Great mage ở thế giới harry potter
Chương 77 : lần đầu thân mật tiếp xúc
Ngày thứ nhất sau khi tế tổ, trong khi Thomas theo lão Đoàn và chị Nguyệt đi biển, ông Phong được bố của mình triệu tập. Trong phòng khách, ba bố con gồm ông Nhân, ông Phong và chú Bình đang ngồi uống trà. Câu chuyện của 3 người xoay quanh đám con cháu.
Ông Nhân hỏi chú Bình:
- Thằng Vương không sao chứ? Hôm qua bố thấy lúc ra về nó có vẻ ủ rũ.
Chú Bình đáp:
- Nó không sao đâu ạ. Chỉ là bị đả kích hơi nặng mà thôi. Nhất là khi nó biết thằng Quốc vẫn còn chưa dùng hết sức.
Ông Phong hỏi:
- Chú nói cho nó biết hết như vậy không sợ đả kích quá nặng nó không dậy nổi à?
Câu hỏi quan tâm nhưng cái giọng đắc ý thì không giấu đâu được.
Chú Bình thản nhiên:
- Đau một lần rồi thôi. Còn hơn để nó cố gắng phấn đấu rồi mới phát hiện ra là con trai của anh vẫn chưa thèm đánh hết sức với nó. Như vậy còn tệ hơn.
Ông Phong không đáp lại, dù sao đó cũng chỉ là cháu họ, lại cũng chả có thân thiết với ông bao nhiêu. Một hai câu quan tâm là đủ rồi.
- Mà sao chú không huấn luyện cho thằng Hải. Anh thấy tố chất của nó cũng đâu thua kém thằng Vương.
Chú Bình lắc đầu, dao tốt không gọt được chuôi. Thằng Hải tuy có tố chất nhưng lại ham chơi, cộng thêm vợ của chú cũng không thích con cái học võ rồi đánh đấm gây hoạ, lên trình độ bản thân nó cứ lẹt đà lẹt đẹt.
Ông Nhân lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai đứa con, ông nói với con thứ:
- Được rồi. Hôm nay bố gọi anh về là vì chuyện của thằng Quốc. Anh đã dạy nó được những gì rồi?
Ông Phong nói:
- Bố thấy rồi đó, con dạy nó cách luyện khí, và cả các kỹ thuật thực chiến nữa.
- Nghĩa là anh không dạy nó bất cứ gì về võ thuật cổ phải không?
Ông Phong gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ:
- Cũng không phải là con không muốn dạy. Mà tình hình khi đó không cho phép, con đang lưu vong, đâu dám tuỳ tiện dạy võ thuật gia truyền. Quan trọng hơn là chính bản thân của thằng Quốc, con sợ dạy nó rồi sẽ gây hoạ.
Chú Bình nhìn anh trai với vẻ khó tin, sợ thằng Quốc gây hoạ, cái này còn khó hơn bảo thằng Vương đi gây hoạ. Chú thấy nó cư xử rất chuẩn mực, làm người cũng điềm đạm hơn xa đồng lứa.
Ông Nhân cũng không quá bất ngờ trước câu trả lời của con trai:
- Vậy là con cũng nhận ra rồi hả? Bản chất võ học của thằng Quốc.
- Vâng.
Chú Bình có chút gấp, chú không rõ lắm hai người này đang nói gì:
- Từ từ. Bố với anh nói cái gì vậy ạ?
Ông Nhân thở dài, ông giải thích:
- Con cũng biết, bố đánh giá thằng Vương là thiên tài võ thuật, nó có thể tiếp thu và tu luyện rất nhanh tất cả các trường phái võ học. Nhưng thằng Quốc, cái nó có là bản năng võ thuật. Nếu quan sát kỹ con sẽ thấy, cách nó chiến đấu giống như dã thú săn mồi vậy. Một đòn chúng yếu hại, kết thúc chiến đấu.
Ông Phong cảm thán:
- Cũng chính vì vậy mà con không dạy nó võ thuật cổ truyền. Võ cổ truyền của chúng ta ra đời và phát triển trong chiến tranh. Con sợ con trai con không khống chế được mà gây hậu quả khôn lường.
Ông Nhân lắc đầu:
- Con nghĩ vậy là sai rồi. Võ học không chỉ dùng để chiến đấu, mà còn để tu dưỡng bản thân. Cũng may là cơ sở của thằng Quốc được con đào tạo vững trãi, nếu không cũng bị con mang hỏng. Từ mai trở đi việc luyện võ của nó sẽ do bố huấn luyện, con đừng xen vào nữa.
- Vâng. Vậy con xin nhờ bố.
* * *
Sáng sớm ngày thứ 2 sau khi tế tổ, Thomas và anh Đoàn mặc đồ thể thao rồi theo ông nội đi tập từ lúc 5 giờ sáng. Địa điểm tập là ở cồn cát bên kia sông, ở đó cũng có rất nhiều người họ Trần đang tập luyện, chủ yếu là những người trên trung niên, đã nghỉ hưu. Còn những người trẻ thì hầu hết còn phải đi làm lên không có bao nhiêu người có mặt. Đám trẻ nhỏ thì còn mải ngủ, ông Nhân kêu ca bây giờ bọn trẻ toàn lũ lười biếng.
Thomas huých lão Đoàn một cái rồi nhướng mày ý bảo: ông nói anh kìa. Lão Đoàn đáp lại nó bằng một cái ngón giữa mới học được.
Cả hai được ông giao cho bài khởi động nhẹ là chạy bộ 10km, và yêu cầu hoàn thành trước 6h. Anh Đoàn mặt ủ rũ như bánh đa nhúng nước chạy theo sau Thomas, bình thường lão toàn ngủ đến ít nhất 6h mới dậy. Thomas không hiểu nổi, làm thế nào mà trình độ võ thuật của gã mắc bệnh lười kinh niên này lại cao đến vậy.
