5. Giản Tư Tề đứng trước cửa khách sạn, ngó mấy anh giai cao to đen hôi xăm trổ kín mình đang ra ra vào vào, đáy lòng dấy lên nỗi thấp thỏm. “Anh chắc đây là khách sạn năm sao chứ không phải động giang hồ gì đấy chứ?” Hà Viên cốc trán hắn: “Nghĩ linh tinh gì đấy, chi phí công tác là công ty trả, được ở ba sao đã là tốt lắm rồi.” Giản Tư Tề làu bàu: “Thế mà dám to mồm nói mình là tiểu thuyết sếp tổng.” Trông thấy bộ dáng co đầu rụt cổ nơm nớp lo sợ của hắn, Hà Viên bèn thấp giọng bảo: “Yên tâm đi, chỗ này được lắm.” Giản Tư Tề cũng vô thức nhỏ giọng theo: “Thật á?” Hà Viên nhìn sang chỗ khác: “Ít nhất cũng chưa thấy chết người bao giờ.” Giản Tư Tề: “…..” Giờ hắn chạy còn kịp không? Hà Viên vừa liếc cái đã tỏng ngay suy nghĩ này của hắn, bèn xách lấy cổ áo hắn lôi vào sảnh. “Yên tâm đi, cách đây 500 mét là đồn công an.” Giản Tư Tề túm lấy cửa, thò cổ nghển ra ngoài ngó ngó, quả thực nhìn thấy tấm biển màu xanh tỏa ra ánh sáng công lý, lòng dạ cũng an tâm hơn. Giờ trông mấy anh giai lực lưỡng kia cũng thấy mặt mũi hiền lành. “Lẹt gô lẹt gô, mau đi cất hành lý thôi.” “Em đúng là.” Hà Viên bất lực lắc đầu. Hai người cất hành lý vào phòng xong thì quyết định đến siêu thị gần đó mua một vài đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Chưa nhích được hai bước, Giản Tư Tề đã đứng bất động trước khu quà vặt trong siêu thị. Hà Viên đi qua liếc thấy: “Muốn ăn không?” Giản Tư Tề sáng bừng hai mắt, gật đầu ngay tắp lự. Hà Viên vung tay, mua chừng ba túi quà vặt to tướng rồi quay về. Giản Tư Tề thấy thế thì bụng như nở hoa cỏ mùa xuân, tung ta tung tẩy nhảy nhót theo sau Hà Viên về phòng. Đến tối, nhìn trên bàn chỉ có một mâm cơm, không còn cái chi khác thì trợn tròn hai mắt. “Tôi biết mà,” Giản Tư Tề đấm ngực, “Anh lại chơi tôi.” Hà Viên túm chặt tay hắn rồi kéo về phía mình. “Há mồm.” Giản Tư Tề: “A ——” Hà Viên sấn người hôn một cái: “Ngoan lắm.” Giản Tư Tề: “Anh, anh, anh, tôi, tôi, tôi…” Hà Viên xúc một thìa thức ăn rồi đút vào miệng hắn. “Ngon không?” Giản Tư Tề chậm rãi thưởng thức, thành thật đáp: “Ngon lắm.” “Ừa,” Hà Viên lại thơm cái nữa, “Ngoan.” Giản Tư Tề chậm rãi nhai nuốt, thầm thấy sai sai: “Tôi đếu phải thú cưng của anh nhá.” Hà Viên không tiếp lời: “Ăn nữa không?” Chiếc đuôi vô hình của Giản Tư Tề lập tức vẫy vẫy: “Ăn!” Cơm no rượu say, hai người nằm vật ra giường tán gẫu đôi câu. Giản Tư Tề mở lời: “Chị Điền giới thiệu cho tôi một cuốn tiểu thuyết, tôi cảm thấy mình phải chia sẻ nó với anh.” Hà Viên liếc hắn: “Ngọt ngào ấm áp cưng chiều nhau mỗi ngày? Từ bao giờ trở nên mộng mơ thiếu nữ thế?” Giản Tư Tề lật truyện ra: “Anh không hiểu đâu, bé trắng trẻo ngốc nghếch đáng yêu mới là chân ái.” Hà Viên: “Tất nhiên là anh hiểu, tháng này em đến muộn ba lần, không muốn bị trừ lương đúng không?” “Này có thể chỉ coi là đến muộn thui được không!” Giản Tư Tề bật dậy, “Còn không phải là mua tiểu lung bao cho anh à! Anh thì ngon rồi, cầm bánh bao chạy biến, lái xe cái vèo, tôi thì mệt như chó đạp hùng hục phía sau.” Hà Viên nói: “Không phải em không cho anh đi sau à.” Giản Tư Tề đáp: “Vâng thưa anh, giờ anh không phải đi sau mà là biến mẹ lên trước nhả khói rồi, sớm muộn cũng có ngày tôi bị ngộ độc.” Hà Viên nói: “Em mà ngộ độc thì được tính là tai nạn lao động.” Giản Tư Tề được đà mà tranh thủ: “Tôi đến muộn cũng là do chuyện công.” Hà Viên móc lấy cổ áo hắn, dùng ngón trỏ xoa nhẹ lên cổ Giản Tư Tề. “Thế phải xem là vì chuyện gì mà đến muộn đã.” Rõ là một câu nói