Tạ Trạch Ích nghĩ ngợi một lúc lâu, dùng tiếng Quảng lẫn phổ thông chèn thêm tiếng Anh như Trần Vĩ Đình, chậm rãi lựa lời không khác gì học sinh tiểu học viết văn, “… Sớm thôi anh sẽ rời khỏi Hương Cảng, đến một đầu khác ở bên kia Thái Bình Dương, có thể trong vòng một hai năm, sẽ không chóng quay về…” Sở Vọng như đang làm bài điền từ vào chỗ trống, khó khăn hiểu là, “Anh phải rời khỏi Hương Cảng, đến bên kia Thái Bình Dương, có lẽ sẽ không quay về trong vòng một hai năm.” Cảm thấy cô đã viết xong, Tạ Trạch Ích lại nói: “… Chúng ta của hôm nay, dù là hôn nhân hay tình yêu thì đều không được tự do, chí ít là bây giờ khó có thể tự mình làm chủ. Cho dù tiếp nhận nền giáo dục phương Tây nhiều ít thế nào, gia đình của chúng ta vẫn là gia đình Trung Hoa rất truyền thống…” Anh ta nói những lời này bằng tiếng Anh. Nể tình chất giọng và phát âm của anh ta khiến người nghe cảm thấy sảng khoái, Lâm Sở Vọng miễn cưỡng coi như quay về hồi còn đi học, vừa nghe vừa viết soạt soạt ra giấy. “… Hy vọng đợi tới lúc anh quay về, cả hai chúng ta đều là người tự do, nếu như em bằng lòng đợi anh. Đương nhiên, với người như anh thì những lời như ‘chờ anh’ quá mức xa xỉ.” Sở Vọng vội viết ra câu này, nhưng Tạ Trạch Ích đột ngột nói, “Câu này không ổn.” Sở Vọng dừng bút, hỏi, “Thế có muốn em gạch đi viết lại không?” Tạ Trạch Ích hờ hững đáp, “Nếu đã viết rồi thì thôi.” Sở Vọng nói, “Không sao mà, gạch hai nét thôi, nhìn qua hơi không đẹp cho lắm. Nhưng người càng đẹp thì chữ càng xấu, cho nên theo lý luận này, bức thư này của anh có chắp vá thế nào thì chị em cũng không để ý đâu.” Tạ Trạch Ích cười, “Đây là lý luận của ai thế hả?” Sở Vọng: “À… Bây giờ thì phải đợi kiểm chứng đã, nhưng có lẽ một trăm năm sau sẽ có người nói ra đó.” Tạ Trạch Ích nói, “Gạch câu vừa nãy đi.” Sở Vọng gật đầu, đầu ngòi bút lại rạch ngang mấy nét trên lưng anh. Tạ Trạch Ích chợt dùng tiếng phổ thông nói: “Chúc em hạnh phúc —— những khi thấy trăng sáng, anh sẽ cầu cho em bình an hạnh phúc. Nhưng anh cũng có một yêu cầu quá đáng: xin em nhanh chóng quên anh đi.” Sở Vọng thở dài, nghĩ bụng, lời tỏ tình rất được, cho 10 điểm. Còn khốn nạn thì cũng rất khốn nạn, cho 0 điểm. Tổng điểm: không đạt tiêu chuẩn. Viết xong, Tạ Trạch Ích nói: “Regards, Zoe Tse.” Sở Vọng cắn nắp bút, do dự một lúc, quyết định tự ý thay đổi: “Mãi là thân ái của em: Tạ Trạch Ích.” Cuối cùng cũng điền xong một đoạn tiếng Anh xen tiếng Quảng, Lâm Sở Vọng thở phào một hơi, mở thư ra: “Có muốn đọc lại không?” Nhưng Tạ Trạch Ích đã lắc đầu, “Không cần.” Sở Vọng gấp thư nhét vào trong túi áo, đi lên trước mấy bước, chợt thấy Tạ Trạch Ích đã quỳ gối xuống bên dưới ban công phòng cô, tựa như một ngọn núi nhỏ sừng sững. Tư thế rất phong nhã, nếu đổi thành người khác thì chưa chắc đã có được khí thế như vậy. Sở Vọng ngẩn ngơ, bụng nghĩ, người này giở trò gì vậy? Tạ Trạch Ích nghiêng đầu chỉ vào bả vai, “Lên đây.” Sở Vọng nhìn chiếc áo khoác có giá trị không hề rẻ của anh ta, “á” lên một tiếng. Tạ Trạch Ích lại tưởng độ cao này hơi cao, thế là ngồi thấp xuống. Sở Vọng: “…” Tạ Trạch Ích ngẩng đầu nhìn cô, cười nói, “Đừng sợ.” Sở Vọng tiến thoái lưỡng nan, nuốt nước bọt cái ực, khó khăn đạp lên chân trái anh ta rồi leo lên, ngồi trên bả vai anh ta. Tạ Trạch Ích nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay cô, “Ngồi vững chưa?” Sở