Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 4 : Ấn tượng mãnh liệt
Mặt trời vẫn chưa ló dạng, sương đêm còn đọng trên phiến lá làm cho không khí có chút ẩm ướt se lạnh.
Ninh Diễn Hòa mặc thêm một lớp áo len, đứng trong góc bếp cẩn thận gói từng viên sủi cảo. Kỳ Họa Niên đánh răng rửa mặt xong cũng nhanh chóng chạy vào trong phụ bà một tay.
Hai bà cháu mỗi người thay phiên nhau gói sủi cảo, chẳng mấy chốc đã đầy những sáu mâm. Ninh Diễn Hòa chà xát bàn tay dính bột vào tạp dề, nhìn người kia đang bê từng mâm ra ngoài sân, lặng lẽ cong cong đuôi mắt đã lấp đầy nếp nhăn.
Quầy hàng sủi cảo của Ninh Diễn Hòa khá đơn sơ, chỉ là một chiếc xe chuyên bán thức ăn nhanh ở vỉa hè. Mỗi ngày quầy hàng này đều đúng giờ mở cửa, từ nhà đối diện nhìn qua có thể thấy được từng sợi khói nhạt nhòa bốc lên từ chiếc ống sắt cũ.
Kỳ Họa Niên ngồi xổm trên đất, chậm rãi bén lửa. Nồi hấp đã bắt đầu sôi sùng sục, cậu ngước mắt nhìn một cái rồi cúi đầu chỉnh độ lớn nhỏ của lửa bằng cách rút bớt mấy khúc củi khô ra.
Ninh Diễn Hòa đứng bên cạnh chậm rãi thả từng viên sủi cảo vào trong nồi hấp, sau đó đóng nắp lại.
Từ đằng xa có một chiếc xe đạp màu hồng đáng yêu đang phóng tới rồi dừng lại trước quầy hàng. Một cô gái có mái tóc dài được buộc thấp thả nhẹ trên vai nghiêng đầu nhìn Ninh Diễn Hòa, giọng nói lảnh lót cất lên, tràn ngập năng lượng cho một ngày mới.
“Bà ơi! Con đến rồi nè.”
Ninh Diễn Hòa không cần nhìn cũng biết là ai đến, bèn cười nói: “Lệ Linh của bà hôm nay ăn như cũ hở?”
Cô gái tên Lệ Linh vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Nhưng bà mới thả vào nồi hấp thôi, con đợi chút xíu nhé. Để xe sát vách đi, vào trong nhà ngồi đợi cho đỡ mệt.”
Lệ Linh nghe thấy thế, trong lòng bỗng dưng hơi hồi hộp. Cô gạt chống xe, dắt xe sát vào bên vách tường, vừa vặn để cho mình nhìn thấy được phần đuôi của xe đạp.
Lúc cô đi vào trong, ánh mắt như có ý muốn tìm kiếm người nào đó không có đứng cạnh bà. Ninh Diễn Hòa đang canh sủi cảo, thấy được bộ dạng nhấp nhô của cô mà cười khổ:
“Nó đang bén lửa cho bà đây này.”
Lệ Linh khẽ giật mình, gò má đỏ lên, không ngờ đối phương lại nhìn ra được suy nghĩ của cô như thế. Kỳ Họa Niên lúc này đứng dậy, mặt mũi dính mấy vết đen của khói lửa, liếc mắt phát hiện ra có khách mới tới.
Cậu giơ bàn tay dính đầy bụi khói, vẫy vẫy Lệ Linh, cười lên ấm áp: “Hi, chị mới tới hả?”
Lệ Linh bắt đầu ấp úng nói không nên lời, ánh mắt nhìn loạn một hồi mới cười cười: “Ừ chị mới đến. Em chuẩn bị đi học rồi đúng không? Xe đạp đã sửa được chưa?”
Hỏi xong, cô lập tức mong chờ hy vọng.
