Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 43 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 43 Editor: Sherry   Chạng vạng ngày đó, sau khi Tạ Bình Xuyên nói lời chào tạm biệt với chủ tịch Vệ liền trực tiếp dẫn cô về nhà. Trong lòng anh nhớ tới chuyện món quà, nhưng ngoài miệng lại không thúc giục. Không chỉ không thúc giục mà còn giả bộ đi ra phòng khách, hiếm khi mở TV ra, xem kênh phóng sự.   Trong TV đang chiếu phim phóng sự ở《 Hành trình trái đất 》của BBC, hơn nữa đang nói đến rừng cây dồi dào, phân tích tập tính của loài chim. Tạ Bình Xuyên ngồi trên sô pha, một tay chống má, dáng vẻ hết sức chăm chú.   Sủi Cảo Tôm nằm dưới sô pha, đuôi mèo ngẫu nhiên sẽ lắc qua lắc lại. Nó dùng móng vuốt ấn giày Tạ Bình Xuyên, lại lăn một cái cực kỳ đáng yêu. Nhưng mà cho cho dù nó cố tỏ ra đáng yêu như thế nào đi nữa thì Tạ Bình Xuyên cũng chỉ xem 《 Hành trình trái đất 》.   Cho đến khi Từ Bạch gọi một tiếng: “Anh ơi?”   Cô đã thay xong quần áo, mở cửa phòng ngủ ra, khách khí dò hỏi: “Anh muốn xem TV tiếp sao?”   Tạ Bình Xuyên ấn nút điều khiển từ xa, trực tiếp tắt TV đi.   Anh nói ra lời thật lòng: “Không xem, anh muốn đi mở quà hơn.”   Trong lòng Từ Bạch nhảy nhót: “Được thôi, cho anh mở.” Cô chạm vào cái nút trên tường, điều chỉnh ánh đèn trong phòng ngủ, làm ánh sáng trở nên tối hơn, giống như ban đêm khô nóng của mùa hạ, ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu rọi lên những con đường.   Mà bản thân cô thì sao, chính là hoa Tường vi dưới ánh trăng.   Bộ đồ kia được làm từ vải màu đỏ, còn rất mỏng, thiết kế rất sáng tạo, quả nhiên y như lời Từ Bạch nói, đai lưng quấn quanh gáy, được thắt thành một cái nơ con bướm.   Cô nằm sấp lên trên giường, chủ động vén tóc lên.   Sợi tóc đen nhánh như quạ, đai lưng màu đỏ như gấm, hơn nữa làn da trắng như tuyết, dưới ánh đèn mờ nhạt —— đỏ và đen, sáng và tối, giống như đang giao du giữa cảnh trong mơ và hiện thực   Tạ Bình Xuyên giữ chặt đai lưng, chậm chạp mở ra. Giây phút mở ra kia, giọng của anh khàn khàn, nói: “Sau này cứ đến ngày lễ tết, cứ chúc mừng như vậy là được.”   Từ Bạch nằm lên gối, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh rất thích hả?”   Tạ Bình Xuyên vẫn chưa phủ nhận. Anh cúi đầu hôn môi cô, lại nói: “Rất thích.” Anh sờ mặt Từ Bạch, ngón tay vuốt ve mái tóc cô: “Đêm nay đừng gọi là anh…”   Từ Bạch đoán rằng có lẽ Tạ Bình Xuyên muốn cô gọi là chồng hay gì gì đó.   Kỳ thật cô rất thông minh, nhưng có khi sẽ giả ngu: “Gọi anh là giám đốc Tạ sao?”   Nơ con bướm không còn nữa, vì đề đề phòng áo trượt xuống, tay trái Từ Bạch giữ cổ áo, nâng người ngồi dậy nói: “Hay là ông chủ?”   Tạ Bình Xuyên kéo chăn lên, đắp trên người Từ Bạch, anh nằm bên cạnh, khẽ hôn lên lai cô, dịu dàng nói: “Không có đáp án nào khác sao?”   