Đồng hồ là vật bên người của Bạch tiên sinh, Bạch Ân không rõ, kẻ giấu trong bóng tối vặn chậm đồng hồ của ông lại là để cảnh cáo hay làm gì. Cuộc sống của ông thật nhàm chán. Vậy nên ông quyết định thuận tay đẩy thuyền. Mấy tuần sau, Tang Bắc tới báo cáo công tác vào tầm 3 giờ chiều theo lệ thường, Bạch tiên sinh tuy biết người của trại an dưỡng đã thu hết đồ kim lại hoặc vật phẩm nguy hiểm từ ngoài cửa, nhưng vẫn hỏi: “Cậu có gì có gì để xem giờ sao? Đồng hồ hay di động gì đó.” Tang Bắc lắc đầu. Bạch Ân nhìn người đối diện, đột nhiên cảm thấy chán ghét. Nhàm chán, chi bằng về. Vì vậy, Bạch tiên sinh quyết định để Tang Bắc điền vào mẫu giấy cho người nhà, nhiều ngày như thế, ông đã thử đủ mọi cách nhưng kẻ ẩn mình trong bóng tối đó như cố tình trốn đi, dù ông lộ ra bao nhiêu sơ hở vẫn không chịu động thủ. Cái cảm giác bị người rình mò thực tệ, Bạch tiên sinh quyết định đánh trả. Kẻ đó tốn công động tay động chân vào đồ của ông, đương nhiên hiện tại không phải kết thúc, giác quan thứ sáu nói cho ông biết, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Chỉ thiếu công tác kiểm tra, chỉ thiếu mỗi cách này. Dù thế nào, Bạch Ân quyết định thử một lần.