Sau khi trở về, Thomas phát hiện gã anh họ siêu lười vẫn mặt không đỏ, hơi không gấp, điều này khiến nó vô cùng bất ngờ. Tuy nhiên, học võ không có đường tắt, chắc chắn lão Đoàn đã âm thầm luyện tập vô cũng vất vả; lão cũng giống Thomas, không muốn để người khác nhìn thấy những lúc bản thân hùng hục luyện tập mà thôi.
Ông Nhân hài lòng nhìn hai đứa cháu nội, chí ít thì nền tảng thể lực của chúng khá tốt, ngay cả thằng Đoàn cũng không kém chút nào, coi ra không phải nó thực sự lười biếng.
Ba ông cháu ra một khu vực sát mép sông, ở đây cách khá xa những người khác. Tuy là trong họ tộc, nhưng việc giáo dục võ thuật cũng không phải ai đều có thể dạy. Những người khác cũng biết việc lên lui xa tạo một khoảng đủ rộng cho 3 ông cháu.
Ông Nhân trước tiên nói với anh Đoàn:
- Con ra đánh một bài Hổ quyền cho ông xem.
- Vâng!
Anh Đoàn bắt đầu đánh quyền. Trước mặt của ông nội, anh cũng không dám giở trò, nhất là khi đã bị cảnh cáo trước.
Thomas âm thầm cảm thán: "Quả nhiên lão giấu nghề kỹ thật!"
Chỉ thấy từng trảo xé gió, mỗi một quyền đều có thể đánh ra một tiếng vang nhè nhẹ trong không khí. Bộ pháp uyển chuyển nhưng không mất đi sự vững chắc, Thomas có cảm giác sỏi đá dưới trân của anh Đoàn đều có thể bị nghiền nát.
Trình độ này hiển nhiên vượt rất xa thiên tài võ thuật mà nó đã thi đấu trước đó. Theo Thomas đánh giá, với trình độ này, nó phải sử dụng cả ma thuật gia cường cơ thể và đủ loại ma pháp hỗ trợ mới có thể chiến thắng. Thậm chí nếu không thể giải quyết nhanh tróng thì kết quả khó mà nói. Tốc độ xê dịch trong khoảnh khắc của ông anh nó quá nhanh, rất khó mà ma pháp đơn thể có thể đánh chúng mục tiêu.
Thomas nhíu mày quan sát kỹ, nó có cảm giác mỗi một đòn của anh Đoàn có cái gì đó mà nó thiếu, nhưng lại không có thể phát hiện là ở đâu.
Ông Nhân nhìn thoáng qua Thomas, xem ra đứa cháu này ngộ tính rất tốt, nó đã cảm giác ra bản thân có chỗ thiếu hụt. Dạy đứa có ngộ tính tốt sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau khi anh Đoàn đánh xong quyền, ông Nhân tiến hành chỉ điểm thiếu sót, tuy anh đã làm rất tốt nhưng trong mắt ông Nhân thì độ hoàn hảo của nó cũng cỡ như phin pha cà phê.
Sau khi nắn gân đứa cháu đích tôn, ông Nhân quay lại phía Thomas. Ông hỏi:
- Chắc con cũng nhận ra bản thân có phần thiếu sót nghiêm trọng rồi phải không?
Thomas gật gật đầu, nó có cảm giác đó nhưng lại không bắt được trọng điểm.
- Dùng hết khả năng tấn công ông thử coi.
Thomas ngớ người, dù nó biết ông nội nó không phải người thường, nhưng việc tấn công ông thì…
- Đến đây. Đến bố mày còn chả chạm nổi vào ông nữa là mày.
- Vâng.
Lão Đoàn đầy hứng thú ngồi xem Thomas rụt rè tiếp cận ông nội, theo kinh nghiệm nhiều năm ăn đòn của lão thì Thomas sắp lãnh đủ.
Thomas hét lên một tiếng rồi nhanh chóng tung một cú đấm thẳng về phía ông nội, dĩ nhiên là lệch hướng, nó không thật sự dám đánh hết sức.
Ông Nhân dễ dàng tóm lấy tay của Thomas, ông lắc đầu. Con cháu hiếu thảo là chuyện đáng mừng, nhưng trong lúc này thì không mang lại hiệu quả mong đợi.
Đẩy Thomas lui lại 3 bước, ông Đoàn vẫy lão Đoàn đang ngồi xem kịch một bên lại.
Gã lười một mặt bất đắc dĩ tiến lên phía trước, ngay từ đầu đã đoán ra số nó phải chịu khổ sai mà.
- Con đấu với anh Đoàn đi, chiến đấu là cách nhanh nhất để thể ngộ võ học. Nhớ là không được sử dụng pháp thuật.
- Đã rõ thưa ông.
Thomas mừng ra mặt, nếu không phải ông nội thì nó chả có gì phải lo lắng. Không sử dụng đến ma pháp thì chiến lực của nó thua xa lão Đoàn, hoàn toàn có thể buông tay mà đánh.
Hai anh em bắt đầu đứng đối diện, lần này Thomas hoàn toàn không có bất kỳ lúng túng khi giao đấu. Nó biết người đối diện nó rất, rất mạnh, nó hoàn toàn không cần lo lắng trước sau. Buông tay mà chiến.
AAAA!
Hét to một tiếng, Thomas lao về phía anh Đoàn. Nó tung ra một cú đấm thẳng vào mặt của ông anh họ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
71 chương
141 chương
11 chương
136 chương
41 chương