Giới Thần
Chương 15 : Sai lầm và Tha thứ
Nhà hàng nam phan tại đường Võ Văn Tần quận 3 Trực thuộc chuỗi nhà hàng triệu đô của hệ thống nhà hàng Khải
Silk, chính là 1 nhà hàng 5sao nổi tiếng ở tphcm.
Kiến trúc ở đây đều được làm bằng gỗ quý và đá thạch anh đắt tiền, trang trí mang theo phong cách hoàng gia khiến 2 lúa như thiên nhìn vào mà hoa hết cả mắt
Hắn có thể đoán, ăn một bữa cơm ở đây đoán chừng chắc phải cả tiền triệu đến vài chục triệu chứ chẳng chơi
Tiền 1 lá phù hắn bán chỉ được có 5 triệu, mà vô đây ăn 1 bữa cơm lại mất chục triệu vậy thì thôi, trước sự thất bại này hắn nên nghĩ cách chết nào đỡ xấu nhất mà chuẩn bị là vừa
Ngồi xuống 1 bàn gần cửa, thiên sợ hãi ngồi vào cái ghế sạch không 1 hạt bụi, dược trang trí đẹp lung linh, miệng không nhịn được cảm thán.."chậc..chậc...cái ghế này mà mang về bán được chắc được không ít tiền ah"
2 ông bà lão này thấy hắn hai lúa mà khó nhịn được cười..thật ra đối với họ nhà hàng này tuy đẹp nhưng vẫn chưa đủ làm họ giật mình.
Đời sống của họ không phải người bình thường có thể hiểu, ở mỹ ăn cơm ở nhà hàng 1 bữa cũng gần đủ tiền mua nguyên cái nhà hàng này rồi. Chút tài sản nhỏ nhoi này..đã không thể bình thường hơn trong mắt họ nữa
"Nè hoàng thiên..cậu...ah.con không có suy nghĩ nào sáng sủa hơn sao...kiếm tiền chính đáng mới là cách lâu dài...không thể nghĩ ngắn vậy được" ông lão này luôn thích răn dậy hắn, mà toàn là lựa lúc hắn đang yy lâng lâng mới đưa ra bàn chân, đạp mạnh vào mông hắn. thật là kẻ vô sỉ,đáng hận đến cực điểm
"Con nói ông hoàng...hoàng chính hào...ông không nói thì có ai nói ông câm ah..bộ chỉ có ông mới chính nghĩa đầy mình sao..con người con ngây thơ, trong sáng như tờ giấy trắng...mà sao ông toàn nói làm như con là loại đầu trộm đuôi cuớp không bằng"
"Phụt.."ông lão vừa ra vẻ ông già dậy con, rồi cầm ly trà lên uống có vẻ đạo mạo. Đáng tiếc tên khốn đó lại không hề nể mặt mà mắng.
Mắng cũng không sao, nhưng còn vô sỉ thừa nhận mình ngây thơ trong sáng..sự vô sỉ này..làm ông ngậm búng nước trà cũng bị phun ra
Thu sương bên cạnh vừa nhìn ông chính hào vừa nghe thiên nói mà cười hihi vui sướng khi người gặp họa
Sự nghịch ngợm này, người ngoài nghe vào tai có vẻ như giống như thiên vô lễ, nhưng ông bà đều hiểu..là không phải
Nếu không có tình cảm, thiên sẽ lễ phép, 1 câu vâng dạ, 2 câu bẩm thưa, thực tế là ứng phó qua loa không muốn động não trả lời, dây dưa dài dòng
Còn khi hắn đùa dỡn, hắn cười nói, hắn đáp trả ...đó là do hắn thoải mái, hắn vui vẻ, hắn cởi mở.
Dù là châm chọc nhau, làm lão Hào thức sôi gan,nhưng lại không hề mất lễ phép, không quá quắt, không đanh đá..vẫn là ông - con.
Khiến lão Hào tức nhưng lại không giận, bà thu sương thì hiền lành nhưng lại thích thú
Thích thú khi thấy 2 tên nhãi kia dựng râu lên cãi lộn như con nít.
Đó là 1 sự hòa hợp, sự hòa hợp kì lạ
Lần đầu tiên sau bao nhiên năm bà cảm thấy hạnh phúc của 1 gia đình, nhìn thấy ông nhà mình bị chọc tức rồi cãi lại, mất sạch mặt mũi, bỏ qua tất cả sự cao ngạo và quyền uy để..
Cãi lộn
Để...tức giận
Cuộc sống chỉ có tiền, quyền và xã giao trong xã hội thượng lưu vô vị đã bớt đi nhạt nhẽo và căng thẳng
Bà thu sương lặng lẽ nhìn 2 người, trái tim thấy ấm áp, thấy hạnh phúc. Trong lòng không ngờ lại nhớ tới 1 đứa con đã bị tổ chức giết chết, cháu bà nếu còn sống bây giờ chắc cũng bằng tuổi thiên.
