Minh Dư trợn mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng đang sáng trong, độ cong đến giống khóe miệng của cô khi cười. Anh thở phào một hơi, đứng dậy lại bắt đầu tắm thêm lần hai trong đêm nay. Sáng sớm 5 giờ, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên. Nguyễn Tư Nhàn mở hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, chớp chớp mắt, một hồi lâu mới kéo tinh thần trở về. Cả người còn hơi nóng, cô vỗ vỗ ngực, lập tức đứng dậy xuống giường đi rửa mặt. Mặc kệ là ngày đó có lịch bay hay không, việc cô chạy bộ đã là thói quen không thể bỏ được, ngoại trừ việc duy trì sức đề kháng tốt, còn có tác dụng khiến người ta bình tâm tĩnh khí. Một tiếng rưỡi sau, Nguyễn Tư Nhàn xuất hiện ở toà nhà Thế Hàng. Mỗi ngày sáng sớm luôn là thời điểm bận rộn nhất, nhân viên hàng không kéo vali từ các lối đi đến, bánh xe lăn trên đất tạo ra âm thanh phức tạp không tả được, giấy tờ ở cửa tổ điều phối bay đầy trời, tiếng điện thoại ở bộ kế hoạch bay vang lên liên tiếp không ngừng nghỉ. Nguyễn Tư Nhàn ở trên đường đụng phải thành viên đội bay lần này, cùng nhau đi đến phòng hội nghị, bên tai có tiếng hắt hơi, có tiếng trò chuyện, lộn xộn, mà những âm thanh này ở khoảnh khắc cô nhìn thấy bóng dáng của Phó Minh Dư đã biến mất ngay tức khắc không còn gì. Phó Minh Dư dường như cũng có cảm nhận giống như vậy, đứng ở cuối hành lang thủy tinh dài, quay đầu nhàn nhạt nhìn qua một cái, ngay sau đó tiếp tục đi về phía thang máy. Sau lưng anh còn có rất nhiều người đi theo, vẫn chưa chú ý đến động tác rất nhỏ này của anh. Nhưng Nguyễn Tư Nhàn biết, anh đang nhìn cô. Có lẽ nguyên nhân là vì tối hôm qua, bây giờ chỉ là đứng khoảng cách cách xa như vậy ở trong đám người nhìn nhau, Nguyễn Tư Nhàn cũng cảm thấy không đơn giản như vậy. Độ ấm của gương mặt bắt đầu không được bình thường. Làm gì đấy. Có thể trấn định một chút được không. Không phải chỉ là nhận một nụ hôn sao? Còn không phải là đánh đầu lưỡi một trận sao? Có cái gì mà đỏ mặt chứ? Cả không mặt của anh ta đều không có cảm xúc giống như chẳng có chuyện gì, mi đỏ mặt cái gì?! Cô nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhấc chân đi về phía phòng hội nghị. Giây tiếp theo, di động vang lên. Như là có dự cảm, cô lấy ra di động ra nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Phó Minh Dư. [ Phó Minh Dư ]: Sau khi trở về địa điểm xuất phắt nhắn tin cho anh. Nhìn xem, người ta bình tĩnh cỡ nào. Cơ trưởng hôm nay tới sớm, đã ký xong giấy phi hành, thuận tiện cũng đã cho thêm đủ dầu, cho nên mọi người vừa đến đủ thì liền đi thẳng vào chủ đề. Thời tiết đẹp, đường hàng không quen thuộc, không cần khách, cho nên thời gian cuộc họp hợp tác lần này thời gian rất ngắn, sau khi kết thúc, đoàn người chuẩn bị đăng ký. Bởi vì thời gian còn sớm, có tiếp viên hàng không kéo Nguyễn Tư Nhàn đi đến ga sân bay mua đồ ăn. Hôm nay là cuối tuần, ga sân bay đặc biệt nhiều người, Trịnh Ấu An và Đổng Nhàn chậm rãi đi đến phòng chờ của khoang hạng nhất, nghẹn cả một đêm nên liên tục kể lể hết mười phút vẫn chưa