Thế nhưng Kỳ Họa Niên bước ra khỏi quầy hàng, sờ sờ mũi, thành thật nói: “À hôm qua em vừa sửa được rồi.”
“Thế à…” Trên gương mặt thuần trẻ ấy như mất mát, cô hạ giọng nói, “Ừ vậy tốt rồi, chứ đi xe buýt mỗi ngày thì tốn tiền.”
Thật ra cũng không tốn bao nhiêu, nhưng lại là một cái cớ rất hoàn hảo dành cho cô mà thôi.
Lời mà Lệ Linh muốn nói mấy ngày hôm nay là: Nếu còn chưa sửa được thì cứ đi cùng chị này, chị cho em mượn xe, em đèo chị đến trường xem như trả công là được rồi.
Vậy mà vẫn không có cơ hội để thốt ra.
Lệ Linh ngồi đợi trên bậc thềm. Kỳ Họa Niên đã sớm đi vào trong để thay đồ, chuẩn bị đến trường. Lúc cậu bước ra cùng với con ngựa chiến thoi thóp của mình thì hai phần sủi cảo đã xong rồi.
Ninh Diễn Hòa đưa cho Lệ Linh một phần. Phần còn lại bà đặt vào tay Kỳ Họa Niên.
“Hôm nay hai đứa đi chung với nhau đi cho vui.” Bà bình tĩnh nói, sau đó còn nhìn Lệ Linh đầy vẻ động viên.
Lệ Linh bắt được ánh mắt ủng hộ đó, nụ cười như tràn ra trong đôi mắt xinh đẹp ấy.
“Ừm, thế có được không nhỉ?” Lệ Linh vừa hỏi vừa lén lút nhìn qua bên cạnh.
Kỳ Họa Niên cất hộp sủi cảo trong cặp, không bận tâm lắm, ngẩng đầu nói: “Vâng, đi chung cũng vui mà. Thế bọn con đi trước nhé.”
Chẳng bao lâu, trên con đường mòn ấy thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng của hai chiếc xe đạp, càng lúc càng bé nhỏ.
Sau lưng họ, bình minh dần hé, rực rỡ một chân trời.
Sân trường đã bắt đầu đông đúc nhộn nhịp. Bãi gửi xe sắp sửa chật kín đến nơi rồi. Cũng may ngựa chiến của Kỳ Họa Niên hôm nay không phản bội cậu nữa, một đường đến trường rất thuận lợi.
Lệ Linh gửi xe xong thì ngoảnh đầu nói với cậu: “Chiều nay em có làm thêm không?”
Kỳ Họa Niên đeo cặp quai chéo vào người, lắc đầu: “Không ạ, ngày mai em mới làm tiếp. Có gì không chị?”
Lệ Linh hít một hơi, định lấy trong cặp ra hai chiếc vé xem phim. Đúng lúc ấy, từ sân bóng bỗng có tiếng gọi truyền tới, vô cùng mãnh liệt.
“Kỳ Họa Niênnnnnn!!!!”
Cả Kỳ Họa Niên lẫn Lệ Linh đều bị tiếng gọi đó làm hết cả hồn. Cậu mờ mịt ngoảnh đầu tìm kiếm “thủ phạm”, hồi sau thì cong môi cười lên, đồng thời giơ cao cánh tay vẫy vẫy báo hiệu.
Người đứng bên sân cũng vẫy vẫy cánh tay, tiếp tục hô lên: “Đang đợi cậu đóoo!!!”
Ngay sau đó, tiếng nói bị đứt quãng bởi một cú đánh giáng xuống sau gáy thiếu niên sung sức kia.
Gia Thanh sờ sờ gáy, nhăn mặt: “Đau vãi…”
Người vừa đánh gã thản nhiên đáp: “Ồn ào.”
Kỳ Họa Niên bên này áp hai bàn tay tạo thành vòng tròn, nói vọng ra xa: “Qua ngay đâyyyyy!!!!”
Gia Thanh ngẩng đầu lên, đắc ý cười ha hả: “Nó cũng giống tôi kìa!”
