Giờ Đang Nơi Đâu
Chương 115
Cô cầm túi giấy chạy nhanh lên lầu, trút bỏ đồ lót cũ đầy mồ hôi, thay bộ váy trắng sang áo nhung kẻ màu đỏ sẫm và quần trắng. Mái tóc ngắn được bác sĩ cắt không đều vẫn còn hơi ướt, một inch tính từ cổ đi lên đã được cạo sạch tóc, khiến một vùng lớn lộ ra khỏi áo sơ mi lành lạnh. Mary và Lily đang say sưa trò chuyện với bà Hogg ở bên dưới, không để ý là cô đã chuồn đi.
Cô ung dung đi xuống lầu. Xe của Tạ Trạch Ích đậu bên ngoài vườn hoa, cô vẫy mái tóc ngắn ướt nhẹp, cúi đầu chui vào xe.
Xe lăn bánh, cô nhanh chóng vẫy tay với tòa nhà bệnh viện Chữ Thập Đỏ trắng tinh.
Tạ Trạch Ích cười nói, “Tạm biệt sớm vậy làm gì, tối còn quay lại đấy.”
Cô hạ cửa kính xuống, gió lùa qua khe cửa thổi vào; cô lùa tay vào tóc, miệng ngâm nga bài ca nào đó. Hồi trước cô cũng không có gánh nặng mái tóc dài kia, tỉnh dậy tắm rửa gội đầu rồi lau qua loa, trong lúc bắt chuyến xe cáp cuối cùng đến trường trước khi vào lớp thì tóc cũng được gió thổi khô. Tới mùa đông tuyết rơi nhiều, trên đường đến phòng thí nghiệm, đầu toàn là tuyết với tuyết, nhưng vì trong phòng có lò sưởi nên chẳng mấy chốc cũng khô ngay. Cô thường có vài niềm vui nhỏ bé không muốn người khác biết, mà cũng không thể kể cho người khác được, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy Tạ Trạch Ích có thể hiểu; dù không hiểu, thì có lẽ trong thâm tâm cũng tiếp nhận suy nghĩ cô là kẻ thần kinh…
Trên đường đến Trương Gia Bang, vì ngày trước hệ thống thoát nước đô thị chưa được quy hoạch nên hễ trời mưa, thỉnh thoảng sẽ có một vài vũng nước lớn hoặc nhỏ đọng lại bên lề đường. Hầu hết các cửa hàng có chữ tiếng Anh đều đóng cửa, trên cửa sổ tủ kính dán đầy mấy tờ truyền đơn chống đối, nhưng vì cách lề đường quá xa nên cô không nhìn rõ được. Cô hạ cửa kính xuống, cố gắng nhìn ra ngoài, nhưng vừa rướn người thì đột nhiên từ trong ngõ có hai ba học sinh lao ra, dọa Sở Vọng sợ tới mức hét ầm lên. May là Tạ Trạch Ích đã phanh xe kịp thời, tay phải vớ ngay khẩu súng lục, còn tay trái vẫn không quên duỗi ra bảo vệ trán cô không bị đập vào kính trước.
Mấy học sinh vừa giật mình chạy đến thì lại tránh xa mấy mét, một học sinh ngoái đầu lại xin lỗi rồi ném một tờ giấy vào cửa xe. Hai người nhìn phía trước, trên con đường ven sông không quá rộng chật ních học sinh sinh viên. Thấy khó mà lái xe đi qua được, hai người bèn đậu xe ở ven đường trước cửa tiệm tạp hóa, sau đó xuống xe đi dọc theo con sông.
Sở Vọng nhìn tờ giấy tuyên truyền trong tay, bên trên viết ——
Thượng Hải là Thượng Hải của người Trung Quốc!
Nhưng từ khi chủ nghĩa đế quốc tự ý xâm nhập, người Trung Quốc trên tô giới Thượng Hải phải ngậm bồ hòn chịu khuất phục dưới sự chèn ép của đế quốc, còn không bằng nô lệ!