xong. “Vốn dĩ con đối với Phó Minh Dư chán ghét chỉ có bảy phần, nhưng là tối đó đi uống rượu với cô ấy, cô ấy bóc phốt anh ta còn chuẩn hơn con, khiến cho độ chán ghét của con với anh ta lên đến mười phần, kết quả cô ta lại nhanh chóng cùng Phó Minh Dư ở bên nhau, đây là kịch bản gì thế? Cô ta cố ý sao? Là kiến thức của con quá ít, thì ra còn có thể đánh đuổi được tình địch đi như thế?” Đổng Nhàn dọc theo đường đi nghe Trịnh Ấu An than thở. Tuy rằng không biết cô nói chính là ai, nhưng cũng cảm thấy chỉ là chuyện cỏn con của mấy đứa nhỏ, không quá để ở trong lòng. “Chuyện qua rồi thì để nó qua đi, con hà tất lại để ở trong lòng.” “Không phải, con không nghĩ ra a, con cảm giác giống như mình bị chơi vậy.” Đổng Nhàn đi chậm lại, chậm rãi mà nhìn cô một cái: “Có phải con còn thích Phó Minh Dư hay không?” “Đùa cái gì vậy chứ!” Trịnh Ấu An trợn trắng mắt: “Bây giờ con cảm thấy anh Yến An còn tốt hơn anh ta.” Đổng Nhàn cười khẽ: “Không phải cũng giống nhau sao? Tin tức đào hoa của Yến An còn ít sao? Chỉ là một người cũng ồn ào ra ngoài, một người giấu tốt mà thôi.” Trịnh Ấu An nghe vậy, hơi chột dạ câm miệng. Lúc trước cô bị Phó Minh Dư chọc tức đến thề rằng đời này không đội trời chung với anh ta, chỉ là ba của cô cảm thấy không phải chuyện gì lớn, thậm chí cảm thấy Phó Minh Dư làm không gì đáng trách, nếu so sánh với việc lợi ích của hai nhà, cái này quả thật chỉ là chuyện nháo nhào nhỏ, một hai buộc cô ta phải tiếp tục qua lại với Phó Minh Dư. Trịnh Ấu An cảm thấy, mặc kệ Phó Minh Dư người này ở trong mắt trưởng bối có bao nhiêu tốt đẹp, vũ nhục tài năng nghệ thuật của cô ta thì chính là tam quan(2) có vấn đền, tam quan không hợp là tuyệt đối không có khả năng đi đến cùng nhau. (2)Tam quan: Gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan. Chỉ là ba ba của cô lại cứ ở bên tai cô ta nói đi nói lại, bảo cô hạ tư thái xuống, Phó Minh Dư thật sự tìm không ra chút tật xấu nào, bỏ qua người này thì không còn ai tốt hơn đâu. Cô ta chịu không nổi nữa rồi, chỉ làm một chút……… Lời đồn nhỏ, lấy tinh chuẩn đả kích hình tượng của Phó Minh Dư ở trong lòng ba cô. Ví dụ như cô ta nói, lần đó cùng đi Tây Ban Nha, Phó Minh Dư nhìn thấy những cô gái nhảy samba kia thì không nhúc nhích, liếc mặt đưa tình với người ta, sau đó lại không ngồi chung một chiếc xe với cô, ai biết trên xe có người nào đâu. Đồng thời lại nói, anh ta với nhân viên nữ trong công ty cũng qua lại không rõ ràng, lúc cô ta đến Thế Hàng chụp hình từng bắt gặp. Loại chuyện này nói giả như thật, thật ra khá hay, hơn nữa Trịnh Ấu An lại là một cô con gái ngoan ngoãn, ba của cô không cảm thấy cô ta đang nói dối. Cẩn thận nghĩ nghĩ với này thân phận và diện mạo Phó Minh Dư, hình như chuyện này là bình thường. Không có cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, nhưng ông không tin có chuyện lãng tử quay đầu, mặc kệ hai nhà liên hôn lợi ích lớn bao nhiêu, cũng không muốn đem con giá mình gả cho một người như vậy, chuyện này thế là xong rồi. Nhưng ba của Trịnh Ấu An là một người vô cùng