Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 26 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Trans: BL   Từ Bạch nghe xong lời Tạ Bình Xuyên nói, ngây ra một lúc, không ngờ anh lại có thể dỗ cô như thế.   Quả nhiên cô không giận nữa, cũng không nhíu mày.   Nhưng vẫn không cam tâm hỏi: “Tống Giai Kỳ có phải đã nhắn tin cho anh không? Cô ta nhắn gì cho anh?”   Câu nói này rất hung hăng, không phải là thái độ dò hỏi mà là ép buộc anh phải trả lời.   Từ Bạch biết rõ như thế, vậy là sau khi cô hỏi xong liền ghé lại gần, tựa lên vai Tạ Bình Xuyên, ngẩng đầu hôn cổ anh, sau đó lại từng chút một hôn lên cằm lên mặt anh.   Tạ Bình Xuyên chuẩn bị lái xe, Từ Bạch lại chủ động tấn công như thế. Anh ngồi yên bất động, vui vẻ hưởng thụ.   Nhưng chưa được bao lâu, Tạ Bình Xuyên từ gương xe nhìn thấy có vài đồng nghiệp quen biết đi qua.   Nghĩ rằng sau khi về nhà, thứ họ có chính là thời gian, Tạ Bình Xuyên liền lấy cặp da của mình ra, cầm di động đưa cho Từ Bạch.   Từ Bạch nhận lấy di động, sau đó ngồi thẳng người.   Cô mở hộp thư ra xem tin nhắn của Tống Giai Kỳ: “Tổng giám đốc Tạ, tối nay anh rảnh không, tôi và bố muốn mời anh ăn cơm. Nếu như anh đồng ý, Vương tổng và Trương tổng cũng sẽ đến tham gia.”   Không chỉ có một tin nhắn, bên dưới vẫn còn tin: “Địa điểm ở khách sạn Hibiscus, đã đặt xong sâm banh rồi, chờ đợi câu trả lời của anh.”   Tống Giai Kỳ nhắn tin rất lịch sự, đáng tiếc câu ‘chờ đợi câu trả lời của anh’ lại không được Tạ Bình Xuyên trả lời lại.   Anh khởi động xe, lưu loát ra khỏi bãi xe, chạy về hướng đường xe máy, cũng không để ý đến di động.   Từ Bạch không chỉ kiểm tra tin nhắn của anh, còn kiểm tra wechat, weibo và mail, thậm chí xem cả những người liên hệ là nữ trong wechat của anh, sau đó phát hiện avatar của cô nào xinh xắn liền lên xem tường nhà người ta.   Kết quả thật sự để cho Từ Bạch tìm được một cô gái vô cùng xinh đẹp, trong tường nhà đều là cách tính toán học, Tạ Bình Xuyên từng thả like vài bài viết của cô ta, đây chính là nhân tài tốt nghiệp ở đại học Thanh Hoa.   Từ Bạch im lặng ngồi ở ghế phụ, bỏ di động vào cặp Tạ Bình Xuyên.   “Xem xong rồi?” Tạ Bình Xuyên hỏi.   Từ Bạch ‘ừ’ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”   Bọn họ rất nhanh liền về đến nhà. Nghĩ đến sự sắp xếp tối nay, tâm trạng của Tạ Bình Xuyên rất tốt, anh cười đáp: “Câu này nên là anh hỏi em chứ, em muốn ăn gì nào?”   Từ Bạch khẽ ngẩng đầu, nhìn kính xe đằng trước, thành thật đáp: “Em muốn ăn củ cải trắng, đầu cá hú, trứng chiên cà chua.”   Tạ Bình Xuyên thầm nghĩ, cô thật là dễ nui.   Anh xoay vô lăng, rẻ vào một con đường, đi về hướng siêu thị gần nhà.   Đi dạo siêu thị vốn là một chuyện rất tẻ nhạt, chẳng qua vì có Từ Bạch bên cạnh nên chợt trở nên thú vị.   