Từ Bạch suy nghĩ một lát, vậy mà nói: “Bảo bối.”   Cô duỗi tay chạm lên mặt Tạ Bình Xuyên, đầu ngón tay dọc theo góc nghiêng của anh, từng chút từng chút trượt xuống, lại nhắc thêm lần nữa: “Bảo bối, cục cưng… Em thích anh nhất.”   Là một người đàn ông biết hài lòng, Tạ Bình Xuyên không hề đòi hỏi gì hơn nữa. Ban ngày lúc đánh golf anh cũng không dùng nhiều sức, vừa vặn đến buổi tối, toàn bộ sức lực đều dành cho Từ Bạch.   Trước lúc sắp ngủ, Từ Bạch vô cùng mệt mỏi, cô còn giữ chặt lấy tay Tạ Bình Xuyên, nói: “Gần đây đang chiếu một bộ phim hành động, em muốn đi xem phim cùng anh…”   Tạ Bình Xuyên đồng ý nói: “Tối mai được không?”   “Được, ngủ ngon.” Từ Bạch kéo tay anh, để lòng bàn tay anh dán lên mặt cô, hành động này càng khiến cô đáng yêu hơn.   Tạ Bình Xuyên thấp giọng cười.   Lúc này anh còn chưa biết, chiều tối ngày hôm sau anh lại nuốt lời.   Ngày hôm sau là là chủ nhật, thời tiết không nắng ráo như thứ 7. Trên bầu trời, mây đen kết lại thành từng đám, tạo thành từng cục xám đen.   Lúc chạng vạng, Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch đến rạp chiếu phim. Phim 7 giờ mới chiếu nhưng cả hai đã tới từ lúc 5 giờ —— bên cạnh có một con phố buôn bán, Từ Bạch muốn đi dạo một chút.   Tháng 11, cuối mùa thu, trên đường gió lạnh thổi vi vu trong nhà lại rất ấm áp. Vừa lúc bọn họ đi ngang qua KFC, Từ Bạch liền kéo ống tay áo Tạ Bình Xuyên, nói: “Anh, em muốn ăn kem.”   Cô nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Kem hai vị là ngon nhất.”   Tạ Bình Xuyên cũng không đồng ý: “Trời đang lạnh, em ăn xong sẽ đau dạ dày.”   Từ nhỏ Từ Bạch đã như vậy rồi. Mỗi lần tới mùa thu hoặc mùa đông, cô luôn muốn ăn kem gói nãi bánh, sau khi đỡ thèm thì đương nhiên dạ dày sẽ đau, còn hay bảo đảm với Tạ Bình Xuyên rằng: “Sau này sẽ không bao giờ ăn nữa.”   Tạ Bình Xuyên biết lời bảo đảm của cô không bao giờ thành sự thật.   Từ Bạch không được anh cho phép, tự tìm lối tắt cho mình: “Em chỉ ăn ai miếng thôi.” Nói xong, cô móc ra mười đồng, đi vào cửa hàng KFC.   Tạ Bình Xuyên đứng ngoài cửa chờ cô, còn giúp Từ Bạch xách túi. Đúng lúc này, chuong điện thoại anh vang lên.   Là điện thoại khẩn cấp của công ty.   Các giám đốc của từng bộ phận đã đến đông đủ, cổ đông cũng nghe được mấy lời bóng gió, bộ phận quan hệ công chúng quyết định phong tỏa tin tức, để nhóm quản lý cấp cao có thêm thời gian. Trước đây bọn họ đã gửi mail cho Tạ Bình Xuyên, căn cứ vào thói quen của anh, cách một tiếng anh sẽ kiểm tra hòm thư một lần. Nhưng mà hôm nay nhất thời lười biếng nên anh không tìm đọc.   Sau khi điện thoại được kết nối, Tạ Bình Xuyên đứng ở trên bậc cầu thang, tay đặt lên chỗ vịn, nghe trợ lý nói năng lộn xộn.   