Người bên cạnh cảm thấy mấy tên này sao mà ấu trĩ bất trị đến vậy nhỉ?
Kỳ Họa Niên quay đầu nhìn Lệ Linh vẫn chưa nói được gì, bèn hỏi lại: “Chị Lệ Linh, khi nãy chị muốn nói gì với em ấy?”
Lệ Linh sực tỉnh, vội vàng giấu tay trái ra sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy, gượng nói: “À không, chỉ định hỏi em chiều nay có về chung được không thôi.”
“Chiều nay sao?” Cậu nghĩ một chút, “Chắc là không được rồi, vì chiều nay em có hẹn với đám bạn chơi bóng rổ.”
“Ừm, chị biết rồi.” Lệ Linh rũ mắt, “Vậy thôi chị lên lớp trước đây. Bye bye.”
Nói xong cô lập tức xoay người, hai tay ôm chiếc cặp trước ngực, đi như chạy. Rõ ràng bộ dạng của cô lúc này là chạy trốn chứ còn gì nữa.
Chi có hai vé xem phim thôi mà…
Lệ Linh vào lớp ngồi, không ngừng mắng bản thân nhát gan ngốc nghếch.
Gia Thanh ném bóng về phía Kỳ Họa Niên, hất cằm nói: “Sao? Chơi một trận rồi vào lớp không?”
Kỳ Họa Niên xoay bóng bằng một ngón tay, nheo mắt nhìn về phía rổ một lúc rồi bất ngờ vung tay, ném bóng ra xa. Bóng bay theo đường vòng cung, lọt thỏm vào rổ một cách đẹp mắt.
Một vài nữ sinh đang đứng gần đó bị một màn trình diễn này làm cho lóa cả mắt.
Gia Thanh quay đầu nhìn, buột miệng chửi: “Mẹ, bớt diễn cho ông nhờ, ông hỏi có chơi không mà?”
Kỳ Họa Niên vòng qua người gã, ngồi xuống bậc thềm, từ chối: “Mấy cậu cứ chơi đi. Tớ ăn sáng cái!”
Đồng bọn nhìn cậu rồi nhìn sang Gia Thanh. Khí thế hừng hực ban nãy của Gia Thanh bị một lời từ chối của Kỳ Họa Niên dập tắt, gã muốn sút thẳng vào mặt cậu một cú cho hả giận.
“Thôi, chơi tụi bây!” Gia Thanh cầm bóng ném cho đối phương gần đó, hoàn toàn vứt bỏ giận hờn rất nhanh, chìm trong cuộc chơi của mình.
Kỳ Họa Niên lấy sủi cảo ra ăn sáng. Lúc này có người đi tới ngồi ngay bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: “Hôm qua không ngủ được à?”
Viên sủi cảo còn đang bị nhai dở, nghe đối phương hỏi, Kỳ Họa Niên bất ngờ nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, đột nhiên không còn hứng ăn uống gì sất.
Cậu nuốt chửng xuống nửa cái còn lại, bất mãn nói: “Ừ, cả đêm bị ác mộng hành xác, ngủ chưa tới ba tiếng nữa.”
Lý Thiệu Lâm sững người: “Ác mộng gì?”
Kỳ Họa Niên bỏ hộp sủi cảo xuống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ bầu mắt, thở dài: “Mấy giấc mơ tôi hay kể cho cậu nghe đấy. Lúc nào cũng nhìn thấy mấy thứ đáng sợ máu me, nhưng toàn liên quan đến mắt thôi. Mơ xong thì đau mắt lắm…”
“Không phải đã phẫu thuật lâu lắm rồi sao?” Lý Thiệu Lâm nghiêng đầu, muốn kiểm tra thử mắt đối phương có đỏ hay không, “Đáng ra thì phải bình thường rồi chứ.”
Nghe đến việc phẫu thuật năm xưa, nét mặt Kỳ Họa Niên trở nên cứng ngắc. Cậu tránh né động chạm của Lý Thiệu Lâm, gượng gạo nói: “Ờ ừm, cũng không rõ nữa, lâu lâu nhìn thấy mấy bóng người lạ hoắc đó thì mới nhức.”
