“A… Tìm ra rồi.” Tiêu Ngọc Hoành thấp giọng nói, nhìn điện thoại trong tay, Đoàn Sách ngồi cạnh hắn liền thò đầu sang nhìn, phát hiện Tiêu Ngọc Hoành đang xem weibo của một người, trên đó trưng một đống ảnh thường ngày, trong đó nhân vật trung tâm chính là cô gái livestream hôm qua. “…Hôm qua cậu cap hình đủ kiểu của cô ta là để tìm người thật à?” Đoàn Sách nói khẽ, lúc này vị giáo viên già đang giảng bài. “Ừ, dùng search hình ảnh mọi góc độ rất lâu, cuối cùng cũng ra cùng một người.” Tiêu Ngọc Hoành nói, sau đó hắn nhảy từ tường nhà này sang tường nhà kia, cuối cùng tìm được weibo này. Đoàn Sách cùng hắn xem weibo kia, biết được tên cô gái đó là Mã Kỳ Kỳ, xem ra là một tiểu thư con nhà giàu, ảnh khoe ra cũng có nhiều bức chụp chung với đám chị em ăn mặc thời trang, miệng chu ra giơ chữ V, thỉnh thoảng còn dùng Snow thêm mấy kiểu như tai mèo lên. Lượng follow cũng rất nhiều, hơn 17 vạn người, được xưng là “Kỳ Kỳ đại tiểu thư”, có điều xem comment và lượng like thì có vẻ fan thật chỉ chừng một vạn. “Lại còn là người ở đây.” Đoàn Sách chỉ vào một cái ảnh cho Tiêu Ngọc Hoành xem: “Nhìn này, đây là quảng trường văn hóa thành phố X.” Tiêu Ngọc Hoành cũng nhìn ra một số manh mối, lòng đã có suy đoán xác thực, bởi vì cô gái này đăng weibo khá nhiều, hắn không có thời gian xem hết từng cái một, thế là trực tiếp ấn vào danh sách follow của cô nàng, quả nhiên nhanh chóng tìm được một người hắn quen trong một đống tài khoản. “Mã Tuấn Phi?” Tiêu Ngọc Hoành cau mày, ngón tay ấn mở weibo của người kia ra, trên hình đại diện là một thanh niên mặc vest nghiêm chỉnh, trông chừng hai bảy hai tám tuổi, dáng vẻ vẫn có thể coi là đứng đắn. “Bị bày trò rồi.” Tiêu Ngọc Hoành chậc một tiếng. Đoàn Sách vẫn còn đang ngơ ngác, bèn hỏi: “Quen à?” “Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành chỉ phần giới thiệu weibo của Mã Tuấn Phi, trên viết “giám đốc chuỗi khách sạn Mã thị”, sau đó giải thích với Đoàn Sách: “Nhà người này mở khách sạn, thỉnh thoảng có sang bên nhà tôi đặt đồ dùng, tôi hồi trước không tham dự vào công việc kinh doanh của nhà, thế nên chỉ gặp anh ta đôi ba bận trên tiệc, sau đó có một lần nói chuyện biết được anh ta cũng chơi Thất giới, có điều hỏi tiếp thì phát hiện là không cùng server, thế nên cũng không liên lạc gì thêm nữa.” Tiêu Ngọc Hoành nghĩ lại rồi nói: “Chắc là hồi tôi mới chơi.” Đoàn Sách cuối cùng cũng hiểu ra, rất kinh ngạc: “Ý cậu là anh ta là ‘Thích khách thần bí’?” “Chắc chắn là anh ta rồi.” Tiêu Ngọc Hoành cười lạnh nói: “Được đấy, cố ý chuyển server sang tìm tôi, hai anh em này rõ ràng quen tôi mà giấu tôi suốt một năm trời.” “Vậy cô gái này tiếp cận cậu là vì… yêu thầm cậu?” Đoàn Sách nghĩ đến một số thứ, ví dụ như liên hôn giữa hai doanh nghiệp, dù gì thì hai nhà cũng đều có công việc phải qua lại với nhau. “Chắc vậy.” Tiêu Ngọc Hoành lại quay lại weibo của Mã Kỳ Kỳ, hôm qua lúc xem livestream nhìn thấy cô ả thì cũng động lòng, nói thế nào thì cũng quen nhau trên game hơn một năm rồi, lại ngày nào cũng đánh đánh giết giết với cô ả, trong lòng ít nhiều cũng coi cô ả khác với những người con gái khác, nhưng nếu đặt trong tiệc tùng… kiểu như cô ả, Tiêu Ngọc Hoành