Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 51 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 51 Editor: Sherry   Tạ Bình Xuyên nghe xong lời Từ Bạch nói, vẫn không có ý định đứng dậy.   Anh nằm nghiêng đứng bên cạnh Từ Bạch, dùng tay chỉnh sửa mái tóc dài của cô. Từ Bạch cũng quay người lại, nằm đối mặt với anh, Tạ Bình Xuyên nắm lấy tay cô, phát hiện lòng bàn tay Từ Bạch nóng lên, cuối cùng thành thật nói: “Anh chỉnh độ ấm lên 29 độ.”   Từ Bạch chất vấn: “Anh, anh không sợ nóng hả?”   Cô nâng tay khác lên, chống quai hàm, như suy nghĩ gì đó,nói: “Hay là cố ý để em cởi áo ra.”   Nếu Từ Bạch ngốc hơn thì Tạ Bình Xuyên sẽ không nghèo vốn từ. Anh vuốt tóc Từ Bạch, suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Em hiểu lầm rồi, anh sợ em cảm lạnh thôi.”   Anh kéo ngăn bàn ra, lấy điều khiển hoà, ấn nút, nói: “Nếu em không thích thì tắt đi.”   Từ Bạch không nói một lời, chỉ nhìn anh. Chưa được một lúc, cô phủ tay lên trán anh, hậu tri hậu giác dò hỏi: “Là vì bị cảm sao, cho nên anh mới sợ lạnh?”   Sau khi tắt điều hoà đi, trong phòng có thiết bị sưởi nên vẫn nóng như cũ, duy chỉ có da lót của sô pha là lạnh lẽo. Tạ Bình Xuyên dời cái gối ôm đi, dựa vào đệm, nhập diễn: “Gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, em cũng phải chú ý phòng lạnh giữ ấm.”   Nói xong, anh ho khan một tiếng.   Từ Bạch kêu một câu: “Anh sao vậy?”   “Anh không sao,” Tạ Bình Xuyên nói, “Lát nữa hai giờ chiều còn có một cuộc họp, tối anh đưa em về nhà.”   Một câu còn chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên đã đứng lên. Anh cài cúc áo lại, cầm lấy cà vạt một bên lên.   Lúc anh cúi người, áo sơ mi dính sát vào người, phác hoạ ra thân thể rất đẹp, cả người thoạt nhìn như cấm dục, lại có chút gì đó quyến rũ.   Tạ Bình Xuyên quen dùng ly thuỷ tinh, nhưng bây giờ anh lại lấy một cái bình giữ nhiệt ra, dường như chuẩn bị uống nước ấm. Khi bị cảm, uống nhiều nước ấm là thói quen của anh.   Từ Bạch quan sát tỉ mỉ, sau khi thấy thế, cô có chút đau lòng.   Cô nói: “Anh bận việc như vậy em có thể hiểu, nhưng mà anh bị cảm, cũng cần phải nghỉ ngơi.”   Lời còn chưa dứt, Từ Bạch đã rời khỏi sô pha, đến gần chỗ Tạ Bình Xuyên, quan tâm nói: “Em chuẩn bị về phòng làm việc, tối hôm nay không cần đưa em về nhà, em tự mình ngồi tàu điện ngầm… Anh nghỉ ngơi sớm một chút, có việc thì gọi điện thoại cho em.”   Tạ Bình Xuyên sở dĩ giả vờ bị bệnh là vì để Từ Bạch mềm lòng. Bây giờ đã đạt được mục đích, anh cầm lấy tay Từ Bạch: “Em không cho anh đưa em về nhà, tối hôm nay anh sẽ mất ngủ mất.”   Từ Bạch đứng ở cửa, mở nút khoá trái ra, quay đầu lại nhìn anh một cái, kiên nhẫn nói lý với anh. Nhưng mà Tạ Bình Xuyên không muốn nghe, còn đè Từ Bạch lên tường.   Đúng lúc giám đốc Đường có việc, tuy rằng sáng hôm nay, trước mặt Tưởng Chính Hàn, nói ra khuyết điểm của Tạ Bình Xuyên. Nhưng mà vấn đề kỹ thuật của công ty, hắn không thể không làm theo quy định, báo cho giám đốc kỹ thuật.   