Trợ lý Chu nói: “Tổng giám đốc Tưởng đã tới lúc chiều, chủ tịch Vệ cũng ra mặt, thứ ba còn có một bữa tiệc liên quan đến công việc, họ còn mời chuyên gia của Đức và Mỹ đến… Giám đốc, không phải bây giờ chúng ta đang bị vả mặt sao?”   Bữa tiệc là do công ty của Tô Kiều phụ trách, mời truyền thông, còn đặc biệt mời tập đoàn Hằng Hạ và quản lý cấp cao của Lion. Tô Kiều và chủ tịch Vệ có quan hệ rất tốt, cũng thân thiết với giám đốc Phó của Hằng Hạ. Cô chuyên kinh doanh về mặt hàng điện tử, sở hữu một bất động sản, còn ký hợp đồng với vài nhãn hiệu thời trang. Sản nghiệp gia đình lớn như vậy, căn bản không cần quan tâm tới người khác.   Cho nên, Tô Kiều tạo đà cho công nghệ mới của Hằng Hạ mà lại không mời công ty XV chuyên về ngành này.   Nhưng mà phần mềm dịch thuật tích hợp công nghệ mới của Hằng Hạ xảy ra vấn đề.   Tạ Bình Xuyên thấp giọng nói: “Tôi sẽ đến công ty ngay, cậu nói với chủ quản các bộ phận, các giám đốc, cả giám đốc bộ phận phiên dịch và kỹ thuật, bảo họ chờ tôi ở phòng họp.   Lúc Từ Bạch cầm kem ra thì nghe được những lời này của Tạ Bình Xuyên.   Cô cắn vỏ ốc quế một cái, khóe môi mềm mại dính sữa. Bởi vì có chút lo lắng mà cúi đầu ăn thêm một miếng nữa, làm ngược lại với lời hứa ban nãy.   “Anh,” Từ Bạch tâm hữu linh tê nói, “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”   Tạ Bình Xuyên xoa đầu cô: “Anh đưa em về nhà, hôm nay không xem được phim rồi, hôm nào có thời gian…”   Từ Bạch lập tức từ chối: “Không, anh không cần đưa em về.” Cô còn ngoan hơn so với ngày thường: “Anh đến công ty trước, em có thể ngồi tàu điện ngầm về.”   Chuông điện thoại vang lên không dứt, Tạ Bình Xuyên tự mình quyết định nói: “Đi thôi, đến bãi đỗ xe.”   Năm sáu giờ chiều, tình hình giao thông thường xuyên tắc đường. Trong lòng Từ Bạch dự tính, về đến nhà phải hơn nửa giờ, đến công ty thì khoảng hai mươi phút, nhưng nghe giọng điệu của Tạ Bình Xuyên, chỉ sợ là có chuyện rất gấp.   Từ Bạch liền nói: “Em còn muốn xem phim, em xem phim xong sẽ bắt xe về.”   Từ Bạch kiên trì như thế, Tạ Bình Xuyên cũng không tranh chấp nữa.   Anh đi một mình tới bãi đổ xe.   Buổi hẹn hò hôm nay kết thúc.   Từ Bạch ngồi ở tầng một cửa hàng, cúi đầu ăn kem. Bây giờ cho dù cô có ăn thế nào đi nữa cũng sẽ không có người quản.   Bởi vì cô rất đẹp, lại đi một mình nên có người đến gần trêu chọc: “Xin chào, chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”   Đối phương là một người thanh niên trẻ tuổi, mặc đồ thể thao và giày chơi bóng, trên người tràn ngập hơi thở thanh xuân, bọn họ cẩn thận tốt bụng nói: “Bọn tôi ở đại học bên cạnh, mọi người đều là ở chung một ký túc xá…”   Từ Bạch lại từ chối ngay: “Tôi không tiện kết bạn.”   Ăn hết kem xong, cô ném vỏ ốc quế đi.   Mấy người trẻ tuổi đến gần sau lưng cô thở dài.   