Chiến Quốc Việt gõ cửa, Chiến Anh Nguyệt sững sờ một hồi lâu khi nhìn thấy hai cậu bé Chiến Quốc Việt cùng Lạc Thanh Tùng đến. “Hôm nay ngọn gió nào đưa hai đứa tới đây vậy?” Chiến Anh Nguyệt vì lấy lòng hai đứa nhỏ, liền đem toàn bộ đồ chơi trẻ em ra dụ dỗ Chiến Quốc Việt ghét bỏ nhìn qua đống đồ chơi dành cho lũ trẻ con non nớt trước mặt. “Cô nhỏ, cô đừng có nhìn cháu trai mình bằng ánh mắt thiểu năng như vậy được không? Chúng cháu đã không chơi mấy món đồ chơi này từ nhiều năm trước rồi” Chiến Anh Nguyệt bị cái miệng ác nghiệt của Chiến Quốc Việt chọc tức đến phát điên “Cháu mắng cô thiểu năng?” Chiến Quốc Việt nhún nhún vai: “Cháu thấy sao nói vậy th: Chiến Anh Nguyệt càng thêm tức giận: “Hai đứa con kiếm nơi khác mà đi đi. Chỗ của cô không hầu hạ nổi hai đứa rồi” Thấy Quốc Việt chọc giận cô, Lạc Thanh Tùng vội vàng dỗ dành: “Cô ơi, cô đừng nóng. Nóng giận sẽ mau già, già đi rồi sẽ không ai thèm cưới, không ai thèm cưới thì bố chúng cháu phải nuôi cô cả đời. Nhưng mà bố chúng cháu cũng sẽ già, đến lúc đó trách nhiệm chăm sóc cô lại rơi trên đầu chúng cháu. Ha ha, cô, cô thử nghĩ như vậy xem? Có còn muốn đuổi bọn cháu đi không?” Anh Nguyệt tức điên lên: “Rốt cuộc hai đứa đến đây làm cái gì hả?” “Mượn nước hoa” Chiến Quốc Việt cùng Lạc Thanh Tùng không hẹn mà cùng đáp. Chiến Anh Nguyệt đưa tất cả các lọ nước hoa mà cô có ra. Chiến Quốc Việt mở tất cả ra mà ngửi thử. Cuối cùng chọn được hai lọ, đưa qua hỏi Anh Nguyệt: “Đây là mùi gì? Chiến Anh Nguyệt cay đảng trừng mắt với Chiến Quốc Việt, yếu ớt nói: “Đây là mùi hoa hồng, là mùi mà bố cháu thích nhất. Còn đây là mùi Hương thảo, là mùi cô thích nhất” Chiến Quốc Việt trả lại chai nước hoa mùi Hương thảo cho Anh Nguyệt, rồi đem chai nước hoa mùi hoa hồng nhét vào trong túi: “Cho cháu lọ này” Chiến Anh Nguyệt đáp: “Cháu cũng đã cất vào trong túi rồi, cô còn có thể không cho sao?” Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói câu: “Cảm ơn”. Sau đó quay người rời đi. Lạc Thanh Tùng còn biết biểu đạt tình cảm, ôm lấy cô: “cô nhỏ, cám ơn cô.” Chiến Anh Nguyệt ngơ ngác nhìn hai đứa nhỏ, lúc này mới sực nhớ ra: “Các cháu đem nước hoa của cô đi làm cái gì vậy?” Lạc Thanh Tùng cười hì hì nói: “Tặng cho chị đáy.” Cặp mắt Anh Nguyệt mở to hết cỡ: “Trời đất, Quốc Việt nhà ta biết yêu rồi à?” Anh Nguyệt kích động đến nỗi hét lên: “Quốc Việt cố lên. Không đủ thì đến lấy thêm nhé: Cô hoàn toàn không có ý thức được rằng cháu mình mới chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi. Chiến Quốc Việt tức giận trừng mắt với Lạc Thanh Tùng: “Một mình cô nhỏ bị thần kinh đủ rồi, bây giờ em còn hùa theo cô lên cơn: Lạc Thanh Tùng cười to: “Muốn cô không nghỉ ngờ thì phải nói như vậy thôi” Chiến Quốc Việt không bực bộ sao Lạc Thanh Tùng nói cũng có lý nữa, dù Lấy được nước hoa, Chiến Quốc Việt cùng Lạc Thanh Tùng lập tức chạy về vườn Hương Đỉnh. Chiến Quốc Việt bí bí ẩn ẩn nói: “Lạc Thanh Tùng, anh muốn dùng máy tính của bố để tìm hiểu tác dụng của hương thảo. Em kiếm cách ngăn cản, đừng để bố đến đây” “Được” Lạc Thanh Tùng cùng Chiến Quốc Việt đi vào phòng sách ở lầu hai, thật không may, Chiến Hàn Quân đang dùng máy tính làm việc. Chiến Quốc Việt lộ vẻ thất vọng. Lạc Thanh Tùng lại có ý khác, không dùng máy tính được thì mượn điện thoại của bố dùng. Chiến Quốc Việt nhìn qua chiếc điện thoại trên bàn, đáp: “Được, em mượn đi” “Tại sao lại là em?” “Bởi vì nếu là em mượn, bố sẽ không nghỉ ngờ” Lạc Thanh Tùng buồn bã: ” Anh lại coi thường trí thông minh của em?” “Không phải trí thông minh, là do tuổi tác và tư duy ngây thơ của em” Chiến Quốc Việt sửa lời. Lạc Thanh Tùng chép miệng, không quá vui vẻ chấp nhận sự thật này: “Được rồi, em đi” Chiến Quốc Việt còn đang nghĩ kế sách cho Lạc Thanh Tùng, thì đã thấy Lạc Thanh Tùng tràn đầy tự tin đi về phía bố. Chiến Quốc Việt che mắt không dám nhìn, Lạc Thanh Tùng vốn không biết bố nhạy bén cỡ nào, với dáng vẻ ngây thơ, vô hại của Lạc Thanh Tùng, chỉ sợ vài phút nữa là bố sẽ nhìn thấu được âm mưu.