“Ôn Nam!” Diệp Tiểu Ý trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn, nước mắt tuôn trào ra: “Chi bằng anh trực tiếp giết tôi đi!” Ôn Nam cười nhạt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô: “Tôi đã nói rồi, giết chết cô dễ dàng quá, tôi muốn dày vò cô từ từ, để cho cô sống không bằng chết.” Lần đầu tiên Diệp Tiểu Ý hận người đàn ông này đến cắn răng, nhưng cô còn có cách nào khác sao? Cô căn bản không giết được hắn! Diệp Tiểu Ý đau khổ nhắm mắt lại, ngồi xuống giữa hai chân của hắn, run run đưa tay cởi thắt lưng của hắn ra. Đá lạnh kết hợp cùng rượu vang đỏ, lại được khuôn miệng mềm mại của cô bao quanh, Ôn Nam cảm nhận được khoái cảm mà trước đây chưa từng có. Hắn không kiềm chế được mà túm lấy đầu của Diệp Tiểu Ý ấn về phía đằng trước. Mỗi một lần như vậy đều chọc đến tận cuống họng cô. Rất nhanh, dạ dày Diệp Tiểu Ý không chịu được,một hồi buồn nôn cứ dâng lên, cô mau chóng đẩy Ôn Nam ra, lập tức chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn nước mà nôn khan. Ói ra một hồi mới cảm thấy đỡ hơn được một chút. Diệp Tiểu Ý vốc một ít nước lên súc miệng, đột nhiên trong đầu chợt xuất hiện nghi hoặc. Tháng ngày hình như chưa có kinh nguyệt… Cô nhẩm tính, đã hơn nửa tháng rồi! Những ngày này cô còn chạy đôn chạy đáo lo tiền thuốc thang cho mẹ, nên đã quên mất chuyện này. Diệp Tiểu Ý nhìn chính mình trong gương, gương mặt trắng bệch, đờ đẫn. Đáng sợ hơn nữa, Ôn Nam dựa mình vào khung cửa, nhìn cô bằng con mắt thâm túy lạnh lẽo. Diệp Tiểu Ý hoảng hốt quay người, run rẩy nhìn Ôn Nam. Ôn Nam vẻ mặt vô tình, áp sát vào cô. Diệp Tiểu Ý lùi dần về phía sau. Cuối cùng cô bị Ôn Nam lôi cổ đến bệnh viện. 3 giờ sau, Diệp Tiểu Ý run run nằm trên giường bệnh. Bỗng nhiên, của phòng bệnh bị Ôn Nam đá văng ra. Một cỗ hơi lạnh lường theo chân Ôn Nam đi vào. Diệp Tiểu Ý hoang mang lo lắng nhìn hắn. Hắn nhếch cặp môi mỏng, nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh như băng. Ôn Nam kéo kéo cà vạt, bước tới giường bệnh, túm lấy cổ áo của Diệp Tiểu Ý: “Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Cô dám trái lại ý tôi không thèm uống thuốc tránh thai!” “Lần ở trên núi kia …tôi đã quên!” Môi Diệp Tiểu Ý không ngừng run rẩy. “Cô cho rằng mang thai con của tôi thì nhà họ Diệp có hi vọng được cứu sao? Cô sẽ có được tiền sao?” Ôn Nam gào thét. Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Ôn Nam, tôi không có… thực sự không có!” Cô thật không cố ý. “Tôi nói rồi, nếu có thì phá! Tôi sẽ không để cho mưu đồ tính toán của cô được thành hiện thực!” Ôn Nam giận dữ: “Cô không tự mình nghĩ xem, tôi làm sao có thể để con gái của kẻ thù sinh ra con của tôi?!” Diệp Tiểu Ý cho rằng Ôn Nam chỉ là tức giận nhất thời. Cô không nghĩ rằng hắn vừa dứt lời, bác sĩ liền tiến vào phòng, cung kính nói: “Ôn tiên sinh, phòng mổ đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể đưa tiểu thư đi làm phẫu thuật phá thai được rồi.” Hắn đã sắp xếp xong xuôi! Diệp Tiểu Ý hoảng loạn, quỳ xuống mặt đất xin tha: “Ôn Nam, xin anh đừng bỏ đứa bé đi, cầu xin anh…” Đứa bé này đến thật bất ngờ, cho dù Ôn Nam không yêu cô, cô cũng tình nguyện vì hắn mà sinh đứa bé. “Kéo ra ngoài! “ Ôn Nam bỏ mặc cô. Hắn vừa hạ lệnh, bác sĩ y tá lập tức đưa cô đến phòng mổ. Diệp Tiểu Ý đem hết toàn lực nắm lấy tay Ôn Nam, bám chặt giường bệnh, khung cửa, cô không ngừng gào khóc cầu xin: “Đừng mà…Ôn Nam, đừng mà!” Mặc cho Diệp Tiểu Ý cầu xin, Ôn Nam vẫn đứng yên bất động. Năm ba người đưa cô vào phòng phẫu thuật, cố định ở trên giường, cởi quần cô ra, tiêm thuốc mê. Dưới ánh đèn chói mắt, Diệp Tiểu Ý có thể nhìn thấy bác sĩ cầm dụng cụ lạnh lẽo đưa về phía thân thể cô…