Vọng gật đầu, “Vững rồi.” Chợt Tạ Trạch Ích từ từ nâng cô lên. Sở Vọng thấy tầm mắt của mình dần lên cao, nghĩ bụng, cao đúng là tốt, tầm nhìn thoáng đãng, cũng nhìn được nhiều phong cảnh tốt đẹp hơn. “Được chưa?” Tạ Trạch Ích hỏi. Tầm mắt của Sở Vọng đã ngang với mép ban công. Nếu như cô từng học leo núi thì trèo lên cũng không sao. Có điều… Cô lắc đầu, “Tay em… không có sức.” Cô vừa dứt lời thì cả người đã được bế lên. Đến khi hoàn hồn, cô đã được đặt ngồi trên lan can. Sở Vọng: “…” Vì sao cảm thấy bản thân như một món đồ không có trọng lượng vậy. Cô nhảy xuống ban công từ lan can, tới khi ngoái đầu lại thì đã không thấy bóng dáng của Tạ Trạch Ích trong vườn hoa đâu nữa. Chạy nhanh thật đấy… Lâm Sở Vọng không khỏi gãi gáy, hoài nghi liệu có khi nào là mình nằm mơ không. *** Vẫn đang trong thời gian cấm túc, buổi sáng Điệp Nhi đến rửa mặt cho cô xong thì xuống lầu lấy bữa sáng lên. Sở Vọng đã tỉnh táo hơn sau khi rửa mặt, cô gọi Điệp Nhi đến, “Báo hôm nay đã tới chưa?” Điệp Nhi gật đầu, “‘Báo tin tức Hương Cảng’ vừa được đưa tới.” Sở Vọng nói: “Bao giờ đem bữa sáng lên, có thể cầm một tờ lên cho tôi được không?” Điệp Nhi đáp được rồi đi xuống. Điệp Nhi cầm bữa sáng và báo lên, Lâm Sở Vọng mở báo ra, nghiêm túc vừa ăn vừa đọc. Điệp Nhi thấy cô như thế thì không khỏi tức cười. Sở Vọng nhấp một ngụm sữa bò, một vòng sữa trắng dính quanh mép, hồ nghi hỏi, “Chị cười gì vậy?” Điệp Nhi lau miệng cho cô, nói: “Cô ba như thế này, nếu dán thêm râu thì trông giống cụ ông nhà người ta lắm.” Sở Vọng le lưỡi cười rồi tìm bản tin mà mình muốn đọc ở trên tờ báo. Có điều cô chẳng mất thời gian tìm cho lắm, bởi vì bản tin đó được đăng ở nơi bắt mắt nhất trên tờ ‘Báo tin tức Hương Cảng’. Mẩu tin kia viết: “Duyên trời tác hợp: trưởng nữ Mã Linh của ngài Kiều được phong huân tước ở Hương Cảng và cậu hai Mark Hoàng của tiên sinh Hoa kiều Pháp Hoàng Hưng đã vui kết lương duyên.” Bản tin viết khá lan man, cuối cùng lại dùng chữ to rất bắt mắt viết rõ: “Cô Kiều, ngay từ khi ra đời đã thông minh sáng suốt, đượchuân tước Tạ Hồng yêu mến, nhận làm con nuôi. Vừa có tin vui, ngài Tạ Hồng vô cùng mừng rỡ, tặng con nuôi mảnh đất bất động sản ở đường Burton làm của hồi môn.” Lâm Sở Vọng không khỏi chặc lưỡi thở dài, cô út và ngài huân tước họ Tạ này đúng là có thể một tay che trời, chỉ trong một đêm đã quyết định được hôn sự của chị Mã Linh, thậm chí còn đưa lên đầu đề tờ báo. Nói tới đây, Lâm Sở Vọng không biết nên thương cảm cho chị Mã Linh hay nên hâm mộ chị ấy. Điệp Nhi thấy cô khóa cửa sổ suốt đêm thì đi tới mở cửa ra cho gió mát lùa vào. Nhưng vừa đẩy cửa sổ ra, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Điệp Nhi chợt “ơ?” lên một tiếng. Lâm Sở Vọng hỏi: “Sao thế?” Điệp Nhi nhìn ra ngoài ban công, nói, “Cô chủ lại đây xem đi.” Lâm Sở Vọng nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô ấy. Lâm Sở Vọng: “…” Trên lan can ngoài ban công đặt một dãy những chiếc chai xanh đỏ, như một bức phù điêu đủ màu sắc đột nhiên xuất hiện trên lan can trắng cẩm thạch —— tất cả đều là nước ngọt. Lâm Sở Vọng đẩy cửa ra đứng trên ban công nhìn xuống, lại chẳng thấy một ai. Có thể thấy rõ người này đã đến đây đặt lên vào lúc nửa đêm, hoặc dậy từ rất sớm. Cô đi tới nhìn mấy chai nước ngọt kia, có nước xá xị đủ nhãn hiệu, có chai thủy tinh Watsons Coca Cola, còn có cả vài chai