Còn cô thì cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi mồ hôi chảy nhễ nhại, chân dường như đã kiệt sức thì cô mới chịu dừng lại. Sẵn thấy có bãi đất trống, ngó qua ngó lại không thấy gì nguy hiểm, cô nằm xuống chợp mắt một chút, nước mắt còn vương lại trên má. Thật quá mệt mỏi! °°°°° Lúc đó, ở sân bay Tân Sơn Nhất °°°°° \"Chuyến bay từ Anh về Việt Nam đã kết thúc. Chúc quý khách có những giờ phút thật vui vẻ! \" Vừa dứt lời cũng là lúc chiếc cửa máy bay mở ra. Một anh chàng mặc đồ vét trắng, quần trắng, đôi giày màu trắng..., nói chung là...TRẮNG TOÀN TẬP đã thu hút ánh mắt của rất nhìu nguời. Đám nhà báo bắt đầu bao vây anh, chụp ảnh và hỏi những câu hỏi rất chi là...thừa ( đối với anh ). Nào là: - Cậu Gia Lâm, có phải rất lâu rồi cậu không về Việt Nam phải không - nhà báo 1 - Cậu Gia Lâm, lần này về đây cậu có tính làm việc cho công ty của ông Gia Huy ( ba anh ) không? - người số 2. - Cậu Gia Lâm... - Cậu Gia Lâm... .... May mắn thay anh được đám vệ sĩ đó giải thoát chứ nếu không thì...\\ Ôi, cái lỗ tai của tôi ! \"