Cánh cửa khép hờ, hắn nghe thấy trong phòng có âm thanh.   Nhưng lúc đẩy cửa ra, chỉ có một mình Tạ Bình Xuyên.   “Đường Phong?” Tạ Bình Xuyên gọi thẳng tên hắn, lại cười nhẹ, nói, “Giám đốc Đường.”   Anh ngồi ở bàn làm việc, quần áo chỉnh tề, cà vạt đúng quy tắc, phong độ nhẹ nhàng như thường.   Đường Phong có nằm mơ cũng sẽ không ngờ rằng dưới bàn làm việc của Tạ Bình Xuyên, đang giấu một nhân viên nữ quần áo xộc xệch, đúng là Từ Bạch không kịp chạy trốn.   Từ Bạch không rảnh để ý tới tư thế, muốn ngồi xếp bằng. Nhưng mà mà mắt cá chân trái của cô bị thương vài ngày trước còn chưa khôi phục hoàn toàn, cô không thể cong chân phải lại, cẩn thận duỗi thẳng chân trái ra.   Tạ Bình Xuyên hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy cái chân thon dài của Từ Bạch, mắt cá chân trắng như tuyết và cả dây giày bị lỏng ra.   Anh cười đáp lại.   Đường Phong xin lỗi anh: “Xin lỗi, giám đốc Tạ,vừa nãy tôi muốn gõ cửa, nhưng hơi dùng sức chút thì cửa đã mở ra.”   “Không sao, dù sao anh cũng vào được rồi,” Tạ Bình Xuyên lơ đãng, trong lời nói còn mang theo ý cười, “Gõ cửa là quá trình, vào cửa là kết quả, giám đốc Đường là người chú trọng kết quả, tôi hiểu rõ điều này.”   Đường Phong ngẩng đầu, đối mặt với Tạ Bình Xuyên.   “Sẽ không có lần thứ hai, giám đốc Tạ.” Đường Phong nói.   Hắn đứng tại chỗ, không có ý định ngồi xuống. Mặc dù ghế sô pha chỉ cách đó vài bước.   Tạ Bình Xuyên vẫn nói như cũ: “Mời ngồi, giám đốc  Đường.”   Đường Phong ngược lại đến gần bàn làm việc, đặt tài liệu lên bàn làm việc của anh.   “Giám đốc Tạ,” Đường Phong nói thẳng vào vấn đề, “Trước khi nhân viên cũ nghỉ việc thì theo quy định, nên bàn giao việc với người tiếp quản chúng đúng không?”   Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí thế không giống bình thường.   Tạ Bình Xuyên căn bản không xem tài liệu, đoán được anh muốn nói gì: “Bộ phận kỹ thuật sa thải vài người, còn chưa làm xong nhiệm vụ bàn giao, nếu anh muốn đăng báo sai lầm…”   Anh mở máy tính lên, vẫn chưa nhìn thẳng vào Đường Phong: “Vậy thì đã làm phiền anh đi một chuyến quá, tôi đã biết rồi.”   Trong phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên có một khu làm việc của Tưởng Chính Hàn. Nhưng mà phòng làm việc của Tưởng Chính Hàn lại không có chỗ cho Tạ Bình Xuyên.   Đường Phong nhìn cái ghế dựa kia, cười nói: “Chúng ta có hai bộ phận kỹ thuật, là từ công ty XV tới, xuất phát từ các phương diện mà suy xét thì không để bọn họ tiếp xúc với những dự án chính. Nhưng mà giám đốc Tạ, tôi có một câu không thích hợp cho lắm…”   Điều hoà vừa đóng không lâu, cửa sổ chưa mở ra, trong phòng lại giữ nhiệt rất tốt, ít nhiều gì cũng khá nóng. Trán Đường Phong đổ mồ hôi, trên mặt lại không có vẻ gì: “Tôi muốn nói…”   Tạ Bình Xuyên thản nhiên nói: “Xin nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.”   Đường Phong gật đầu, lại mở miệng lần nữa: “Giám đốc Tạ, bản thân anh cũng từng là phó trưởng phòng công ty XV, anh không tin bộ phận kỹ thuật mới, giám đốc dự án của chúng ta kẹp ở giữa cũng rất khó xử.”   