Có lẽ vì hôm nay là thứ hai nên trong siêu thị cũng không đông khách. Từ Bạch đẩy xe mua sắm, chậm rãi đi dạo, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua một ít, trừ thức ăn ra, cô còn nhìn trúng một món đồ chơi bằng bông.   Tạ Bình Xuyên một mình đi đến khu hải sản, đến khi anh mang đầu cá hú về, liền nhìn thấy Từ Bạch ôm vào hộp bánh quy, đang nghịch con thỏ nhồi bông đến thờ thẫn.   Con thỏ kia màu hồng, lông mềm mại, đôi tai dài, cao bằng nửa người, được bao bọc bằng túi ni lông trong suốt, hai mắt cười cong cong thành một đường chỉ.   Từ Bạch đương nhiên rất thích nó, thích đến không chịu rời đi.   Cô nhìn con thỏ đến ngây ngốc, sau đó lại nhìn giá tiền - 5999 tệ, cô nghi ngờ mình nhìn lầm, cho nên khom người ghé lại gần nhìn giá tiền lần nữa.   Trên bảng giá quả thật để gần sáu nghìn tệ.   Từ Bạch cảm thấy mình là một kẻ nghèo khổ.   Có thể mua nhưng cô không nỡ.   Từ Bạch xoay người muốn rời đi, cảnh cáo bản thân chỉ là một món đồ chơi con nít mà thôi, tuy là thủ công tinh xảo nhưng không phải là vật dùng sinh hoạt cần thiết.   Trước khi cô rời đi, Tạ Bình Xuyên nhấc con thỏ lên, sau đó nói một câu: “May mà giường ở nhà đủ to, em muốn đặt trên giường đúng không?”   Từ Bạch dừng bước, lúc ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng.   Cô không trực tiếp từ chối, nắm tay Tạ Bình Xuyên: “Anh muốn mua tặng em sao?”   Từ Bạch nghịch tấm bảng giá: “Nhưng mà nó đắt quá, đắt hơi những món đồ chơi khác nhiều.”   Tạ Bình Xuyên đã rất lâu không để ý đến giá tiền.   Anh nói: “Chỉ sáu nghìn thôi mà, đắt gấp mười lần cũng có thể mua, đi thôi.”   Câu nói này chính là kim châm của người giàu có. Từ Bạch bị đâm đến tê rần, nếu cô từ chối Tạ Bình Xuyên, có lẽ anh sẽ không vui. mà cô cũng không vui, dù sao đi nữa cô thật sự rất thích con thỏ này.   Cho nên cô vui vẻ nhận lấy.   Chạng vạng 6 giờ rưỡi, Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên về đến nhà.   Há Cảo xông ra khỏi ổ, chạy về hướng Từ Bạch, nhưng hôm nay Từ Bạch có đồ chơi mới, cô không lập tức đáp lại Há Cảo mà bế thỏ con của mình đi về hướng sô pha.   Há Cảo trước giờ quen làm nũng, không nhận được sự cưng chiều của cô chủ liền chạy về hướng Tạ Bình Xuyên.   Ngoài huyền quan phủ thảm lông cửa, bên cạnh đặt một tủ giày tối màu, Há Cảo ngồi bên tủ giày, cúi đầu dụi dụi lên thải, vươn vai đáng yêu để làm nũng. Nhưng Tạ Bình Xuyên lại lơ nó đi.   Anh đưa mắt nhìn Từ Bạch đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy váy cô đã vén lên một nửa, lộ ra đôi chân trắng ngần, cặp đùi thon thả mịn màng, anh liền bất giác đi đến, vòng tay ôm lấy cô.   