nước ngọt không biết tên, nhìn có vẻ giống bia trái cây nhiệt đới. Các chai thủy tinh được xếp thành một hàng trên lan can, đúng là làm khó anh ta rồi. Điệp Nhi nói: “Đâu ra nhiều đồ uống thế này?” Lâm Sở Vọng thở dài, rồi bảo Điệp Nhi đem một chiếc thùng tới. Điệp Nhi lấy một chiếc thùng gỗ ngày trước dùng để chuyển nhà đặt bên dưới hành lang đến, bên trên đã bị mốc do ẩm. Lâm Sở Vọng gật đầu, cảm thấy vẫn còn dùng tốt chán, thế là bảo Điệp Nhi giúp cô chuyển mấy chai nước ngọt trên ban công vào trong thùng. Chỉ làm mỗi việc đó thôi mà hai người đổ mồ hôi đầy đầu. Lâm Sở Vọng không khỏi nghĩ, nếu đặt từng chai nước ngọt lên đó thì mất bao nhiêu sức lực đây? Có điều đợi đến khi Điệp Nhi đẩy thùng vào dưới giường của cô, Lâm Sở Vọng vui vẻ giang tay giang chân ngã phịch xuống giường, “Trời ơi, mình đúng là giàu quá mà, đúng là giàu xổi trong một đêm.” Điệp Nhi bất đắc dĩ lắc đầu cười. Lâm Sở Vọng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, bèn hỏi: “Bác đã ra ngoài chưa?” Điệp Nhi gật đầu, “Ăn sáng xong là đi rồi.” Lâm Sở Vọng nói, “Nhanh lên! Mau gọi chị cả đến đây!” Một lúc sau, Kiều Mã Linh rón rén mở cửa phòng của cô ra, vừa vào đã hỏi ngay, “Tối… tối hôm qua anh ấy có đến đây hả?” Lâm Sở Vọng gật đầu rồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho chị ngồi xuống mép giường. Kiều Mã Linh vừa ngồi xuống, Lâm Sở Vọng lập tức lấy thư trong túi ra đưa cho chị. Kiều Mã Linh mở thư ra, thấy trên giấy có chỗ đen chỗ trắng thì cười với vẻ bất lực, “Viết xấu thật đấy.” Lâm Sở Vọng le lưỡi, tình thế cấp bách mà. Kiều Mã Linh hồ nghi nói, “Xấu thì cũng tạm chấp nhận, nhưng sao lại viết ngang?” Lâm Sở Vọng ngẩn người, đúng rồi, lúc này kiểu viết từ trái sang phải vẫn chưa được phổ biến rộng rãi. Cô gật đầu nói, “Chắc là do viết tiếng Anh quen rồi.” Kiều Mã Linh tưởng Tạ Trạch Ích viết, lòng không khỏi cảm động, “Đúng là làm khó anh ấy quá.” Chữ của mình lại bị xem thường nữa rồi. Lâm Sở Vọng bĩu môi không nói gì. Kiều Mã Linh nhanh chóng đọc xong bức thư, sắc mặt ủ dột, “Bây giờ kết thúc thật rồi.” Lâm Sở Vọng thấy chị sắp rơi nước mắt thì vội trấn an, “Cứ tương tư an ủi nhau, không bằng quên đi thì hơn. Có lẽ năm ba năm nữa anh ta sẽ quay về, rồi chị cũng…” Cô đang tính nói là “chị cũng có thể ly hôn, hai người lại có thể vui vẻ diễn mối tình Khuynh Thành Chi Luyến kinh thiên động địa”. Nhưng lại cảm thấy người ta vừa đính hôn, sao có thể rủa người ta ly hôn được, như vậy không hay lắm. Cô bèn sửa lời, “Dưới gối chị cũng có con cái thành đàn, người ngoài nhìn vào, trái lại cũng có thể thư thái mỉm cười.” “Thư thái mỉm cười.” Kiều Mã Linh nhướn mày, “Ừ, như thế cũng tốt.” Lâm Sở Vọng nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi, “Chị không muốn nói gì với anh ấy à?” Kiều Mã Linh lấy ra một phong thư ở trong túi áo, giao cho Lâm Sở Vọng, “Nếu anh ấy có ghé lại, nhờ em giao nó cho anh ấy giúp chị.” Lâm Sở Vọng gật đầu, chợt sực nhớ ra một chuyện, cô vội đẩy thùng nước ngọt ở dưới giường ra, hỏi, “Chị có muốn uống nước ngọt không?” Rốt cuộc Kiều Mã Linh cũng nở nụ cười, “Anh ấy đúng là rất biết cách hối lộ trẻ con.” Lâm Sở Vọng bất bình: Tôi thích uống nước ngọt đấy thì sao, sao có thể là trẻ con được? “Em ba cứ cất đó uống dần đi.” Kiều Mã Linh dí vào trán cô, “Chị, chị phải đi rồi, nếu mẹ về mà thấy, thì lại phạt hai đứa mất.”