Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 52 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 52 Editor: Sherry   Từ Bạch ở trong bệnh viện, thấy video của Hà Hoài Hưng.   Gió bắc lạnh lẽo, tiết trời hanh khô, không khí đầy bụi bặm, ánh mặt trời cực kỳ nhạt nhòa. Từ Bạch ngóng nhìn ngoài cửa sổ, không đợi video phát xong đã tắt điện thoại.   Trong lòng cô yên lặng mắng một câu thô tục.   Ngày bà nội phẫu thuật đã sắp tới. Thừa dịp hôm nay là thứ bảy, Từ Bạch đến bệnh viện thăm bà, nhân viên chăm sóc cũng coi như là tận tâm tận lực, trạng thái của bà đỡ hơn một chút. Nhưng vì bệnh tật quấn thân, bà chỉ nói một lát đã uể oải.   Im lặng vài phút như vậy, nhân viên chăm sóc cầm lấy ly ra ngoài múc nước.   “Tiểu Bạch,” Bà nội đột nhiên nói, “Đối tượng của con… Hôm nay còn tới nữa không?”   Từ Bạch vội vàng nói: “Anh ấy đang lái xe tới, nãy trên đường hơi tắc, rất nhanh sẽ tới thôi ạ.”   Gạch có màu than chì, hoa văn đan xen lẫn nhau, nhìn rất sạch sẽ. Từ Bạch đi không hề vang lên tiếng động, đứng trước giường bệnh, cúi đầu nói chuyện với bà nội, anh mắt nhìn sàn nhà.   “Gần đây công việc của anh ấy gặp chút vấn đề,” Từ Bạch ra vẻ nhẹ nhàng, giữ kín như bưng, “Nhưng lại không bận rộn như mọi khi.”   Bà nội ho khan, nhíu chặt lông mày đã điểm trắng.   Bà khi trẻ chắc chắn là một người rất xinh đẹp, mũi cao, khuôn mặt mềm mại, đôi mắt rất đẹp. Nhưng mà vì tuổi đã cao lên đuôi lông mày xuất hiện nếp nhăn, làm da cũng nhăn nheo ố vàng.   Bà nói với Từ Bạch về người chồng đã qua đời: “Lúc ông nội cháu còn sống… Lúc đó ông ấy mới hơn hai mươi tuổi, lại làm việc trong xưởng, thật sự rất bận…Bà thường xuyên cãi nhau với ông ấy..”   Từ Bạch an ủi nói: “Nói ra là tốt rồi ạ.”   Bà nội nghe vậy, lại cười.   Người cao tuổi thích nhớ lại quá khứ. Ba mẹ người thân, bạn tốt cũng đã về nơi chín suối. Nói đến chuyện tử vong, hơn phân nửa là bi thương, nói về vãng sinh, hơn phân nửa là kính sợ. Nếu như Hoàng Tuyền có linh, cho dù có rời đi đột ngột thì cũng không phải là chuyện kinh hãi thế tục gì.   Bà nội Từ Bạch nằm trên giường đã lâu, sớm đã đoán được đây không phải bệnh nhẹ. Phẫu thuật có thành công hay không, bà cũng không hy vọng gì, trong lòng chỉ nhớ nhung con trai và cháu gái.   “Vội cũng được mà rảnh rỗi cũng được,” Bà nắm chặt tay Từ Bạch, “Làm vợ chồng phải thông cảm cho nhau.”   Bà còn rất nhiều lời muốn nói, đáng tiếc tinh thần mệt mỏi, cơ thể cũng mệt mỏi. Bà kéo tay Từ Bạch, vỗ vỗ mu bàn tay non mịn của cô.   Từ Bạch lại lắp bắp: “Con… Con còn chưa kết hôn với anh ấy.”   Lời này vừa nói ra, đột nhiên có người đi vào phòng bệnh.   Tạ Bình Xuyên không đến tay không, anh còn mang theo một bó hoa đến. Trùng hợp trên cửa sổ có hai lọ hoa, hoa bên trong héo. Anh liền đi tới trước cửa sổ, đặt bó hoa qua một bên.   Giờ đang là sáng sớm, ánh sáng vẫn còn nhạt nhoà, góc nghiêng cũng không rõ ràng, chỉ dùng từ “Đẹp” cũng không đủ để hình dung, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm ra một chút tì vết.   Anh không chỉ đẹp trai mà tính cách cũng rất điềm đạm. Anh nhanh chóng đã đi đến trước giường bệnh, chào hỏi với bà cụ đang nằm trên giường, hơn nữa vừa mở miệng là: “Chào bà nội, bà cảm thấy thế nào rồi ạ?”   