Giới Thần

Chương 22 : Tức giận

Sau khi về tới đồn, thiên bị xem như 1 ác ôn mang ra tra hỏi "Tên gì" "Hoàng thanh Thiên" "Bao nhiêu tuổi" "16" "Nhà ở đâu" "Không có nhà..." Thế là cứ 1 đáp 1 hỏi cho đến khi đổi người hỏi khác. Lần này tới chính là 1 người đàn ông có vẻ chính trực, mặt chữ điền, mày rậm, môi thâm "Cậu là Thiên học lớp 10a trường...có phải không" "Phải" "Trước đây cậu đã từng gặp trương khánh lỗi không" "Trương khánh lỗi là ai" "Cậu đừng giả bộ hồ đồ nữa...khánh lỗi chính là người bị cậu mưu hại" "Tôi không hiểu từ mưu hại này của ông" "Hừ..đừng giả bộ nữa, chúng tôi đã diều tra, xe của khánh lỗi không hề có vấn đề gì, đường cũng không hề có dấu hiệu khả nghi, theo lời khai của khánh lỗi thì cậu chính là người đá hắn té xe" "Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại có hình thức trả thù tàn ác này với bị cáo" "Có vẻ như ông thích nghe lời hung phạm hơn là nghe lời tôi, nếu vậy thì tôi nói có tác dụng gì...ông có tin không" "Tôi chỉ muốn hỏi ông 1 câu thôi" Ngay lập tức gã cảnh sát hung ác hồi chiều bắt hắn liền hét lên "Im mồm...ở đây cậu chỉ có có quyền trả lời...không có quyền hỏi" Thiên đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt thiên chứa tinh thần khổng lồ và sát khí thô đậm ập đến. Bị sát khí rét lạnh bao phủ, tinh thần gã này liền như sụp đổ, thân thể run lẩy bẩy. Không còn chút hung ác nào nữa, thậm chí ánh mắt không dám nhìn lại Thiên 1 lần "..bộp...bộp...bộp...khá lắm..sát khí ...tôi hiểu cậu gây án bằng cách nào rồi...từ bây giờ chúng tôi đã có đủ lý do quy cậu vào tội mưu sát có chủ đích..." "Hừ...thứ cặn bã này...ngồi tù mọt cho tới chết mới tốt...dẫn đi" Tên cảnh sát bước tới định kéo Thiên đi vào nhà giam... Thiên thản nhiên nhìn vị thiếu tá này, mặc kệ cánh tay viên cảnh sát làm gì cũng không nhấc được hắn lên. "Tôi hỏi lại...khánh lỗi là có thân phận gì" giọng nói của Thiên chứa đầy chân khí vang vào tai người nghe như muốn xé rách, tinh thần lập tức choáng váng. Thiên tức giận Lũ sâu mọt này...là mang dòng máu tiên long sao...so với rắn rết còn bẩn hơn Vị thiếu tá này vốn có chút chân khí cũng thuộc vào loại tu luyện tương đương luyện thể tầng 2 đỉnh. Bình thường ông ta chưa từng sợ ai, chỉ có 1 mình huấn luyện và sếp của ông đại tướng trương phi long chính là cha của trương khánh lỗi này. Nhưng trước tiếng quát này, lão đã biết mình sai..chân lảo đảo, cơ thể đã có chút nội thương Loại công lực gì có thể khiến 1 tiếng hét từ xa mà đả thương được người như ông chứ.. "Nói..." lại 1 tiếng hét của thiên vang lên Vang vọng, gấp gáp như tiếng kẻng lại đột ngột, hữu lực như trống, gõ mạnh vào tai, ảnh hưởng tới hệ thần kinh, đập vào ngực thậm chí còn chấn động nội phủ, chân khí tán loạn Lần này thì ông ta hoàn toàn khiếp sợ Lau đi vết máu khóe miệng, vội bình ổn nội thương gã nói. "Trương khánh lỗi là con của trương phi long, bí thư quân ủy trung ương" "Hừ,..thì ra là vậy...các ông mang quần áo của người chức trách, nhưng lại bao che,dung túng cho hung phạm...