Hắn không biết là cố ý hay vô tình nói: “Lúc trước ở công ty XV, anh là phó phòng, cũng có cấp dưới, bây giờ ở Hằng Hạ, anh là giám đốc bộ phận kỹ thuật. Tuy rằng đang gặp phải khó khăn, nhưng tôi tin tưởng ban lãnh đạo. Quấy rầy rồi.”   Nói xong, hắn đi ra ngoài.   Lời Đường Phong nói, vừa nghe thì trông rất bình thường, cẩn thận suy nghĩ thì lại có thâm ý khác.   Lúc trước ở công ty XV, thật ra cấp dưới của Tạ Bình Xuyên còn bao gồm cả Tưởng Chính Hàn. Lúc đó Tưởng Chính Hàn thậm chí còn chưa là nhân viên chính thức, chỉ là một thực tập sinh.   Tạ Bình Xuyên làm phó trưởng phòng, quý trọng nhân tài, dùng hết sức lực bồi dưỡng anh. Tuy rằng lúc ấy, cho dù là tiêu chuẩn kỹ thuật, tầm nhìn nhân mạch, hay là kinh nghiệm quản lý, Tạ Bình Xuyên đều ở trên Tưởng Chính Hàn.   Bây giờ chức vị của anh, ngược lại lại ở dưới.   Đường Phong ra ngoài,đóng cửa văn phòng lại. Từ Bạch nghe thấy âm thanh nay, thong thả bò ra, tóc cô hơi rối, cúc áo sơ mi mở ra, bởi vậy nên vẫn ngồi dưới đất, nghiêm túc xử lý quần áo.   Tạ Bình Xuyên kéo ngăn kéo ra, tìm được một cây lược gỗ. Dường như đã sớm chuẩn bị, sau đó anh quỳ một gối xuống đất, giúp Từ Bạch buộc dây giày lại.   Từ Bạch nói: “Lời của giám đốc Đường có ý gì? Là muốn tỏ thái độ với anh sao?”   Tạ Bình Xuyên trích dẫn ví dụ, giải thích cho cô: “Thời điểm chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra, ngoại trừ nước đồng minh và phe Trục, cũng có những nước không tham chiến vào giai đoạn đầu, đến giai đoạn sau mới bày tỏ thái độ.”   Từ Bạch hiểu rõ.   Cô cúi đầu tự hỏi: “Em không tiếp xúc nhiều với giám đốc Đường lắm, nhưng mà em tin tưởng anh và tổng giám đốc Tưởng, giống như Anh và Mỹ liên kết với nhau trong chiến tranh thế giới hai.”   Từ Bạch chỉnh đốn quần áo, tóc xong, vẫn ngồi dưới thảm như cũ.   Tạ Bình Xuyên ngồi xuống cùng cô: “Trước Trận El Alamein, lính của Anh chưa bao giờ thắng trận, sau trận El Alamein thì chưa bao giờ bại trận.”   “Dù sao thì cũng tốt hơn Pháp,” Từ Bạch cảm thán, “Pháp tham dự chiến tranh thế giới thứ hai… rất nhanh đã đầu hàng, nhưng mà cũng không trách bọn họ được, Đức vượt qua phòng tuyến Maginot, Ý lại tấn công từ phía sau.”   Nói xong, cô vô thức buột miệng thốt ra một từ tiếng Pháp, Tạ Bình Xuyên căn bản nghe không hiểu. Nhưng anh thích Từ Bạch nhất là ở chỗ, anh chỉ nhắc đến một ví dụ, Từ Bạch có thể hiểu một cách nhanh chóng, suy một ra ba.   Tạ Bình Xuyên dò hỏi: “Đổi lại là em, bốn phía gây thù, trong nước lại rối loạn thì sẽ đầu hàng sao?”   “Không,” Từ Bạch nói như chém đinh chặt sắt, “Còn lại một hơi thở cũng phải chống cự.”   Tạ Bình Xuyên bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cười.   Từ Bạch tiếp tục nói: “Sách lịch sử cấp hai có nói năm 1945, chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc thì không nói thêm gì nữa. Kỳ thật sau chiến tranh thế giới thì cũng chẳng ổn định gì, Liên Xô và Đức chịu nhiều tổn thất nặng nề, Hà Lan xảy ra nạn đói. Ngược lại, Pháp đầu hàng sớm lại…… Khôi phục rất nhanh. Cưỡng hiếp, ngược đãi, giết người cướp của, đây cũng những việc mà quân lính của nước thắng trận làm với người dân của quốc gia thua trận.”   