Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 49 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 49
Editor: Sherry
Khắp nơi sáng sủa sạch sẽ, chỉ duy nhất trên mặt bàn bên cạnh là phủ đầy một lớp tàn thuốc.
Tần Việt không tìm thấy gạt tàn liền gảy tàn thuốc lên bàn. Hắn nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ, yên lặng tính toán kế hoạch.
Ngụy Văn Trạch gật đầu, nịnh nọt: “Tổng giám đốc Tần yên tâm, chờ Hằng Hạ sụp đổ, những người đó nhất định sẽ không chịu ngồi yên chờ chết mà tới cầu xin chúng ta. Đến lúc đó tổng giám đốc của Hằng Hạ hay những người khác đều không có cách nào xoay chuyển.”
Tần Việt cười như không cười nói: “Tôi không chỉ muốn Hằng Hạ không có cách nào vực dậy mà còn để lại tiếng xấu muôn đời.”
Hắn cầm lấy một cây bút chì, gõ gõ lên bàn: “Đúng rồi, cái cô Từ Bạch kia là người của Tạ Bình Xuyên nhỉ? Ngô Vĩnh Phúc, ông biết không?”
Ngô Vĩnh Phúc là phó tổng giám đốc của XV.
Tuổi của ông ta còn lớn hơn cả ba Tần Việt. Đối với việc Tần Việt gọi thẳng tên của mình, ông ta không hề có một chút tức giận nào, ngược lại còn cảm thấy Tần Việt đối xử với mình rất công bằng, không đi hư lộ.
Mỗi khi nhắc tới Tạ Bình Xuyên, một vài người đang ngồi ở đây đều oán hận vài câu. Đặc biệt là Ngô Vĩnh Phúc, được mọi người gọi là “ông Ngô” hoặc là “Ngô tổng”, oán hận của ông ta đối với Tạ Bình Xuyên chất chứa đã lâu. Năm đó Tạ Bình Xuyên mới vào công ty đã được bên trên coi trọng, từ một nhân viên phân tích số liệu, trực tiếp nhảy lên chức phó trưởng phòng
Tạ Bình Xuyên chẳng qua chỉ là một người mới hơn hai mươi tuổi, cho dù bằng cấp và kinh nghiệm đều rất xuất sắc thì cũng không nên coi thường cấp trên, càng không nên nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
Hắn ta không có gánh nặng gia đình, cũng không yêu đương, phần lớn thời gian đều dành cho công việc, mối quan hệ cực kỳ tốt. Bởi vậy có thể thấy được, lòng lang dạ thú.
Càng không cần phải nói đến chuyện sau khi Tạ Bình Xuyên từ chức, lặng yên không tiếng động gia nhập Hằng Hạ, đối nghịch khắp nơi với XV, chiếm được tài nguyên tốt, không thèm nhớ đến tình cũ.
Ngô Vĩnh Phúc nói: “Tôi nghe Tiểu Ngụy nói Tạ Bình Xuyên cũng yêu đương, con đang yêu một cô gái nhỏ.” Ông mỉm cười, nhìn thoáng qua thư ký.
Thư ký tiến lên một bước, đưa ra một xấp tài liệu.
Ngô Vĩnh Phúc cầm lấy xấp tài liệu, tùy tiện lật vài trang, nói với Tần Việt ở đối diện: “Năm đó giám đốc của Microsoft gọi là Stephen Elop, sau khi hắn rời Microsoft liền gia nhập vào Nokia.”
Tần Việt ngậm thuốc lá, dựa lưng vào ghế: “Stephen Elop làm bậy ở Nokia, khiến cho thị giá của bọn họ bốc hơi trăm tỷ. Nokia bị bán rẻ cho Microsoft, bản thân Stephen Elop cũng quay về Microsoft.”
Hắn cười vô cùng vui vẻ: “Mấy người cũng biết Microsoft đã sai thải nhân viên của Nokia, một lần sa thải tận hai mươi sáu nghìn người, Thời đại của Nokia đã đi qua, khó có thể giữ được cái cốt lõi ban đầu, các kỹ sư và nhà thiết kế cũng từ bỏ công việc. Bây giờ thị trường của thế giới thuộc về IOS và Android.”
Ngụy Văn Trạch ngầm hiểu, cười nói tiếp: “Hằng Hạ còn chưa đưa ra thị trường, bây giờ thu mua thì chúng ta cũng không lỗ.”
