Bạch Ân lên tiếng, Tang Bắc liền nói cho bên kia chuẩn bị tốt. Cấp dưới biết đây là chuyện gấp, chưa tới nửa giờ, Trịnh Hòa đã xuất hiện ở ven hồ nhân tạo. Tang Bắc chưa từng thấy Trịnh Hòa, lúc đầu thấy một thanh niên bị đưa đến còn tưởng người nhà của ai trong trại an dưỡng, khẽ gật đầu, sau tình cờ liếc qua người đàn ông cao lớn bên cạnh Trịnh Hòa, thấy quen quen, hồi tưởng một lát, nhớ ra người này thuộc đám vệ sĩ, liền đoán được người bị dìu kia là Trịnh Hòa, liền nhìn kỹ hơn chút. Trịnh Hòa còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cậu vừa tẩy trang xong thì bị người lôi ra khỏi phòng, tuy chị Phương bảo không sao đâu, nhưng cậu vẫn rất hoảng loạn. Một vị nho nhã, lễ độ bước ra, xoay người chỉ vào chiếc thuyền bên bến, nói: “Cậu Trịnh, mời.” Trịnh Hòa nuốt nuốt nước miếng: “Đi đâu thế?” Người đó không trả lời, vẫn chỉ nói: “Mời.” Bạch Ân ngồi hóng mát tại cửa của trại an dưỡng từ lúc Tang Bắc rời đi, thấy bóng Trịnh Hòa đang đi tới ở phía xa xa, vẻ mặt ông không mừng, không giận, chỉ lẳng lặng nhìn. Chuyện đầu tiên Trịnh Hòa làm sau khi rời thuyền là quỳ xuống, ghé lấy mặt đất để tìm lại cảm giác an toàn, cậu sợ đến độ chân mềm nhũn, sợ tới mức tim đập như phát rồ phát dại. Bạch tiên sinh đứng lên, nói với hộ công: “Mở cửa ra, tôi đi đón cậu ấy.” Hộ công lắc đầu, kiên quyết nói: “Xin lỗi, giờ ngài chưa được ra ngoài.” Bạch Ân không nói gì nữa, cao giọng: “Trịnh Hòa, cậu không sao chứ.” Trịnh Hòa ngẩng đầu, thấy gặp người quen, trong lòng vừa mừng vừa sợ, lảo đảo bước qua: “Bạch tiên sinh?! Sao ngài cũng ở đây?” Bạch Ân mỉm cười: “Đi đường mệt lắm phải không? Mau vào nghỉ ngơi.” Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh lảng sang chuyện khác, nhưng vừa thấy ông, cậu liền đoán được chuyện gì đang diễn ra, vì thế thức thời nói: “Vâng.” Bạch Ân cầm bộ đồ bệnh nhân hộ công mang tới, nói: “Thay cái này, chắc đêm nay cậu phải ở lại.” “Đây là đâu?” Trịnh Hòa quay đầu nhìn xung quanh. Bạch Ân đẩy bộ đồ qua, cười cười: “Thay mau đi.” Trịnh Hòa không kìm lòng được, thở dài, nhận lấy bộ quần áo, nghịch nghịch, nói rất không hài lòng: “Bộ này xấu quá, em mặc vào không khác gì chuột bạch, hứ, lại còn đúng màu trắng chứ.” Bạch Ân cười nhạt, ông nhận ra, bất cứ điều gì Trịnh Hòa nói, ông đều thấy thú vị. “Từ nhỏ, chuột bạch đã được cho ăn đồ không chứa chất độc hại để cho kết quả thí nghiệm chuẩn xác, nếu em thật phải vào phòng thí nghiệm, tôi đoán, đến cơ hội được tiêm thuốc em cũng không có.” Bạch tiên sinh nói. “Không cần phải thế, ” Trịnh Hòa nói: “Đồ không sạch ăn cũng không bệnh, ngày nào em cũng ăn đồ độc hại, có thấy sao đâu? Này nhé, mấy ông Pharaoh thời Ai Cập cổ đại nếu có được tinh thần không sợ túi nhựa, chất bảo quản như em, ngày nào 3 bữa đều ăn mì ăn liền, sẽ tiết kiệm được công đoạn ướp xác của mấy chục năm sau.”