- Chọn món đi, ngồi thừ ra đó làm gì? - nhìn cái mặt nhăn nhó của cô thì anh đang tỏ vẻ khoái chí lắm nhưng lại cố gắng trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng khiến cô cảm thật đáng ghét. - Anh chọn đi, tôi đã đi ăn ở chỗ sang trọng như thế này bao giờ đâu! Biết gì mà chọn - cô nói lí nhí, sợ bị anh cười chê là ĐỒ NHÀ QUÊ ( tính cô này đa nghi dễ sợ, cái gì cũng suy diễn theo chiều hướng tiêu cực được. Đến bó tay chịu thua lun!) - Chọn món đi, ngồi thừ ra đó làm gì? - nhìn cái mặt nhăn nhó của cô thì anh đang tỏ vẻ khoái chí lắm nhưng lại cố gắng trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng khiến cô cảm thật đáng ghét. - Anh chọn đi, tôi đã đi ăn ở chỗ sang trọng như thế này bao giờ đâu! Biết gì mà chọn - cô nói lí nhí, sợ bị anh cười chê là ĐỒ NHÀ QUÊ ( tính cô này đa nghi dễ sợ, cái gì cũng suy diễn theo chiều hướng tiêu cực được. Đến bó tay chịu thua lun!) Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô thì anh lại hoàn toàn tỏ ra hết sức điềm đạm, chả có vẻ gì là ngạc nhiên cả. - Cho tôi tất cả những món đắt tiền nhất trong đây. Mỗi món hai suất. Đồ uống cũng tương tự. Tôi uống rượu, còn cô ta - anh quay sang nhìn cô - uống rượu luôn. Cô phục vụ ghi không ngừng nghỉ, miệng không ngừng suýt xoa : " Ai cha. Đúng là đại gia mà. Cô gái kia chắc kiếp trước ăn ở có phúc lắm nên kiếp này mới may mắn như vậy" ( hẳn là có phúc @@) Minh Minh thì tới tận khi mà cô phục vụ đi vào trong bê thức ăn ra mà vẫn chưa hết ngạc nhiên. - Này...này...sao...sao anh gọi nhiều vậy, sao tôi ăn hết. - Minh Minh nói lắp bắp khi nhìn thấy thức ăn đầy ngập 1 cái bàn to đùng trong khi còn vài món chưa mang ra ~.~ (đã ai nói cho cô ăn đâu ~.~!) - Ai cần cô ăn. Ngồi yên đó đi. Nhìn tôi ăn được rồi. (~quá phũ~)- anh điềm đạm trả lời, bắt đầu cầm nĩa và dao, chuẩn bị xử lí mấy món ăn. - ... - cô im lặng, phát hiện mình đã bị hớ. "Sao lại có cái thể loại người vô lí như vậy chứ, mời đi ăn mà bắt người ta ngồi nhìn như vậy. Thật quá đáng mà! Anh ta không bằng 1 góc của ... " Minh Minh bỗng khựng lại. Chợt nhận ra, "cái người trong dấu ... đó cũng đâu tốt đẹp gì đâu chứ, anh ta còn...còn..." - Cô nghĩ lại về những việc mà mình đã nhìn thấy mấy tiếng trước, suýt bật khóc.