hết sức bình thường, thế mà lại nói được đến là mập mờ ái muội. Không biết Giản Tư Tề nghĩ đến gì đó mà mặt mũi lập tức khắc đỏ tưng bừng. Hà Viên bật cười khẽ, rút cuốn truyện trong tay hắn ra. “Tình yêu chốn văn phòng à, nếu em muốn chơi tình thú, vậy anh chơi cùng em.” 6. Hà Viên: “Anh…” Giản Tư Tề: “Ngậm mồm!” Hà Viên: “Anh không được thăng chức!” Giản Tư Tề: “Uẩy, sao tin này lại khiến lòng người chấn động hơn tin tôi có bầu vậy. Cho tôi chút thời gian, để tôi tiêu hóa nó.” Hà Viên: “Anh không thăng chức không phải em nên vui sao?” Giản Tư Tề: “Vui, cơ mà như kiểu vỡ mộng ấy. Một thằng cha thích tốc độ như anh đột nhiên lại chuyển sang trượt ván?” Hà Viên ôm ghì lấy hắn, nói: “Cấp trên vốn có mong muốn này nhưng phải đi tổng công ty học tập hai năm, thế là anh từ chối.” “…..” “Vẻ mặt gì đấy?” “Vẻ mặt sa mạc lời.” Hà Viên bóp hai má hắn: “Tên sói mắt trắng này, nếu không phải anh nhắm một mắt mở một mắt, đổi là người khác xem ngày nào em cũng được thoải mái thế không.” Giản Tư Tề cười toe toét: “Nói cứ như mình tôi trốn việc ấy.” Trong giờ làm, bọn họ đã trốn việc như thế này: [Sếp Hà]: Hôm nay anh nhận được bảy đơn khiếu nại về em. [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Nà ní!!! (⊙o⊙) Đậu canh rau má nó chớ, ai, nói đi, để tôi vặt chim nó! [Sếp Hà]: Anh sẽ gửi nó cho chị Điền xem. [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Σ(°△°|||)︴Sếp, anh, anh trai yêu quý của em ơi anh chờ đã! Em sẽ bị chị Điền lột da chấm ớt mất. [Sếp Hà]: Biết sao họ lại khiếu nại em không? [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: ╭(╯^╰)╮ Chắc cú là GATO với sắc đẹp của anh đây rồi. [Sếp Hà]: Trong nhóm làm việc gửi biểu tượng cảm xúc thì thôi, đằng này trong nhóm khách hàng cũng gửi biểu tượng cảm xúc, họ bảo không thể chịu đựng được nữa. [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Nếu không có biểu tượng cảm xúc thì người ta sẽ chả khác gì một kẻ lười chảy thây á ━━∑( ̄□ ̄*|||━━ nếu vậy, tui lựa chọn tử vong. [Sếp Hà]: ….. Không được tỏ vẻ dễ thương nữa. [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Đã hiểu thế nào là triết học chưa chàng trai? (*^__^*) [Sếp Hà]: Hiểu. ╰ ひ ╯ là bạo cúc hoa. [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Xi ca lô, 110 đúng không ạ? [Sếp Hà]: Tối nay vần kẻ lười chảy thây. [Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: (ノ `Д) ノtui phải báo cảnh sát! Độ này Giản Tư Tề rất hoảng, cực kỳ hoảng. Bởi Hà Viên không chỉ lắp thêm rèm trong văn phòng của mình, mà còn luôn bới ra lý do gì đó để gọi Giản Tư Tề đến, sau đó sẽ vừa nói chuyện vừa ngắm bàn làm việc của mình. Giản Tư Tề nhớ tới cuốn tiểu thuyết sếp tổng “Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký” mà em gái hắn đã đưa hắn đọc trước đó, cúc hoa hắn không khỏi căng thẳng. Hắn hỏi bóng hỏi gió Hà Viên có phải là có chút chút ý tưởng xấu hổ về việc văn phòng tình yêu không, nhất là cái đêm đi công tác đó, anh đã tỏ ra rất chi là hăng hái. Ấy thế mà Hà Viên lại rất nghiêm khắc phê bình hắn: “Công việc là công việc, em nói bậy bạ gì thế, có thể chuyên nghiệp được hay không!” Giản Tư Tề thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với Hà Viên, sao hắn có thể nghĩ anh là con người hư hỏng như thế được chứ. Kỳ thực Hà Viên có thể phất lên như này cũng không phải là không có lý. Hà Viêm: “Chúng mình có thể sửa lại phòng ngủ ở nhà, mở một khu văn phòng play.” Đinh công mệnh, đó chính là một thằng cha không biết xấu hổ!.