“Hằng Hạ so với Nokia, cái rắm cũng chẳng bằng,” Tần Việt mắng một câu thô tục, lại tiếp tục gõ bàn, “Công ty nhỏ không có danh tiếng, dẫm lên vận cứt chó mà đuổi kịp thời đại.”
Hắn vân vê điếu thuốc lá, nhìn về phía Ngô Vĩnh Phúc: “Tôi nhớ không lầm thì đêm nay nhỉ? Đêm nay chúng ta sẽ chính thức bắt đầu đúng không?”
Ngô Vĩnh Phúc thu lại tài liệu, bình tĩnh, thoải mái.
Nếp nhăn bên khóe mắt chồng chất, khi cười rộ lên lại hằn sâu hơn, Ngô Vĩnh Phúc vẫn vui vẻ như cũ: “Tôi quen biết Tạ Bình Xuyên mấy năm, chưa từng thấy dáng vẻ thất bại của cậu ta, tôi đặc biệt chờ mong.”
Ông ta xoe hai tay ra, mặt mày ôn hòa nhưng lời nói lại cực kỳ hung ác: “Ôi, tổng giám đốc Tần biết chuyện của Microsoft và Nokia, vậy thì cũng biết trong nước ta có phần mềm chống virus nhỉ? Chính là cái phần mềm sư tử nhỏ kia, bọn họ đẩy đối thủ cạnh tranh vào ngục giam như thế nào thì Tạ Bình Xuyên cũng phải tự mình trải nghiệm một lần.”
Tần Việt nghe vậy vui sướng, trong lòng nghẹn cười, lồng ngực phập phồng.
Hắn bưng ly trà lên, nói với Ngô Vĩnh Phúc: “Được được được, Ngô tổng, tôi chờ xem kịch hay.”
Chính mắt mình đứng ngoài quan sát đứa con cưng của trời là Tạ Bình Xuyên rơi vào cảnh thân bại danh liệt, bị bắt vào tù. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Tần Việt cảm thấy mở mày mở mặt.
Khi hắn nói chuyện với Ngô Vĩnh Phúc, Ngụy Văn Trạch ở một bên cười cười.
Cho đến khi Tần Việt hỏi hắn: “Ngụy Văn Trạch, anh và Tống Giai Kỳ thế nào rồi? Lần trước tụ họp, không phải anh và cô ta khi đi thì hai người khi về thì thành đôi sao, có tiến triển gì không?”
Tiến triển rất lớn.
Bản thân Ngụy Văn Trạch cũng không biết tính cách của mình ra sao. Tống Giai Kỳ thích dạng gì, hắn sẽ biến thành dạng đó, cái gì cũng hùa theo, cái gì cũng nghe theo.
Hắn không kiêu căng nhưng đôi lúc cũng sẽ chần chừ, đó là vấn đề về nguyên tắc. Đương nhiên đó đều là nguyên tắc của Tống Giai Kỳ, hắn luôn biểu hiện rằng mình không thể từ bỏ.
Ngụy Văn Trạch nói một cách lịch sự: “Nhờ phúc của tổng giám đốc Trần, buổi tối ngày mai, cô Tống Giai Kỳ sẽ giới thiệu tôi với ba cô ấy, cũng chính là cổ đông lớn của Hằng Hạ, chủ tịch Vệ.”
Tần Việt vỗ tay tỏ ý vui mừng, tán thưởng nói: “Anh đúng thật là, Ngụy Văn Trạch, quá đỉnh, tôi phục rồi.”
Ngụy Văn Trạch khiêm tốn nói: “Tổng giám đốc Tần quá khen.”
Trong lòng hắn tự giễu.
Sau khi tan họp, mấy nhân vật có chức vụ cao đi trước, Ngụy Văn Trạch đúng tại chỗ, làm mới bảng tin. Bạn bè trên WeChat của hắn nhiều đếm không xuể, trên bảng tin có muôn hình vạn trạng, đủ kiểu “tham lam, giận dữ, ngu ngốc” trên thế giới này đều hiện lên hết.
Ngụy Văn Trạch chán chết kéo xuống dưới, tình cờ lướt tới động thái của Giản Vân.
Giản Vân đăng một bức hình với dòng chú thích: “Hôm nay giá đặc biệt, bánh rau hẹ 1 tệ một cái, một cặp cánh già 4 tệ, mì thịt bò 7 tệ một tô, giao hàng 5 tê, giao hàng tận nhà nếu chung khu vực.”
Ngón tay anh dừng lại.