Chúng tôi không thể nhẫn nhịn nữa! Dù có phải hy sinh vất vả, dù bất chấp khó khăn nguy hiểm, chúng tôi vẫn sẵn sàng vì Trung Quốc, làm tiên phong trong công cuộc cách mạng dân tộc phản chủ nghĩa đế quốc!
Bãi bỏ hiệp ước bất bình đẳng!
Thu hồi tô giới, xóa bỏ quyền lãnh sự xét xử!
Để tư bản Nhật Bản chuyển nhà máy về nước!
Chúng tôi hy vọng người Trung Quốc trên khắp Thượng Hải hãy đoàn kết lại!
Chúng tôi hy vọng bốn trăm triệu đồng báo bị chèn ép trên khắp cả nước nghe lời kêu gọi đứng lên!
…
Sau khi đọc xong, cô gấp tờ rơi lại rồi bỏ vào túi áo sơ mi, im lặng cùng Tạ Trạch Ích đi về phía trước. Nếu là ngày khác, cô vẫn nghĩ anh cũng là đồng loại giống cô; nhưng trong chớp mắt này, cô lại đột nhiên ý thức được một điều, anh cũng là một trong số đối tượng bị chống đối của chúng học sinh sinh viên xung quanh, nếu hôm nay anh mặc quân trang thì e là cô cũng liên lụy trở thành đối tượng bị chọc hả giận; nhưng đến khi cởi quân trang, anh lại không khác gì người ngoài.
Có thể mỗi một người ở tô giới đều là những kẻ mũ áo gọn gàng, từ cách ăn mặc mà nói, chỉ nhìn qua thôi là sẽ biết được đâu nào là kẻ xâm lăng, ai là nhà tư bản, đâu là công dân tầng lớp thứ hai. Dễ dàng nhận thấy sự kỳ thị và chèn ép khắp nơi, bởi chúng là thứ hữu hình. Lúc tuần quan thường ngày động một tí là đánh người kéo xe, thì dưới sông Tô Châu là vô số những hài cốt không tên. Và ngày hôm nay đây, mọi tức giận vì bị kỳ thị và chèn ép đã bộc phát, chính là tiếng gầm thét của các học sinh cùng những cửa hàng ngoại quốc không dám mở cửa, tất cả đều hữu hình. Không hiểu tại sao, cô lại thấy xúc động trước sự hữu hình của kỳ thị và tức giận —— không giống như một trăm năm sau, sự kỳ thị vô hình chỉ tồn tại trong làm việc nhóm hay giữa đồng nghiệp với nhau, khiến người khác không tìm được mà đoán cũng không ra, không biết phải phát tiết thế nào. Cũng vì điều này, cô cũng nhiều lần vung vẩy nắm đấm trước đám đông diễu hành, thì thầm trong miệng, “Thượng Hải là Thượng Hải của người Trung Quốc!” “Tư bản Nhật Bản hãy chuyển nhà máy về nước!”
Tạ Trạch Ích thấy cô chốc chốc lại phát rồ thì cũng chỉ đứng bên cạnh mỉm cười. Vì giới nghiêm, một chuyến xe điện dừng lại bên sông, trong ánh nắng chiều tà, hai đường ray lạnh lẽo sáng bóng nằm song song với nước sông hướng về phía xa, nối liền sự sầm uất và nghèo đói của thành phố này lại. Có lẽ xe đã đậu ở đó quá lâu, tài xế đã thiu thiu ngủ, còn người trong buồng xe vẫn yên lặng. Các thương nhân khoác âu phục đi giày da ở buồng hạng nhất đang đọc báo hoặc chơi Sudoku, người ở buồng hạng hai thì đang bắt chuyện với người ngồi bên cạnh; đột nhiên một người thương nhân tóc đỏ trong số đó chú ý đến Tạ Trạch Ích, lúc tới gần hai người thì khẽ gọi: “Cậu Tạ? Đúng là cậu rồi. Nghe nói ở bến tàu, Hạp Bắc và đường Bảo Sơn ồn ào lắm, tôi cứ tưởng hội đồng khu được điều động toàn bộ rồi chứ.”
