Sau khi thay quần áo xong, anh quyết định đi dạo ngắm lại thành phố mà mình đã từng sinh sống sau 5 năm không gặp. Một chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc, chiếc quần bò trắng khoác trên người anh, đơn giản thế cũng đã làm cho bao cô gái phải điêu đứng rồi. Anh vẫn đi trên con đường mà 5 năm trước đây anh vẫn đi. Hai bên đường vẫn là 2 hàng cây xanh đã cao hơn một tẹo rồi thì phải. Tâm trạng anh và quang cảnh nơi đây sao khác quá. Mới 5 năm mà sao thành phố thay đổi nhanh quá vậy? Những ngôi nhà thấp thấp đáng yêu đâu rồi, anh thấy nhớ chúng quá! Rồi còn những trò chơi đơn giản mà ngày xưa anh và hắn vẫn thường chơi nữa. Sao lại phá bỏ để xây những ngôi nhà đồ sộ đầy không khí lạnh lẽo cô đơn như vậy! Thật sự là anh chán cái không khí này lắm rồi! Anh rảo bước, nhanh chóng thoát khỏi khu phố lạnh lẽo ấy và đi tới bãi đất trống ngày xưa vẫn hay nô đùa cùng hắn. Và không biết vô tình hay do ông trời cố tình sắp đặt cho hai người, bãi đất anh đang tới cũng chính là bãi đất mà cô đang nằm …khò khò. Nhìn xa xa thấy bóng dáng một người con gái, anh lại gần. Anh thấy cô đang ngủ, trên khóe mắt vẫn còn vương lại giọt nước (mắt ). Làn da trắng đôi môi đỏ tự nhiên và đôi má ửng hồng trông thật khiến người khác phải xao động. “Con gái mà gan thật, dám nằm ngủ giữa bãi đất trống như thế này, nhỡ… Hay là bị thất tình nhỉ” – vừa cười, ai đó lấy tay nhẹ nhàng quẹt đi giọt nước mắt trên má của cô.