Giới Thần

Chương 171 : Cơn mưa định mệnh

Trong lúc vừa nhìn thấy sao băng, thu quá gấp gáp, cô không hề suy nghĩ gì đã nói ra câu đó. Giống như 1 loại tiềm thức đã ăn sâu vào tâm trí từ lâu, để rồi ngày hôm nay nó ảnh hưởng tới hành vi và lời nói của cô trong vô thức. Đó là 1 sự trùng hợp vô cùng kỳ diệu, Mà bên phật giáo hay gọi là Duyên 1 lần gặp nhau, thiếu nợ tặng ân tình đó là duyên 1 lá phù cứu 1 mạng sống nhưng thiếu lại 500 ngàn, làm tên nghèo kiết xác đó điêu đứng đó cũng là duyên 1 món nợ nhỏ trị giá 500 ngàn làm Thu không bao giờ quên được, thế là lúc nào cũng có lý do muốn gặp lại tên đó, vì vậy mà khắc sâu hình ảnh tên đó vào tim đó cũng là duyên Ngày hôm nay, ngay lúc Thiên mệnh bổ toàn, Thiên tiến hành luyện hóa 1 tinh cầu làm sao băng rồi bị thu cướp lấy "nụ hôn" đầu tiên đó cũng là duyên Nếu muốn, Thiên hoàn toàn có thể luyện hóa cả địa cầu này thành của mình, vậy mà không hiểu sao lại đi luyện 1 vì sao băng. Đó lại càng là duyên Và may sao, tinh cầu này là 1 phần của yêu giới, được Thiên luyện hóa rồi, nó không khác gì 1 phần cơ thể của hắn Thế là... Điều ước của thu vừa hay gắn chặt vào Thiên mệnh của vì sao băng vừa được thu nạp này Và ngay lập tức Thiên là người đầu tiên nhận được. "Ửm ...có 1 điều ước...hắn là ai...uhm...tên bán phù...tên lừa gạt vô lương nào vậy ah...." Thiên đang ở trên trời cũng tò mò không hiểu Thế là thần thức của hắn lập tức vào Thiên tháp rồi đi vào không gian vì sao băng mới luyện hóa kia kiểm tra... Nơi này là 1 mảnh đá lớn hàng trăm ngàn het ta. Khô cằn và tàn lụi, nhưng không ngờ trên đó lại có vô số những đường viền mới xuất hiện. Những đường viền này là các điều ước do nhân loại rảnh rỗi ước khi nhìn thấy nó, nhưng mà Thiên nhìn lại toàn là ước "nhà lầu, xe hơi, gái đẹp, đại gia...thành thần..thành tiên..thậm chí còn ước lấy được chồng giầu vợ giầu nữa...rồi ước được trọn đời bên nhau...ước bên nhau mãi mãi....." Thiên vừa nhìn liền khinh bỉ đám bất tài này, thứ thực tế thì không làm, ước gì bậy bạ không. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà Phía trung tâm tinh hạch là 1 vệt Thiên mệnh mầu xanh sáng rực như sao trời, kéo 1 đường từ đầu đến cuối không bỏ sót 1 kẽ hở nào trên tinh hạch "Uhm...hơi thở hơi quen thuộc...uhm...để coi.." "Ửm....tên này...không phải mình hay sao...tên bán phù...ah..." Cô gái đẹp này, quá quen ah nha. Nhìn lại vết Thiên mệnh điều ước đầy mầu sắc kiên định này, Thiên cũng sinh cảm động với tấm lòng của cô...không biết là lại gặp chuyện gì nữa rồi đây Hà Thu phải không ? ............ Sau khi thành công ước xong, không hiểu sao thu cảm thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng, u sầu cũng bớt nhiều Tấm lòng cũng bất giác được cởi mở hơn nhiều, giống như 1 gánh nặng trong lòng bao lâu được bỏ xuống. dùng 1 tấm thân nhẹ nhàng, 1 linh hồn thoải mái đi cảm nhận Thiên nhiên tươi mát mới. Nhưng mà Thiên nhiên tươi mát thì đúng rồi đó...rất tươi...rất mát là đằng khác tại vì... "Đùng ....đùng...xẹt..." sấm sét làm rầm rầm trên trời sau đó "Ào...