Ở buồng hạng nhất liên tục có người ngoái đầu nhìn.
Tạ Trạch Ích cười nói, “Chào buổi chiều ngài Rockhold. Nghe nói mấy cửa tiệm đã đóng cửa, nên tôi tranh thủ đi mua bánh kem với quý cô đây trong lúc đi dạo.”
“Nghe nói tổng công đoàn sẽ được điều động, ầm ĩ cực. Cư dân ở gần Nhà báo Thương mại nghe thấy không ít tiếng súng vào buổi trưa, ở bên kia cũng bị phong tỏa rồi. Không thể đi từ mặt trước được, tôi mới từ Kiessling đến bên kia mà cũng sắp phong tỏa rồi, không biết có còn kịp không ——”
Xe điện đậu ở ven đường, có nghĩa là đường dây điện cũng đã bị cắt đứt, cũng chứng tỏ một vài địa điểm nhất định ở Thượng Hải đang gặp thảm họa. Hai người cảm ơn Rockhold, còn người ở buồng hạng hai thì ồn ào nói: “Muốn ăn bánh kem thì tranh thủ đi, chứ đuổi hết người nước ngoài thì không còn bánh mà ăn đâu!”
Sở Vọng nghe thấy vậy thì lập tức cắm đầu chạy dọc theo phố, Tạ Trạch Ích mỉm cười chạy theo. Khi thấy tiệm cà phê Kiessling ở đằng trước, chủ tiệm người Nga hét to với cô: “Cẩn thận vũng nước!”
Đêm đã lên, vì giới nghiêm cúp điện mà những tòa nhà cao ốc thường ngày điện đóm cũng không còn sáng nữa, hại cô suýt không nhận thấy có một vũng nước ở trên đường. Đi tới gần thì mới phát hiện trên đất sáng loáng – chỗ trũng trước cửa tiệm Kiessling giờ biến thành một vũng nước to tướng. Đột nhiên có người nắm lấy tay cô, vừa nghiêng đầu thì Tạ Trạch Ích đã kéo cao tay phải cô lên, cúi đầu nhìn cô, bắt đầu đếm: “Ba, hai ——”
Hai người cùng sải bước, anh nhấc cô nhảy qua vũng nước.
Sau khi đáp đất, cả chủ tiệm và nhân viên cùng cười phá lên. Thợ làm bánh là một chàng trai trẻ người Séc, đang bưng một mâm mì vừa vắt xong ló đầu ra, dùng tiếng Anh cuốn lưỡi hét lớn: “Mất điện rồi! Lò điện không đỏ lửa.” Thấy cô ủ rũ thì cười nói: “Nhưng vẫn dùng được bếp nướng than, có điều sẽ không xốp như bình thường.”
Lúc giương mắt chờ trước lò nướng, chàng trai người Séc mi thanh mục tú dùng tiếng Anh vô cùng đáng yêu bắt chuyện với cô.
Tạ Trạch Ích đứng gần đó nói chuyện với ông chủ người Nga, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn sang bên này.
Bánh sừng bò phết bơ đã ra lò, cô lẩm bẩm: “Sáu miếng, sáu miếng, đựng ba túi!”
Lúc nhân viên chia bánh bỏ vào túi giấy, chàng trai người Séc đã nướng xong bánh mật ong hạt dẻ rắc hoa, đột nhiên vung tay lên như làm ảo thuật, biến ra một chiếc bánh mì chữ thập hình cánh hoa hồng, nói, “Tặng cho quý cô đáng yêu nhất hôm nay.”
Ông chủ người nga cười khà, “Henry, đừng tưởng anh Tạ đây không thấy cậu đang bắt chuyện với bạn gái người ta nhé.”