Bà cụ có một chút ấn tượng về Tạ Bình Xuyên. Lúc đó còn ở trong một khu nhà, bà đến thăm nhà con trai, ở mới mấy ngày đã muốn về nhà.   Cháu gái bà còn nhỏ, cả ngày đi theo cậu con trai hàng xóm y như một cái đuôi nhỏ, ném đi cũng không được.   Mà đứa bé trai kia thì sao, lúc đầu rất nghịch ngợm, sau đó lại dần dần hiểu chuyện. Nó thường ngồi trước cửa sổ đọc sách, thân cao như rút mầm, trở thành một thiếu niên cao lớn.   Xưa đâu bằng nay, hai đứa nhỏ đều đã trưởng thành. Nhớ tới lời nói vừa nãy của Từ Bạch, bà nội như một bậc bề trên bảo thủ, vội vàng hàn huyên vài câu, liền gấp không chờ nổi hỏi: “Thân thể của bà không sao, bà chỉ quan tâm hai đứa thôi, hai đứa con lúc nào thì kết hôn?”   Đúng lúc nhân viên chăm sóc quay trở lại phòng bệnh, nghe được câu hỏi của bà cụ, nhân viên chăm sóc cũng hùa theo nói: “Bà thật có phúc, cháu gái bà và bạn trai cô ấy rất xứng đôi với nhau.”   “Đúng không, hai đứa bé này, đã lớn lên với nhau từ nhỏ,” Tay trái bà cầm tay Từ Bạch, tay phải giữ chặt tay Tạ Bình Xuyên, để tay hai người chồng lên nhau, hài lòng nói, “Nếu hai đứa kết hôn, bà liền không còn mong muốn gì hơn, đi gặp ông con còn có thể nói với ông ấy vài câu.”   Bà nội có ý định buông tay, Từ Bạch không biết phải nói tiếp như thế nào.   Cô cân nhắc nói: “Điều ông nội muốn biết, nhất định không chỉ có chuyện hôn sự của cháu.”   “Em trai con không nên thân,” Bà nội chủ động nhắc đến, “Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, đầu óc lại không tốt. Bà già rồi, không thể nhẫn tâm, ba con cũng không muốn quản nó, mẹ kế con…”   Bà cụ thở dài nói: “Thôi, không nhắc tới cô ta nữa.”   Bà nghĩ trong lòng, cái gọi là “Khi già có con cái bên cạnh là có thể hưởng phúc”, có lẽ chỉ là một câu nói lừa người ta.   Dưới sự thúc đẩy của bà nội, Tạ Bình Xuyên được cầm tay Từ Bạch như mong muốn. Anh vẫn không buông ra, thậm chí càng nắm chặt hơn: “Bà yên tâm, cháu và Tiểu Bạch sẽ nhanh chóng kết hôn. Quen biết đã nhiều năm như vậy rồi, trong lòng cháu chỉ có cô ấy, muộn một ngày không bằng sớm một ngày.”   Anh nói: “Cho nên chờ bà xuất viện, đúng lúc có thể tham gia hôn lễ.”   Từ Bạch không phản bác.   Điều gì nên nói, điều gì không nên nói, ở trước giường bệnh phải rõ ràng.   Tạ Bình Xuyên rất biết cách dỗ người ta, hôm nay ở đây trổ hết tài năng ra. Anh nói chưa đến mười phút, đã khiến cho mắt bà nội tràn ngập ý cười hiền từ.   Bà hỏi: “Hai đứa có nghĩ đến chuyện có con không?”   Tạ Bình Xuyên thừa nhận nói: “Có ạ, muốn có một đứa bé.”   Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng, khóe môi cong lên, cười nói: “Con trai hay con gái, cháu và Tiểu Bạch đều sẽ thích.”   Từ Bạch nhìn chằm chằm Tạ Bình Xuyên, bị sắc đẹp mê hoặc, đầu óc hơi choáng váng.   Cô không khỏi tưởng tượng, nếu Tạ Bình Xuyên làm ba, anh đương nhiên là một người ba tốt. Anh sẽ không nghiêm khắc, cũng sẽ không lơ là kỷ luật, anh đều có thể cưng chiều và chỉ bảo.   Lời tiếp theo của bà nội lại Từ Bạch về hiện thực: “Bà mong có thể… Sống thêm một hai năm nữa, nhìn thấy con của hai đứa.”   “Phẫu thuật sẽ rất thuận lợi,” Tạ Bình Xuyên nói, “Đến lúc đó, xin bà đặt tên cho đứa bé.”   