Cô khép hai chân lại, để cằm lên đầu gối.   Tạ Bình Xuyên nói tiếp: “Đối với chuyện tranh giành quyền lợi thì bản tính con người rất khó thay đổi.”   Anh cầm lấy tay Từ Bạch: “Đứng lên nào, mặt đất rất lạnh.”   Từ Bạch được anh kéo dậy, lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kim đồng hồ thong thả di chuyển, đã gần hai giờ chiều rồi. Cô liền rút tay ra nói tạm biệt với anh: “Em phải quay lại làm việc… Ngày mai gặp.”   Tạ Bình Xuyên đưa Từ Bạch đến tận thang máy.   Anh dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói một câu: “Anh sẽ không để chuyện công ty liên lụy tới em.”   Trong lòng Từ Bạch còn nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi thì cửa thang máy đã khép lại.   Cô về lại lầu 5 như thường ngày.   Diệp Cảnh Bác đứng ngoài phòng làm việc, trò chuyện vui vẻ với một vị chủ quản cấp cao, mà cách bọn họ không xa, qua một lớp kính là có thể nhìn thấy Triệu An Nhiên đang bận rộn.   Từ Bạch vẫn luôn nhớ rõ lời Tạ Bình Xuyên, anh đã nói với cô là chuyên ngành của Triệu An Nhiên là kỹ thuật máy tính, hắn giỏi về vấn đề an toàn thông tin, thậm chí còn cả dịch ngược.   Nhưng lẫn trong đám người chuyên khoa xã hội, vậy mà hắn cũng làm rất tốt.   Lúc Từ Bạch vào phòng, Triệu An Nhiên liền cười nói: “Tiểu Bạch, cô tới đúng lúc lắm.”   “Sao vậy, anh có việc gì tìm tôi sao?” Từ Bạch hỏi ngược lại.   Cô vốn là người có tính cảnh giác rất cao, bởi vì xác định được thân phận của Triệu An Nhiên nên còn cảnh giác với hắn gấp mười lần. Nhưng cô không thể rút dây động rừng.   Từ Bạch đứng bên cạnh đồng nghiệp, bình chân như vại.   “Cũng không có gì, Tiểu Bạch, tôi không biết phải nói như thế nào nữa, tôi không thể chăm sóc cho Thiêu Mạch được nữa,” Triệu An Nhiên mở điện thoại lên, bấm vào video của Thiêu Mạch, “Cô có tiện nuôi thêm một con mèo không?”   Trong màn hình là con mèo nhỏ kêu “meo meo”, đôi mắt to trong suốt, như ngọc trai đen dưới biển sâu. Lông của nó có màu xám,được chăm sóc rất chu đáo, màu lông như phát sáng lên, cái tai mềm mại, thoạt nhìn trông rất hoạt bát đáng yêu.   Triệu An Nhiên không có bất cứ kinh nghiệm nuôi mèo nào. Cho nên mấy món đồ chơi, thức ăn, nhà cây cho mèo của Thiên Mạch, đều là Từ Bạch chọn rồi chuyển phát nhanh đến công ty, người nhận là Triệu An Nhiên.   Thiêu Mạch có thể lớn lên khỏe mạnh, có một nửa công lao là của Từ Bạch.   Nhưng hôm nay cô vẫn cứ im lặng.   Nhưng mà một đồng nghiệp nữ khác nhìn thấy dáng vẻ kia của Thiêu Mạch, lập tức bị sự đáng yêu kia hạ gục, chạy đến trước mặt Triệu An Nhiên : “Oa, đáng yêu quá! Trời ạ, đây là Thiêu Mạch nhà anh hả?”   “Đúng vậy, là Thiêu Mạch bé nhỏ nhà tôi,” Triệu An Nhiên vui vô cùng, “Cô có thể nuôi mèo không?”   “Có thể! Nhà tôi cũng có một con mèo, đúng lúc cũng muốn nuôi thêm một con để làm bạn với nó,” Cô đồng nghiệp kia cầm điện thoại hắn, yêu thích không buông tay nói, “Sao anh lại bỏ một con mèo nhỏ đáng yêu như vậy chứ, Triệu An Nhiên?”   Triệu An Nhiên thất thần, buông lỏng cái tay cầm máy ra..   Đúng lúc cô đồng nghiệp kia trượt tay, ấn một cái cái nút, album ảnh hiện lên hết. Từ Bạch đứng ngay phía sau, thị lực cô rất tốt nên có thể thấy rõ được mấy bức ảnh chụp máu me.   Còn có cả ngón tay bị chặt đứt đặt trên thớt trong phòng bếp   Cô đồng nghiệp kia sợ hãi kêu lên.   “A!!” Sắc mặt cô ấy trắng bệch, nói tục một câu, “Chơi đùa kiểu gì vậy? Hù chết bà đây!”   Từ Bạch cũng hoảng sợ.   Cô yên lặng quan sát, nghe thấy Triệu An Nhiên nói: “Thật xin lỗi, dọa cô sợ rồi sao?”   Toàn bộ người trong văn phòng đều nhìn lại đây. Triệu An Nhiên lấy lại điện thoại, cũng không quên trấn an đồng nghiệp: “Hai người nghe tôi nói đã, mỗi lần xem phim kinh dị tôi đều thích xem trên điện thoại, lúc sợ hãi còn chụp màn hình lưu lại.”   Cô đồng nghiệp kia tin là thật.   Cô ấy đấm Triệu An Nhiên một cái: “Anh thôi đi nhá, nhanh xoá đi, đỏ chót vậy có ghê tởm không chứ?”   Triệu An Nhiên cười nói: “Được, xoá ngay đây.”   Anh chuyển hướng đề tài lên Thiêu Mạch: “Chờ chúng ta làm xong, tôi về nhà một chuyến, bế Thiêu Mạch đến đây. Nó có hơi sợ người lạ nhưng không cào người, cũng sẽ không căn người. Thích ăn cá biển đóng hộp. Buổi tối 11 giờ đi ngủ, sáng sớm 6 giờ rời giường, sinh hoạt còn khoẻ mạnh hơn tôi nhiều.”   Triệu An Nhiên nói chuyện với cô đồng nghiệp kia một lúc, hẹn thời gian buổi tối gặp mặt liền quay trở về bàn làm việc. Lúc  hắn đi ngang qua Từ Bạch lại hỏi một câu: “Nếu là đồng nghiệp khác… muốn tặng mèo cho cô, cô sẽ nhận sao, Tiểu Bạch?”   Từ Bạch rót một ly nước trái cây, còn chưa kịp uống đã nghe thấy Triệu An Nhiên nói vậy, cô trả lời: “Nhà tôi không lớn, nuôi hai con mèo thì không biết chúng có đánh nhau không nữa.”   “Không sai, tôi hiểu, cô nhất định phải nghĩ về Sủi Cảo Tôm,” Triệu An Nhiên nhỏ giọng nói, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn làm việc, “Cô xem, thế giới của mèo rất giống người, có tai họa bất ngờ cũng có vận may ập xuống.”   Hắn nghiêng người đứng thẳng, tới gần cửa sổ sát đất, đứng dưới ánh nắng của mùa đông lạnh giá. Trong lúc nhất thời lại mang theo nỗi buồn man mác.   Triệu An Nhiên nghiêng mặt, lẩm bẩm: “Nếu thời gian có thể lùi lại thì tốt biết bao.”   Từ Bạch nói tiếp theo bản năng: “Anh muốn thời gian… lùi lại đến ngày nào?”   “Có lẽ là cấp 2, ngây thơ trong sáng, vô ưu vô lo,” Triệu An Nhiên tự cảm thấy mình ấu trĩ, cười cho qua nói, “Khi đó tôi kéo đàn violon, cậu đàn piano, bạn cùng lớp ồn ào bảo chúng ta hợp tấu, cô còn nhớ không Tiểu Bạch?”   Hắn không đợi Từ Bạch trả lời, liền cắt đứt ý nghĩ: “Chuyện quá khứ đều đã qua rồi.”   Triệu An Nhiên dường như có một loại dự cảm với chuyện sắp xảy ra. Bởi vì khoảng mấy ngày sau, tập đoàn Hằng Hạ lấy tội danh “Xâm phạm bí mật của công ty” mà kiện Triệu An Nhiên và một số người có liên quan lên toà.   