Có một người ngăn cản nói: “Em gái, em có bạn trai chưa? Em dũng cảm một chút, kết bạn với bọn tôi đi…”   Từ Bạch không hề trả lời.   Đây không phải là lần đầu tiên có người đến gần cô làm quen, kinh nghiệm nói cho cô rằng cứ từ chối trước đã, sau đó không nói gì cả. Đối phương sẽ tự cảm thấy mất mặt mà không dây dưa tiếp nữa.   Trung tâm thương mại cực kỳ nhộn nhịp, Từ Bạch đi dạo khắp nơi, bị một mùi lẩu hấp dẫn mà đi vào trong một nhà hàng. Cô gọi một nồi lẩu uyên ương, giả vờ Tạ Bình Xuyên đang ngồi đối diện, bỏ đậu hũ vào trong nồi nước dùng.   Màn hình điện thoại sáng lên, Từ Bạch mở ra, là tin nhắn của Tạ Bình Xuyên: “Hôm nay anh không thể về nhà, em ngủ sớm đi nhé.”   Từ khi bọn họ ở chung cho tới nay, đêm nào Tạ Bình Xuyên cũng về nhà. Đây là lần đầu tiên anh nói phải ngủ lại ở công ty.   Từ Bạch nhận thức tính nghiêm trọng của vấn đề, lên mạng kiếm tin tức về Hằng Hạ. Nhưng mà bởi vì Hằng Hạ từng gặp phải những vấn đề rất phức tạp, bỏ ra một số vốn lớn để tạo ra bộ phận quan hệ công chúng, tin tức được giấu rất kỹ, cô không tìm được chút gì cả.   Giấy không thể gói được lửa, bộ phận quan hệ công chúng có thể kéo dài bao lâu, vẫn chưa thể biết được.   Từ Bạch nhắn lại: “Anh cứ làm việc đi, em sẽ nghỉ ngơi sớm.”   Kỳ thật cô đang rất lo lắng bất an.   Nước lẩu cay nóng, cô vừa mới ăn được một bát nhỏ, dạ dày đã hơi đau. Hơi nước như lượn lờ như sương mù, cô cầm ly nước, nín thở hy vọng bớt đau một chút, hối hận không nghe lời Tạ Bình Xuyên nói.   Tối nay, Từ Bạch ăn xong lẩu, một mình về đến nhà. Cô mong rằng ngủ một giấc dậy, công ty có thể vượt qua cửa ải khó khăn.   Nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Bình Xuyên  cũng chưa trở về.   Từ Bạch còn phải đi làm.   Bộ phận phiên dịch khác với bộ phận kỹ thuật, chỉ có vài người nghe bóng nghe gió, giám đốc Diệp sẽ sớm mở cuộc họp, ổn định lòng người: “Tình hình của công ty bây giờ rất tốt, phát triển ổn định, phần mềm của chúng ta rất được hoan nghênh, chiếm lấy vị trí thứ hai trên thị trường…”   Anh ta nghiêng mặt, nhìn về phía Từ Bạch nói: “Chúng ta cũng nên tin tưởng, có giám đốc kỹ thuật ở đó, không có gì có thể cản được.”   Giám đốc kỹ thuật và Từ Bạch có quan hệ gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.   Nhìn thấu mà không nói toạc, đây là quy tắc cơ bản.   Diệp Cảnh Bác lo liệu mọi thứ, tiếp tục bàn giao công việc: “Tôi vừa nhận được thông báo, tuần này, công việc bàn giao giữa chúng ta và bộ phận kỹ thuật đã bị hủy bỏ, cho nên…”   Anh ta đẩy mắt kính, cụp mắt nói: “Nhiệm vụ chính bây giờ của chúng ta là kiểm tra sai sót.”   Bộ phận kỹ thuật bận đến tối tăm mặt mũi, bộ phận phiên dịch là cực kỳ nhàn rỗi. “Tra lậu bổ khuyết” trong lời của Diệp Cảnh Bác, đối với Từ Bạch mà nói chẳng khác nào không có việc gì để làm —— bởi vì cô gần như không phạm lỗi nào, phàm là mô đun qua tay cô, xác suất chính xác cao đến dọa người.   