Great mage ở thế giới harry potter
Chương 121 : bão lửa
Càng đi vào sâu trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn, Thomas đã không còn thấy được những ngôi sao chi chít phía trên cao nữa, kể cả ánh trăng tràn ngập bầu trời cũng không còn có thể chiếu rọi tới nơi đây. Thứ ánh sáng duy nhất tồn tại giữa nơi đây là ánh đèn toả ra từ đầu những chiếc đũa phép. Nhờ đó mà cả bọn không bị mất dấu mấy con nhện khi đường đi bắt đầu rẽ lối.
Harry dừng bước, cố gắng tìm hiểu xem chỗ mà lũ nhện đang tới là đâu, nhưng xung quanh, ngoài vùng ánh sáng nhỏ nhoi của vài ngọn đèn phát ra từ đầu những cây đũa phép, là một vùng đen nhánh. Nó chưa bao giờ tới nơi này, người duy nhất rõ ràng về rừng cấm là lão Hagrid, kể cả Thomas cũng chưa bao giờ thâm nhập tới đây. Đáng tiếc là lão Hagrid đang ở cách xa ngút ngàn, có lẽ đang bị nhốt trong nhà tù phù thủy Azkaban. Và những lời cuối của lão dặn dò Harry chỉ vỏn vẹn là hãy theo dấu những con nhện.
Có cái gì đó ẩm ướt chạm vào tay Harry khiến nó giật mình nhảy lùi ra sau, dẫm phải chân Ron. Nhưng hóa ra đó chỉ là mõm của con Fang.
Harry nói với Ron:
- Cậu thấy sao?
Ron nói chán ngán:
- Thì đằng nào tụi mình cũng đã tới tận đây rồi.
Harry quay sang Thomas và Hermione, người trước thì nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, còn Hermione thì khẽ đầu, hiển nhiên cô cũng không có ý định dừng lại nửa vời.
Harry quyết định, tới luôn. Cả bọn lại tiếp tục đi theo những cái bóng chập chờn của lũ nhện, tiến vào sâu hơn nữa trong khu rừng. Lúc này không thể đi nhanh được, vì trong bóng đêm, những gốc cây và rễ cây lồi lên trên mặt đất làm con đường chúng đi trở nên hết sức gồ ghề trắc trở. Harry cảm nhận được hơi thở nóng hổi của con Fang phà vào bàn tay. Và cứ đi được một chút cả đám lại phải dừng lại, Thomas dùng câu thần chú nâng cấp "Lumos Maxima" tạo ra một quả cầu ánh sáng rực rỡ và ném nó lên cao chiếu rọi toàn thể xung quanh để nhìn xem lũ nhện đã đi tới đâu.
Có vẻ như 4 người, và thêm 1 con chó, đã đi như vậy ít nhất là nửa tiếng đồng hồ. Áo choàng của chúng cọ vào bụi gai và những cành cây thấp lè tè. Một lát sau chúng nhận thấy mặt đất bắt đầu đổ dốc, mặc dù cây cối vẫn mọc dày đặc không thay đổi.
Bỗng nhiên con Fang phát ra một tiếng sủa lớn, làm cho cả Ron, Hermione và Harry hết hồn.
Ron la to:
- Cái gì vậy?
Nó cố nhìn thủng màn đêm đen đặc chung quanh, tay túm chặt cùi chỏ Harry, còn Hermione thì túm chặt lấy tay Ron. Thomas đứng cách họ một chút, trên đường tới gần nơi này nó phát hiện ra một chút dấu vết khác lạ và quyết định đi chậm lại một chút để xem xét. Và sắc mặt của Thomas chuyển sang cực kỳ khó coi, nó phát hiện ra một loài thực vật mà nó không bao giờ muốn tìm thấy ở nơi này – U Linh Lan.
Harry thở mạnh:
- Có cái gì đó di chuyển xung quanh đây… Lắng nghe đi… Hình như có cái gì đó lớn lắm…
Cả ba người nín thở lắng nghe. Đâu đó bên cánh phải, có một vật gì to lớn lắm đang bẻ gãy cành lá để mở đường qua khu rừng.
Ron bắt đầu lảm nhảm:
- Ôi, thôi, thôi rồi, thôi rồi…
Harry nổi điên lên gắt:
- Im đi! Nó nghe thấy bồ bây giờ.
- Nghe tiếng mình hả? – Ron rít lên một cách bất thường. – Nó nghe tiếng con Fang trước rồi còn đâu!
Lúc đó, bỗng dưng bên phải tụi nó sáng lòa ánh đèn pha, trong bóng đêm đen thui thì ánh sáng càng lóa mắt. Harry, Ron và Hermione đều bất giác giơ tay lên ngang trán để che mắt, sau đó chúng ngạc nhiên là cái kính mắt đã tự động điều chỉnh độ sáng khiến chúng không bị loá như đã tưởng. Con Fang tru lên và co giò chạy trốn, nhưng bị kẹt vô mấy bụi gai nên càng tru lên thảm thiết hơn.
Tiếng Ron hét lên trong tiếng thở phào:
- Chiếc xe của mình đây mà!