Lặng lẽ nhói đau, bà vừa chua sót lại vừa thấy an ủi. Vì ngày hôm nay lại gặp được hình bóng thân nhân
Có phải thật hay k, ruột thịt hay không. Không quan trọng. Quan trọng là bà đã
Chấp nhận.
Phụ nữ lúc nào cũng phức tạp và đa sầu đa cảm hơn đàn ông.
Ngược lại với thiên, ngồi trên xe đã bắt đầu cãi nhau với ông lão vừa biết tên này, cãi cho đến bây giờ..đường càng xa cãi nhau càng nhiều..đâm chọt càng nhiều...sốc càng nhiều...và...thù hận lại càng sâu
Giống như 2 người họ trời sinh gặp nhau là để cãi nhau vậy, chỉ có cãi nhau thì mới giao tiếp được với nhau, nói 1 câu bình thường là...thiên địa dị tượng nổi lên liền, mặt trời mọc đằng tây luôn
"Uhm..thực đơn này nhiều món quá..ông chắc là sẽ biết đọc chữ..ông chọn đi"
Chính hào dựng râu lên "hừ...ta thì biết chữ rồi đó...chỉ sợ tên nhóc nào không biết thôi...bày đặt nữa.."
"Haha..bà là phụ đẹp nhất ở đây..bà chọn món đi.." ông lão này thể hiện sự galăng của mình
"Ai za..nịnh phụ nữ giỏi thiệt..bội phục"
Ông lão này đang định vênh râu lên nói "dĩ nhiên" thì bị thiên chặn họng
"Không biết..tối có mần ăn được chi không..hehe" thiên đang che miệng cười thì thấy trực giác báo nguy hiểm, vội vàng né cái nhéo tai đầy hung ác của bà thu sương, cái ghế cũng không hợp tác tự nhiên bị đẩy ra sau làm thiên chui gọn lỏn vào gầm bàn
"Hahahahaha...đã...quá đã...hả giận...thật là quá hả giận...nhóc con, báo ứng tới đó...haha"
Lão Hào như thấy kẻ thù giết cha bị báo ứng...ông cười hả hê đến nỗi nước bọt tung bay
Bà thu sương quẳng cho lão 1 ánh mắt khinh bỉ rồi ổn định lại tư thế của mình
"Ai za...sai lầm ..chỉ phút buông lơi mà cả đời anh hùng đều sụp đổ" thiên mò từ dưới ghế lên, miệng nói giống như anh hùng gặp tiểu nhân ám sát vậy.
"Hừ ..nhóc con..mới học có lớp 10 mà đã nói năng bậy bạ...hôm nay tạm tha cho con..." thu sương dùng giọng uy hiếp nói ra.
Tiếc rằng giọng nói và hành động bà đều nhã nhặn, từ ái như vậy, lời uy hiếp ra khỏi miệng liền không còn 1 chút sát thương nào
"Con đó...thích ăn cái gì.."
"Uhm...thứ gì ăn được đều thích hết"
"Đánh rắm..lời nói thúi vậy mà cũng nói được" kẻ thù tất nhiên không ngại ở sau lưng mà nhẹ nhàng đâm 1 cái
Thu sương trừng mắt nhìn lão làm lão co rúm lại, giống như lời nói thô tục đó làm bà không vừa lòng, đáng tiếc mày chau, nhưng mép lại cười.
Làm ông lão mất nết này cũng hiểu ra,...mình đã thay đổi.
Đã vui vẻ hơn trước
"Uhm...được..được lắm...ông...xem ta trả thù đây.."
"Bào ngư,...vây cá...baba..." món gì ngon nhất, đắt nhất...quý nhất đều may mắn bị hắn chọn
Hành động trả thù vĩ đại này bị hắn thuần thục tiến hành.
Đáng tiếc đối tượng không đúng.
Đọc 1 lượt cả 10 món quý giá đắt tiền, nhưng lại không hề thấy lão khốn đó buồn rầu gì, ngược lại còn nhe răng cười cười...làm cơn sảng khoái trả thù của thiên chưa kịp nhoe lên đã bị ngẹn lại cổ họng
Đắt tiền sao...với hắn là đắt mà thôi...chứ nếu nghèo thì sao ông bà này dám dắt hắn đến chứ
Dụ con nít cũng đâu cần phải bỏ vốn lớn như vậy
Quá trình thiên đọc xong, cũng là lúc phục vụ ghi xong và thối lui.