Cô nhận lấy túi bánh mì chữ thập nóng hổi, khoát tay lia lịa, “Chúng tôi không phải quan hệ đó đâu.” Rồi lại nghiêng đầu nhìn Tạ Trạch Ích: “Xem kìa, toàn có người hiểu lầm không hà.”
Anh chàng người Séc đỏ mặt xoay đi, nhân viên phục vụ hỏi giúp anh ta, “Vậy xin lỗ mãng hỏi một câu, quan hệ của hai người là gì?”
Tạ Trạch Ích mỉm cười nhìn cô: “Cho tôi năm phút để nghĩ xem nên giải thích thế nào cho thích hợp.”
Ông chủ người nga và nhân viên ồ òa.
Cô cầm ba túi giấy trong tay, co cẳng chạy ra ngoài.
Ông chủ gọi với lại: “Đấy là mẻ bánh sừng bò cuối cùng đấy, bắt đầu từ mai, trong thời gian tới sẽ không có ăn đâu!”
Cô hét lên đầy kinh hãi, quên luôn vũng nước ở ngoài cửa, giày da giẫm xuống ngay vũng nước; nhưng không ngờ vũng nước lại sâu đến thế, bùn bắn lên dính khắp người cô.
Tạ Trạch Ích vội rảo bước đi đến, ngồi xổm xuống chạm vào đôi vớ của cô, “Ướt rồi.” Rồi ra hiệu cô nhấc chân lên, cởi chiếc giày ướt sũng trên chân cô ra, kéo luôn vớ trắng từ gấu quần ra cầm trong tay, rồi anh vòng tay qua dưới vai và đầu gối cô, sải bước băng qua vũng nước, quay trở lại chỗ đậu xe, “Không sao, sắp tới xe rồi… Quay về thay quần áo, tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Đôi chân phát lạnh vì ướt sũng, khẽ đung đưa theo nhịp bước của anh trong màn đêm tăm tối. Cô siết túi bánh trong tay, nói, “Nếu nguội là ăn không ngon đâu. Còn phải về bệnh viện, đưa bánh cho bà Hogg và cô Hứa nữa.” Rồi bổ sung thêm một câu, “Nếu giờ về nhà cũng chưa chắc là đã có điện.”
Anh ừ một tiếng, sau đó nói, “Đưa em về trước đã, tôi sẽ vòng về đem quần áo sạch tới.”
Học sinh sinh viên lúc chiều đã đi xa. Đường phố trống vắng, chiếc xe cô quạnh dừng ở ven đường, chỉ lác đác vài ba ngôi nhà sáng đèn. Trên xe rơi vãi rất nhiều tờ truyền đơn, anh mở cửa ghế phụ ra đặt cô ngồi vào, gỡ mấy tờ giấy dính trên cửa kính ra, đóng cửa xe lại rồi khởi động máy.
Chỉ có một hai ngọn đèn bên đường là sáng, không có trăng sáng: sợ va phải người đi đường nên anh lái xe chạy khá chậm.
Trong không gian kín mít chỉ có hai người, cô cứ lo anh sẽ đột ngột tỏ tình. Con tim như treo giữa không trung, đến khi nhìn thấy bức tường trắng được đèn đường chiếu sáng của hội cứu trợ, cô mới thở phào một hơi.
Ngay dưới bức tường trắng, cô nhìn thấy hai chiếc xe Ford màu đen với bảy, tám người mặc quân trang đen đứng bên ngoài, hai trong số đó là gương mặt quen thuộc: Chu Nhĩ Tra, Benjamin. Lúc chiếc xe chở hai người chạy vào, tất cả binh lính quân đội Anh đều đồng loạt nhìn sang —— bọn họ đang đợi anh.