Vừa nãy ở trong phòng họp, loại trà mà Tần Việt uống có giá năm nghìn tệ một hộp nhỏ.
Nước hoa phiên bản giới hạn mà Tống Giai Kỳ sử dụng có giá hơn năm vạn tệ một bình nhỏ.
Mặc dù hắn đã nhìn quen nhưng đôi khi so sánh hai cái, đôi lúc sẽ bỗng nhiên bật cười như cũ. Cũng không biết là cười người khác hay là cười chính mình. Cho đến bây giờ, hắn vẫn không thể vượt qua loại cuộc sống đó.
Hắn đi ra khỏi tòa nhà, đi qua một con đường dài. Tựa như lơ đãng mà đi qua mặt tiền cửa hàng của Giản Vân.
Ngụy Văn Trạch mặc một bộ độ thoải mái thì vẫn cứ lộ ra vẻ ngoài phóng khoáng. Ông trời không cho hắn vinh hoa phú quý, lại cho một vẻ ngoài rất đẹp. Hắn dừng trước cửa hàng, bóng dáng cao lớn nhoáng một cái đã đi vào bên trong.
Giản Vân đã mở rộng thêm cửa hàng, không còn là cửa hàng bán bánh bao nhỏ kia nữa, Bây giờ có biển số nhà, bàn ghế, thuê nhân viên phục vụ, cũng ra hình ra dáng rồi.
Thời gian hiện tại là 2 rưỡi chiều..
Trong tiệm không có nhiều người lắm, nhưng có một người đàn ông trẻ tuổi, đang gắp một đũa mì thịt bò.
Người nọ nói: “Giản Vân, Giản Vân, mì thịt bò của cô làm như thế nào vậy, sao lại ăn ngon vậy chứ?”
Giản Vân còn đang lau bàn, cô không nhìn thấy Ngụy Văn Trạch, nhỏ giọng trả lời: “Con gái của tôi ăn mì thịt bò, tôi làm rất nhiều lắm nên có thể gọi là quen tay hay việc.”
Thích ăn mì thịt bò, ngoại trừ con gái cô kỳ thật còn có Ngụy Văn Trạch.
Ngụy Văn Trạch đứng yên không động đậy.
Hắn nhớ tới cái đêm kết hôn với Giản Vân, cô chạy tới phòng bếp trong căn nhà kiểu cũ, máy hút mùi là cái quạt điện đã được cải tiến, cây quạt phát ra âm thanh “vù vù”, ồn ào khiến hắn hơi phiền lòng.
Nhưng mà Ngụy Văn Trạch chờ không lâu lắm, Giản Vân đã làm xong một mì thịt bò, đặt trước mặt Ngụy Văn Trạch, lại bật lửa thắp một ngọn nến.
Ngọn nến quang mang thông thấu, chiếu sáng nhỏ hẹp thính đường.
Khi đó Giản Vân nói: “Em…Em ăn nói vụng về nên không biết nói gì, đầu óc cũng không linh hoạt lắm. Em chỉ muốn nói một câu, hôm nay kết hôn với anh là phúc khí mà em đã tu luyện được từ đời trước.”
Cô cười ngại ngùng, đôi mắt nổi bật dưới ánh nến, phảng phất như ngân hà giữa mùa hạ, từng đốm từng đốm nhẹ nhàng phát sáng.
Ngụy Văn Trạch không ăn tô mì thịt bò kia, hắn trêu chọc Giản Vân: “Nào có đời trước đời này chứ, giữ chặt lấy hiện tại mới là chân lý, chờ tương lai anh có tiền, anh sẽ đưa em đến nhà hàng sang trọng nhất Bắc Kinh, ăn mì thịt bò bọn họ làm.”
Hắn chống một tay lên má nói chuyện, hơi thở phả ra khiến ngọn lửa đong đưa.
Giản Vân liền đưa tay ra che chắn xung quanh.
Cô nói: “Đêm tân hôn không thể làm tắt nến, phải cháy tới nửa đêm như vậy vợ chồng mới có thể lâu dài.”
Ngụy Văn Trạch căn bản không tin những chuyện đó. Anh dựa gần lại, hôn lên trán Giản Vân, nhân lúc cô không chú ý mà hờ hững thổi tắt ngọn nến.
Hắn cười nói với Giản Vân: “Tiểu Vân, sao đêm tân hôn lại phải quan tâm đến mấy ngọn nến? Đêm xuân đáng giá nghìn vàng đó.”