Căn cứ vào kết quả của bằng chứng đã thu thập được, Triệu An Nhiên làm tay sai cho công ty XV. Nhưng mà lời khai hắn cung cấp lại khác với chứng cứ một trời một vực. Triệu An Nhiên vẫn kiên trì khai rằng người không ngừng sai bảo hắn, hứa hẹn sẽ báo đáp hắn là giám đốc kỹ thuật của Hằng Hạ.   Có người tổng hợp mấy cái này lại, tung ra một bản phân tích chuyên sâu.   Giám đốc kỹ thuật có số cổ phận kếch xù, lại là đối tác xây dựng nên Hằng Hạ, quyền lực trong hội đồng quản trị so ra chỉ kém tổng giám đốc Tưởng Chính Hàn.   Tưởng Chính Hàn trẻ hơn Tạ  Bình Xuyên, lý lịch cũng kém hơn, cho dù là bằng cấp, bối cảnh, kinh nghiệm, không có chỗ nào hơn anh. Thử hỏi cứ như vậy mãi thì sao chịu được đây?   Huống chi năm đó ở công ty XV, Tưởng Chính Hàn vẫn là cấp dưới của Tạ Bình Xuyên. Anh em ruột cùng nhau mở công ty còn có thể trở mặt thành thù, càng không nói đến hai người từng là cấp trên cấp dưới.   Dư luận ồ lên.   Đúng lúc gặp cảnh “Mã độc tống tiền*” tàn phá khắp nơi, lại không biết ở đâu đồn rằng phần mềm phiên dịch mới của Hằng Hạ dùng bản Xcode** lậu nên bản cài đặt trên Mac và IOS đều bị cấy virus đời thứ hai vào. Hễ là khách hàng sử dụng phần mềm của Hằng Hạ, đều phải cẩn thận nếu không thông tin cá nhân của mình sẽ bị lộ ra.   (*) Mã độc tống tiền hay Ransomware bao gồm nhiều lớp phần mềm độc hại với chức năng hạn chế truy cập đến hệ thống máy tính mà nó đã lây nhiễm, và cần phải chi một khoản tiền cho người đã tạo ra phần mềm độc hại đó nhằm mục đích xóa bỏ việc hạn chế truy cập mà nó đã tạo ra trước đó.   (**)XCode là bộ phát triển phần mềm tích hợp được Apple phát triển chạy trên hệ điều hành Mac để các lập trình viên có thể phát triển phần mềm chạy trên hệ điều hành Mac và iOS.   Mặc dù mấy tuần trước, Hằng Hạ tăng ca để chỉnh đốn bộ phận kỹ thuật, đổi mới phần mềm, xử lý sai sót suốt đêm, nhưng mà bị người ta chụp màn hình chứng cứ lại, bây giờ lại bị phát tán rộng rãi.   Có phóng viên muốn điều tra vào sâu hơn, nhưng mà Hằng Hạ tiến hành thanh lọc nên miệng nhân viên đều kín như bưng. Các phóng viên buồn bã mất mát, lại có người giật dây bắc cầu.   Người nọ đúng là Ngụy Văn Trạch.   Ngụy Văn Trạch quen biết một đám người làm truyền thông, hắn liên hệ một vài người bạn, khách khí nói: “Tôi đã nghe qua chuyện của Hằng Hạ, mấy tháng trước công ty của tôi có hợp tác với Hằng Hạ…”   Đối phương liền hỏi: “Hợp tác về cái gì, có tiện tiết lộ ra không?”   Ngụy Văn Trạch hơi trầm ngâm, giả bộ tự hỏi, mới cẩn thận nói: “Việc phát tán virus là một tội về an ninh mạng rất nghiêm trọng. Công ty chúng tôi cung cấp dịch vụ gia công cho Hằng Hạ, có một số mã tôi không biết nó có nghĩa gì,nhưng nó được gọi là cơ sở dữ liệu của Hằng Hạ. Nhưng mà cái ngày nghiệm thu, tất cả dự án của chúng tôi đã được Tạ Bình Xuyên xác nhận.”   Hắn đứng trong toà nhà công ty, nhìn Hằng Hạ ở nơi xa, nhìn vào cái logo cực kỳ to được sơn màu vàng của bọn họ ảm đạm dưới ánh hoàng hôn.   