Lý Thiệu Lâm bỗng chột dạ. Dù sao cậu ta cũng hiểu rõ chuyện năm xưa của gia đình Kỳ Họa Niên như thế nào, cũng như nguyên nhân dẫn đến những chuyện tồi tệ ấy.
“Ăn sáng tiếp đi, ngủ không ngon rồi còn không ăn nữa thì ngất xỉu bây giờ.” Lý Thiệu Lâm nói xong nghiêng đầu nhìn về hướng khác.
Kỳ Họa Niên bật cười: “Này, cậu nghĩ tôi là thiếu nữ đấy à? Nhịn đói chút xíu đã ngất được mới lạ.”
Lý Thiệu Lâm khinh thường: “Cứ ỷ vào bản thân học võ đi, đến ngày bị ngất thì tôi nhất định sẽ ngó lơ không để ý.”
Suốt mấy tiết học hôm nay, Kỳ Họa Niên không tập trung cho lắm. Cậu ngồi viết được nửa trang giấy nội dung bài mới thì mắt bắt đầu díu cả lại, mấy con chữ nhòe đi, lát sau thì ngủ quên mất.
Giáo viên đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, không quá để ý đến chỗ ngồi của Kỳ Họa Niên. Gia Thanh ngồi bên cạnh cậu có mấy lần phải canh chừng giúp, cũng may hai người đều an toàn đến tiết cuối cùng.
Gia Thanh dọn dẹp sách vở, thúc khuỷu tay vào gò má của Kỳ Họa Niên: “Dậy dậy, qua nhà tớ ngủ đi. Không phải đã hẹn nhau rồi à?”
Từ trong cơn mơ tỉnh dậy, Kỳ Họa Niên ngẩng mặt, làu bàu: “Gì mà qua nhà cậu? Không phải đi chơi bóng rổ à?”
Gia Thanh cười cười, đeo cặp lên vai: “Xem ra trí nhớ chưa bị mất vì ngủ quá nhiều nhỉ? Đúng là hẹn nhau chơi bóng rổ, nhưng đổi kế hoạch rồi, qua nhà tớ chơi điện tử.”
Lý Thiệu Lâm từ sau đi tới, liếc mắt lạnh lùng nhìn nhìn: “Tỉnh chưa?”
“Ừm…” Đầu hơi váng, Kỳ Họa Niên dụi dụi mắt, đứng dậy chậm rì rì dọn dẹp sách vở.
Đám Gia Thanh đi trước, hai người bọn họ đi sau vì Kỳ Họa Niên quá chậm chạp. Mãi sau cậu mới đeo cặp lên vai, định sẽ đi đến phòng vệ sinh rửa mặt một cái cho tỉnh.
Rửa mặt xong, Kỳ Họa Niên bước ra ngoài, đầu tóc hơi ướt, phần mái vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán sáng sủa thông minh. Cậu nhìn Lý Thiệu Lâm, chưa kịp nói gì đã nghe đối phương có kế hoạch khác chen vào.
“Qua lớp Chiếu Hy một chút.”
Hả? Qua đâu cơ?
Kỳ Họa Niên mờ mịt không hiểu chuyện gì đã bị Lý Thiệu Lâm kéo đi. Lớp học của Vưu Chiếu Hy chỉ mới kết thúc, học sinh lũ lượt mở cửa nối đuôi nhau rời đi.
Lát sau, hai người họ nhìn thấy Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương bước ra, bốn cặp mắt nhìn nhau, có đến hai người vô tội bị lôi vào cuộc chiến tranh lạnh này.
Lý Thiệu Lâm nhìn Vưu Chiếu Hy, muốn nói gì đó. Nhưng Vưu Chiếu Hy rất lạnh nhạt, tỏ ra thái độ chán ghét không muốn trò chuyện, bèn tạm biệt Từ Lương rồi đi trước.
