[ H+ ] Hòa Tiêu Phòng Viên Ca Ca Luyến Ái Hậu
Chương 11 : Có Thằng Chú Nào Lại Muốn Chơi Cháu Gái Mình Không?
Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Phía dưới chặt đến mức làm người hít thở không thông, thịt mềm ấm áp gắt gao bao lấy quy đầu.
Anh thật sự chỉ có tiến vào một chút, liền ngừng lại.
Cảm giác xé rách này quả thực muốn lấy mạng người mà.
Trình Cảnh Ngôn hô hấp lập tức càng thêm trầm xuống, cánh tay anh nổi đầy gân xanh, có thể thấy được anh nhịn vất vả bao nhiêu, “Có thêm WeChat của anh lại không? Hử?”
“Thêm thêm…… Ưm…” Giang Tình đáng thương chảy đầy mặt, thân thể run rẩy đến lợi hại, đến cả giọng cũng run rẩy, cô há miệng thở dốc, “Đau…… huhu……”
Trình Cảnh Ngôn vẫn duy trì động tác thọc vào rút ra ở cửa động, quy đầu ma sát nó, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà cắm, trong hẻm tối trống vắng đều là tiếng nước ái muội dính nhớp, giống như đang làm tình, ái muội đến làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
“Đáp ứng yêu cầu của anh, anh sẽ không thọc vào nữa.”
Anh biết cô đau, thời điểm quy đầu cắm vào một chút, ngón tay không ngừng kích thích âm đế cứng ngắc, xoa bóp nhẹ véo…
Dâm thủy bên trong càng mãnh liệt chảy ra, chảy trên thân gậy lớn, quy đầu dưới ánh trăng có vẻ dữ tợn lại lấp lánh sáng bóng…
Ah Thật muốn dùng eo thúc một cái, xỏ xuyên qua em ấy.
Anh chống lại tính cách ác ma trong đầu mình, âm thầm nhắc nhở mình không nên quá sốt ruột, tương lai của bọn họ còn dài, bây giờ em ấy chỉ là con thỏ trắng nhỏ, không thể vì ham muốn mà dọa em ấy chạy!
Tính dục của Giang Tình dễ như trở bàn tay được anh khống chế, địa phương bị vuốt ve phảng phất muốn bốc cháy, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, đến cuối cùng biến thành ngắn và dồn dập, đau đớn bên trong chợt bị khoái cảm thay thế, cô cầm lòng không được mà muốn càng nhiều, ánh mắt trở nên mê ly, lý trí kiên định như trước giờ đã gục ngã, “…… Ưm a…… Được.”
Trình Cảnh Ngôn nghe được đáp án mình mong muốn, đem côn thịt đổi thành ngón tay, tiếp tục khảy mảnh thịt mềm ướt, lòng bàn tay không ngừng hoạt động, liên tục xoay vòng quanh âm đế.
Giang Tình sợ hãi mình rên lớn, há mồm cắn cánh tay anh, “Ưm ah…… Từ bỏ……”
Trình Cảnh Ngôn đem đốt ngón tay duỗi đi vào, từ trên xuống dưới mà thọc vào rút ra.
Giang Tình bị cắm đến ở trong lòng ngực anh không ngừng run rẩy, phía dưới bị xoa không biết phun bao nhiêu lần, đến khi buông ra, chân đã mềm yếu căn bản không đứng được nữa.
Trình Cảnh Ngôn thấp giọng cười, “Giang Tình, chỉ ngón tay thôi cũng có thể làm em phun nhiều lần, nếu như đổi thành dương vật……” Anh đem dương vật đang cố gắng chống chọi bỏ vào lại quần lót, mặc lại quần, rồi sửa sang lại quần áo cô, nhìn bộ dáng thất thần của cô, yêu thương mà lên miệng, sau đó đến nước mắt, cuối cùng là đôi mắt…
“Anh đưa em về nhà.”
Trình Cảnh Ngôn đứng thẳng dậy, Giang Tình không còn dựa vào anh nữa, cả người như không còn sức lực dựa vào trên vách tường, trong lòng tích tụ lại cảm thấy thẹn, muốn mắng chết anh, lại sợ anh dở thói dâm đãng nữa.
Miệng giật giật, “Không cần đâu…… Tôi……”
Cô vừa mở miệng nói, thì ngón tay dính hương vị của nơi tư mật liền chui vào trong miệng.
“Ưm……”
Đầu ngón tay sắc tình mà sờ sờ hàm răng cô, liền một chút sờ đến đầu lưỡi mềm mại của cô.
“Em vừa mới đồng ý, nhanh như vậy đã quên rồi à?”
“……” Giang Tình ngẩng mặt, muốn né tránh ngón tay anh, nước mắt lại chảy ra, trong miệng đều là hương vị dâm đãng.
Giang Tình cảm thấy mất mặt muốn chết, cả đời này vậy mà lại khóc như vậy trước mặt người đàn ông.
“Về sau ngày nào anh cũng đưa em về nhà.” Tên này quá bá đạo, sợ mình không đồng ý, thế là anh ta lại lần nữa tiến cơ thể về phía trước, con quái vật trong quần hung hăng chống lên mình, ngo ngoe rục rịch, phảng phất giây tiếp theo muốn cắm vào.
Giang Tình không còn mặt mũi khi cảm bản thân nổi lên phản ứng, phía dưới hình như lại có dòng nước ra.
Đánh lại đánh không lại, chửi cũng chửi không được, cô ấm ức cực kỳ, vô cùng đáng thương mà gật đầu, xem như đã đáp ứng.