- Cái gì?
- Tới coi nè!
Harry và Hermione lao theo Ron về phía phát ra luồng sáng, trượt chân, vấp váp, suýt ngã lăn, nhưng ngay sau đó hiện ra trước mắt ba đứa là một khoảng rừng trống.
Chiếc xe của ông Weasley đang nằm bơ vơ ở đó, dưới một vòm cành lá rậm rạp, đèn pha ở đầu xe đang chiếu sáng. Ron há hốc miệng đi về phía chiếc xe, chiếc xe cũng nhích từ từ về phía Ron, y chang một con chó khổng lồ đang mừng chủ.
Ron sung sướng đi quanh chiếc xe, xuýt xoa:
- Nó vẫn nằm đây từ hồi đó cho tới giờ! Coi kìa! Cánh rừng đã biến nó thành xe hoang rồi…
Thomas lúc này cũng từ từ theo lại gần. Harry quay sang hỏi:
- Có chuyện gì à Thomas? Nhìn sắc mặt cậu không được tốt.
Thomas lắc đầu, vượt qua Harry và tiến lại gần xem xét cái xe. Hai bên hông nó bị trầy trụa và bê bết bùn sình. Rõ ràng là đã tự một mình bươn chải loanh quanh khu rừng. Con Fang không có vẻ gì khoái chiếc xe lắm. Nó cố gắng bám sát chân Harry, và con chó đang run như cầy sấy. Harry cất cây đũa phép của nó vào túi áo.
Ron dựa vào chiếc xe, bàn tay đập nhẹ lên thùng xe như vỗ về:
- Vậy mà tụi mình cứ tưởng là cái gì sắp tấn công tụi mình chứ! Lâu nay mình cứ thắc mắc không biết chiếc xe biến đi đâu!
Trong lúc cả đám đánh xem xét cái xe, Harry nhận ra lũ nhện đã cuống cuồng chạy biến ra khỏi vùng ánh sáng của đèn pha. Nó nói:
- Tụi mình lạc mất dấu vết rồi. Đi tìm lũ nhện thôi.
Thomas nói với cái giọng bình tĩnh lạ thường:
- Không cần đâu. Chúng tới rồi.
Hermione nhíu mày, cô có dự cảm bất thường tới từ thái độ của Thomas. Còn Ron, nó ngẩng đầu lên, và sau đó không còn nhúc nhích, mắt trừng trừng ngó một điểm nào đó ngay đằng sau Harry, hơi lơ lửng một chút phía trên cao. Bộ mặt nó xạm đi vì nỗi kinh hoàng.
Harry và Hermione cũng nhận ra sự bất thường của Ron, nhưng hai đứa thậm chí không đủ thời gian để quay lại để coi đó là cái gì thì đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Cả Ron và Thomas đều chung số phận. Cả bốn người cùng một con chó bị cuốn đi vào tuốt trong rừng sâu.
Lũ quái vật đang tiến vào sâu giữa rừng, con Fang đang cố vùng thoát khỏi càng của con quái vật đang quắp nó, tiếng rống của con chó vang vọng cả một mảng rừng cây. Thomas mặc kệ lũ nhện kéo nó cùng đám bạn tiến lên, nó biết hiện giờ cả đám không có nguy hiểm nào cả, trừ Ron đã gần như ngất xỉu vì sợ.
Qua một hồi lâu, bóng tối nhạt đi một chút để cả bọn có thể nhìn thấy mặt đất đầy lá rơi giờ đây đã lúc nhúc lũ nhện. Cả đám đã đến bên mép một cái hố rộng. Cái hố này quang đãng không bị cây cối che khuất, nên nhờ ánh trăng trên trời soi mờ mờ, Thomas và đám bạn được thấy một khung cảnh xấu xí vô cùng.
Vô số con nhện to như những cỗ xe ngựa, có tám mắt, tám chân, đầy lông lá, và đen ngòm. Những con nhện đang quắp Thomas, Harry, Ron và Hermione đưa chúng tới và thả trước một cái mạng nhện giăng ngay trung tâm hố. Những con nhền nhện khổng lồ khác xúm xít chung quanh mạng nhện, giơ càng lên nhấp lách cách một cách hào hứng trước cảnh đồng bọn đem về những con mồi có vẻ ngon lành.
Harry bỗng nhận ra con nhền nhện đã quắp nó tha về đây đang nói gì đó. Cũng khó nghe ra nó nói gì, vì cứ mỗi tiếng thốt ra đều được đệm bằng tiếng nhắp càng lách cách.
Con nhền nhện ấy kêu:
- Aragog! Aragog!
Từ chính giữa cái vòm mạng nhện mờ mờ thong thả hiện ra một con nhền nhện có chân cẳng màu xám, còn những con mắt trên cái đầu có càng thì màu trắng đục. Nó đã bị mù.
Vừa nhắp càng một cách sốt ruột, con nhền nhện mù được gọi là Aragog lên tiếng hỏi:
- Cái gì đó?
Con nhền nhện đã bắt được Harry trả lời:
- Người.
Aragog nhích tới gần hơn, tám con mắt trắng đục của nó đảo quanh mơ hồ.