Xe dừng lại, cô nhìn chằm chằm chu Nhĩ Tra, đẩy cửa ra để chân trần đi xuống. Tạ Trạch Ích đã biết điều gì đang đợi mình, xe vừa dừng lại thì anh cũng xách giày đi theo, nhưng bị cô gạt ra. Cô đi chân không lên bậc thềm, con ngươi màu xanh xám của Chu Nhĩ Tra cũng chuyển động theo cô.
Cô nghe thấy giọng của Tạ Trạch Ích ở đằng sau truyền đến: “Xin sếp cho tôi thêm ít thời gian. Tôi về đường Ferguson một chuyến rồi sẽ đến hội đồng khu cùng mọi người.”
Chu Nhĩ Tra nhìn thẳng vào cô, dùng tiếng Anh hài hước nói với Tạ Trạch Ích, “Cậu hy sinh vì cô ấy, nhưng cô gái Trung Quốc của cậu lại có vẻ không hề cảm kích.”
Cô cũng nhìn vào Chu Nhĩ Tra mà hỏi: “Các ông muốn đưa anh ấy đi đâu?”
Chu Nhĩ Tra trả lời cô bằng tiếng Trung lưu loát: “Đương nhiên là về nơi người Anh cần ở.” Sau đó lại nhướn mày, nói tiếng Anh với Tạ Trạch Ích: “Lúc đầu cậu đã bảo đảm với tôi, ‘giấu giếm trẻ cô nhi người Trung và dẫn người đến nhà máy sợi dệt chỉ đơn thuần là hành vi cá nhân của cậu, không liên quan tới hội đồng khu’. Cả nhà tay thiếu tá Nhật Bản đó đã đến Trung Quốc, đang tính bồi tội với đế quốc Nhật Bản vì hành vi cá nhân của gã. Còn cậu thì sao hả Zoe?”
“Thưa sếp, tôi nói được là làm được.”
Sở Vọng đi tới cản anh lại, ngẩng đầu lên nhìn Chu Nhĩ Tra, hỏi bằng tiếng Trung, “Anh ấy đã làm sai chuyện gì?”
“Ngày mai công sứ sáu nước sẽ đến, thưa quý cô.” Chu Nhĩ Tra cười nói, “Người Nhật đã có lời giải thích với các cô rồi, vậy chúng ta nên giải thích thế nào với người Nhật đây?”
“Người Nhật giải thích? Lấy hành động cá nhân của Sakuma coi như Thiên hoàng đền tội? Giải thích chó má gì thế này!” Hai mắt cô đỏ bừng vì tức giận.
Chu Nhĩ Tra nhìn vải thưa quấn trên đầu cô, cười nói, “Sakuma và Fujima không chịu trách nhiệm cho hành vi cá nhân của mình thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Ai chịu trách nhiệm đây? Để Hoàng đế Hirohito và Nhật Bản cúi đầu trước Trung Quốc thừa nhận sai lầm của mình? Trước khi Nagasaki và Hiroshima bị san thành bình địa, thậm chí đất nước đó còn định hy sinh toàn dân! Xin lỗi? Cô cảm thấy tuyệt vọng.
Chu Nhĩ Tra lại nói, “Nếu không phải vì hành vi cá nhân của Zoe thì tô giới đâu ra nông nỗi như hôm nay.”
Cô suýt nữa đã không kìm được mà cười phá lên.
“Ngây thơ mà nói,” Chu Nhĩ Tra mỉm cười nhìn cô, “Các cô đã thành công rồi, nhưng đưa chúng tôi ra tòa án, hoặc là để cả hội đồng khu rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, thì Zoe được lợi gì? Đừng vì cậu ta giống người Trung mà cô tưởng cậu ta là người Trung. Mỗi một món nợ máu đều dính vào hai tay cậu ta, cô nghĩ kết quả của cậu ta có thể tốt được không? Thưa quý cô, là một người Trung Quốc, cô hy vọng sẽ thế nào đây?”
Cô xoay sang nhìn Tạ Trạch Ích, “Anh Tạ.”
Anh cầm vớ cô trong tay, không nói một lời.
