Gửi Người Tôi Yêu

Chương 27 : Hồi phục trí nhớ

Một tháng sau, Đường Lý Dục được xuất viện và trở về nhà. Thực tế vẫn là thực tế, không thể cóp một chút ưu ái nào. Dù gì, ba người đàn ông này cũng cần phải sinh tồn. Tần Ca một mình trở về Bắc Kinh. A Phong và Căn Bậc Hai cũng bắt đầu trở về cuộc sống bình thường. Bác sĩ nói, sức khỏe của Đường Lý Dục hồi phục rất tốt, để tiết kiệm chi phí, có thể xuất viện, trở về nhà tiếp tục điều trị. Đường Lý Dục trở về căn nhà nơi mà anh và Thẩm Anh Xuân thuê để sống cùng nhau, trở về với môi trường cuộc sống quen thuộc sẽ có ích cho việc phục hồi trí nhớ của anh. Nhiệm vụ chăm sóc Đường Lý Dục lại được đè nặng lên vai của Hứa An Ly. Hứa An Ly từ bỏ thực tập, từ bỏ trở về Bắc Kinh, mỗi ngày đều không ngừng qua nhà Đường Lý Dục, mua cơm cho anh, giặt quần áo, để anh uống thuốc đúng giờ, giúp anh nói chuyện để hồi phục chức năng ngôn ngữ và trí nhớ. Có lúc, đột nhiên anh đau đầu dữ dội, khiến Hứa An Ly lo sợ đến mức không biết phải làm thế nào, chỉ còn cách vội vàng đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ nói, hiện tượng này sẽ luôn tồn tại, cho đến khi ký ức của anh ấy hoàn toàn hồi phục, khi ấy hiện tượng đau đầu mới dần dần biến mất. Điều này cần sự kết hợp điều trị của thuốc, tâm trạng và ngôn ngữ. Không được để anh ấy tức giận, không thể để anh ấy bị kích động. Để tiện cho việc chăm sóc Đường Lý Dục, Hứa An Ly luôn ngủ trong cùng một phòng với anh. Anh đã quen với sự chăm sóc của Hứa An Ly. Từ sau khi bị thương, anh có thói quen dậy uống nước vào buổi tối. Còn nữa, thị lực của anh cũng bị ảnh hưởng nhất định, buổi tối tỉnh dậy, anh không nhìn thấy rõ mọi vật. Đường Lý Dục thường xuyên mất ngủ. Bác sĩ nói, đó là di chứng về sau, cần thời gian để chữa trị. Lúc anh đau đầu, cô sẽ dùng nước nóng để chườm, làm giảm từng chút từng chút một tinh thần căng thẳng hồi hộp của anh. Lúc ngủ không được, Hứa An Ly sẽ cùng ngồi nói chuyện với Đường Lý Dục, cùng anh nhớ lại một chút quá khứ. May mắn rằng, dưới sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của cô, sức khỏe của anh hồi phục rất tốt, rất nhanh. Người chủ xe gây tai nạn đã bị cơ quan công an bắt giữ, việc bồi thường đã được ủy thác hết cho luật sư, rất nhanh thôi sẽ có kết quả. Vị trí của anh trong tòa soạn vẫn được lưu giữ, tiền lương vẫn được phát, chỉ cần anh ấy hồi phục là có thể trở lại làm việc. Buổi tối, ngoài việc bắt buộc phải đi bộ, thỉnh thoảng anh cũng đọc sách, lên mạng, gửi email. Có lúc, Đường Lý Dục cứ chây ỳ ra trên giường của Hứa An Ly, không chịu đi. Ngửi mùi hương mà không giống với những người con gái khác trên cơ thể cô, anh sẽ ngủ rất nhanh, giống như lúc còn nhỏ, chỉ cần mẹ vỗ một cái, thì lập tức chìm vào giấc mơ. Thật kỳ lạ! Anh nói với cô cái cảm giác nằm bên cạnh cô sẽ ngủ rất nhanh, thì cô ha ha phá lên cười, nói: “Ồ! Hóa ra, anh đang muốn…” Đường Lý Dục bị Hứa An Ly đánh cho phải chạy trốn khắp nơi. Hứa An Ly xông lên, kết quả lại bị trúng kế, hai tay bị Đường Lý Dục siết lại, khiến cô không thể động đậy được, nhưng miệng thì vẫn không chịu thua: “Anh xấu thật đấy! Đàn ông tốt sẽ không đấu với con gái!” Đường Lý Dục đột nhiên dừng lại, ngây người ra nhìn bức tường thất thần, trước mắt giống như một ánh điện bất chợt lóe sáng, từ lờ mờ đến dần sáng lên…rồi lại một lần nữa rơi vào khoảng không đen tối, giống như những người thợ săn bị lạc đường trong khu rừng nguyên thủy, bỗng chợt nhìn thấy sao Bắc cực vụt sáng lên trong bóng đêm vậy. “Lý