Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 27 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
Trans: BL
Có lẽ là vì Từ Bạch thích ăn mứt quả nên lời cô nói ra cũng rất ngọt ngào.
Trong lòng Tạ Bình Xuyên được an ủi, nhưng anh vẫn ném con thỏ bông lên sô pha. Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường rộng.
Từ Bạch không có thỏ bông, chỉ đành chui vào lòng anh, không lâu sau cũng lặng lẽ thiếp đi. Tạ Bình Xuyên đặt tay sau lưng cô, nghịch tóc cô, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tuần cuối cùng trước khi sản phẩm mới ra mắt, công việc của Tạ Bình Xuyên cũng trở nên rất bận rộn. Lúc anh về nhà cũng đã là tám chín giờ tối, Từ Bạch thường đã chuẩn bị xong cơm chờ anh về ăn, cũng nhờ thế, trù nghệ của cô cũng càng lúc càng tiến bộ.
Cô mới về nước hai tháng, đã biết làm cơm rồi.
Trong phòng ban có vài đồng nghiệp đã kết hôn, giờ nghỉ trưa thường tụ tập cùng nhau trò chuyện, bàn về chủ đề nấu ăn, chăm con.
Từ Bạch thỉnh thoảng cũng tham gia.
Có một đồng nghiệp nữ cười nói: “Tiều Từ, em có bạn trai chưa? Những điều bọn chị nói, em kết hôn rồi mới hiểu được.”
Giọng họ trò chuyện rất khẽ, nếu không để ý sẽ không nghe thấy nội dung trò chuyện.
Dù là như thế nhưng chủ đề này vẫn bị Triệu An Nhiên nghe thấy.
Triệu An Nhiên cầm một quả táo vừa rửa sạch, đứng bên trái cạnh bàn làm việc, nghe thấy Từ Bạch nghiêm túc đáp: “Em đã có bạn trai rồi…”
Triệu An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên người cô.
Hắn ta nghe thấy giọng cô, liền cắn một ngụm tạo. Hôm nay táo hơn chát, hắn chậm rãi nhai táo.
Ăn không thấy ngọt nhưng hắn cũng không bỏ đi.
Xung quanh không ai chú ý đến hắn, mọi người đang quan tâm đến chủ đề của Từ Bạch, máu hóng hớt đang cháy hừng hực trong họ, một cô đồng nghiệp nữ kinh ngạc: “Tiểu Từ, em quả thật kín tiếng quá đấy, bắt đầu từ lúc nào vậy?”
Hôm nay râm mát, trời nhiều mây, cả bầu trời xám xịt, đèn trong phòng làm việc lại rất sáng, Từ Bạch đứng cạnh máy nước nóng, dây chuyển trên cổ phát sáng lấp lánh.
Cô khom người đến gần, rót một ly nước, sau đó đáp lại: “Em và bạn trai quen biết nhau rất nhiều năm rồi, gần đây mới yêu nhau.”
Triệu An Nhiên gặm một ngụm táo, cười hỏi: “Dây chuyền cô đang đeo là anh ta tặng ư?”
Khả năng quan sát của anh ta quả thật tinh tường, những đồng nghiệp khác đều không phát hiện ra, Từ Bạch trước giờ không đeo trang sức, gần đây lại có thêm một sợi dây chuyền.
Quả thật là dây chuyền Tạ Bình Xuyên tặng cô.
Vì Từ Bạch nói với anh, thỏ bông là món quà đầu tiên anh tặng nên cô mới thích nó như thế.
Sau đó Tạ Bình Xuyên liền cảm thấy, chỉ tặng đồ chơi không có ý nghĩa kỷ niệm gì cả. Anh ở tiệm trang sức gần công ty, mua một sợi dây chuyền kim cương, anh không có thời gian chọn mẫu mã, chỉ mua sợi đắt nhất.
Thế là sợi dây chuyền này liền trở thành món quà thứ hai Tạ Bình Xuyên tặng cho Từ Bạch.
Từ Bạch một tay cầm ly nước, tay còn lại giữ lấy cổ áo, cô chuyển chủ đề: “Phải rồi, Triệu An Nhiên, quyển sách tháng trước tôi cho cậu mượn, có phải cậu chưa trả cho tôi không?”
Triệu An Nhiên gặm táo, ngồi vào chỗ của mình.
Hắn lục tìm kệ sách, tìm được quyển tiểu thuyết tiếng Pháp, hai tay cầm sách, sau đó dùng khăn giấy lau bìa sách.