Ngụy Văn Trạch cũng không ngờ rằng, ngọn nến tắt, cái không lâu dài đó liền linh nghiệm..
Thói quen nói chuyện, tính tình, cách đối nhân xử thế của hắn khác hơn rất nhiều so với năm đó.
Trong tiệm, lúc Giản Vân ngẩng đầu cũng nhìn thấy được Ngụy Văn Trạch, cô để giẻ lau xuống, hỏi một câu: “Anh tới đây làm gì”
Quý Hành đang ăn mì thịt bò cũng quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Ngụy Văn Trạch.
“Giám đốc Ngụy?” Quý Hành suy nghĩ, nhớ lại Ngụy Văn Trạch là ai —— là giám đốc công ty phần mềm bọn họ đã từng hợp tác qua.
Ngụy Văn Trạch cười nói tự nhiên: “Chào anh, giám đốc Quý.”
Anh bỏ tay trái vào trong túi quần, đi vào trong cửa hàng: “Tôi đúng lúc đi ngang qua nơi này, chưa ăn trưa nên muốn ăn chút gì đó, giám đốc Quý thì sao?”
“À thật trùng hợp, tôi cũng rất bận,” Quý Hành hút trượt mì, lại gắp thêm một miếng thịt bò, “Vội đến bây giờ mới có thời gian rảnh để ăn.”
Ngụy Văn Trạch ngồi đối diện với Quý Hành, vẫn chưa nói một câu nào với Giản Vân, ngược lại là chú ý tới Quý Hành. Hắn đương nhiên cho rằng, đây là vì công việc, không có bất cứ một tâm tư nào.
Đúng vậy, hắn không có bất cứ một tư tâm nào cả.
Ngụy Văn Trạch cười nói: “Gần đây công ty chúng tôi đang tiếp nhận bản cài đặt androids, mọi người đều bận trước bận sau, bộ phận của chúng tôi còn phụ trách tuyển nhân viên mới, đáng tiếc không chọn được người nào thích hợp… Sinh viên bây giờ, cho dù là học về máy tính thì kiến thức cơ bản cũng không vững chắc, vào bộ phận thì phải rèn luyện trước, tìm người hướng dẫn mới có thể bắt đầu làm việc.”
Hắn nói dối theo thói quen.
Gần đây công ty bọn họ không có kế hoạch tuyển nhân viên mới. Vẫn đã kiên trì tuyển nhân viên mới chính là công ty lớn Hằng Hạ.
Khi nói chuyện với người khác, nói đến chuyện giống nhau có thể khiến người ta đồng cảm. Cái kỹ xảo này, Ngụy Văn Trạch dường như dùng nát
Đáng tiếc Quý Hành nhìn qua trông rất cẩu thả, lại là một cái kẻ lõi đời, hắn cười trả lời nói: “Phải không? Vậy thì các anh bận thật đó.”
Trừ câu này ra cũng không nói thêm câu nào nữa.
Quý Hành vội vàng ăn hết đồ ăn, thanh toán 20 tệ, cũng không cho Giản Vân thối tiền lẻ liền nói lời tạm biệt với bọn họ, sau đó quay về công ty.
Ngoại trừ ăn sạch hết mì thịt bò, còn có bốn bánh hẹ Quý Hành chưa kịp ăn, bởi vậy bỏ vào túi nilon mang về, xách lên tầng 27.
Trong phòng nghỉ ngơi của tầng 27, Bình Xuyên đang đổ nước. Anh trước sau vẫn như một, chỉ uống nước sôi để nguội, Sở dĩ trong phòng làm việc của anh không đặt máy lọc nước là bởi vì anh không thích nước bắn lên cái thăm sạch sẽ của mình.
Quý Hành nhìn thấy Tạ Bình Xuyên, vui vẻ đi về phía Tạ Bình Xuyên: “Hây, Xuyên Xuyên, đang lấy nước đó hả?”
Xung quanh không có nhân viên nào, bởi vậy Quý Hành cố ý trêu chọc anh.
Tay trái Tạ Bình Xuyên bưng ly, tay trái cầm điện thoại, dùng biểu tượng cảm xúc mới gửi hết cho Từ Bạch.
Độ sáng màn hình điện thoại thấp, nhưng mà vì hình lớn nên rất dễ thấy.
Quý Hành thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy cái gì mà “Vợ, anh sai rồi”, “Một mình yên tĩnh nhớ vợ”, với một câu “Không có vợ thì anh không ổn chút nào”, thậm chí còn có “Vợ, em có thể đánh anh, mắng anh, nhưng mà không thể không để ý tới anh được”.