Dục, anh sao thế?” “Lờ mờ nhớ lại rằng hình như là ở trên đường, anh không ngừng chạy, cứ chạy, hình như có rất nhiều người, rất nhiều xe…” “Anh đang trên đường đi ra sân bay, đi để đuổi theo Thẩm Anh Xuân. Thẩm Anh Xuân, anh còn nhớ không? Chính là người con gái rất xinh đẹp đấy, anh yêu chị ấy, rất yêu, rất yêu…” Trước mắt Đường Lý Dục phảng phất có một tia sáng trắng đang lấp lánh làm lóa mắt… Một vệt đen, một vệt trắng. Bỗng trở nên mơ hồ… Tai nạn? Tiếng phanh xe kêu chói tai, tiếng kêu ầm ầm… Anh chạy trong sự hoảng loạn, nếu cô ấy không ở lại vì anh ta, dù chỉ là nhìn một cái, chính là vì một cái nhìn này…anh mới trở thành như bây giờ, phải vậy không? Tai nạn… Đường Lý Dục mặt mày trắng bệch, đôi môi động đậy, chậm rãi nhắc lại hai từ này. “Anh thực sự là vì người con gái có tên là Thẩm Anh Xuân đó sao?” “Ừm.” “Vậy thì, chắc chắn là cô ấy không còn yêu anh nữa.” Đường Lý Dục thất vọng nhìn Hứa An Ly. “Chị ấy rất yêu anh.” “Nhưng bây giờ cô ấy nhất định là đã thích người khác rồi, đúng không?” Ánh mắt Hứa An Ly nhìn về phía xa xăm, cô không biết nên trả lời anh như thế nào. Khi thời tiết đẹp, Hứa An Ly thường dẫn anh đi dạo trong sân trường rợp đầy hoa bồ kết tây nở, vừa đi dạo, vừa kể cho anh nghe những chuyện trước kia họ ở bên nhau. Bác sĩ nói như thế sẽ có lợi cho việc phục hồi trí nhớ của anh ấy, cái này gọi là phương pháp kích thích trí nhớ. Anh ngoan ngoãn nghe cô kể, thỉnh thoảng lại thêm vào một câu: “Chắc lúc đấy anh hay bắt nạt em lắm phải không?” Đường Lý Dục hơi nhoẻn miệng cười. “Có một chút. Anh nhìn đi, đây chính là kiệt tác của anh đấy.” Hứa An Ly đưa tay trái ra, trên cô tay có một vết sẹo nhỏ. “Hả? Không phải đấy chứ…” Đường Lý Dục nhìn vào vết sẹo, mặt đầy kinh ngạc, rồi lại nhìn Hứa An Ly: “Sao anh lại làm cho em thương tích đầy mình thế này? Có phải là đau lắm không?” “Ừm, đau chứ, vết sẹo to như thế, anh có cách làm cho nó không đau không?” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa một chút. Chư hết, anh còn thổi, giống như hồi nhỏ, không cẩn thận để bị bỏng, mẹ sẽ dùng miệng thổi, vừa nói, bảo bối đừng sợ. Chỗ cổ tay lướt qua sự an ủi ấm áp, rồi lại ra sức kiềm chế sự run rẩy của cánh tay. Hứa An Ly cố gắng rụt tay mình lại, nhưng Đường Lý Dục không chịu buông tay, cứ ra sức nắm chặt tay cô một cách dịu dáng như thế. Dường như nắm chặt như thế, thì vết sẹo khi đó sẽ không còn đau nữa. Tuy đã là tháng chín rồi, nhưng ánh nắng vẫn tươi sáng. Lặng lẽ, anh và cô cùng nhau đi trên đường, dưới bóng râm nở đầy hoa. Trong ánh mắt trong veo của Hứa An Ly, bỗng xuất hiện một mùi ướt ướt. Thản nhiên như không để nhẫn nhịn, giống như đang nói chuyện với người khác vậy, lạnh nhạt mà bình thường. “Em và Hà Tiểu Khê đang đánh cầu lông trong ngõ, anh đi xe đạp, phi rất nhanh từ một con đường khác lao tới, em tránh không kịp, thế là cả người và xe đều đâm vào nhau, kết quả là trở thành như thế này.” “Em có khóc không?” “Anh tưởng rằng em yếu đuối thế sao? Chỉ có điều vẫn may, anh đã đưa em đến bệnh viện, chính vì vết sẹo này, em mới quen anh…” “Sau đó, em đã thích anh, đúng không?” Đường Lý Dục cười ha ha nói. “Nói bậy!” “Không có, từ lúc đó anh chắc chắn là đã yêu em rồi! An Ly, em đừng lừa dối anh nữa được không?” Nếu như có nước mắt, nhất định sẽ chỉ là nước mắt ở trong lòng, âm thầm lặng lẽ. Hứa An Ly không trả lời Đường Lý Dục. Im lặng cũng là trả lời, nhưng là một cách trả lời khác. Gió nhè nhẹ thổi tới. Bắt đầu từ khi quen nhau đến giờ, tất cả giống như