chắc chỉ nhìn một cái xong quên luôn. Tròng, đâu cũng toàn tròng. “Thảo nào cô nàng bám lấy cậu cả năm trời, nhất định phải làm tình duyên của cậu.” Đoàn Sách hiểu ra, nếu là vậy, cô nàng livestream đánh đến cùng tạo uy thế cho mình cũng có thể hiểu được. Nói thật, nếu không phải bỗng nhiên phát hiện Hàn Tuyết Thiên cũng trong kênh livestream, có lẽ… Tiêu Ngọc Hoành thực sự sẽ chọn cô ả, lúc đó hầu như tất cả mọi người đều đang comment “yêu nhau đi”. Do dự một hồi, Đoàn Sách hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Giận không?” “…Không tính là giận được.” Tiêu Ngọc Hoành bình thản nói: “Cô ta cũng chỉ là thích tôi mà thôi, tuy có cảm giác như bị người ta dàn dựng, nhưng tôi cũng không bị tổn thất gì, hơn nữa một năm nay chơi với hai anh em họ rất vui, với cả…” Tiêu Ngọc Hoành ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Hàn Tuyết Thiên không phải cũng giống cô ta sao?” Cười nhạt một tiếng, Tiêu Ngọc Hoành đóng weibo của Mã Kỳ Kỳ, sau đó mở tài khoản của Hàn Tuyết Thiên ra, Đoàn Sách thấy hắn tìm bà xã nói chuyện bèn thu tầm mắt lại, bắt đầu nghe giáo viên giảng bài. Từ hôm qua đến giờ, Tiêu Ngọc Hoành vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với Hàn Tuyết Thiên lần nào, tuy có nhắn mấy tin sang nhưng đều không được đối phương trả lời. Nhìn đồng hồ, hơn chín giờ sáng, đối phương hẳn đã dậy rồi, Tiêu Ngọc Hoành bèn thử nhắn tin sang. Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã chơm chơm~ Nói chuyện được không? Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: tặng_hoa.jpg Vương Tiểu Thiên ngồi ở hàng trước chăm chú nghe giảng chẳng hề động đậy, vững tựa Thái sơn, vì cậu tắt thông báo tin nhắn rồi. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, trong lòng Vương Tiểu Thiên, học bổng vĩnh viễn đứng thứ nhất, Tiêu Ngọc Hoành là cái quái gì. Vì thế khi Tiêu Ngọc Hoành nhận được trả lời thì đã là buổi trưa, Vương Tiểu Thiên ngồi trong nhà ăn vừa ăn sủi cảo vừa nghịch điện thoại. Người ta cả đời cũng không thèm để ý đến sư phụ chơm chơm nữa~ hứ~. Vương Tiểu Thiên lạnh lùng ngậm bánh bao thịt, nhắn một câu nũng nịu sang. Sau đó mở tieba ra lượn. Tối qua máu dồn não lên taobao lượn hai tiếng đồng hồ, mãi đến một giờ sáng mới ngủ, nhưng Vương Tiểu Thiên không mua gì hết, không phải là đã bình ổn lý trí, mà là bị giá đồ nữ đánh bại. Giờ đã vào mùa thu, đủ loại đồ mùa thu lũ lượt lên sàn, tuy không phải không có hàng giá rẻ mấy chục tệ, nhưng đa phần toàn là free size, mà Vương Tiểu Thiên cao 179, đương nhiên là phải mua XXL. Mà đồ nữ có size to, giá bình thường đều khá là đắt. Vì thế Vương Tiểu Thiên nghĩ ngợi rồi quyết định lên lượn giả gái bar trước, phân tích khả năng mình có thể trở thành đại lão giả gái được không, sau đó mới tính xem nên mua gì. Trừ quần áo, tóc giả và đồ trang điểm cũng phải tốn bộn, lúc livestream còn phải ra nhà nghỉ có wifi, nói thế nào cũng phải tiêu chừng ba năm trăm tệ nhỉ? Báo thù là phải trả giá rất đắt, câu này quả nhiên là chân lý. Vương Tiểu Thiên có chút muốn thôi, cậu thực sự không có tiền mà… nếu như ông trời có thể để tiền rơi xuống đầu cậu thì tốt biết mấy. Hệ thống: bạn có một lì xì nè! A, tiền đến