Bác quản gia cũng không hỏi gì thêm nữa. Trong ngôi nhà chỉ còn mỗi tiếng cười của hắn. Ôi, thật khủng khiếp với điệu cười này! * Trưa hôm đó: Tuấn Kiệt là một người anh trai đáng tin cậy của nó và cô ( em gái của nó). Vốn dĩ từ nhỏ, 2 chị em đã sống trong nhà của Tuấn Kiệt là vì nó và cô đã bị mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Cái hôm cuối cùng được gặp mẹ đó nó vẫn còn nhớ rất rõ. May là nó còn được gặp mẹ lần cuối còn cô thì không. Đó là một buổi chiều cuối đông, trời đất u ám, mưa tầm tã, nó được mua cho một chiếc váy mới nên rất thix, mặc vào rồi cứ đi đi lại lại ngắm mình trong gương. Nó chạy vào phòng định khoe mẹ thì nhìn thấy một cảnh tượng không đáng nhìn. Mẹ cô đang cầm một con dao sắc nhọn cứa vầo mạch máu, máu không ngừng tuôn ra,trên tay mẹ vẫn còn cầm bức ảnh mà ba nó cùng 1 người đàn bà khác đang ân ái với nhau. Đầu nó như muốn nổ tung. Đây đâu phải một cảnh tượng mà một đứa trẻ con mới 4 tuổi nên nhìn? Nó ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì nó đã thấy mình nằm trong bệnh viện, nó ko ngừng kêu tên mẹ nhưng chả ai trả lời nó nữa rồi. Mọi người nói mẹ nó đã chết vì ko được cấp cứu kịp thời. Nghe thế, nó khóc òa lên: “Mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con mà đi, mẹ ko thương con nữa sao mẹ. Hức…” Mấy ngày hôm sau đó, nó lại nhận được tin là ba nó cũng đã mất ( do quá ân hận vì việc mà ông ấy đã gây ra ). Nó ko hề quan tâm đến ba nó. Chính ông ấy, tại ông ấy mà mái ấm của nó nhanh chóng trở thành có những âm thanh thật tang thương. Nó ghét, ghét ông ấy rất nhiều, nó ước đó ko phải là ba nó. Minh Minh ( cô – em gái nó ) khóc rất nhiều còn nó thì lại hoàn toàn ngược lại ( Lời t/g: không phải ngồi cười hô hô đâu nhé ). Nó phải cố gắng gượng cười để lo cho đứa em gái của mình. Xót xa làm sao khi một đứa bé mới 4 tuổi đã phải làm trụ cột gia đình. “ Ông trời đôi lúc đã làm những việc không nên làm, đã sinh ra những con người như hai đứa bé này mà lại để cho chúng phải gặp sự đau khổ, sự li tán thế thì ko sinh ra chúng có phải hơn ko?”