Cậu chủ nhỏ Lạc Thanh Tùng đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, trưng ra khuôn mặt bé con đáng yêu đang tỏ vẻ không vui. “B lập tức đỏ lên, nước mắt cũng chực trào ra nũng nịu gọi một tiếng, hốc mắt ngay ngoài, Chiến Quốc Việt ở bên ngoài, ghé mắt vào khe cửa, nhìn thấy Lạc Thanh Tùng biểu diễn tiết mục thay đổi cảm xúc nhanh còn hơn lật bánh tráng, cảm thấy kinh ngạc đến nỗi miệng há thành một vòng tròn to. Đây mà là không đủ trí thông minh, còn cần mình đến giúp đỡ sao? Tùng không vui, liền ôm Lạc Thanh Tùng đặt ăn Hàn Quân nhìn thấy Lạc Thanh lên đùi, ân cần hỏi han: “Thanh Tùng, sao vậy con?” “Quốc Việt nói con ngốc, không thèm chơi với con! Lạc Thanh Tùng hít mũi một cái, tỏ vẻ rất là không vui. Cặp mắt Chiến Quốc Việt bắn ra một tia sắc lạnh. Thăng nhóc này vậy mà dám đem mình kéo theo chịu trận? Chân mày của Chiến Hàn Quân nhướng lên, không phải hai anh em tình cảm rất tốt sao? Ở chung với nhau bao lâu nay, chưa từng cãi nhau, cũng không có đánh nhau lần nào. Quốc Việt ở trước mặt người khác thì lạnh lùng ít nói, nhưng lại chia sẻ mọi thứ với Lạc Thanh Tùng Sao hôm nay lại giận dỗi nhau rồi? *À, nói cho bố nghe xem, tại sao Quốc Việt lại nói con như vậy?” Chiến Hàn Quân tò mò hỏi. Lạc Thanh Tùng khóc nức nở đáp: “Bởi vì con không biết ngôn ngữ của hoa hồng. Anh ấy liền chê con ngốc” Chiến Hàn Quân đưa điện thoại di động cho cậu bé: “Vậy bây giờ nghiên cứu liền đi” Lạc Thanh Tùng nuốt một ngụm nước bọt, ném ánh mắt của người chiến thăng nhìn qua Quốc Việt đang lấp ló ngoài cửa. Chiến Quốc Việt ngây ra như phỗng. Chẳng lẽ đối phó với bố thật sự không cần phải dùng trí thông minh? Lạc Thanh Tùng công khai lên mạng tìm kiếm ngôn ngữ của các loài hoa ngay trước mặt Chiến Hàn Quân. Giao diện trình duyệt ngôn ngữ các loài hoa lập tức mở ra. Chỉ duy nhất không có Hương thảo. Lạc Thanh Tùng đành phải tìm kiếm riêng ngôn ngữ của Hương thảo, mắt cậu bé mở to hơn khi tìm thấy công dụng của Hương thảo. Hương thảo có tác dụng an thần, xoa dịu thần kinh Trả lại điện thoại di động, Lạc Thanh Tùng nín khóc, mỉm cười, ôm cổ bố kéo lại gân hôn lên trán bố một cái: “Bố, cảm ơn bố” Sau đó từ trên người Chiến Hàn Quân phóng xuống, nhảy chân sáo rời đi. Đáy mắt Chiến Hàn Quân hơi tối lại, cầm điện thoại di động lên, mở dữ liệu lịch sử tra cứu của Lạc Thanh Tùng. Nhìn thấy hai chữ “Hương thảo”, Chiến Hàn Quân khựng lại. Thanh Tùng kéo tay Chiến Quốc Việt, hai người lén lút rời đi. “Quốc Việt, người phụ nữ kia đúng là có vấn đì Lạc Thanh Tùng đưa miệng xích lại gần Chiến Quốc Việt, nói cho cậu biết tác dụng của Hương thảo, ánh mắt Chiến Quốc Việt lập tức trở nên băng giá. “Chúng ta phải theo dõi người phụ nữ kia. Không thể để cho cô ấy hại bố” “Dạ” Phòng sách, vườn Hương Đỉnh Chiến Hàn Quân xử lý xong công việc, mệt mỏi dựa lưng lên ghế sa lon. Nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nhưng mỗi khi nhăm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cảnh người phụ nữ trong bức anh. Người phụ nữ kia có một mái tóc màu nâu rất đẹp, dùng trâm ngọc búi lên theo kiểu cổ xưa. Cô đeo bông tai và dây chuyền được làm từ ngọc xanh quý giá, càng tôn lên vẻ cao sang, quý phái của cô. Cô xem ra rất duyên dáng và sang trọng, không giống như con gái nhà bình dân. Chẳng biết tại sao, nghĩ đến anh, lòng Chiến Hàn Quân cảm thấy lo lắng Đây chính là cảm giác mẹ con đồng lòng sao? Mẹ của anh thương anh nhiều như vậy, vì anh, thà bỏ đi một cuộc đời thanh xuân tươi đẹp? Chiến Hàn Quân lập tức đứng lên, bước nhanh về hướng phòng ngủ. Lỗ thủng lớn trên bức tường ngoài phòng ngủ đã được tu sửa lại. Tuy nhiên, vật liệu mới được làm từ tấm thạch cao nhẹ và mỏng, vẫn xuất hiện những đường nối ở khu vực xung quanh vết thủng.