đẩy người tốt vào hố lửa" "Các ông sinh ra..chính là sâu mọt chân chính...hèn gì trộm cắp nhiều như rơm rạ..người dân việt tốt bụng cũng biến thành kẻ ích kỷ..." Bước chân Thiên tiến tới gần viên thiếu tá này, giọng nói hung ác, đanh thép khiến hắn run sợ, chân đạp đạp lùi lại giữ khoảng cách thật xa với Thiên Đúng lúc này, cũng là lúc mai vừa vội vàng tới nơi, hơi thở còn gấp gáp, những lời của Thiên lại vừ đủ lớn để mai nghe thấy. Giọng nói quen thuộc này làm sao cô quên được. Chính là giọng nói này đã khiến cô cười tít mắt, là giọng nói khiến cô thoải mái, và buông lỏng mọi áp lực, là thứ hiếm có hiếm có trong đời cô..là giọng nói đó.. Kiên nghị và vững vàng Trầm ấm mà dịu nhẹ Đó chính Là thứ mà cô không bao giờ có thể quên được không có bất kỳ nghi ngờ nào, nươc mắt cô trực trào ra khỏi hốc mắt. Đó..chính là người đàn ông đó Chính là anh ấy Không sợ cường quyền đến dám mắng cả cảnh sát "Hừ...xã hội này sinh ra các ông chính là ủy thác nhầm người. Mặc quân hàm trên vai, ông cảm thấy mình xứng hay sao.." "Tên ăn chơi đó cướp tiền xong tông người lại là người bị hại, còn người bị mất tiền thì không quan tâm 1 câu..kẻ bị tông xe suýt chút phải bị tông chết thì giờ lại trở thành hung phạm giết người...các ông thật sự quá bản lĩnh" " cái tên gì khánh lỗi đó,..hắn là con cán bộ cấp cao mà phải đi trộm cắp, đi tông xe vô kẻ khác...bây giờ lại được các ông đổ hết tội vu oan cho người khác..." "Hắn 1 lần phạm tội là các ông 1 lần chùi mông, và 1 lần vu oan cho kẻ khác" "Hahaha...tôi nói cho ông biết, ông là cặn bã không sai, nhưng tên đó cũng là cặn bã, và kể cả cha hắn...chính là cái gì bí thư quân ủy đó...cũng vây" "Lời nói hết rồi .. Còng đi" Thiên tức quá nói 1 dọc. Xong liền xả bớt hơi Vô nhà tạm giam cũng tốt, bây giờ hắn đang không có chỗ ngủ, vào đây vừa có ăn vừa có ngủ. Với lại hắn muốn biết, lũ khốn này còn dám làm điều gê tởm gì nữa, chỉ cần chúng không biết điều Thiên sẽ không hề ngần ngại dùng bạo lực để giải quyết Phải mất cả 5 phút hai viên cảnh sát mới bình ổn được khí huyết và tinh thần, vội vàng run rẩy sợ hãi đưa Thiên ra ngoài Trước khi tới được phòng tạm giam, phải đi qua khu trụ sở và cũng lúc này "Anh thiên..." mai xúc động gọi tới Ánh mắt cô lóng lánh nươc mắt, vừa thấy Thiên cô liền nhìn hắn dáo dác xem có vết thương nào không Bị ánh mắt của cô làm mắc cỡ Thiên da mặt dầy cũng không nhịn được "uhm...anh không sao...em tới đây làm gì" Mai ấp úng, da mặt cô bỗng đỏ lựng trông đáng yêu đến cực điểm, 2 má lúm cũng đua nhau khoe sắc trên 2 má đỏ, khiến cô lại càng mang theo sự e lệ, nhu mì của con gái phong kiến Đó là nét đẹp mà hiện đại nay đã gần như biến mất, con gái bây giờ nào con biết e lệ hay đỏ mặt là gì, toàn là lố lăng quen nhau là lên giường lây đâu ra e lệ nữa Thiên như ngây dại trước cái e lệ này, viên cảnh sát phía sau cũng ngây người nhìn, lại vừa sợ hãi Thiên căn bản không dám làm phiền hắn đẹp..thật sự là đẹp Kiếp này của hắn chỉ có cô và 1 người nữa là có thể sáng ngang về sắc đẹp, và nét quyến rũ này, đúng là nét mà hắn thích. Bỗng nhiên, trong lòng Thiên lại hiện lên thêm 1 hình bóng người con gái khác nữa. Hà phương Nhưng mà..bèo nước gặp nhau, thế giới rộng lớn này...liệu có ngày gặp lại hay không "Mai...em yên tâm đi...anh không sao đâu...chỉ là tạm ngồi tạm giam 1 đêm rồi mai lại được thả thôi ah....em về ngủ đi..khuya rồi đó" Thiên tiến tới nhẹ đưa tay lau đi giọt nước mắt trong suốt còn vương trên má cô Cái hành động này, nhẹ nhàng và ấm áp khiến cả mai cũng mê say, cô đã quên không cản hắn, giống