Nhưng Từ Bạch lại trả lời rằng: “Tạm thời em không muốn dọn về, anh cứ ở một mình vài ngày đi đã, phải biết độc lập.”
Tạ Bình Xuyên ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”
Quý Hành kinh ngạc rớt cằm.
Anh vỗ bả vai Tạ Bình Xuyên nói: “Xuyên xuyên, cậu co được dãn được, sẽ làm được chuyện lớn.”
Tạ Bình Xuyên hơi cúi đầu.
Anh khụ một tiếng, hỏi ngược lại: “Ừm, lúc cậu nhận sai không như thế à?” Tư duy của Tạ Bình Xuyên khác biệt, anh còn hiểu theo cách tương tự: “Lúc cấp dưới làm sai chuyện, chẳng lẽ cậu không hy vọng bọn họ thành thật?”
“Cho nên ở nhà hai người, Từ Bạch là cấp trên, cậu là cấp dưới sao?” Quý Hành hết sức vui mừng, kề sát vai anh, “Chậc, tôi nói này giám đốc Tạ, thật không ngờ là cậu cũng có ngày hôm nay.”
Tạ Bình Xuyên cười một tiếng, nói tiếp: “Quý Hành, tôi nói với cậu một chuyện.”
Quý Hành vui vẻ nói: “Được thôi, chuyện gì?”
“Kẽ răng của cậu có dính rau hẹ,” Tạ Bình Xuyên tốt bụng nhắc nhở anh, “Cậu có thế đi đánh răng đi được không? Sắp họp rồi.”
Quý Hành nghe vậy ngẩn ra, phóng nhanh vào toilet.
Tạ Bình Xuyên bưng ly thủy tinh lên, đi vào phòng họp ở bên cạnh.
Trong phòng có vài vị giám đốc, ngoại trừ tổng giám đốc của tập đoàn là Tưởng Chính Hàn thì còn có phó tổng giám đốc Lâm Hạ Hi, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, giám đốc pháp vụ, cùng vài vị quản lý cấp cao..
Tạ Bình Xuyên giữ lại cửa, ngồi bên cạnh Tưởng Chính Hàn.
Không đến một phút, Quý Hành cũng xuất hiện. Hắn trở tay đóng cửa, còn nhớ rõ khóa lại.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, đèn sáng choang, vị giám đốc nọ đan tay vào nhau, thẳng thắn nói: “Chỉ sợ vấn đề của bộ phận phiên dịch không chỉ là Triệu An Nhiên, Triệu An Nhiên từng gửi rất nhiều mail cho một nhân viên trong bộ phận của hắn, nhân viên đó tên là Từ Bạch…”
Tạ Bình Xuyên nhíu mày.
Tên giám đốc kia nói: “Bộ phận phiên dịch từng sở hữu một phần tài liệu được mã hóa, giám đốc của họ giao cho Từ Bạch đưa đến bộ phận kỹ thuật ở tầng 9. Mà trong đĩa .”
Hắn cầm lấy một xấp giấy: “Tôi kiểm tra tư liệu của Từ Bạch rồi, bằng cấp, bối cảnh của cô ấy không có vấn đề gì. Nhưng lại là một nhân viên bình thường, một nhân tài không được trọng dụng.”
Giám đốc pháp vụ cười nói: “Tội của Triệu An Nhiên là chuyện ván đã đóng thuyền, hoài nghi người khác không bằng giải quyết vấn đề chính.” Hắn quay mặt nhìn về phía Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên —— hai vị này ở giữa những người quản lý cao cấp, là nhân vật có địa vị quan trọng nhất.
Lời của Tạ Bình Xuyên nói khiến người ta không thể cãi lại được: “Danh sách khởi tố đã được vạch ra, so với cách anh phỏng đoán thì những chứng cứ đó càng đầy đủ hơn. Triệu An Nhiên gửi mail cho Từ Bạch, cô ấy có trả lời lại sao? Nếu chỉ dựa vào miệng là có thể phán xét, Hằng Hạ còn lại bao nhiêu người, anh cảm thấy sao?”
Tuy rằng giọng điệu nghi vấn nhưng lại không có chỗ để thương lượng.
Tên giám đốc kia chỉ có thể nói: “Được, giám đốc Tạ, chúng ta khởi tố trước.”
Truyện khác cùng thể loại
562 chương
24 chương
15 chương
53 chương
180 chương
22 chương