Từ Bạch nghĩ đến gì đó, đặt thỏ xuống nói: “Em đi nấu cơm, anh đợi em.” Tạ BÌnh Xuyên lại không định để cô rời đi.   Anh ấn cô xuống sô pha, tay trái tiến vào trong váy cô, từ chân cô sờ lên đến bên eo.   Da của Từ Bạch rất mềm mại nõn nà, xúc cảm rất tốt, khiến lòng bàn tay anh càng ngứa ngáy hơn.   Tạ Bình Xuyên thấp giọng hỏi: “Có thể ăn cơm trễ một tiếng đồng hồ không?”   Anh nghiêng người chuẩn bị hôn cô, Từ Bạch lại đưa tay che mặt: “Không cho hôn.”   Áo sơ mi của Từ Bạch nhăn nhúm, váy cũng bị anh vén cao, gò má đỏ ửng, tóc xõa trên sô pha nhưng bây giờ cô lại không cho anh hôn.   Tạ Bình Xuyên tên đã lên cung, anh chỉ có thể hôn lên tai cô. Anh nhớ cô cả một ngày trời, giờ vẫn không được giải tỏa được, anh hỏi: “Lý do không cho hôn là gì?”   Từ Bạch vẫn không quên wechat của anh, tuy bị anh giam chặt, cô vẫn rất cứng rắn nói: “Người anh thường thả like đó, cô gái học khoa toán đại học Thanh Hoa, người rất xinh kia đấy, cô ấy là ai?”   Lúc này Tạ Bình Xuyên mới hiểu ra Từ Bạch chính là một lọ giấm.   Nhưng trên newfeed của anh, người anh thả like không nhiều, đối với những bài viết kĩ thuật có ý nghĩa, Tạ Bình Xuyên đều sẽ thả like, anh nghĩ, nếu như Từ Bạch mở wechat của nhóm kĩ thuật ra, có lẽ cô sẽ phát hiện tất cả bài viết anh đều thả like.   “Cô ấy là Hạ Lâm Hi, là vợ của tổng tài Hằng Hạ.” Tạ Bình Xuyên nắm tay cô, nhìn vào mắt cô nói, “Có lẽ em từng gặp cô ấy rồi.”   Từ Bạch cẩn thận nghĩ ngợi, nhớ đến hôm cô đến Hằng Hạ, người phỏng vấn cô chính là Hạ Lâm Hi.   Wechat của Hạ Lâm Hi là một dãy số, Tạ Bình Xuyên cũng không đổi tên ghi chú, chẳng qua là vì avatar của cô ấy rất đẹp, hũ giấm Từ Bạch lại trỗi dậy.   Cô biết mình ầm ĩ vô lý, liền chủ động xin đi nấu cơm, còn bảo Tạ Bình Xuyên chờ cô, chứng kiến sự tiến bộ vượt bậc của cô.   Từ Bạch từ trong lòng Tạ Bình Xuyên đứng dậy, sau đó đặt con thỏ rơi trên sàn lên sô pha.   Tạ Bình Xuyên nhấc con thỏ lên, trêu: “Con thỏ của em không cần nữa sao?”    Nếu như Từ Bạch quay về sô pham anh nhất định có thể đẩy ngã cô lần nữa. Giọng anh trầm thấy rất dễ nghe, tựa như ác ma đến từ vực thẳm, dùng quả táo để dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.   Nhưng không ngờ Từ Bạch lại đeo tập dề, cầm túi cà chua, từ phòng bếp ló ra nửa gương mặt nhỏ nhìn anh: “Anh ơi, anh đem nó đặt lên giường được không? Tối nay em muốn ôm nó ngủ.”   Tạ Bình Xuyên chỉ đành nhấc con thỏ về phòng.   Tạ Bình Xuyên mắc chứng cưỡng chế, anh nhất định phải giặt sạch con thỏ mới có thể đặt nó lên giường.   Anh liền ném con thỏ bông vào trong máy giặt. Máy giặt trong nhà rất to, có thể nhét được con thú bông này, Tạ Bình Xuyên chỉnh máy xong liền đổi bàn giặt mềm mại.   Sau đó anh đi vào bếp.   