Ngụy Văn Trạch cong môi cười nói: “Chúng ta đã đưa tất cả các mã đến trung tâm vật chứng. Còn là cơ sở dữ liệu gì thì không lâu sau nữa là có thể thấy được.”   Hắn còn chém thêm một đao: “Tôi có quen một nhân viên bị Hằng Hạ sa thải, bởi vì Hằng Hạ phê bình hắn mà đến nay vẫn chưa tìm được việc… Không dối gì ngài, hắn tên là Hà Hưng Hoài, là một người tài giỏi du học Pháp về.”   Trong mạng lưới của Ngụy Văn Trạch, Hà Hưng Hoài phá kén, cung cấp đất đai màu mỡ.   Hà Hưng Hoài đã nhận lời mời quay một video ngắn. Mà người tài trợ sau lưng bọn họ chính là tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, là người có thù với Hằng Hạ, Tần Việt.   Tần Việt vỗ tay tỏ ý vui mừng.   Ngày cái video kia được công bố, Tần Việt ở trong một căn phòng lớn của câu lạc bộ xa hoa.   Hắn mời Ngụy Văn Trạch, phó tổng giám đốc công ty XV, còn có một đám bạn xấu, trò chuyện với nhau trong phòng rất vui. Xung quanh có không ít người đẹp làm bạn, đa số họ đều trang điểm rất đậm, mặc áo quần hở hang, cổ áo kéo xuống rất thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn.   Cách nhau một tấm bình phong, bóng dáng của người đẹp cực kỳ thướt tha.   Đèn bốn phía sáng lên tựa như cung điện, màn lụa phất phơ, mỏng như cánh ve, Tần Việt nằm nghiêng trên ghế, trái ôm phải ấp hai cô gái, xuyên thấu qua màn che và bình phong, nhìn về Ngụy Văn Trạch ở đối diện.   “Cậu làm rất tốt, Ngụy Văn Trạch,” Tần Việt ngà ngà say, cười khen ngợi, “Uống rượu không? Bình Tequila kia tặng cho cậu.”   Hắn vói tay vào trong áo cô gái, vừa bỉ ổi vừa xấu xa nhào nặn , các cô gái kia cười duyên một tiếng, phát ra một tiếng rên khe khẽ, nghe tiếng thôi là khiến người ta muốn rụng xương.   Trong phòng tràn ngập hỗn hợp mùi rượu và thuốc lá, còn có có mùi nước hoa đắt đỏ, nồng nàn có, tươi mắt có, khiến người ta phải ngợp trong sự xa hoa đồi trụy này.   Ngụy Văn Trạch cũng ôm một cô gái. Nhưng hắn vẫn quy cũ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chỉ là chân bắt chéo lại với nhau, trong tay còn bưng một cái ly rượu.   “Tổng giám đốc Tần,” Ngụy Văn Trạch đề nghị, “Ngài muốn xem video không?”   Tần Việt vui vẻ đồng ý.   TV LCD được bật lên, kết nối với điện thoại của Ngụy Văn Trạch. Ở giữa màn hình, Hà Hưng Hoài đang ngồi quỳ ở đó, hiển nhiên còn có chút lo lắng   Tần Việt ngẩng đầu, cười mắng: “Thứ hèn nhát.”   Từ khi Tần Việt tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, hắn không còn giống như trước, tự kiềm chế hay ràng buộc bản thân nữa, ngược lại tha hồ chìm vào sắc đẹp.   Bởi vì hắn biết rằng, những người xu nịnh, nịnh hót hắn còn hơn trước đây gấp nhiều lần.   Mạng sống của con người trên đời này chỉ ngắn ngủi được vài chục năm, có điều kiện hưởng thụ thì sao lại không hưởng thụ? Nếu có thể báo thù rửa hận thì vì sao phải nhẫn nhịn?   Tổng giám đốc Tưởng Chính Hàn của Hằng Hạ đã từng làm Tần Việt phải nuốt cơn tức xuống, còn giám đốc kỹ thuật Tạ Bình Xuyên đã từng làm Tần Việt mất hết mặt mũi…Những thù cũ nợ mới này, hắn đều phải đòi lại tất cả.   