ào...bộp bộp" trời hè mà kỳ lạ, nói mưa cái là mưa ah... "Ah...." thế là thu không còn cách nào khác đành phải chạy nhanh tới cái dù tạm kế bên Trời mưa, mọi người bên ngoài cũng hốt hoảng dọn đồ mà không kịp, tiếng huyên náo lập tức tranh với sấm chớp kêu lên làm 1 vùng trời đều nhốn nháo hết cả. Đứng ở cổng bệnh viện, thu vội co mình vào góc, kéo lấy tấm áo manh che lại những hạt mưa làm ướt lạnh tấm thân yếu đuối Cơn mưa dần nặng hạt, khí lạnh cũng bao phủ luôn cả cái góc nhỏ mà thu đang ngồi, người người tất bật bên ngoài cũng dần bớt đi Cơn mưa nhạt nhòa đi nặng nhọc trong cuộc sống nhưng lại làm nỗi tuyệt vọng trong lòng Thu bị khơi dậy. Mưa rồi....ai cũng đi hết rồi....vậy thì tên đó cũng vậy.... mưa rồi....hắn sẽ tới đây hay sao Mưa rồi...làm sao mà ta gặp được hắn... Ngày mai tạnh mưa, cha cô có duy trì được tới ngày mai hay không Ánh sáng trong mắt thu dần nhòa đi trong hơi ẩm của mưa, Trong vô thức cô mất đi tri giác lúc nào không hay, miệng vẫn lẩm nhẩm "cha...cha..." mà không hề biết rằng trong lúc thân thể cô run lên lập cập đã có 1 người đàn ông đến bên cô giống hệt như trong điều ước Từ sáng tới trưa, rồi từ trưa tới bây giờ, thu không hề ăn 1 miếng cơm, trời nắng chang chang vẫn không ngừng nhuốm lấy làn da trắng như tuyết, 1 buổi nhịn đói, phơi nắng. bây giờ lại gặp mưa lạnh. Hậu quả tất nhiên là sẽ là ...cảm Nóng lạnh luân phiên từng hồi, khiến tấm áo mỏng không cách nào che dấu đi tấm thân nảy lửa, cũng đồng dạng làm những đợt rét lạnh ập tới lại càng thêm đáng sợ Thu như 1 nai con lạc mẹ và trúng tên của thợ săn, nó cố gắng tìm 1 nơi bấu víu, dựa dẫm vào, nó co lại vết thương đang hành hạ mà hoàn cảnh lại quá khắc nghiệt, nó run lên trong từng cơn đau đớn và chỉ biết rên lên "hừ hừ..." 1 cách cô độc Không biết là ảo giác hay là do nằm mơ bỗng nhiên thu cảm thấy mình thật sự có 1 chỗ để dựa thân vào, rất ấm áp, rất dịu dàng và ....không diễn tả nổi nữa...cô chỉ biết là Mình thích cảm giác này... Nó vừa giống sự an bình khi bên cha Vừa giống sự yêu thương khi bên mẹ Lại vừa giống 1 vòng tay nam nhân vạm vỡ che mưa nắng và truyền lòng can đảm vào con tim mềm yếu của cô, vừa cho cô sức sống vừa cho cô cảm giác vũng chãi. Lại vừa mang đến cảm giác tựa như nam nữ bên nhau, vai kề vai, má kề má, con tim đập loạn như các tiểu thuyết tình yêu hay kể Cơn lạnh từ thân thể cũng biến mất khi nào không biết Cảm giác choáng váng, kiệt sức và nóng ran cũng dần lui đi. Thu chậm rãi dịch chuyển thân thể chọn lấy 1 tư thế thoải mái nhất, kéo 2 chân về, tay không biết vớ được cái gì đó được cô xem như gối ôm, ôm chăt lấy Lần đầu tiên trong đời cô được hưởng thụ 1 khoảnh khắc mỹ mãn như thế này. Giấc ngủ này cũng thật...ngọt ngào. Bất tri bất giác, thu lâm vào trạng thái ngủ say xưa, tật xấu nhỏ cũng hiện ra. Nằm ở tư thế nghiêng, 2 cánh môi nhỏ cũng hé ra, 1 giọt nươc miếng lóng lánh nhỏ xuống tay áo. Giống hệt như 1 đứa bé ngây thơ, làn da trắng mũm mĩm như em bé, khuôn mặt tuyệt mỹ khả ái trong 1 chiêu cao và vóc người nảy lửa của thiếu nữ. Thu lại càng thêm ngây thơ khả ái khiến người đan ông ngồi bên cạnh cũng nhìn 1 cách say đắm Đẹp... Đây là cái đẹp của sự khoan ái, của sự dịu nhẹ và tinh khiết "1 cô gái nhà giầu, nhưng không ngờ lại vẫn giữ được cái đẹp ngây thơ này..đúng là hiếm có" tên thanh niên vô lương đó thầm nghĩ Thời gian giống như thoi đưa, cái gì hạnh phúc thường qua mau,bản năng của người phụ nữ và bản tính kín đáo trước nay của thu đã kịp nhận ra vấn đề và đánh thức cô từ cơn mê đầy mầu sắc đó Mở cặp mắt long lanh ra, đập vào tầm nhìn của cô là 1 cái mái vòm nhỏ, phía dưới là 1 cái ghế bằng ống thép Tramh chờ xe buýt Không sai Rồi cái đầu của cô...."ahhhh....cánh tay cô đang ôm...đây ... "Ahhh...." thu vội vã bật người dậy, con tim đập thình thịch liên hồi. Đôi tay vội vàng kiểm tra lại quần áo trên người Vẫn nguyên vẹn. Thu đưa mắt lên nhìn người đối diện Ở đây chỉ có 2 người ngồi, 1 người là cô, 1 người còn lại là 1 nam nhân Không Không phải....là 1 thanh niên