Buổi chiều hôm đó, trong tổ còn đang đánh giá lẫn nhau. Triệu An Nhiên ngẫu nhiên chọn được hồ sơ của Từ Bạch nhãn, hắn xem hồ sơ công tác của Từ Bạch trên máy tính mình, cười nói với cô: “Kiến thức cơ bản của cô chắc chắn thật đấy.”   Hắn hỏi: “Sao cô không đi làm thông dịch viên? Tiền lương một ngày của thông dịch viên có thể lên tới mấy ngàn, làm khoảng vài ngày là bằng với tiền lương của Hằng Hạ rồi.”   Từ Bạch nói: “Tôi đã từng làm thông dịch viên rồi…”   Trước mặt cô là máy tính bàn, còn có laptop, đang quản lý ổ cứng —— trong ổ cứng có bản dịch tiểu thuyết của cô, gồm ba thứ tiếng, Anh, Đức, Pháp.   “So với đi phiên dịch thì tôi thích dịch viết hơn,” Từ Bạch như đang lầm bầm, “Được tác giả dùng ngôn ngữ truyền đạt tình cảm.”   Việc đã làm xong, Tạ Bình Xuyên còn đang bận, tương lai của công ty còn chưa biết ra sao. Từ Bạch thất thần, vô ý ấn vào nút shift rồi delete, xóa bỏ dữ liệu trong ổ cứng vĩnh viễn.   Cô vốn đang cầm bình giữ nhiệt, sau khi phản ứng được mình vừa mới làm gì, một tiếng “keng” vang lên, bình giữ nhiệt rơi xuống nền đá hoa.   “Cô sao vậy, vẫn ổn chứ?” Triệu An Nhiên thấy thế, tiến lại gần Từ Bạch.   Trên người cô có mùi rất thơm, tươi mát lại tinh tế, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Triệu An Nhiên cúi đầu tới gần hơn một chút, thấp giọng hỏi: “Máy tính bị sao vậy? Để tôi sửa cho.”   Một trăm vạn chữ  — viết từ thời còn là nghiên cứu sinh đại học, mới tích góp được cho tới hôm nay. Mà Từ Bạch cực kỳ ngốc nghếch, không sao lưu lại.   Từ Bạch phát ngốc, mờ mịt nói: “Tôi xóa vĩnh viễn hết tiểu thuyết mình dịch rồi.”   Cô nói thêm: “Hơn một trăm vạn chữ, có cả tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, viết nhiều năm rồi…”   Triệu An Nhiên không để bụng, ngược lại cười nói: “Cô đáng yêu thật đấy.” Hắn thuần thục thục nhập CMD* vào, trực tiếp điều chỉnh lại lệnh từ cửa sổ DOS, lại sử dụng khả năng linux của windows 10, không biết download cái gì, dùng tốc độ cực nhanh giúp Từ Bạch khôi phục lại dữ liệu bị xóa.   (*) CMD - Command Prompt là một ứng dụng dùng để thực thi các lệnh có sẵn trong Windows  Linux là một hệ điều hành máy tính   Toàn bộ quá trình có lẽ còn chưa đến ba phút.   Hắn còn giúp cô sao lưu vào đám mây.   “Đừng buồn nữa,” Triệu An Nhiên nói, “Không phải được rồi sao.”   Hắn cúi đầu nhìn cô, mặt mày vẫn đẹp trai như cũ, vẽ mặt cũng khác ngày thường, ngóng trông nghe được một tiếng cảm ơn. Bản năng vượt qua lý trí, ở trước mặt Từ Bạch, hắn đúng thật là muốn thể hiện chính mình, cũng không thể nào ngồi yên không để ý đến.   Từ Bạch nhíu mày tự hỏi một lát, quả nhiên sau đó nói với hắn một câu: “Cảm ơn anh.”   Cô đè xuống nghi vấn trong lòng, định báo cáo với chủ quản.