rồi. Vương Tiểu Thiên mở tin nhắn ra, là lì xì Tiêu Ngọc Hoành phát. Nhận hay không nhận? Đây là vấn đề, Vương Tiểu Thiên ngậm bánh bao nhân thịt nheo mắt nhìn cái lì xì đỏ tươi kia mà chìm vào giãy giụa đau đớn, sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng run run ấn vào… Emo. Hàn Tuyết Thiên: hứ.jpg Ý tứ rụt rè một xíu, cái sau sẽ nhận. Vương Tiểu Thiên nham hiểm gian xảo tính toán, sau đó ngón cái nhẹ chạm vào màn hình: Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm là đồ xấu xa~ nhìn thấy chị gái xinh đẹp là động lòng~ người ta không thèm tha thứ cho anh~ hứ! Hàn Tuyết Thiên: Trừ phi… Hàn Tuyết Thiên: Moa moa cái đi~ “Phụt.” Tiêu Ngọc Hoành ngồi một phía khác trong nhà ăn không nhịn được mà bật cười, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn. “Lớp trưởng cười gì vậy? Trông vui thế?” Một cô gái tò mò hỏi. “Nói chuyện với tình duyên của tôi ấy mà.” Tiêu Ngọc Hoành giải thích, không có ý giấu: “Tôi kết tình duyên trong game, đáng yêu lắm.” Vừa nói vừa nhắn “moa moa” sang. “Tình duyên?” Cô bạn nghe xong không khỏi ngưỡng mộ, có điều vì biết mình và Tiêu Ngọc Hoành tuyệt đối không thể, vì thế nhanh chóng thoải mái trở lại, sau đó hỏi tiếp: “Là game Thất giới kia hả?” “Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành đáp, sau đó một cậu bạn khác như nghĩ ra điều gì, mở điện thoại mình ra. “Nói lại nhớ tối qua hình như có tin hot lắm, một nữ game thủ server nào ấy livestream tỏ tình, diễn đàn suốt từ tối qua đến giờ cứ bàn tán chuyện này mãi, còn lộ tin nữ game thủ kia là bạch phú mỹ.” Cậu bạn kia nói, nhìn điện thoại: “Server 22, lớp trưởng cậu và Đoàn Sách đều ở server 22 nhỉ?” Tiêu Ngọc Hoành cùng Đoàn Sách bên cạnh liếc nhìn nhau rồi gật đầu: “Đúng vậy, tối qua hai chúng tôi cũng sang hóng mà.” Không có ý nhiều lời, nhưng lại tò mò về tin tức trên diễn đàn, Tiêu Ngọc Hoành bèn mượn điện thoại cậu bạn kia xem, quả nhiên trên diễn đàn có rất nhiều bài về chuyện livestream tối qua. Có hai thớt đỏ rực ngay sát nhau, rất nổi bật: [Hot] “Con trai nghiện game không thể cai được, phải làm thế nào mới có thể ngầm kiểm soát được tài khoản của nó? Online chờ, gấp!”——Tao là bố mày. [Hot] “Nữ chính sự kiện livestream tỏ tình tối qua, bóc trần thân phận thực của Mã Kỳ Kỳ”—— Truyền nhân Trùng sư đời thứ tám. Tiêu Ngọc Hoành không để tâm đến thớt đầu tiên kia, mở luôn cái bên dưới ra xem, quả nhiên thân phận thật của Mã Kỳ Kỳ đã bị lộ, người tìm ra cũng tìm được weibo của cô ả giống Tiêu Ngọc Hoành, trừ một số tin Tiêu Ngọc Hoành biết ra, đối phương còn bóc được server cũ của cô ả, có cả ID là gì, đã kết mấy lần tình duyên, sau đó Tiêu Ngọc Hoành mới biết cô ả cùng Mã Tuấn Phi chuyển server sang, không phải đặc biệt vì hắn nên mới chơi game này. Hồi trước ở server cũ đã kết tình duyên hai lần? Cũng là người chơi nhiều tiền? Quả nhiên vẫn là bà xã tốt, ngốc nghếch mới toanh. Sau khi biết được những điều này, Tiêu Ngọc Hoành lập tức mất mấy phần hứng thú với Mã Kỳ Kỳ, bèn trả điện thoại cho cậu bạn kia, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ăn xong, cùng cả đám cầm khay ra cửa trả, khóe mắt bỗng liếc thấy một dáng người quen thuộc, hóa ra Vương Tiểu