Ốm đau trên giường, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vẫn muốn ôm một khao khát. Bà mỉm cười gật đầu, vỗ mu bàn tay Tạ Bình Xuyên, đổi xưng hô: “Cháu rể.”   Tạ Bình Xuyên được cho phép.   Anh ở trong phòng bệnh sạch sẽ, hứa hẹn với người lớn của Từ Bạch: “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, còn tốt hơn cả hồi nhỏ nữa.”   “Ừn, Tiểu Bạch đối với con rất thật lòng, khi còn nhỏ nó nhắc tới con, đôi mắt sẽ sáng lên,” Bà nội cũng nói, “Bà nhìn cả hai đứa lớn lên, bà yên tâm.”   Tâm tình trở nên thoải mái, không khỏi mệt mỏi hơn. Từ Bạch nhìn mặt đoán ý, kịp thời dừng đề tài, nói vài chuyện vụn vặt liền tạm biệt bà.   Sau đó cô và Tạ Bình Xuyên ra ngoài, đi ra tới cổng chính bệnh viện.   Mặt trời mọc ở đằng đông, ánh nắng xóa tan mây đen, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn.   Tạ Bình Xuyên dừng chân lại, lấy chìa khoá xe ra. Nhưng mà anh nghĩ nghĩ, lại đề nghị: “Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì anh mời em đi ăn.”   Con phố đối diện bệnh viện có một loạt cửa hàng mới khai trương, bao gồm các loại cửa hàng bán đồ ăn vặt..Đi về phía trước một đoạn là khách sạn, trước sân có không ít siêu xe đang đỗ, tóm lại là rất khó lựa chọn.   Gió thổi rất lớn, tóc Từ Bạch bị thổi loạn. Cô lấy dây thun từ trong túi ra, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, đáng tiếc là không có gương nên cô buộc đại.   Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Bình Xuyên: “Lúc dậy đã trễ nên em chưa ăn, chúng ta cùng đi đi.”   Dọc đường, người đi đường rất ít, tiếng nói chuyện cũng thưa thớt, Từ Bạch hỏi một câu: “Tóc em có rối không?”   Lấy thẩm mỹ của đàn ông như Tạ Bình Xuyên thẳng, anh chỉ cảm thấy, cho dù Từ Bạch có để tóc như thế nào thì cô đều rất xinh đẹp. Bởi vậy Tạ Bình Xuyên trả lời: “Không rối, rất phù hợp với khí chất em.”   Đúng lúc bọn họ đi ngang qua một cái tủ kính. Từ Bạch soi vào trong gương, lập tức chất vấn: “Khí chất của em có hỗn loạn như vậy sao?”   Tạ Bình Xuyên sờ đầu cô, vén mấy sợi tóc rối ra sau tai. Anh thuận tiện vỗ về chơi đùa lỗ tai cô, như cách Từ Bạch thường xuyên đùa với mèo. Mùa đông trời lạnh, anh không mang bao tay, đầu ngón tay rất lạnh, bị lạnh đến đỏ lên.   Từ Bạch kéo khăn quàng cổ xuống một chút, chủ động nắm lấy tay Tạ Bình Xuyên: “Anh ơi, anh không lạnh sao?”   “Lạnh,” Tạ Bình Xuyên nói, “Đầu gối cũng tê rần.”   Anh không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà nói ra tất cả tình hình của mình ngay lúc này: “Tối hôm qua ngủ muộn, sáng dậy không kịp chuẩn bị quần áo, khoác đại cái áo liền ra ngoài.   Từ Bạch nghe xong những lời này, cởi khăn quàng cổ ra muốn quàng cho anh. Không chỉ như thế, cô còn nghiêm túc nói: “Lát nữa em cởi áo khoác ra đưa cho anh.”   “Chúng ta có đang hoán đổi cho nhau không vậy?” Tạ Bình Xuyên trêu chọc nói, “Không phải là anh nên chăm sóc em sao?”   Dừng lại một chút, anh nhắc đến lời vừa nãy mới nói,: “Anh ở trước mặt người lớn, nói…”   “Thời điểm anh chưa tới, bà nội nói với em là giữa vợ chồng thì phải thông cảm cho nhau,” Từ Bạch ngắt lời, “Chờ đến khi bà phẫu thuật xong, hết bệnh rồi có thể xuất viện, còn muốn…”   Còn muốn tham gia hôn lễ.   