Từ Lương cố tình nán lại nói: “Thiệu Lâm, tớ nghĩ là cậu nên cho Tiểu Hy thêm thời gian để thích ứng được chuyện này. Đừng lo, Tiểu Hy rồi sẽ hiểu cho cậu thôi.”
Lý Thiệu Lâm thoáng nhíu mày, trong lòng cũng đành phải chấp nhận.
Từ Lương nói xong thì mau chóng đi xuống lầu. Kỳ Họa Niên khi nãy đã nghe Lý Thiệu Lâm thuật lại ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, không nhịn được nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như thế.”
Lý Thiệu Lâm mặt không đổi sắc đáp: “Không sao. Sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi, đều là chuyện không thể giấu được.”
Kỳ Họa Niên gật đầu đồng tình, phàm là chuyện máu mủ ruột thịt, đương nhiên không cách nào giữ bí mật được.
Học sinh đã về hơn một nửa, số ít còn lại đang chiến đấu ở sân thể thao. Chiều tà, ánh dương như càng rực rỡ hơn trong mắt Kỳ Họa Niên, bởi vì chân trời đỏ như lửa.
Trước cổng trường lúc này có một chiếc xe hơi kiểu dáng cổ điển màu trắng đang đỗ bên lề. Kỳ Họa Niên cùng Lý Thiệu Lâm vừa đi tới, người trên chiếc xe đó cũng đồng thời bước xuống.
Một đôi giày thể thao màu trắng nhẹ nhàng tiếp đất.
Đối phương mặc một chiếc áo len cao cổ màu xanh lơ, kết hợp với chiếc quần tây tối màu, ôm lấy đôi chân thon dài ấy. Anh thong thả đứng dựa vào bên cửa xe, thoạt đầu định rút điện thoại ra gọi cho ai đó, nhưng không ngờ lại thình lình cúi xuống, nhặt một vật trên đất.
Kỳ Họa Niên nhìn qua, tình cờ phát hiện vật trong tay đối phương có chút quen thuộc.
Anh rũ mắt đánh giá móc khóa hình mặt trời, đột nhiên cảm thấy bản thân vừa làm chuyện ngốc nghếch không chịu được.
Nhưng Kỳ Họa Niên bên này càng sửng sốt hơn.
Kia…kia không phải là món quà của mình tự làm để tặng Chiếu Hy sao? Mình nhớ cậu ấy có treo trên cặp, sao bây giờ lại rơi dưới đất rồi?
Còn nữa, người con trai kia sao lại nhặt nó làm gì? Cũng đâu phải là đồ của anh ta?
Kỳ Họa Niên hít một hơi lấy bình tĩnh, định bước tới xin lại móc khóa mặt trời.
Có điều, cùng lúc ấy, đối phương bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Một đôi mắt mang sắc đỏ của rượu vang rất tự nhiên lấp đầy đáy mắt của Kỳ Họa Niên.
Bước chân thoáng dừng lại.
Anh nhìn cậu chỉ một giây, giây sau đó đã thản nhiên vứt đi móc khóa trong tay, lấy điện thoại ra gọi.
Giọng nói lạnh nhạt cất lên: “Anh hai, anh có thể tan làm chưa vậy? Em đang đợi anh trước cổng trường đây.”
Kỳ Họa Niên nhận ra anh vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, nhưng không cách nào dứt ra khỏi ánh mắt ấy được.
Đỏ như rượu…
Có người sở hữu màu mắt như thế thật sao?
“Họa Niên!” Lý Thiệu Lâm ở sau lưng mất kiên nhẫn, túm cổ áo của cậu lôi về phía mình, “Đi thôi, cậu lề mề thật đấy!”
Kỳ Họa Niên ép bản thân phải ngoảnh đầu đi, nhưng trong lòng cứ như người say rượu, nửa điểm tỉnh táo cũng chẳng có.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
10 chương
165 chương
1553 chương
10 chương
108 chương