Từ Bạch đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Cô mở di động, đặt lên kệ bếp, căn cứ thep từng bước hướng dữ, bắt đầu nấu nồi canh đậu phụ cá hú.   Cô biết rất rõ khẩu vị của Tạ Bình Xuyên nên không bỏ ớt. Tất cả món ăn hôm nay cô làm đều là món ăn ưa thích của anh.   Tạ Bình Xuyên nói với cô: “Anh bỏ con thỏ vào máy giặt rồi.”   Từ Bạch cầm một bát sứ, dùng đũa đập vỡ vỏ trứng, nghe thấy lời anh nói, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Bỏ vào trong máy giặt, có giặt hỏng nó không?”   Tạ Bình Xuyên không để ý: “Nếu hỏng rồi thì mua con khác.”   Cửa sổ phòng bếp khép hờ, rèm lưới mỏng manh như giấy tuyên, dưới ánh đèn phản chiếu ánh bạc nhỏ vụn.   Gió đêm lặng lẽ thổi vào, xung quanh yên tĩnh, Từ Bạch cũng không lên tiếng. Tạ Bình Xuyên đưa tay ôm lấy Từ Bạch, nhân cơ hội cô đang cầm bát sức không có cách nào phản kháng, anh cúi đầu hôn lên mặt côm hôn lên tai cô, cứ thế ôm mãi mười mấy giây sau mới buông cô ra.   Từ Bạch cho rằng anh lại muốn làm gì đó. Kết quả anh cầm một củ cải trắng lên, bắt đầu gọt vỏ, cũng không động tay động chân với cô nữa, dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh như lúc ở công ty.   Từ Bạch cầm gáo canh, nghĩ ngợi một lúc lại không nhịn được hỏi anh: “Anh ơi, cả ngày hôm nay không gặp em, có phải anh rất nhớ em không?”   Tạ Bình Xuyên không hề do dự đáp: “Sáng họp, chiều kiểm tra tiến độ, giữa ngày có đi qua tổ kĩ thuật, bận đến không có thời gian nhớ em.”   Lời này là nói dỗi.   Giờ nghỉ trưa, thậm chí anh muốn gọi Từ Bạch vào phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó sẽ khóa trái cửa, cởi cà vạt cùng áo sơ mi, muốn cùng cô thân mật.   Đáng tiếc Từ Bạch không nghe thấy tiếng lòng của anh.   Cô vừa hấp cá vừa thành thật nói: “Có thể là em không đủ bận chăng, em rất nhớ anh, vừa nhìn thấy anh mới cảm thấy...hôm nay không lãng phí.”   Tạ Bình Xuyên gọt vỏ củ cải xong, sau đó đi đến sau lưng cô: “Hôm nay vẫn chưa hết ngày, tối nay cũng đừng lãng phí, làm việc phải có đầu có đuôi, em thấy đúng không?”   Ý của anh ám chỉ rất rõ ràng, Từ Bạch cũng không hề do dự: “Ăn xong cơm, em đi tắm, sau đó lên giường đợi anh.”   Cô đưa gáo múc canh cho Tạ Bình Xuyên, sau đó chạy ra phòng bếp: “Bây giờ em muốn đi xem thử thỏ bông trong máy giặt.”   Từ Bạch lo lắng máy giặt giặt quá mạnh, thú bông của cô sẽ bị vò đến hỏng mất, Quả là tiền nào của nấy, lúc lấy ra khỏi máy giặt, con thỏ vẫn nguyên vẹn.  Không lâu sau, Tạ Bình Xuyên lại bỏ con thỏ vào máy sấy khô. Đến khi họ ăn xong cơm, tắm xong đã là chín giờ tối, con thỏ kia cũng trở nên sạch sẽ.   Từ Bạch lại không có thời gian chơi với nó.   Cô bị Tạ Bình Xuyên đè lên giường thử một vài tư thế mới. Có lẽ Từ Bạch có ngộ tính cao, rất nhanh liền học được cách phải phối hợp thế nào, chỉ là cô rất ít kêu ra tiếng, đa phần đều là thở nhè nhẹ.   