Trình Cảnh Ngôn cũng không lập tức buông tay, ngón tay ở khoang miệng đánh vòng, mới chịu lấy ra, cơ thể lại lần nữa lên cơn hứng tình, giọng nói khàn khàn mị hoặc, hơi thở nóng thổi bên tai cô, khiến cả người cô nổi da gà.
“Cho em một cơ hội cuối cùng.”
“Nếu không ——” anh vươn đầu lưỡi liếm vành tai cô.
“Liền làm đến em khóc mới thôi.”
Trong đầu Giang Tình đều là cảm giác nóng hổi của côn thịt khi dính vào người.
Hai người ở trong hẻm tối một lúc mới đi ra trên đường phố.
Giang Tình đã nói với Tô Tuyết, chờ gặp xong Tần Kiệt, hai người sẽ cùng nhau về nhà .
Cách đó rất xa, Giang Tình liền thấy được Tô Tuyết.
Tô Tuyết cũng thấy được Giang Tình, cô ấy vẫy vẫy tay, kêu lên: “Giang Tình, ở đây nè.”
Tô Tuyết kêu xong thì nhìn thấy bên cạnh Giang Tình có một người đàn ông, anh ta rất cao, trên người mặc áo thun đen, quần dài xám làm nổi bật hai chân thon dài rắn chắc, một đôi giày đá bóng màu trắng, dưới màn đêm là khuôn mặt cương nghị, rất tuấn tú, là loại thành thục trưởng thành.
Trong lúc Tô Tuyết ngẩn người.
Giang Tình cùng người đàn ông đã muốn chạy tới trước mặt cô ấy.
Giang Tình mặt có chút hồng, đầu tóc có hơi hỗn độn, “Chuyện là..., Tô Tuyết, cậu về trước đi, tớ vừa lúc gặp được…… chú của tớ, chú ấy tới đón tớ rồi.”
Chú?
Nháy mắt sắc mặt của Trình Cảnh Ngôn trở nên xấu xí.
Có thằng chú nào lại muốn chơi cháu gái mình không?
Với lại mình già lắm hả?
“Chú?” Tô Tuyết duỗi tay giữ chặt Giang Tình, hạ giọng tán dương nói: “Chú nào vậy, đẹp trai quá đi? Trước kia tớ chưa gặp qua chú này bao giờ.”
Giang Tình: “……”
Tô Tuyết thấy Giang Tình không nói lời nào, lại nói: “Cậu và tên Tần Kiệt đó không có việc gì chứ? Tần Kiệt có xin lỗi cậu không?”
Giọng Tô Tuyết có chút lớn, toàn bộ đều được Trình Cảnh Ngôn nghe hết.
Giang Tình liếc mắt nhìn sắc mặc của Trình Cảnh Ngôn, lại nhìn về phía Tô Tuyết.
Cô bạn thân này của cô là người không hay nói, nhưng mà khi đã nói thì……
“Tớ… Tớ chỉ muốn tập trung thi đại học, chuyện khác lúc sau nói tiếp.”
Tô Tuyết thấy cô không muốn nói chuyện nhiều, liếc mắt nhìn người bên cạnh, ngay sau đó gật đầu xem như đã hiểu “À” một tiếng, “Tớ biết rồi, vậy…… Tớ đi về trước,” Cô ấy lại hướng tới Trình Cảnh Ngôn vẫy vẫy tay, “Chú ơi, hẹn gặp lại.”
Trình Cảnh Ngôn nghe hai từ chú ơi kia… Mày nhăn có thể kẹp chết một con ruồi bọ.
Tô Tuyết bước nhanh đi.
Giang Tình: “……” Cậu mà biết cái gì a?
Lại chỉ còn có hai người bọn họ.
Giang Tình buồn rầu đi phía trước, Trình Cảnh Ngôn liền đi theo sau.
Đi được một đoạn, Trình Cảnh Ngôn đưa nước cho cô, “Uống nước.”
“Tôi không khát.”
Trình Cảnh Ngôn vặn ra nắp bình, tự anh uống một ngụm, lúc uống có chút nhanh, nước từ khóe miệng anh chảy xuống, chảy qua yết hầu……
Giang Tình nhìn yết hầu của anh lên xuống, không biết sao lại thấy khô nóng.
Trình Cảnh Ngôn uống xong, lại đem nước đưa cho cô, có ý mà nói: “Khi nãy phun nhiều như vậy, bây giờ em cần phải bổ sung thêm nước……”
Giang Tình sửng sốt.
Khi cô hiểu được ý của câu vừa rồi, khuôn mặt đỏ lên trong nháy mắt.
A ——
Cô muốn chếtttt!
Trình Cảnh Ngôn không thuận theo cũng không buông tha, “Uống mau lên.”
Giang Tình rốt cuộc duỗi tay, lấy bình nước, cô không khát, nhưng giọng nói khó chịu, do lúc nãy khóc…
Cái miệng nhỏ mở ra uống từng ngụm nước.
Trình Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn cô, “Tên vừa mới nói chuyện với em là bạn trai cũ đúng không? Tên…… Tần Kiệt.”
Động tác uống nước của Giang Tình dừng lại, nháy mắt nhìn anh.
Liền nghe anh nói: “Cậu ta không được, quá non, lúc chơi sẽ không thoải mái.”
Giang Tình thiếu chút nữa phun nước ra…
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽༼;´༎ຶ ༎ຶ༽༼;´༎ຶ ༎ຶ༽༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Đọc mà không nhấn sao là tui thả chậm tiến độ của bộ này á nha
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
46 chương
59 chương
44 chương
7 chương
16 chương
154 chương