Thiên vẫn đang ngồi kia ăn sủi cảo, Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đến tối qua cậu hơi là lạ, bèn nghĩ ngợi rồi chào đám bạn, một mình sang kiếm Vương Tiểu Thiên. Nhà ăn người qua người lại, Vương Tiểu Thiên không hề để ý thấy Tiêu Ngọc Hoành đang lại gần, cậu vừa ăn vừa nghịch điện thoại, Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu rất chăm chú, bèn đứng sau lưng cậu khom người xem thử, phát hiện cậu đang xem ảnh, toàn là ảnh chụp gái đẹp mặc đủ thể loại trang phục đẹp mắt. “Anh mà cũng xem mấy thứ này à?” Tiêu Ngọc Hoành cười lên tiếng, rất bất ngờ. Vương Tiểu Thiên giật bắn người, thế là bị sặc, cúi đầu ho khù khụ, Tiêu Ngọc Hoành tốt bụng vỗ lưng cho cậu rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Hắn đáng sợ đến thế sao? Tiêu Ngọc Hoành rất thắc mắc, bình thường Vương Tiểu Thiên đều lạnh nhạt bình thản, nhưng cứ gặp hắn cái là y hệt như mèo xù lông. Vương Tiểu Thiên khó khăn lắm mới xuôi được, viền mắt hơi ươn ướt do bị sặc, sau đó cậu tức giận nhìn Tiêu Ngọc Hoành, “Cậu có thể đừng đột ngột xuất hiện sau lưng tôi được không?” “Là anh chăm chú quá, không nhìn thấy tôi thôi.” Tiêu Ngọc Hoành tỏ ý vô tội, sau đó lại rướn sang nhìn điện thoại của Vương Tiểu Thiên, như cười như không: “Muốn kiếm bạn gái rồi à?” “…Không phải.” Vương Tiểu Thiên thấy phản ứng của hắn với “cô gái” trong ảnh rất bình thường, thế là bình tĩnh lại, sau đó nghĩ nghĩ, mở hình ảnh trong bài ra trong tiếng tim đập thình thình, để Tiêu Ngọc Hoành xem kỹ những “cô gái” đó. “Cậu thích kiểu nào?” Vương Tiểu Thiên hỏi, nhìn thẳng vào mặt hắn, quan sát vẻ mặt hắn. Tiêu Ngọc Hoành muốn cầm lấy điện thoại cậu xem kỹ nhưng Vương Tiểu Thiên không cho, giữ chặt điện thoại trong tay mình, Tiêu Ngọc Hoành bèn thôi, chỉ coi như cậu không thích người khác chạm vào đồ của mình, thế là ngồi bên cạnh xem Vương Tiểu Thiên kéo hình, tùy ý xem những bức ảnh đó. Vương Tiểu Thiên thấy hắn không hề phát giác, khóe miệng lặng lẽ cong lên nhưng rồi lại trở về lạnh lùng ngay lập tức. Hắn không nhận ra, đây thực ra… đều là con trai. Sự tự tin của Vương Tiểu Thiên đột nhiên tăng mạnh, nếu những người này có thể lừa được con mắt Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên cậu tuyệt đối có thể! Trong ảnh đều là mỹ nữ cao gầy, đa phần đều mặc đồ thường ngày, Tiêu Ngọc Hoành xem vài ảnh rồi chỉ một người trong số đó: “Người này đi, trông rất thú vị.” Vương Tiểu Thiên nhìn thử, là một “cô gái” đầu đội tai mèo, mặc váy phong cách lolita xốp xốp bồng bồng, người đó còn cố ý vểnh mông lên… Ánh mắt Vương Tiểu Thiên nhìn Tiêu Ngọc Hoành lập tức tràn ngập khinh bỉ. “Ừm… Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn biến thái thế được không…” Tiêu Ngọc Hoành bị cậu nhìn phát ngại, sau đó giải thích: “Nếu đã phải chọn thì đương nhiên phải chọn người đặc biệt một chút, những người khác trên đường thấy đầy.” Vương Tiểu Thiên hiểu ra, Tiêu Ngọc Hoành thích kiểu “đặc biệt”. Thế là lại nhìn “cô gái” đội tai mèo kia, Vương Tiểu Thiên thầm ghi nhớ, bèn tắt màn hình điện thoại đi, sau đó bình thản mở mắt nói dối: “Thực ra là sắp đến sinh nhật em gái tôi rồi, tôi muốn mua một bộ đồ nữ cho nó.” Tiêu Ngọc