- Có phải Hagrid không?
Con nhền nhện bắt được Ron đáp:
- Người lạ.
Aragog quạu quọ nhắp càng ra lệnh:
- Giết chúng đi. Ta đang ngủ…
Harry la to:
- Chúng tôi là bạn của bác Hagrid.
Lách cách lách cách, tiếng nhắp càng của những con nhền nhện khổng lồ vang lên khắp chung quanh. Aragog dừng lại. Rồi nó chậm rãi nói:
- Hagrid chưa bao giờ phái người nào đến gặp ta.
Harry thở gấp gáp, giải thích:
- Bác Hagrid đang bị rắc rối. Bởi vậy mà chúng tôi phải đến đây.
Con nhền nhện già lặp lại:
- Bị rắc rối à?
Harry cảm nhận được sự quan tâm lẫn trong những tiếng nhắp càng lách cách.
- Nhưng tại sao bác ấy phái tụi bây đến đây?
Harry đáp lại:
- Ở trường, người ta cho là bác Hagrid đã thả… thả gì đó ra giết hại học trò. Họ đã bắt bác ấy nhốt vô ngục Azkaban rồi.
Aragog tức giận nhắp càng như điên, và đám đông nhền nhện hiện diện khắp hố cũng đồng loạt nhắp càng hưởng ứng. Aragog cáu kỉnh lên tiếng:
- Nhưng chuyện đó đã qua rất lâu rồi mà. Ta còn nhớ rõ. Chính vì chuyện đó mà họ đuổi học ông ấy. Họ tưởng ta chính là con quái vật trú ẩn trong Mật thất. Họ tưởng Hagrid đã mở cửa Phòng chứa Bí mật và thả ta ra.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Harry, nó hồi hộp đáp lại:
- Tại vì, con quái vật lại đang tấn công học trò trong trường…
Lời nói của Harry chìm trong hàng loạt tiếng lách cách của những cái càng khắp nơi thi nhau nhắp một cách giận dữ. Aragog nói:
- Đừng bao giờ nói đến nó! Ngay như với Hagrid, ta cũng không bao giờ nói tới con ác thú ghê rợn đó, cho dù ông ấy đã gặng hỏi ta nhiều lần.
Harry nghe tiếng lá bị nghiến rào rạo quanh mình. Nó tha thiết khẩn khoản gọi Aragog:
- Vậy thôi chúng tôi đành đi về vậy.
Aragog nói với giọng chậm rãi:
- Đi về? Ta không nghĩ vậy đâu…
- Nhưng… nhưng…
- Lũ con trai con gái của ta, theo lệnh ta, không hại Hagrid. Nhưng ta không thể nào cản được chúng nó thưởng thức những món thịt tươi sống tự dẫn xác tới lãnh địa của ta nộp mạng. Thôi, vĩnh biệt, hỡi những người bạn của Hagrid.
Đúng lúc này, một tiếng nổ to đột ngột phát ra, đồng thời, một luồng ánh sáng rọi soi thấu đáy hố. Chiếc xe hơi bị phù phép của ông Weasley đang rầm rầm lao xuống dốc, đèn pha sáng trưng, còi hú inh ỏi, chạy tới đâu hất văng lũ nhện ra khỏi chỗ đó. Chiếc xe thắng một cái “két” trước mặt Harry, Ron, Hermione và Thomas, cánh cửa tự động bung ra mời gọi.
Harry chui tọt vào xe, ngồi ở ghế trước; Ron ôm con Fang, đẩy nó lên băng ghế sau của chiếc xe hơi, Hermione theo sát chui vào,rồi đóng mạnh cửa lại. Harry gọi Thomas:
- Lên xe nhanh Thomas!
Thomas không đáp lời, nó giơ cao cây đũa phép lên đỉnh đầu.
- Protego Maxima! Fianto Duri! Repello Inimicum!
Ba câu thần chú liên tiếp được tung ra. Chúng tạo thành một tấm màng pháp thuật che đậy toàn bộ cái hố nơi Thomas và những người bạn của nó đang bị bao vây bởi lũ nhện.
Hermione hét lên:
- Thomas! Cậu tính làm cái gì?
Lần này Thomas đã lên tiếng, nó nói:
- Các cậu cứ ngồi yên trong đó đi. Mình sẽ dọn dẹp mớ rác rưởi chết tiệt này nhanh thôi.
Không để đám bạn của mình nói thêm bất cứ điều gì, Thomas đã ra tay. Nó nhảy lên nóc cái xe ô tô. Sau đó, trong bóng tối, lửa bùng lên: hai màu đỏ thẫm và vàng nhuộm đẫm toàn bộ không gian. Một vòng lửa bao quanh Thomas và cái xe nơi đám bạn đang trú ẩn. Thomas đứng trên nóc xe ô tô, ngọn lửa nhảy múa trong đôi mắt của nó. Cây đũa phép của Thomas được nâng lên thật cao, từ đầu của nó đang phát ra ngọn lửa khổng lồ, rực rỡ và có nhiệt độ cao đến kinh người.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
46 chương
23 chương
607 chương