Phòng ngủ đã tắt đèn, trong bóng đêm biển tình cuồn cuộn. Cô giống như một chiếc lá lênh đênh, có vô vàn cơn sóng to ập đến, va chạm cực sâu, cô không nhịn nổi, phải túm chặt ra trải giường.   Nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, căn bản không muốn ngừng lại.   Không biết đêm nay dày vò đến khi nào, đến khi hai người kết thúc, vạn vật như thế yên tĩnh lại. Từ Bạch vịn tường từ phòng tắm bước ra, ngã người nằm lên chiếc giường mềm mại, cô nghe Tạ Bình Xuyên nói chuyện, sau đó đáp lại anh: “Anh trai ngủ ngon.”   Tạ Bình Xuyên đêm qua được nạp điện, thế nên hôm nay tinh thần rất sảng khoái, anh không giống Từ Bạch cả người vô lực, anh còn vòng tay ôm lấy cô: “Giữa tháng này, sản phẩm mới của công ty sẽ ra mắt.”   Anh bảo: “Tăng ca là điều không thể tránh được, có lẽ sẽ ở lại rất muộn.”   Từ Bạch chậm rãi bò dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường, cô sờ tìm di động bên giường sau đó nhìn thấy thời gian trên màn hình đã là 11 giờ 40 phút.   Từ Bạch đặt điện thoại xuống nói: “Em nghe nói tổ kĩ thuật vất vả, tổ phiên dịch rất ít tăng ca...Hay là thế này đi, em ngồi tàu điện ngầm về nhà trước, sau đó làm cơm đợi anh.”   “Cho em chiếc Porsche nhé?” Trọng điểm của Tạ Bình Xuyên dừng lại ở từ ‘tàu điện ngầm’, anh lại chuyển chủ đề, “Em thích xe gì?”   Ý của anh chính là muốn mua thêm một chiếc nữa.   Từ Bạch rất buồn ngủ, mệt mỏi nghĩ, bây giờ Tạ Bình Xuyên giàu có như thế, khoảng cách kinh tế của họ có phải là một cấp số bội hay không?   Cô nhẹ giọng đáp: “Em thích tàu điện ngầm.”   Câu nói này của cô khiến Tạ Bình Xuyên buồn cười.   Anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Đợi em ngủ dậy mình lại bàn tiếp, ngủ ngon.”   Nửa đêm, trăng sao đầy trời.   Trong phòng ngủ cũng không còn tiếng động nữa.   Từ Bạch đêm qua lúc ngủ vẫn ngủ trong lòng Tạ Bình Xuyên, được anh ôm cả đêm nhưng đêm nay, cô lại đổi hướng, cô ôm lấy thỏ bông ngủ.   Tạ Bình Xuyên im lặng một lúc, ném con thỏ kia đi, ngồi dậy.   Lưng của Từ Bạch rất mỏi, chân cũng mềm nhũn, hôm nay thử tư thế mới, quỳ trên giường quá lâu khiến đầu gối của cô cũng tê.   Nhưng sau khi Tạ Bình Xuyên đứng dậy, cô lập tức chân trần nhảy xuống giường, vịn tường đi theo anh: “Anh ơi, anh định đặt con thỏ đi đâu vậy?”   “Đặt lên sô pha.” Tạ Bình Xuyên lòng nghĩ một đằng nhưng miệng nói một nẻo, “Lúc ngủ nó chiếm nhiều chỗ quá.”   Tạ Bình Xuyên nhìn cô, thăm dò hỏi: “Em thích con thú bông này đến vậy sao?”   “Vốn dĩ không thích lắm.” Từ Bạch khoanh tay, “Nhưng vì là anh tặng em…” Cô giải thích: “Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, sau khi chúng ta bên nhau.”