Cô nhìn anh chăm chú một lúc lâu, rồi quay đầu chạy chân trần trong bệnh viện.
Cô nghe thấy Chu Nhĩ Tra nói với anh, “Trước rạng sáng ngày mai, cùng lắm là cho cậu năm tiếng đồng hồ.”
Lúc chạy lên tầng ba thì gặp Mary và Lily, hai người ngạc nhiên kêu lần, đầu tiên là hỏi cô đi đâu, rồi lại hỏi vớ cô đâu rồi. Sau đó lại mắng cô một trận vì chuyện tự tiện trốn ra ngoài, tiếp đến là rửa bắp chân và bàn chân, cuối cùng thay váy suôn cho cô rồi đuổi cô lên giường nằm.
Cô kéo tấm chăn mỏng lên người, xoay lưng về phía cửa ra vào.
Một lúc lâu sau, ánh đèn sợi đốt xuyên qua khe cửa chiếu vào, rồi lập tức tối đi. Khi tiếng bước chân dừng lại bên mép giường, một xấp quần áo được đặt bên gối sau lưng cô, phòng bệnh lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Cô không nói gì, anh cũng im lặng.
Cô xoay lưng về phía anh, mở lời: “Anh Tạ, tình huống tệ nhất với anh sẽ là gì?”
Giọng Tạ Trạch Ích vang lên trong đêm, rất thấp nhưng vẫn vang vọng: “Trong trường hợp xấu nhất, quyền của Nhật Bản và năm nước ở Thượng Hải vẫn thần thánh bất khả xâm phạm, chứng tỏ người Trung Quốc ở Viễn Đông đã thất bại lần thứ ba. Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ trở thành kẻ chịu tội để Nhật Bản trút giận cho năm nước ở hội đồng khu, cùng xuống địa ngục với kẻ tự ý rời bỏ cương vị là Sakuma, hoặc như một con chó không nhà chạy về Anh tìm kiếm sự che chở chính trị; còn tình huống tốt nhất, thì phải xem đất nước của em có thực sự đủ tức giận làm ầm chuyện lên, để công sứ sáu nước mở tòa án quốc tế ngay tại Thượng Hải. Đến lúc đó… chúng ta cũng cách việc xét xử rất gần.”
Cô không hiểu “Chỉ vì cả hội đồng khu với bổ binh Nhật có chung lợi ích ư? Nhưng anh có làm gì sai đâu.”
Anh bật cười.
Cô cúi đầu trầm tư, sau đó lại hỏi, “Anh Tạ, anh… đã từng giết người rồi à? Người Trung Quốc tay không tấc sắt.”
Tạ Trạch Ích nói, “Tôi là sếp của họ. Nhân nhượng là tội mà dung túng cũng là tội. Hai năm qua, mỗi khoản nợ máu đều tính lên đầu tôi.”
“Nhưng…” Cô nghĩ rồi nói, “Chút chuyện này, Tạ huân tước không thể giải quyết cho anh à?”
Sau khoảng im lặng kéo dài trong đêm, Tạ Trạch Ích hỏi, “Em có biết đồng lõa xâm lăng là gì không?”
Giọng cô nhẹ bẫng, “Anh không nhúng tay làm nhiều chuyện xấu đúng không?”
Anh suy nghĩ rồi nói: “Hầu hết người Trung Quốc ở Anh cư xử rất đàng hoàng, ngoại trừ học sinh trung học ra thì bọn họ không khác gì người Anh sĩ diện, hai chữ kỳ thị cách tôi quá xa, không thể khiến tôi biết rốt cuộc người Trung không bằng người Anh ở điểm nào.”
Con tim cô treo cao, chuyên chú lắng nghe.
