Gọi Tao Là Anh Yêu

Chương 38 : Mối tình đầu của Minh.

Tên lạ mặt ôm chầm lấy người cô. " Em yêuuuuuu" " C..cậu " cô lắp bắp. " Trời ơi nhớ cưng quá à" hắn hun chụt chụt lên má Mi làm mặt cô đỏ ửng. " Cậu là?" " Ghét ghê zậy á, anh Huy nè. Nhớ hôm?" " A...anh Huy...Á trời ơi, anh Huy thật hả?" " Thật chứ chả lẽ giả" Hai con người mừng mừng rỡ rỡ ôm chầm lấy nhau, có một người chứng kiến cảnh thắm thiết, mặt đen như đít nồi cháy. " Ôm đã chưa?" Cô giật mình buông Huy ra, chết rồi, nhìn mặt anh kìa, lần này tiêu chắc. " D..dạ" " Ai dợ cưng?" Huy hết nhìn nhỏ rồi lại nhìn tên con trai mặt sát khí phừng phừng, khẽ rùng mình. " Là...là" Anh cắt ngang, khuôn mặt lạnh tanh. " Chồng " " Chồng? Mi cưng, cưng hư quá. Hôm bữa mới khoe anh là có bạn trai, sao hôm nay lòi đâu ra thằng chồng này vậy?" " Bạn trai? Ra đây tao nói chuyện" Anh kéo cô ra chỗ khác. " Giải thích?" " A..anh đừng hiểu lầm, anh Huy là...là bạn " cô rối rít. " Bạn bè gì ở đây, bạn bè mà quàng vai bá cổ ôm hôn thắm thiết nơi công cộng?" " Đâu có thắm thiết đâu mà, là khách hàng trong một quán cà phê em phục vụ thôi. Lúc anh không ở đây anh ấy giúp đỡ em nhiều lắm, còn tìm việc cho em nữa" " Chắc không?" " Chắc " " Thế hắn nói bạn trai là thế nào?" " E..em" " NÓI" " L..là anh được chưa, em khoe với anh ấy là anh Ca sắp về thôi" Mặt cô đỏ lịm, còn mặt anh thì hí hửng. " Hai vợ chồng trò chuyện xong chưa?" Huy từ đâu chạy ra quàng một tay lên vai nó. Anh khẽ nhíu mày, liền lôi nó qua phía mình. " Đề nghị cậu đừng tự do đụng chạm như vậy, dù gì cũng là nam nữ với nhau" " Anh Ca...đừng mà" cô khẽ lắc tay anh. " Sao?" " Anh ấy...cong" " Cong thẳng gì ở đây, tao đang nói chuyện, im lặng đi" " Xúc phạm " Huy nói giọng giận dỗi rồi quay lưng bỏ đi. " Thằng ấy...bị gì thế?" " Em đã nói là anh ấy cong rồi mà" " Sao mày cứ cong cong mãi thế, có gì cứ nói thẳng ra cho rồi" " Trời ạ, là bê đê ấy ạ " " Cái gì? Nhìn vậy mà cũng..." " Cũng gì?" Huy cầm chai nước lọc đi tới, bực mình hét lên. " Không có gì" Anh bụm miệng ráng nhịn cười. " Xí, nhìn mặt đẹp trai mà dô duyên thấy ghớm hà. Thôi đi vô cưng" " Đi đâu? Anh cũng học ở trường này ạ?" Cô ngạc nhiên. " Ừ, giờ chuyển về đây học với cưng luôn" " Không được" Lâm nhấn mạnh. " Sao không được?" Huy đá đểu. " Tôi nói không được là không được" " Thế tôi phải nghe lời anh à?" " Cậu..." Mi thấy tình hình căng thẳng, vội vàng lên tiếng. " Hai người bình tĩnh đi" " Giỡn thôi, chứ tôi đây không thèm nhá. Đây này, phó giám đốc bộ phận Marketing của tập đoàn T&T lớn nhất thế giới đây này" Huy đầy tự hào. " Vậy là cùng...ưm" Anh đã kịp chặn miệng cô lại, nhếch mép cười đểu. " Trễ giờ rồi đó, mày đi học đi" " Sao lại chặn miệng em, em đang định nói..." " TAO NÓI MÀY ĐI HỌC" Mi thấy anh bỗng nhiên bực mình thì thui thủi đi vào trường. " Bái bai mọi người nha" " Bye cưngggg " Huy vẫy tay hôn gió tới tấp. Lâm cười nhẹ nhàng chào nó rồi phóng xe đi trước. Huy vào công ty, mang theo tâm trạng u uất vì bị tên hồi nãy cho ăn rổ bơ mà chạy đi trước. Tên đó dám coi thường bà, nhất định gặp lại sẽ không tha. " Anh Huy, anh Huy " một tên nhân viên hớt hải chạy lại. " Gì?" " Sếp..sếp" Tên nhân viên thở hồng hộc. " Sếp làm sao? Nói nhanh lên, bà mày đang bực mình đây này, muốn tống dép vào họng không hả" Tên nhân viên sợ tái mặt, vội vàng nói " Tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn bên Mĩ mới về, nghe nói sẽ ở lại làm việc ở Việt Nam luôn" " Cái giề? Mày nói thật hả?" Huy hét lớn. " Dạ thật, anh mau lên đi" Huy cười hớn hở, rốt cục ngày hôm nay cũng có chuyện vui. Kêu tên nhân viên chuẩn bị sẵn một li cà phê, chỉnh lại đồng phục sẵn sàng rồi bấm thang máy lên tầng 18, việc đầu tiên là phải lấy lòng sếp tổng cái đã. " Cốc, cốc, cốc" " Mời vào" Một giọng nói vọng ra. Huy mở cửa, chưa kịp hí hửng điêu ngoa mồm mép đã bị tạt ột gáo nước lạnh. Tên đẹp trai hồi nãy đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, miệng nhếch lên. Biết mình lỡ lố rồi, nàng ấm ức gục mặt xuống đất, ai ngờ chồng của con Mi lại có địa vị cao đến thế cơ chứ. " Sao lại đứng đó, cậu mau vào đây" Nàng nhích từng tí đến bàn, cảm thấy nhục nhã ê chề. Thôi xong, dám ăn nói láo lếu với sếp tổng, sau này không bị đuổi việc thì cũng bị đày đọa cho đến chết, sao số nàng khổ vì trai đẹp thế này. " Có chuyện gì?" Lâm gấp tập hồ sơ lại, dựa người vào ghế, khuôn miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Huy nuốt nước bọt ừng ực, tay run cầm cập đặt li cà phê lên bàn sếp. " Cậu không biết chào sếp à?" Anh cười đểu. " C...chào sếp" " Sao nhỏ nhẹ thế, khi nãy còn mồm mép dữ lắm cơ mà?" " Tôi...e...em " Huy muốn khóc quá. " Chuyện ban nãy tôi cũng không giữ trong lòng lâu, vả lại tôi cũng không phải là dạng người lấy thù riêng trả thù công" Anh nhấp ngụm cà phê Huy vừa đem lên, nói tiếp " Dù sao thì sau này cũng mong cậu để ý giùm. Bây giờ cậu có thể ra" " D...dạ vâng" Huy lập tức chạy đi. Anh ngồi trong phòng ôm bụng cười nắc nẻo. Huy đi thẳng vào phòng, khóc lóc đến là thảm thương, nàng hận. Không được, hắn dám chơi nàng, nàng sẽ chơi lại, hãy đợi đấy! .... " Minh " Mi đi vào khu vườn bí mật. Cậu quay người lại, nở nụ cười răng khểnh thường nhật. " Cậu gọi tớ vào đây làm gì thế?" Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Minh đi tới, cậu nắm lấy hai tay cô, thật chặt. " S...sao thế, đừng vậy mà" Mi ráng rút tay ra, cậu lại càng nắm chặt hơn. " Tớ thích cậu " Minh nói, mặt háo hức chờ đợi. " T...tớ " Cô run rẩy, cô sợ cậu tổn thương, cô phải làm sao bây giờ đây? " Đừng sợ, tớ biết câu trả lời sẽ là không mà " " Cậu..." Mi ngạc nhiên. " Tớ biết cậu không thích tớ, tớ biết cậu chỉ xem tớ là bạn. Nhưng tớ muốn nói, tớ không muốn sau này phải hối hận" " Tớ...tớ" " Cậu đừng cảm thấy tội lỗi, không cần phải thương hại cho tớ đâu. Tớ sắp phải đi xa rồi " " Đi...đi đâu " Mi ngập ngừng, thầm cảm ơn vì cậu đã hiểu. " Đi du học ở Pháp, có lẽ tớ sẽ không quay về Việt Nam nữa mà định cư ở đó luôn" " Tại sao?" Minh đứng dậy, cầm chặt hai tay cô hơn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể ấy. " Đ...đừng mà" " Một chút thôi, rồi tớ sẽ đi, không làm phiền cậu nữa. Cảm ơn vì đã cho tớ cơ hội để nói ra" Cậu buông cô ra, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. " Tạm biệt " Cậu bước đi, bóng lưng to lớn vững chãi che khuất ánh mặt trời tạo thành một bóng râm đổ xuống mặt đất, che chắn cho cô. Gió thoảng qua một làn hơi mát dịu, tình cảm của cậu, cô đã biết từ lâu nhưng không dám nói, cô sợ làm cậu tổn thương. Đến cuối cùng, cậu vẫn không làm cô khó xử, tình cảm của cậu, nhẹ nhàng đến ấm áp. " Cảm ơn " Mi gọi với theo, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má " Vì đã luôn ở bên tớ " Minh mỉm một nụ cười buồn dịu dàng rồi bước đi, cậu sẽ không bao giờ quên được cô, mối tình đầu đáng yêu của cậu.