“Là quyển này ư?” Hắn hỏi,
Từ Bạch đi đến bàn làm việc của hắn: “Đúng vậy….” Sau đó thuận tiện hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Bên kia, các đồng nghiệp lại cùng nhau tám chuyện sữa bột, không ai tiếp tục hỏi chuyện của Từ Bạch, lúc này Từ Bạch mới cảm thấy hài lòng, người trong công ty đông, cô và Tạ Bình Xuyên lại không phải cấp trên cấp dưới, với tình hình này, cô không muốn nhắc đến chuyện bạn trai.
Suy nghĩ của Từ Bạch bị Triệu An Nhiên cắt đứt: “Lúc tôi học đại học, chọn ngoại ngữ hai là tiếng pháp, chỉ là tiếng pháp của tôi...nhất định không giỏi bằng cô.”
Hắn bỏ quả táo trong tay vào thùng rác bên cạnh: “Khi ấy, trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi cũng không còn tâm trạng đi học nữa, các môn cũng thi không tốt, suýt nữa bị nhà trường đuổi học rồi.”
Nhắc đến giai đoạn bấp bênh đó, hắn ta bất giác bật cười.
Từ Bạch cũng nghĩ đến gì đó, không nói tiếp nữa.
Triệu Anh Nhiên giở sách ra, sau đó chỉ một dòng chữ trong sách hỏi: “Tôi không giỏi tiếng pháp, cô có thể dạy tôi không?”
Ngón tay hắn thon dài, đè lên dòng chữ đen trang sách trắng, lực đạo rất nhẹ.
Quyển tiểu thuyết tiếng phát của Từ Bạch đã cho Triệu An Nhiên mượn một tháng rồi, hắn đã ngồi đọc rất nhiều lần nhưng vẫn giữ được trang sách vẫn mới tinh.
Từ Bạch cúi đầu đọc sách, cô như một chiếc máy phiên dịch, lập tức đáp: “Sự tồn tại của em khiến tôi mong đợi cuộc sống này, dường như mọi điều vui vẻ đối với tôi mà nói đều là mất mát.”
Cô phiên dịch xong câu này, chợt nhớ đến quyển sách cô cho mượn là quyển Khung cửa hẹp của André Gide.
Triệu An Nhiên cười nói: “Là ý này sao? Thật là hay.”
Dường như hắn lần đầu tiên nghe được, sau đó chậm rãi khép sách lại, đưa cho Từ Bạch: “Cảm ơn quyển tiểu thuyết của cô, tôi rất thích nó, đặc biệt là câu khi nãy, câu cô phiên dịch giúp tôi.”
Ngồi trong phòng làm việc còn có vài đồng nghiệp, ở góc trái chỉ có mỗi Từ Bạch và Triệu An Nhiên.
Từ Bạch nhìn Triệu An Nhiên, nhớ đến câu ‘tôi không giỏi tiếng Pháp’ của hắn, Từ Bạch lại rộng lòng nói: “Cậu đọc đến đây rồi...Nếu chưa đọc xong không cần đưa tôi liền đâu.”
Biểu hiện của Triệu An Nhiên cho thấy hắn thật sự chưa đọc xong.
Hắn còn muốn trò chuyện với Từ Bạch thêm vài câu nhưng lúc này di động của Từ Bạch lại rung lên.
Triệu An Nhiên cười hỏi: “Là điện thoại của bạn trai sao?”
Từ Bạch lấy điện thoại ra, đưa mắt nhìn màn hình.
Người gọi đến không phải là Tạ Bình Xuyên, mà là bà nội đã lâu không liên lạc.
Từ Bạch nghe máy, sau đó ra khỏi phòng làm việc, đi đến ban công ở cuối hành lan.
Hôm nay trời âm u, mây đen che kín trời, cô đứng trước lan can, nghe bà nội nói: “Bảo bối, lúc nào con về nhà đây…”
Ban công lầu năm rất rộng, tiếng gió vù vù thổi đến, từ trên cao nhìn xuống, xe hơi nối nhau như dòng nước chảy, dòng người cũng liên tiếp không dứt.
Từ Bạch vịn lan can, đáp một tiếng: “Bà nội, gần đây cháu hơn bận.”
“Mỗi lần cháu đều nói công việc bận, bà nội biết rồi, người trẻ tuổi các cháu nên bận một chút cũng tốt.” Bà cụ thở dài trong điện thoại, “Bận đến không có thời gian về nhà sao?”
Từ Bạch không biết phải trả lời thế nào.
Vậy nên cô đành lặng thinh.
Bà nội tiếp tục nói: “Bà hơn bảy mươi tuổi rồi, cũng chẳng mong sống thêm vài năm, chẳng gặp được con vài lần nữa đâu.”
Có lẽ vì gần đây nhiệt độ hạ thấp, bà nội của Từ Bạch tuổi cao sức yếu, sau khi chịu gió lạnh liền ho khan vài tiếng, giọng nói cũng già hơi trước đây.