“Đa số người Trung Quốc ở Mỹ đều đến từ tầng lớp thấp nhất ở Trung Quốc. Cu li, rẻ tiền, đĩ thõa, bẩn thỉu, chuột… Tất cả những từ ngữ này luôn dùng để mô tả người Trung. Nếu chính mắt em thấy người Trung ở Phố Trung Hoa tại Los Angeles và San Francisco thì em sẽ hiểu, vì sao địa vị của người Trung thấp hơn nhiều so với người da đen. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy điều sỉ nhục tận sâu trong xương tủy. Tôi không biết phải mô tả tình cảm của mình với Trung Quốc ra sao… Tôi thường gặp một culi gù lưng, bị bệnh phổi. Trong thời gian xảy ra đại dịch đậu mùa, lúc quân đội và bác sĩ cùng cứu chữa người bị bệnh truyền nhiễm, chính sự bẩn thỉu của anh ta khiến anh ta trông như nguồn cơn của căn bệnh truyền nhiễm. Hội cứu trợ đã cảnh cáo anh ta rất nhiều lần, nhưng có lẽ do anh ta không giỏi tiếng Anh, mà cũng có thể là anh ta quá cứng đầu. Một người cha có con gái chết trong đại dịch, đau buồn tới mức đã đánh anh ta bầm dập, đánh rụng cả hàm răng đã hỏng vì hút thuốc quá nhiều, trong miệng, trong răng và khắp người anh ta toàn máu là máu. Anh ta co quắp trên đất van xin, bập bẹ dùng tiếng Anh nói trong nhà còn một người mẹ tám mươi tuổi đang chờ anh ta. Anh ta thoi thóp, quỳ xuống đất cầu xin người đang túm chết mình. Mọi người hận anh ta vô phương cứu chữa, thương tiếc vì anh ta sắp chết, nhưng bàng quan đứng một bên có vẻ là lựa chọn tốt nhất của họ. Tôi có nên cảm thấy đau lòng không? Nhưng tôi lại không phải là cha của anh ta. Cha của tôi là kẻ tàn ác kia, trong tay ông ta còn có nhiều tội ác hơn thế, vì thế nên dù có ngụy trang mình trở thành người Anh bản địa thế nào đi nữa, thì mấy chục năm qua ông vẫn không tin chúa Giê-su, mà chỉ tin Phật.”
“Cô ba à, có lẽ em không biết trước khi em tới Thượng Hải thì tôi đã sống thế nào. Khi tôi giao cả linh hồn và thể xác của mình cho những kẻ thực dân, thì tôi đã không còn được tha thứ nữa rồi. Thế nên trong trường hợp tốt nhất, điều tra viên của sáu nước sẽ đến hỏi em chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện liên quan đến nhà máy kéo sợi và và Sakuma, hoặc là liên quan đến tôi. Công sứ sáu nước đã đến cũng gần như chứng minh một điều, đã sắp đến lúc kẻ thực dân và hiệp ước bất bình đẳng bị đuổi khỏi mảnh đất này. Đừng sợ tàn nhẫn, em biết mình có quyền và bằng chứng, cứ cộng thêm tội trạng cho bọn chúng đi.”
Trong lòng cô chấn động, cảm giác run sợ lan khắp toàn thân. Cô có thể cảm giác được đó là sự đau đớn và rung động khó gọi tên, khiến nước mắt cô ứa trào, ướt đẫm cả gối.
Cô có cảm giác khi anh đứng dậy sửa chăn cho mình, lúc chạm vào mảng ướt trên gối thì động tác dừng lại, sau đó lại nói tiếp, “Ngày mai khi công sứ vào cảng sẽ mở cửa một bộ phận ở bến. Lúc họ tới nơi thì dì Cá cũng sắp đến.”
Cô không nói gì.
Anh nói tiếp, “Lúc nãy quay về đường Ferguson, tôi thấy cậu Tư chờ em ở dưới lầu. Nếu tiện thì để tôi bảo cậu ta sáng mai đến tìm em.”
Cô vẫn im lặng không nói không rằng.