Thiên ngơ ngẩn nhìn lại, ủa..ông hoàng chính hào...sao không gào thét đi,...sao không tức tối đj...sao không đau lòng đi...
"Haha...định ăn chết ta hả...không có cửa đâu nhóc.."
Thiên giơ 2 tay đầu hàng, đối thủ quá mạnh..ta đấu không lại
"Phải rồi...ông hào..ông có định trả tiền cho con không..trả lẹ đi.."
Bà thu sương nghe thấy câu này liền tắt ngay nụ cười, mặt nghiêm túc hỏi
"Thiên.."
"Dạ.."
"Ta hỏi con.."
"Dạ"
"Phù mà con bán..là lấy ở đâu ra."
"Tự chế.."
"Nói dóc.." lão Hào tức tối nói
"Không thèm nói chuyện với mấy kẻ luôn tự xem mình là đúng" thiên đáp trả
"Con phải nói thật với ta...chuyện này không phải chuyện nhỏ" bà lão này nghiêm túc thật
Thiên uể oải, nhẹ đứng lên sau đó quay lưng đi về...làm 2 ông bà này giật mình.
Lại chiêu đó nữa...lần trước cũng là chiêu đó làm ông hào phải gập người xin lỗi...lần này..
Bà thu sương vội bước tới nắm lấy tay thiên níu trở lại
"Con sao vậy..ta nói sai gì sao"
Thiên đưa cặp mắt trong suốt nhìn bà nói...
"Sai"
"Lần trước con từng nói, con không thích nói dối, và cũng không thích giải thích..không tin thì thôi"
"Lần trước 2 người không tin con...1 lần....vậy mà vẫn chưa hiểu mình đã làm sai hay sao"
Ông bà này giật mình, sống lưng lạnh toát
Không sai.
Lần trước họ không tin phù này là thật, kết quả..phải xin lỗi..và nhận được.món quà quý giá nhất...10 năm tuổi thọ
Bây giờ họ vẫn vậy, lại lặp lại sự nghi ngờ đó với cậu nhóc.
Giống như họ chưa từng tin ai trong đời, điều đó đã trở thành thói quen ăn sâu trong xương cốt họ, bây giờ gặp được 1 người giống như người thân...họ vẫn chưa bỏ được thói quen này
Đó chính là sự bất công đối với nhóc...họ sai
Là họ sai
Sai lầm bị lặp lại 2 lần liên tục.
Cả cuộc đời họ đã trải qua thăng trầm vô số, chuyện gì cũng từng trải qua nhưng chỉ có 3 lần sai lầm.
Vậy mà thiên lại may mắn khiến họ phạm vào 2 lần.
Và cũng là xin lỗi, thiên cũng là người khiến họ phải nói 2 lần câu nói này
"Xin lỗi nhóc.." thu sương run rẩy nói ra câu này
Bây giờ họ đã hiểu, cậu nhóc này cá tính thế nào, dù là họ có trải qua bao nhiêu thăng trầm thì cũng chưa chắc đã trưởng thành bằng được hắn, dù có quyền cao, tiền nhiều thế nào cũng không đủ tư cách nói xem thường hắn
Với tính cách đó, hắn có thể là kẻ ngây thơ sao, có thê không biết lá phù này quý giá và nguy hiểm thế nào sao. Vậy mà hắn vẫn ho họ biết 1 tin tức kinh thiên
Là chính hắn là kẻ chế phù
Là hắn tin họ, nên mới nói ra. Còn họ thì sao, 5 lần 7 lượt đều dùng thái độ nghi ngờ để đối với hắn
Sai lầm này không phải nhỏ
Nhưng mà
Cũng giống như hôm qua, thiên vẫn tiếp tục tha thứ. Hắn trở lại ghế ngồi xuống như chưa hề có chuyện gì, miệng lại cười cười
Con người mà, chẳng có ai chưa từng phạm sai lầm, ngược lại phạm sai lầm càng nhiều họ sẽ càng mạnh mẽ và trưởng thành hơn trước, bớt đi long kiêu ngạo và tính bất cẩn khi làm việc.
Nhưng một khi sai lầm bị vạch ra, người đó dám thừa nhận và chịu sửa đổi, thì kẻ khác không có lý do gì để không tha thứ cả
Ai biết được, ngày nào đó bản thân mình không phạm phải sai lầm, lúc đó mình cũng cần người khác tha thứ vậy. Chỉ là chưa chắc gì mình chịu nhìn tìm kiếm và chấp nhận sai lầm của mình, chắc gì mình đã sửa sai được giống họ.
Tha thứ chính là cách để cho chính mình 1 cơ hội cho sau này..là đường lui vững bền cho mọi thất bại
Truyện khác cùng thể loại
513 chương
51 chương
26 chương
104 chương
102 chương