Từ Bạch không nói tiếp, Tạ Bình Xuyên nào chịu buông tha: “Còn muốn cái gì? Anh đang nghe nè.” Anh đứng bên cạnh đèn đường, dựa theo sở thích của Từ Bạch, chọn một cửa hàng. Hôm nay anh không cầm theo thẻ ngân hàng, ngay trước mặt Từ Bạch, lấy tiền mặt trong túi ra.   Hơn nữa không phải tờ tiền mặt một trăm tệ mà là mấy chục đồng tiền vụn vặt, thậm chí còn có mấy tờ tiền hào. Anh dùng bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh vuốt thẳng tờ tiền, cẩn thận gấp đôi lại rồi bỏ vào trong túi   Từ Bạch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.   Cả người cô ngây ngốc.   Tạ Bình Xuyên thấy cô sững sờ, hỏi: “Em có nghe anh nói gì không?”   Khác với Từ Bạch gặp rắc rối liền che dấu, Tạ Bình Xuyên cực kỳ thẳng thắn thành khẩn nói: “Cấp trên nghi ngờ anh, cảnh sát cũng tới lấy bằng chứng. Phí thuê luật sự rất cao, không may là gần đây cổ phiếu bị siết chặt…”   Trái lại anh không nhắc đến chuyện sở dĩ hôm nay đến trễ , là bởi vì đi thanh toán tiền viện phí và chuyển một số tiền lớn vào tài khoản y tế của bà Từ Bạch.   Tạ Bình Xuyên cười cười, cười giễu: “Hội đồng quản trị muốn cách chức anh, Tưởng Chính Hàn cũng đồng ý.”   Anh nắm chặt lấy tay Từ Bạch, dẫn cô qua đường. Trên đường có một chỗ đang tu sửa lại. Anh giống như trước, đi phía ngoài Từ Bạch, mặc dù chỉ là qua đường cũng muốn bảo vệ cô.   Chờ khi bọn họ tới nhà hàng, cô cầm thực đơn trên bàn lên, bắt đầu kiểm tra giá, may là không đắt lắm, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.   Trước đó, loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra.   Thậm chí Từ Bạch còn suy nghĩ rằng Tạ Bình Xuyên đưa vòng cổ kim cương cho cô, có phải là có thể bán đi lấy tiền cho anh. Thời điểm mấu chốt, cho dù là phí thuê luật sư có đắt đi chăng nữa, thì bị kiện liên tục cũng không buông tay.   Cô chậm rãi an ủi: “Chuyện xảy ra rất bất thình lình, các anh không ngờ công ty XV sẽ làm như vậy, nhất định là trở tay không kịp. Chờ đến khi điều tra rõ chân thường, sẽ lấy lại được trong sạch… Anh đừng sợ.”   Tạ Bình Xuyên cúi đầu nhìn kỹ thực đơn, biểu hiện rất bình thường nhưng vẫn thu hút được ánh mắt của phục vụ nữ. Phục vụ đến gần, gương mặt ửng đỏ, vòng qua người Tạ Bình Xuyên, uyển chuyển dịu dàng hỏi: “Quý khách, xin hỏi hai người muốn ăn cái gì?”   Từ Bạch nói: “Bữa cơm hôm nay, em mời anh.” Lại nói tiếp: “Em sẽ luôn mời anh ăn.”   Tạ Bình Xuyên chọn vài món, hoàn toàn dựa theo khẩu vị của Từ Bạch, không biết cố ý hay vô tình nói: “Buổi sáng hôm nay, trước mặt bà nội của em, anh đã nói một cách huênh hoang quá.”   Anh chờ Từ Bạch chọn món, cũng không màng người khác đang ở đây, liền tự quyết định: “Anh muốn khiến bà vui vẻ. Anh hỏi bác sĩ chủ nhiệm rồi, tỉ lệ phẫu thuật thành công là 70%, nếu trạng thái của bệnh nhân tốt thì tỉ lệ thành công còn cao hơn.”   Từ Bạch chọn đồ ăn thanh đạm, còn gọi thêm một cốc nước sôi để nguội, rồi mới nói: “Anh không có nói huênh hoang.”   Thời gian như lùi lại trong nháy mắt, lùi về năm Tạ Bình Xuyên 18 tuổi, bị một số trường đại học từ chối, cái đêm kia cực kỳ lạnh buốt.   Lúc đó Từ Bạch còn đang nhỏ, nhưng lại giống như hôm nay, trịnh trọng cổ vũ: “Sự nghiệp của anh sẽ thành công, hôn nhân mỹ mãn, em vĩnh viễn tin tưởng anh.”   Tác giả có lời muốn nói: Giám đốc Tạ: Tôi thật sự không dễ dàng gì mà.