như bản năng mà trước đây cô không hề cho bất kỳ ai chạm vào, kể cả hùng "Sau này không được khóc nữa nhe...nước mắt quý lắm...phải để dảnh để khóc cho những người thân yêu nhất thôi" lời nói của Thiên giống như bàn tay ấm áp vỗ về con tim yếu ớt đang lạnh giá của mai Cô thề, cả đời này, chưa bao giờ cô muốn khóc nhiều như vậy.. Khóc bây giờ là để phun hết nước trong bể sầu, đã tích chưa nước mắt u uất cả đời của cô. Giờ cô đã có niềm an ủi, cô sẽ không cần buồn nữa...sau này cô sẽ chỉ buồn vì mình hắn mà thôi. Nhưng mà hắn sẽ không làm cô buồn đâu. Cô tin là vậy "Thôi ..em về đi..ngủ sớm đi...khuya rồi đó" "Anh..." "Anh phải ở đây thật sao..." "Uhm..chỉ là tạm giam thôi mà.." "Vậy có nguy hiểm gì không...em ...em nghe nói ở đây là hay bị mấy tên lưu manh trong tù đánh lắm" "Không sao đâu...anh có võ mà..không sợ.." "Nhưng mà.. "Nhưng gì nè..." Thiên nở 1 nụ cười như hoa nở, làm tất cả nhân loại xung quanh đều bị cảm nhiễm, bất giác đều cười theo Kể cả mai, nhưng mà ngay sau đó cô lại tiếp tục bám theo bước chân hắn hỏi tiếp "Anh.. "Em không yên tâm.. "Gì ah...có gì mà không yên tâm chứ "Anh.. "Hả "Em ở lại đây với anh được không,.." nói xong câu này, sắc mặt mai nãy giờ vừa bớt đỏ, thì bây giờ lại tiếp tục đỏ lại, và đỏ còn gê hơn nữa 2 viên cảnh sát bên cạnh đang đinh nói "không được" liền bị ánh mắt giết người của Thiên chặn lại họng Ở bên 1 cô gái đẹp để trải qua 1 đêm tù lạnh lẽo cũng không phải là không tốt. Thiên không biết trong lòng mai có điều gì áp lực, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự quyến luyến này của mai chính là đến từ nhiều nguyên nhân Có thể là sợ hãi trước ai đó, cũng có thể là sợ mất đi cái gì đó. Nhưng có thể khẳng định Thiên bây giờ chính là chỗ dựa tâm lý cho mai...cô cần hắn Và hắn sẽ ở bên cạnh cô..dù cô có là hoa đã có chủ...hắn cũng không hề ngại ở bên cô..1 đêm thôi "Uhm...vậy em đi với anh ...nhưng mà...ở đây khổ lắm đó.." "Em không ngại khổ đâu.." mai kiên định nói "Cơm rất khó ăn.." "Em ăn được .. "Ngủ không có giường ... "Em sẽ lót áo rồi ngủ dưới đất.. "Sẽ không có nước tắm... ...... Thế là kết thúc chuỗi khổ tù từ miệng Thiên cũng là lúc tới nơi yên nghỉ Vào trong 1 phòng giam rộng cỡ 50m². Trong này chỉ có 6 tên thanh niên trưởng thành và 1 tên choai choai quần áo nhem nhuốc mặt đầy lọ bẩn, buồn thiu ngồi đó. Còn 6 tên thanh niên kia ai nấy đều tóc xanh tóc đỏ, săm trổ đầy mình, mặt mũi trân tráo...nhìn thôi mà cảm thấy phát gét Thấy có người mới tới, lại thêm 1 cô gái xinh đẹp thùy mỵ như hoa vào chung, mắt 6 tên đều sáng lên như đèn pha, ai nấy đều cảm thấy ghế ngồi nóng hổi, chỉ chực chờ cảnh sát vừa đi liền nhào tới Đúng lúc này, ở ngoài trụ sở, hùng cũng đã tới nơi Sau 1 hồi suy nghĩ, hùng quyết định làm tới cùng, hắn là 1 người kiêu ngạo, trái trứng đã vào tay nếu hắn không ăn được thì hắn sẽ bóp vỡ Hắn đã quyết định, chụp mai vào tay cho bằng được, sau này cưới rồi sẽ là chuỗi ngày đau khổ nhất của mai, hoặc nếu không hắn sẽ không ngại làm bện pháp mạnh...đây cũng coi như là 1 sự trả thù Cô sẽ phải biết rằng...cãi lại ý tôi...chính là 1 điều đáng hối hận nhất trên đời Thế đấy, xã hội rộng lớn, người gì cũng có...chỉ 1 câu lớn tiếng liền bị ghi hận trả thù...đây chính là sự ích kỷ đến tột đỉnh của con người