Hoành bừng tỉnh, “Sao không nói sớm, tôi xem tiếp cho anh.” “Không cần đâu, tôi tự mình tìm tiếp cũng được.” Vương Tiểu Thiên nghiêm túc từ chối: “Đằng nào thì cậu chắc chắn cũng sẽ thích mấy kiểu không thể mặc ra ngoài đường.” “…” Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy, mình trong lòng Vương Tiểu Thiên có lẽ… không, là chắc chắn bị đánh dấu “biến thái” rồi. Chờ Vương Tiểu Thiên ăn xong, hai người cùng về ký túc, Tiêu Ngọc Hoành thấy thái độ Vương Tiểu Thiên với mình vẫn bình thường, không còn quái lạ như hôm qua bèn yên tâm, cũng không dò hỏi gì, chỉ thầm nghĩ, chắc là lên cơn theo chu kỳ. Buổi chiều không có tiết, bốn người đều mở máy tính lên, Vương Tiểu Thiên lên game rồi bèn nói một loạt lời buồn nôn với Tiêu Ngọc Hoành, tỏ ý mình đã tha thứ cho hắn. Nick chưa hack được, đồng chí vẫn phải cần nỗ lực. Hai người hòa hảo rồi, Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên là rất vui, vì trong lòng vẫn thấy áy náy với Vương Tiểu Thiên, thế là lại tặng cho cậu một bộ đồ, còn nạp cho cậu hội viên một năm. Vương Tiểu Thiên muốn lì xì cơ, trước đấy vì giả vờ rụt rè không nhận, giờ hai người bình thường rồi, vốn nghĩ có thể nhận được rồi, ai dè Tiêu Ngọc Hoành chẳng gửi cho nữa, lại đi gửi mười nghìn vàng cho cậu trong game. Thực ra không phải Tiêu Ngọc Hoành không phát lì xì cho Vương Tiểu Thiên nữa, mà là phát nhiều lần như vậy mà đối phương chẳng nhận lần nào, hắn bèn cho rằng cô nàng không nhận, thế nên mới đổi phương thức, không ngờ lại vừa đẹp trái với ý của Vương Tiểu Thiên. Đáng ghét, nạp tiền game cho cậu thì có tác dụng gì. Vương Tiểu Thiên bực mình, cậu vốn tưởng sẽ được nhận tiền lì xì để đi mua đồ nữ rồi cơ… Vương Tiểu Thiên dừng lại, đột nhiên nhớ ra tiền game cũng có thể đem đi bán lấy tiền, lập tức phấn chấn lên, vội vàng mở tab khác ra search tỉ lệ, 7 vàng đổi được 1 nhân dân tệ, 1 vạn vàng thì được… 1400 tệ??? Ban nãy Tiêu Ngọc Hoành đã cho cậu 1400 tệ?! Vương Tiểu Thiên kích động đến hồng má, không nhịn được mà liếc nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, tim gan bắt đầu run lên. Thằng con ngốc này, sao lại ngốc như thế chứ? Đúng là khiến cậu… cảm động quá đi. 1400 tệ đó!!! Vương Tiểu Thiên mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được, điều này đối với cậu mà nói chính là tiền trên trời rơi xuống, đủ để cậu ăn suốt ba tháng trời, thế nên cậu nhắm mắt lại hít thật sâu, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, không được để tiền tài nhiễu loạn tâm trí, thế là Tiêu Ngọc Hoành ngẩng đầu lên, trông thấy Vương Tiểu Thiên nghiêm túc ngồi khoanh chân trên giường suy nghĩ… Anh ta định tu làm thượng tiên à? Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy giường trên mình càng ngày càng phát triển theo chiều hướng phi nhân loại. Bình thản cúi đầu, gõ phím, nhắn tin cho bà xã yêu yêu của mình: Bà xã~ chiều nay tôi có việc bận, tôi để Meo meo đại sư với heo con dẫn em chơi nhé. Meo meo đại sư và heo con đương nhiên là chỉ Đoàn Sách và cậu béo. Vương Tiểu Thiên định thần lại, tâm trạng đã dịu đi không ít, bèn nũng nịu trả lời: Không cần~ người ta trừ sư phụ chơm chơm ra thì không cần ai nữa~ chờ anh~ Nhắn xong lại nghĩ nghĩ, Vương Tiểu Thiên cầm điện thoại trèo xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh mở máy biến giọng, nói vào điện thoại một câu “um moa” mềm mại đáng yêu. Coi như cảm ơn 1400 tệ kia đi. Vương Tiểu Thiên nghĩ thầm, sau đó cầm điện thoại ra khỏi nhà vệ sinh, đang định đi vào phòng thì cửa mở, đâm sầm vào người đang đi ra. Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Hoành, vẻ mặt lạnh nhạt: “Đi đâu?” “Tìm thầy giáo, bàn chuyện hội thể thao mùa thu.” Tiêu Ngọc Hoành nói. “Ồ.” Vương Tiểu Thiên đáp một tiếng rồi vòng qua hắn vào trong, mắt liếc nhìn máy tính Tiêu Ngọc Hoành như vô tình, đang treo máy, trên màn hình là một đôi tình nhân áo đỏ đứng đối diện nhau, bên cạnh bày một cửa hàng nhỏ, trên bảng hiệu viết ba chữ: Yêu bà xã. Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng, bò lên giường trên, sau đó mở túi đồ ra, click vào “bày sạp”, tùy tiện cầm kim sang dược ra định giá “99999”, lại nhập tên cửa hàng, ấn “xác định”, sau đó bên cạnh sạp hàng “Yêu bà xã” xuất hiện một sạp hàng khác: “Yêu ông xã.” Làm xong bèn đổi màn hình ra ngoài, Vương Tiểu Thiên làm theo hướng dẫn trên mạng lên web nhà phát hành bán tiền game, tuy tỷ giá bình quân là 7:1, nhưng Vương Tiểu Thiên đang cần tiền gấp nên định tỷ giá 7,5, đăng bán 7500 vàng, như vậy có thể đổi được 1000 nhân dân tệ, đủ để cậu thực hiện kế hoạch. Vì tỉ giá thấp hơn người khác nên Vương Tiểu Thiên mới đăng chưa được mấy phút đã có người mua, Vương Tiểu Thiên rất cẩn thận, biết trong game hay có người giao dịch lừa đảo, vì thế loanh quanh mãi mười mấy phút, nhìn ID của đối phương và thông tin giao dịch so năm sáu lần rồi mới thấp thỏm giao dịch tiền game cho người ta. “Cô phiền quá đấy.” Đối phương không nhịn được mà oán thán, nhưng Vương Tiểu Thiên không cần biết phiền hay không phiền, chỉ cần ổn thỏa. Gửi hình cap giao dịch cho nhà phát hành xong, bên đối phương cũng xác nhận nhận hàng rồi, Vương Tiểu Thiên mới triệt để thở phào nhẹ nhõm, cả người ung dung hẳn. Người kia lại không đi ngay, mà xoay quanh người Vương Tiểu Thiên mấy vòng, nhìn tên gọi trên đỉnh đầu cậu: Tình duyên liếc mắt đưa tình của Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh Một chuỗi to đùng dài dằng dặc. Người mua kia cười, nhìn Vương Tiểu Thiên một hồi rồi mới đi. Vương Tiểu Thiên không để tâm đến hành động của người mua, cậu vui vẻ chạy về bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành, tiếp tục đứng đối mặt với hắn, sau đó bắt đầu chuyển tiền vào thẻ, tuy bán vàng được 1000 tệ nhưng phải khấu trừ phần trăm cho web, vì thế trên thực tế chỉ được chuyển vào thẻ 945 tệ, có điều vậy cũng được rồi. Thế là mở taobao ra, hớn hở xem đồ nữ, còn có ý thêm từ khóa: tai động vật. Cùng lúc cậu lượn taobao, Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi trong phòng làm việc của giáo viên nhận được một tin nhắn, đến từ inbox của một đứa bạn trong game Thất giới. Đối phương không nói gì, chỉ gửi cho hắn hai hình cap giao dịch, một hình là “Hàn Tuyết Thiên” giao dịch 7500 vàng cho cậu ta trong game, một hình là giao dịch bên web. Tiêu Ngọc Hoành siết chặt điện thoại, sau đó mặt không cảm xúc mà ngẩng lên, tiếp tục họp.