Anh dùng tay gạt nước mắt lăn dài trên má cô, dịu dàng nói, “Đừng khóc nữa, tôi không đáng được đồng cảm.”
Xưa nay cô làm việc gì cũng luôn có mục đích, cũng biết mình muốn gì. Cô đứng trên đất bằng, dùng hai chân, dùng công cụ thay cho đi bộ để đạt được thứ mình muốn.
Cũng chẳng hay bắt đầu từ lúc nào, toàn bộ tài sản đã được đặt vào chiếc thuyền nhỏ chòng chành dữ dội trên đợt sóng cả, mọi mong muốn cùng mọi yêu cầu như trăng ở đáy nước.
Cơ thể cô run lên, ngẩng mặt đối diện với anh, giọng khàn khàn: “Anh Tạ, lúc ở khách sạn Hoa Mậu, anh bảo em đợi một chút… Lúc đó, có phải anh muốn nói gì với em không?”
Anh cúi đầu im lặng nhìn cô, từ tốn nói, “Muộn rồi, nên đi ngủ đi.” Nghĩ một lúc rồi lại nói, “Sau này có cơ hội sẽ nói lại với em.”
Cô vẫn trợn tròn mắt nhìn anh, đòi anh trả lời cho bằng được.
Anh vẫn ngồi ở đầu giường nhìn cô, không nhúc nhích. Cô nhìn vào đôi mắt đó, lại nhớ đến ánh mắt anh nhìn mình, tựa như đang nhìn thứ gì đó vô cùng chói lóa, phải nheo mắt mới thấy rõ.
Anh nói, “Trước khi ngủ, có thể tặng tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon được không?”
Chẳng biết anh đã thay bộ quân trang đen kia từ bao giờ.
Trong đêm tối, đường ranh và sống mũi như bức tượng trắng, hốc mắt lõm sâu, nốt ruồi lệ chí như ẩn như hiện ở khóe mắt, cùng với cánh môi mỏng… Mải mê tập trung nhìn anh, cô gần như quên cả trả lời.
Thấy anh cụp mắt, lông mi gần như che đi mất mát trong mắt, cô chậm rãi nhổm dậy, quỳ ở trên giường; tay trái cẩn thận vịn vào vai anh, dán môi lên, cơ thể anh run lên vì cô đến gần, rồi cô nhẹ nhàng hôn lên mắt anh.
Lúc ánh mắt rời khỏi môi anh, anh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt từ khó tin dần biến thành kinh ngạc mừng rõ.
Cô ngồi trên giường, không dám nhìn anh.
Ánh đèn đường trong vườn xuyên qua rèm trắng chiếu vào, khiến mọi thứ trong phòng bệnh màu trắng trang nghiêm giao thoa với bóng rèm. Gió thổi qua khe cửa đang hé mở, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cô cũng theo gió bay lên. Cô cảm thấy hơi ngứa, quay lưng lại kéo rèm ra, cố gắng đẩy cửa sổ lên; mưa đã ngớt hạt, mây đen tản đi, lúc này mới thấp thoáng thấy bóng trăng mơ hồ, nhưng cũng chỉ là một quầng sáng mỏng; gối bị cô đè dưới đầu gối, lúc xoay lưng lại, có khoảnh khắc như bừng tỉnh nhận ra, dường như cô thấy hai bóng người ở trên tấm kính cửa sổ.
Anh đang ngồi trên đầu giường phía sau cô. Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của anh đặt lên má mình, động tác đang kéo rèm của cô khựng lại. Bàn tay đáng lẽ nên rất dịu dàng lại bất ngờ kéo cả người cô đến, ép cô đối diện với mình.
Tấm rèm vốn chẳng quá chắc chắn đã bị cô hoảng loạn xé toạc, tựa như con sứa huỳnh quang trong đêm hay là một màn sương trên võng mạc, rơi xuống sau lưng cô.
Tạ Trạch Ích cúi đầu hôn cô.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
20 chương
172 chương
10 chương
213 chương