nghiêm túc, trước nay không nghe qua ông nói qua chuyện của nhà người ta, nhiều nhất cũng chính là nói một chút với Đổng Nhàn, mà Đổng Nhàn cũng là một người không thích nói chuyện thị phi, cho nên loại lời đồn này khẳng định sẽ không truyền ra, vì vậy Trịnh Ấu An mới dám làm như vậy. “Dù sao con cảm thấy thật quá đáng.” Trịnh Ấu An lại đem đề tài vòng trở về: “Lúc trước con tin tưởng cô ấy như vậy, cũng chưa gặp qua vài lần đã nói hết trong lòng cho cô ấy nghe, kết quả cô ấy thì hay rồi.” Đi đến cửa phòng nghỉ khoang hạng nhất, cô nhân tiếp tân thắc mắc nhìn hai người, Trịnh Ấu An ngậm miệng, tùy ý đánh giá liếc mắt một cái, ở một bên cửa bán đồ uống ngay cửa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bước chân lập tức dừng lại. “À! Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi.” Đổng Nhàn quay đầu lại: “Cái gì?” “Chính là cô ấy, người con vừa nhắc đến.” Bởi vì liên quan đến Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn đã rất lâu không chờ kiểm soát lưu lượng trong thời gian dài, thường xuyên đều là khách đi xong thì cô cũng ra khỏi máy bay, cho nên hôm nay cô cũng là vào buồng lái này liền tắt máy. Buổi chiều sau khi trở về địa điểm xuất phát, sắc trời đã tối, sắp có mưa xuống. Cô mở máy một cái, rất nhiều tin nhắn Wechat thi nhau kéo đến, từng cái từng cái đợi trả lời, kéo xuống phía dưới, là tin nhắn buổi sáng Phó Minh Dư gửi cho cô. Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ một chút, trả lời lại cho anh một cái icon “Chíp”(3) . (3)Chíp: Tiếng kêu của động vật nhỏ. Phó Minh Dư bảo cô đi đến tầng hầm đậu xe đợi một lát, anh lập tức đi đến. Nguyễn Tư Nhàn nhìn thời tiết này, có thể trong vòng hai mươi phút trời sẽ mưa. Khoảng thời gian này cô dường như có thói quan Phó Minh Dư đưa đón cô, vì vậy xoay người đi đến bãi đậu xe. Chỗ đậu xe của cấp cao ở Thế Hàng được phân chia ra theo khu, bình thường người không nhiều, rất an tĩnh. Sau khi Nguyễn Tư Nhàn đi thang máy đi xuống, không biết Phó Minh Dư đậu xe ở chỗ nào, nên đứng ở trong chỗ đợi thang máy nghịch điện thoại. Lúc lướt Weibo, đi vào một mục tin nhắn ngắn, hiển thị trực tiếp nội dung. Đổng Nhàn: Có chuyện cần nói với con, tiếp điện thoại một chút. Nguyễn Tư Nhàn bình thường hoàn toàn không có tâm tình nhận điện thoại của Đổng Nhàn. Nhưng thật có những lúc cô sẽ không cố chấp như vậy, giống như lần trước dì bị bệnh, nếu cô không nhận điện thoại có khi đến bây giờ vẫn không biết. Mấy giây sau, điện thoại của Đổng Nhàn quả nhiên gọi đến. Nguyễn Tư Nhàn tiếp máy, trực tiếp nói: “Hai ngày nữa con sẽ đến thăm dì.” “Mẹ không phải muốn nói chuyện này với con.” Đổng Nhàn vừa xuống máy bay, cố ý tránh Trịnh Ấu An, ở phòng vệ sinh gọi điện thoại. “Vậy chuyện gì?” Đổng Nhàn trầm ngâm chốc lát. Bà và Nguyễn Tư Nhàn bình thường trao đổi với nhau những chuyện cơ bản cũng khó duy trì được, lúc này đột nhiên nói chuyện đó, không biết làm sao để mở miệng. Nhưng là hôm nay nghe Trịnh Ấu An nói về mối quan hệ của Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư, bà ở trên