một giấc mơ, một giấc mơ dài. Đã nghĩ rất nhiều rồi, nhưng cô cũgn không thể nào tưởng tượng ra tình huống như bây giờ. Hứa An Ly khẽ lặng người nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhìn về phía cô, ánh nắng và phong cách đã phác họa lên khuôn mặt anh ấy càng thêm tuấn tú, làm mê lòng người. chỉ có điều cơ thể vẫn đang trong giai đoạn chưa được bình phục hẳn, vẫn còn hơi yếu nên nhìn nét mặt anh có vẻ hơi nhợt nhạt. Mấy năm nay, cô và anh không thường xuyên ở bên nhau. Dù là ở trong cùng một trường, cùng một thành phố, nhưng mỗi lần cô ở bên anh, thì chắc chắn là lúc mà anh vừa trải qua đau khổ và chống chếnh. Đó là mối liên hệ duy nhất giữa anh và cô. Lúc anh vui vẻ và hạnh phúc, cô sẽ rời xa anh. Cô có thể vĩ đại đến cái mức độ này. Cô là thiên thần của anh sao? Không! Không phải! Cô không phải là thiên thần của anh. Vì thế, Hứa An Ly và Tần Ca đã cãi nhau một trận tơi bời, Tần Ca tức giận bỏ đi, cho nên cô bỗng cảm nhận được một nỗi đau sâu kín, đến từ một nơi rất xa trong số phận. Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đường phố xa xăm, những tòa nhà chọc trời, và cả những cây dạ hợp um tùm che lấp cả bầu trời. Trong không khí, đầy ắp mùi hương hoa ẩm ướt. Lại một mùa hè nữa sắp trôi qua, Hứa An Ly không hề chú ý đến. Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô đến trường đại học B đã được bốn năm rồi, tức là năm nay cô đã hai mươi hai tuổi. Từ một thiếu nữ hồn nhiên vô tư trở thành một cô gái dậy thì đầy đặn. Nếu như không phải vì Đường Lý Dục xảy ra chuyện thì bây giờ cô đang ở Bắc Kinh rồi. Hà Tiểu Khê đã đi Na Uy, thật là xa cách nghìn trùng. Tối nay, trời vừa tối, đáng lẽ ra Đường Lý Dục muốn đi dạo trong trường, nhưng Hứa An Ly rất mệt, vừa nằm xuống giường, cô đã ngủ mất. Đường Lý Dục ngủ được một giấc thì tỉnh, anh thường xuyên mất ngủ như thế. Không ngủ được, hiếu kỳ quá nên anh muốn nhìn Hứa An Ly ngủ, cô ngủ rất ngon. Chắc là do thời gian này bận chăm sóc anh nên cô rất ít nghỉ ngơi, quá mệt nên mới vậy. Bất kể việc to nhỏ, cô đều cư xử với anh rất dịu dàng, ấm áp. Anh giống như con của cô. Cô mỉm cười nhìn anh như vậy. Lúc anh nổi nóng cô vẫn dịu hiền như vậy, chưa từng thay đổi bao giờ, dường như cô chưa từng có chuyện buồn phiền vậy. Cô ở trước mặt anh, mãi mãi thuần khiết, trong sáng như thiên thần. Lúc đó, Đường Lý Dục nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn Hứa An Ly. Ánh đèn êm dịu, rèm cửa màu vàng cam, yên lặng như ở thiên đường, mơ một thiên đường tốt đẹp. Hơi thở của cô tỏa ra khắp người anh, mang theo một mùi thơm đặc trưng của cô thể con gái, bao phủ khắp căn phòng. Chắc là nóng rồi, cánh tay vẫn ở ngoài chăn, trắng nõn như tơ, khiến ánh mắt anh có chút mơ màng. Nhẹ nhàng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ấm áp và mềm mại. Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, trong đời người, ánh trăng sáng nhất có phải là đêm nay? Dù đã bị ngăn cách bởi rèm cửa, nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu vào, khiến tâm trạng con người trở nên đặc biệt tốt. Ánh ngắm nhìn cô, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, giống như đang nắm ánh sáng duy nhất trong đời anh vậy, ấm áp và sáng rực. Bất giác, anh cúi đầu xuống. Đôi môi cô căng mọng như trái dâu tây vừa hái xuống, còn anh như một đứa trẻ đang thèm ăn, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, nhưng vẫn ít một ít một cúi xuống, cúi xuống… Đúng lúc đó cửa từ từ mở ra… Dục, em đã về rồi đây.