Từ Bạch buột miệng nói: “Mấy hôm nữa, cháu trích thời gian…”
Bà nội lại bảo: “Đừng đợi nữa, hôm nay cháu về nhà ăn cơm đi, bố cháu, với mẹ hai, cả hai người họ đều không ở nhà.”
Bà thì thầm: “Đêm qua bà nội mơ thấy cháu, mơ thấy cháu lúc nhỏ giống như cục bột nhỏ, bà bế cháu qua nhà hàng xóm trò chuyện, mọi người đều hỏi bà, sao cháu gái nhà bà lại xinh xắn như thế…”
Đây đều là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Trước lúc Từ Bạch lên bốn, vẫn chưa dọn đến Bắc Kinh, cô sống ở đại viện ở quê, ký ức rất mơ hồ.
Bà Ngoại của Từ Bạch đặt cô lên đùi, dạy cô ca hát, kể chuyện cho cô nghe, kể cho cô biết nông dân trồng cây thế nào, cây lúa làm sao kết hạt, lúc ruộng đất bị gió thu thổi đến sẽ khiến cho cả đồng lúa vàng đung đưa như một con sóng vàng ập đến.
Từ Bạch tựa người vào lan cao, mơ hồ đồng ý.
Cô đồng ý hôm nay sẽ đến thăm bà nội chỉ vì bố ruột và mẹ kế đều không ở nhà.
Năm giờ rưỡi chiều, Từ Bạch rời khỏi công ty.
Hôm nay Tạ Bình Xuyên phải tăng ca, không cách nào về cùng cô. Từ Bạch nhắn cho anh, cô đổi hướng đi tàu điện ngầm, ở ngã rẽ ở góc đường đối diện nhìn thấy một tiệm bánh bao.
Cửa tiệm rất chật, bà chủ đứng bên ngoài, cầm một chiếc cờ lê, sửa lại một góc bảng tiệm bị rơi xuống.
Chẳng bao lâu sau, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Từ Bạch ngây người, có chút do dự gọi: “Giản Vân?”
Giản Vân liền mỉm cười, dùng khăn giấy lau tay: “Là tớ.”
Cô không ngạc nhiên như Từ Bạch, dường như sớm biết Từ Bạch làm việc gần đây.
Hai người gặp nhau trên con phố dài đông người qua lại, xung quanh đều là âm thanh ồn ào. Giản Vân mang một lò bánh bao ra, đặt lên lồng hấp, chào hỏi: “Cậu có muốn nếm thử bánh bao tớ làm không?”
Cô có chút ngại ngùng cười: “Cũng không có thứ gì khác nữa.”
Từ Bạch đồng ý: “Được.”
Bánh bao mới ra lò, không chỉ có thịt tôm, trứng và hẹ còn có thịt heo và cải trắng. Từ Bạch không dám ăn nhiều, chỉ lấy hai cái bỏ vào trong túi dầu giấy, đặt vào trong túi.
Sau đó cô lại bắt đầu băn khoăn có nên trả tiền không.
Giản Vân đeo găng tay cao su, đậy nắp lồng lại: “Tớ mời cậu ăn, không cần trả tiền đâu.”
Cô đi vào trong tiệm, Từ Bạch đứng bên ngoài nhìn cô: “Mấy năm nay cậu sống ổn không?”
Bạn bè lâu năm không gặp, những câu hỏi thăm như thế là không tránh được.
Thời gian và khoảng cách kéo giãn tình bạn giữa hai người, cũng không thể nào hàn gắn như trước được. Nguyên nhân rất đơn giản, họ không còn là bạn học sớm tối gặp nhau nữa, cũng không có tranh chấp về lợi ích, thế nên lúc nói chuyện đều rất chú ý, rất khách khí, hệt như người lạ từng quen vậy.
Không biết tại sao Giản Vân lại thành thật nói: “Tớ chưa học xong cấp ba đã bỏ học rồi. Sau đó sinh một cô con gái, đã ly hôn với chồng, mẹ trông con giúp tớ, tớ ở đây mở tiệm bánh bao.”
Giản Vân dùng khăn sạch lau quầy: “Con gái tớ lên bảy rồi, đang học lớp một…” Cô cười hỏi: “Còn cậu thì sao? Tiểu Bạch.”
Từ Bạch trong lòng sửng sốt, nhưng ngoài mặt không để lộ.
Cô rất nhạy cảm với hai từ “Ly hôn”,
Lớn lên trong gia đình đơn thân, cô rất chú ý điểm này.
Từ Bạch đoán rằng Giản Vân đã sống rất cực khổ nên đáp lời cũng cẩn thận hơn: “Tớ học xong thì về đây làm. Hôm nay định qua nhà bà nội, nên đi hướng này bắt tàu điện ngầm.”
