Giậu Mồng Tơi Năm Ấy
Chương 9 : #9
Tôi tí tởn ôm lon sữa sang nhà con Vân, vênh váo khoe khoang.
-"Tao vừa giải toán hộ chị Thơm nhà tao xong, đầu bài là nhà em có năm con chó, bạn Tèo cho nhà em thêm một con chó nữa, hỏi giờ nhà em có mấy con chó? Tao nhắm mắt cũng nói ra được đáp án là sáu."
Con Vân Điệu đăm chiêu đếm đếm ngón tay xong liền trố mắt thán phục.
-"Uầy, siêu thế, tớ cộng mãi mới ra."
-"Ôi dào, muỗi!"
Tôi vênh váo đáp, con Vân thỏ thẻ xin xỏ.
-"Bao giờ lên lớp một đằng ấy cho tớ ngồi gần, có bài gì khó tớ hỏi nha!"
-"Gớm, mày cứ lo tốt nghiệp mẫu giáo đi rồi đâu khắc có đó."
Tôi vừa nhắc nhở con nhỏ vừa xếp hai viên gạch chéo nhau, nó giúp tôi đổ nước vào lon, xong thì cùng nhau gom lá bật diêm đốt tùm lum. Khói bốc nghi ngút cay xè cả mắt, hun đen mặt tụi tôi mới sôi được "nồi canh cua". Cơ mà trông cứ dị dị kiểu gì ấy, tôi ghê không dám ăn nên xúc một thìa đưa đến trước mặt con Điệu cho nó nếm trước.
-"Đăng bảo ngon thì Đăng ăn đi, tớ chịu thôi!"
Nó mím chặt môi như sợ bị tôi tấn công bất ngờ. Tôi đành lấy hết sức can đảm nhấm nháp thìa canh quý, ừ thì hơi tanh tanh, hơi nhờ nhợ, hơi tởm tởm. Sau khi nôn sống nôn chết tôi mới ngộ ra, nồi canh cua của ba tôi tuyệt vời biết bao!
Tôi tạm biệt con Điệu, hớn hở chạy về, tới đầu cổng nhà mình đã thấy mùi chả cá thơm lừng, ba tôi đi đánh giậm rồi, ba phần chị Thơm, tôi và thằng Hậu mỗi đứa một miếng chả to đùng đoàng trên bát cơm trắng phau. Tôi vội rửa tay sạch sẽ rồi nhảy tót ngay vào mâm, tự dưng thấy mẹ Mây gắp miếng chả của tôi cắt cho thằng Hậu.
-"Ớ, nó cũng có miếng chả của nó mà mẹ!"
-"Ôi dào, mày đâu có ăn được chả cá đâu, để em nó ăn hộ cho."
-"Ơ con có mồm để bỏ vào, có răng để nhai mà, sao con lại không ăn được?"
-"Dào ôi, không phải mẹ bảo mày không ăn được. Mà ăn vào nó không tốt ý, ăn chả cá là không tốt cho việc luyện nội công đâu."
-"Thật ạ?"
-"Ừ, không tin mày cứ thử ăn mà xem, ăn rồi sang năm không bay được qua mái nhà đừng trách mẹ không nhắc."
À, hoá ra là thế! Mỗi lần tôi khoe võ công của mình có tiến bộ ba Hải toàn lơ đi như kiểu tôi là thằng trẻ ranh chả biết gì, nhưng mẹ Mây thì khác, mẹ luôn tin tưởng tôi, ngoài ra kiến thức dinh dưỡng thâm sâu của mẹ khiến tôi nể nang vô cùng. Tôi cẩn thận hỏi dò.
-"Vậy ăn canh cua với cà pháo có hại không ạ?"
-"Chỉ cần không ăn phần gạch cua thì không có hại gì cả."
Tưởng thế nào? Đơn giản! Tôi múc hết gạch cua sang bát chị Thơm, đoạn chan nước canh và rau vào bát cơm của mình, chỉ có canh với cà, tôi ăn ba bát cơm đầy! Thực sự nấu canh cua là phải bỏ rau cùng mới ngon, thực sự là thế!
Truyện khác cùng thể loại
298 chương
45 chương
18 chương
549 chương
40 chương
314 chương