Trước màn hình, Hà Hưng Hoài ngồi nghiêm chỉnh, sau đó mở miệng nói: “Tôi được người ta tiến cử, vào tập đoàn Hằng Hạ, làm một phiên dịch viên tiếng Pháp ở bộ phận phiên dịch.”   Hắn nói vài câu tiếng Pháp, phát âm rất chuẩn, từ ngữ rõ ràng.   Rồi sau đó, tầm mắt Hà Hưng Hoài nhìn xuống, vẻ mặt trở nên thê thảm. Mấy ngày nay hắn tìm việc đều gặp phải trắc trở, trong lòng phẫn nộ và khổ sở, hoàn toàn không phải là giả.   Hắn nói: “Phần mềm phiên dịch của  Hằng Hạ có vấn đề rất lớn, bọn họ không muốn phát triển,  không chịu lắng nghe, thích cạnh tranh, hạ thấp đồng nghiệp… Giám đốc kỹ thuật Tạ Bình Xuyên là người lợi dụng chức vụ, độc tài, chơi quy tắc ngầm với nhân viên nữ. Toàn bộ công ty đều bẩn thỉu rối loạn, tôi nhịn không được đưa ra ý kiến, cùng ngày đó thì bị sa thải.”   Hà Hưng Hoài nhớ lại ngày đó, ngồi thẳng dậy, giọng khàn khàn nói: “Ngày đó trời mưa rất to, tôi không mang dù, chủ quản bảo tôi rời đi ngay, căn bản không có…… Không có cơ hội giải thích. Nhưng mà tôi nghĩ, tập đoàn Hằng Hạ một tay che trời, nếu tôi không lên tiếng thì ai sẽ lên tiếng đây? Tôi không kháng nghị chỗ làm việc quấy rối tình dục thì ai kháng nghị đây? Tôi không từ chối phần mềm độc hại thì ai từ chối đây?!”   Từng từ thốt ra rất hùng hồn lý lẽ.   Hắn nói rất nhiều, bao gồm quá trình làm việc, những lời phàn nàn về nó. Hắn lên tiếng, đều không phải là vì ngẫu hứng, mà là đã có chuẩn bị từ trước, bởi vậy từ đầu tới cuối cảm xúc đều rất đầy đủ.   Tần Việt vui mừng ra mặt, nhịn không được nói: “Nhìn bộ dáng này của hắn, diễn không tồi chút nào”   “Hà Hưng Hoài không diễn. Hắn cảm thấy những lời mình nói đều là sự thật.” Ngụy Văn Trạch đáp một câu.   Cô gái trong lòng ngực Nguỵ Văn Trạch rót rượu cho hắn, khoảnh khắc quay mặt đi,muốn cười nhưng lại giả vờ nhịn xuống.   Ngụy Văn Trạch cúi đầu, khẽ hôn thái dương cô ta.   Cô ta ngại ngùng e lệ, hâm mộ nói: “Ngài thật dịu dàng.”   “Cảm ơn đã khen,” Ngụy Văn Trạch có hơi say, hắn dựa sát vào tai cô ta, có lòng tốt nhắc nhở, “Tôi xem danh sách rồi, em vừa mới tới sao? Trong cuộc vui, dù dịu dàng thì cũng đừng coi là thật.   Nói xong, lại thêm một nụ hơn nữa.   Tần Việt trêu chọc: “Này, Ngụy Văn Trạch, cậu nói xem, là người trong lòng ngực cậu tốt hay là cô Tống tốt?”   “Hai cô ấy ở chung một chỗ,” Ngụy Văn Trạch nhoẻn miệng cười, “So ra còn kém hai cô gái trong lòng ngực ngài.”   Tần Việt nâng chân, đặt lên cái bàn trước mặt, nói giỡn với hắn: “Cậu nghe qua câu thơ, Đông phong bất dữ Chu Lang tiện, Đồng tước xuân thâm tỏa Nhị Kiều* chưa?”   (*) Dịch nghĩa: Nếu như không có gió đông giúp Chu Lang Thì Tào Tháo thắng lợi sẽ bắt hai nàng Kiều đem về nhốt nơi đài Đồng Tước.   Ngụy Văn Trạch lập tức hiểu ý.   Hắn chúc phúc: “Chờ mọi chuyện xong xuôi, Lâm Hạ Hi là phó tổng giám đốc, có lẽ sẽ đến đàm phán, ngài muốn làm cái gì đều có thể làm.”   Tần Việt lắc đầu nói: “Cưỡng ép không thú vị, tôi thích tự nguyện, giống như thu mua công ty vậy. Cái ngày Hằng Hạ sụp đổ, tôi sẽ thâu tóm mỗi một phần công sức, tâm huyết của bọn họ.