máy bay suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định nói chuyện với Nguyễn Tư Nhàn một chút về chuyện này. “Con và Phó Minh Dư… Đang bên nhau?” Nguyễn Tư Nhàn nghe vậy sững sốt một chút, một tay khác nắm chặt tay kéo vali. “Trịnh Ấu An nói với mẹ?” “Con và con bé có quen biết?” “Cô ấy cũng nói với mẹ chuyện này, bọn con không có thể không quen biết sao?” Đổng nhàn hít một hơi, giọng càng dịu dàng, “Là con bé nói với mẹ, mẹ hôm nay cũng mới biết.” Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn không hiểu sao có chút buồn bã. Hôm nay mới biết lập tức gọi điện thoại đến cho cô, giọng dè đặt như vậy, là đang lo lắng cô cướp đi người đàn ông của Trịnh Ấu An sao? “Con hiểu Phó Minh Dư không? Ý mẹ là điều kiện của cậu ta quả thật có thể thu hút nhiều cô gái, nhưng có một số việc không chắc là con có thể hiểu được, có thể cậu ta không phải là người thích hợp với con…” “Mẹ lại rất hiểu con sao? Sao mẹ biết tụi con không hợp?” Nguyễn Tư Nhàn nghe nói như vậy lập tức có chút tức giận, cũng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này với Đồng Nhàn, “Năm nay con đã hai mươi mấy tuổi rồi, bản thân tự có phán đoán của mình, mẹ không cần nói những cái này với con.” Đổng nhàn khẽ run: “Con nghe mẹ nói đã…” “Mẹ không cần phải nói cái gì, bọn con chính là đang ở bên nhau, con cũng không cần từ miệng người khác nói để hiểu bạn trai mình như thế nào, chỉ như vậy.” Nguyễn Tư Nhàn trực tiếp cúp điện thoại. Nhưng bởi vì cảm xúc từ cuộc điện thoại này còn chưa hết, trong lòng lại chợt nổi lên một tầng sóng khác. —— Cô nhìn qua hình ảnh phản chiếu từ bức tường cẩm thạch trước mắt, có người đang đứng sau lưng. Không cần quay đầu lại, cũng biết là ai. Nhớ lại vừa rồi mình nói cái gì, đầu óc Nguyễn Tư Nhàn vang lên một tiếng “Ong”, đột nhiên có cảm giác muốn qua đời ngay tại chỗ. Cô cứng ngắc không động, sau lưng người kia cũng không động. Điện thoại di động đột nhiên vang lên một chút. [ Phó Minh Dư ]: Anh ở bãi đậu xe nghe lén một đoạn đối thoại. Nguyễn Tư Nhàn: “…” [ Phó Minh Dư ]: Người đó hình như là bạn gái anh. Nguyễn Tư Nhàn: “…” [ Phó Minh Dư ]: Nhìn cái bóng lưng kia, hình như là em. Nguyễn Tư Nhàn: “…” Cũng không biết là tính bướng bỉnh từ đâu tới, Nguyễn Tư Nhàn cứng cổ trả lời một câu, hèn mọn mà hy vọng phá vỡ được cục diện lúng túng xấu hổ này. [ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nhìn bóng lưng cũng biết là tôi, thật đúng là tình cha như núi. Sau khi gửi tin nhắn đi, không có trả lời, nhưng cô cảm giác được người ở phía sau đang tiến gần đến bên cô, cúi người tiến tới bên tai cô, một mùi hương linh sam quen thuộc bay tới. “Bất kể em nói thật hay là lời tức giận, dù sao anh cũng tin là thật.” Nguyễn Tư Nhàn: “…” Cô vẫn đưa lưng về phía Phó Minh Dư, cổ cũng không xoay một chút. Hô hấp của anh thì quấn quanh ở gương mặt cô. Giống như tối hôm qua vậy, dây dưa triền miên miên, mang chút mùi vị của anh, có chút nhột, còn có chút tác dụng đầu độc người. Hồi lâu, Nguyễn Tư Nhàn mới mở miệng nói: “Không phải… Nói lẫy.”