Giản Vân gật đầu, lại nói vài câu với cô, sau đó liền chào tạm biệt.
Từ Bạch vẫy tay với Giản Vân, tiếp tục đi về hướng trạm điện ngầm, lúc cô quay đầu lại, phát hiện Giản Vân vẫn đang nhìn cô, ánh mắt có chút mông lung, dường như trong bóng lưng của bạn học trước đây vẫn lộ ra dấu vết thời niên thiếu.
Thanh xuân đã qua, hồi ức cùng sự bốc đồng trước đây tựa như một cơn gió thoảng qua, bạn cảm nhận được nó nhưng mãi mãi không bắt được.
Từ Bạch đi về trước, ngồi tàu điện ngầm đi đến một khu phố, khoảng sáu giờ tối, cô đến nhà bà nội, hoặc nói cách khác là cô đến ngôi nhà hiện tại của bố cô.
Lúc này Từ Bạch mới biết, hóa ra nhà của họ rất gần công ty cô.
Bà nội không lừa cô, trong nhà thật sự chỉ có mình bà.
Bố của Từ Bạch, mẹ kế và cậu em trai đều không ở nhà. Từ Bạch hỏi về họ, bà nội đáp: “Cháu cũng biết rồi, em trai cháu tên là Từ Hoành, Hoành trong hoành viễn, bố cháu hi vọng nó sẽ có chí hướng xa rộng, tương lai có thể thành tài.”
Bà kéo Từ Bạch đến bên bàn ăn, sau đó nói: “Hoành Hoành không giống cháu, nó nghịch quá, hôm nay ở trong trường đánh một bé gái lớp một, bị người ta cắn lại, bố cháu và mẹ kế đều bị cô giáo mời gặp.”
Dứt lời, bà nội cũng không muốn nhắc đến cháu trai nữa.
Bà đã chuẩn bị xong cơm tối, căn cứ theo khẩu vị lúc còn bé của Từ Bạch, sườn ram, cá sốt chua ngọt, thịt bò xào cùng một đĩa ớt xanh xào.
Bà cụ đích thân dọn cơm cho cháu gái.
Từ Bạch ngồi ở phòng khách, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Nhà của bố ruột một nhà bốn người, diện tích trong nhà không tính là lớn, trang trí đơn giản, trên tường treo lịch cùng tranh, bệ cửa sổ không trồng cây, chỉ có một chiếc gạt tàn cũ kĩ.
Từ Bạch cầm bát cơm nhưng không động đũa.
Cô trò chuyện cùng bà nội, kể chuyện du học, bà nội gấp thức ăn cho cô, sau đó sẵn tiện hỏi: “Tiểu Bạch à, bà nội trước giờ không dám hỏi, mẹ cháu bây giờ thế nào rồi?”
Bàn ăn đặt ở phòng khách, cách sô pha không xa, sô pha màu đỏ đô, mặt vải hơi nhăn nhúm, bên cạnh còn có dấu dao rạch, có lẽ là bé trai tinh nghịch lúc rảnh rỗi rạch vào.
Từ Bạch đưa mắt nhìn lướt qua, thành thật trả lời: “Mẹ cháu định cư ở Ý ạ.”
Bà nội của Từ Bạch tuổi đã cao, tai không nghe rõ, vậy nên bà cụ “hả” một tiếng, sau đó lại hỏi lần nữa.
“Mẹ cháu định cư ở Ý ạ.” Từ Bạch ngẩng đầu, cao giọng hơn, lặp lại lần nữa “Bà ấy gả cho một người Hồng Kông, hai người đều là họa sĩ, sống rất hạnh phúc.”
Không sai, mẹ cô cũng có gia đình mới rồi.
Từ Bạch không có ý định liên lạc với bố, ở bên mẹ cô, hai người trò chuyện cũng ít dần.
Cô không muốn đến nhà người khác ở, cô sớm đã quen sống một mình.
Từ Bạch vẫn chưa cầm đũa, trong phòng khách truyền đến tiếng mở khóa, cô quay đầu nhìn thấy ở ngoài huyền quan, cửa chính đã mở ra một nửa, truyền đến tiếng gào khóc xé gan xé ruột của bé trai truyền đến, cùng với tiếng cãi nhau lớn tiếng của bố và mẹ kế.
Nơi này không phải là tứ hợp viện mà là chung cư, dù ở hành lang xảy ra tranh chấp, hàng xóm xung quanh đều biết cả.
Bố cô đã không để ý đến thể diện nữa, trong lòng ông giận dữ, dường như quát to: “Đào Quyên, cô căn bản không biết dạy con, cô xem cô dạy con thành dáng vẻ gì vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương